Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nếu Đời Anh Vắng Em

Chương 12: Hãy cho em rơi một giọt nước mắt

Tác giả: Guillaume Musso

Chúng ta cần phải gìn giữ sự yếu đuối của mình vì nhờ vậy mà con người xích lại gần nhau, trong khi sức mạnh làm con người xa nhau.

Jean-Claude CARRIÈRE

Đại lộ Kléber

Chiếc xe mô tô lao đi trong bóng đêm.

Quảng trường Ngôi sao

Marin gạt làn nước mưa chảy trên mặt kính mũ bảo hiểm.

Một việc cuối cùng cần làm trước khi rời nước Pháp.

Đại lộ Wagram

Một người cuối cùng cần gặp.

Một người phụ nữ.

Một lần nữa…

° ° °

Lần đầu tiên anh gặp Nico là một buổi tối trong tuần, khi anh xếp hàng chờ tới lượt tính tiền trong siêu thị Carrefour ở Ulis.

Martin chỉ tình cờ đến đó: ông bà anh khi ấy đã chuyển đến sống trong một nhà dưỡng lão ở Bures-sur-Yvette. Anh chưa bao giờ thực sự hợp với họ, song vẫn hoàn thành trách nhiệm mỗi tháng tới thăm họ một lần, lần nào cũng để nghe hàng tá lời trách móc. Trên đường về, anh ghé vào trung tâm thương mại và mua một vài thứ đồ: mấy gói mì ống, một tuýp sữa đặc, Coca không đường, cuốn tiểu thuyết mới của Connelly, phần mới ra của bộ phim nhiều tập Sáu bộ phía dưới…

Không thể nào không để ý tới cô gái đứng trước anh: khá cao, tóc vàng, khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt yếu đuối. Anh đã chú ý tới giọng nói pha âm slave của cô khi cô trao đổi vài lời với nhân viên thu ngân. Đặc biệt, anh thoáng thấy trong mắt cô lấp lánh những ngôi sao đã mờ nhạt song vẫn còn rất đẹp và khiến anh nhớ lại đôi mắt điểm trang kim khác.

Cô gái trả tiền mua đồ rồi đi khỏi rất nhanh. Để khỏi mất dấu cô, bị thôi thúc một cách bất ngờ, Martin đã mặc kệ mớ đồ định mua trên băng tính tiền rồi chạy theo cô ra tận dãy cửa hàng.

– Này cô!

Khi cô quay lại, anh thoáng nghĩ tới hình ảnh một con chim hồng hạc đối diện người thợ săn.

Anh muốn nói với cô: “Đừng sợ”, nhưng thay vì vậy, anh lại rút thẻ nghề ra và nói:

– Cảnh sát đây, cô vui lòng cho kiểm tra giấy tờ tùy thân!

° ° °

Nửa giờ đồng hồ sau, cô đã ở trong xe anh. Anh đưa cô về trước tòa nhà của cô, một chung cư cao tầng trong khu phố Daunière nơi cô thuê chung một căn hộ với người bạn gái. Tên cô là Svetlana, nhưng mọi người đều gọi cô là Nico vì trông rất giống với nữ ca sĩ của nhóm Velvet Underground. Cô đã có bằng cử nhân ngành Lịch sử nghệ thuật nhưng không tìm được việc làm nên đã bỏ Kiev tới Mátxcơva, nơi cô sống tạm bợ bằng nghề người mẫu trong một hãng thời trang nhỏ, cho tới khi người sắp đặt công việc cho cô vẽ ra viễn cảnh về một tương lai vàng son ở phương Tây.

Một Thiên đường lường gạt đã đẩy cô vào cảnh đứng buôn bán tình yêu ở góc đường, và càng ngày cô càng lún sâu hơn xuống bùn.

Cuối cùng, anh cũng hỏi giá của cô. Không hề nhìn xuống, cô trả lời anh: từ 50 đến 200 euro tùy theo cuộc chơi. Anh chìa cho cô một tờ 200 euro và ra lệnh:

– Hãy nhắm mắt và thả lỏng người ra.

– Ở đây… trong xe này à?

– Phải.

° ° °

Cô nhắm mắt lại; anh khởi động xe và bật đĩa nhạc mà anh mê mẩn, Ella Fitzgerald hát đôi với Louis Armstrong, rồi theo đường quốc lộ 118 chạy về Paris.

Cô không hề chờ đợi tình huống này, song cô vẫn mặc kệ, vẫn nhắm mắt suốt quãng đường đi, trong tiếng hát du dương của Ella và Louis.

Nửa giờ sau, họ đã ở tít trên cao, trên bánh xe khổng lồ của quảng trường Concorde. Phải mất một lúc cô mới thư giãn được và cũng không hẳn đã yên tâm hoàn toàn, nhưng cuộc sống đã dạy cho cô biết điều kỳ diệu sắp sửa xảy ra.

Và Nico ngẩn ngơ nhưmột đứa trẻ trước màn vũ điệu ánh sáng làm sống động đại lộ Champs-Elysées. Khi khoang ghế của họ lên tới điểm cao nhất, cô ngửa đầu ra phía sau như một sinh vật hiến tế. Martin nhìn cô: trong mắt cô, những làn mưa ánh sao lấp lánh trong ánh đèn nhấp nháy.

Sau đó, anh đưa cô đi ăn món bánh bao nhân nấm kiểu Ý và bánh quy dẹt với cháo hạt dẻ trong một nhà hàng nhỏ trên phố Bassano.

Rồi quay trở về Ulis, dưới tòa nhà cô sống.

Rồi bàn tay Nico vuốt dọc chân anh, vuốt ve đầu gối anh, rồi tiến dần lên đùi, lên…

– Không, anh nhẹ nhàng từ chối và đặt nhẹ bàn tay của anh lên tay cô.

Svetlana bước ra khỏi xe và nhìn anh đi xa dần.

Cô vừa hạnh phúc vừa đau khổ.

° ° °

Tuần sau đó họ lại gặp nhau, rồi đều đặn trong suốt một năm. Vẫn luôn cùng một mức giá, 200 euro: đối với anh là để yên tâm mình sẽ không phải lòng cô, đối với cô là cô để yên trí mình không phải đang ở trong một bộ phim.

Anh đã quyết tâm mỗi lần sẽ tặng cho cô một chuyến đi thoát ra khỏi cuộc sống thường nhật đen tối: những lần “ngậm tẩu” trong xe ô tô, những chuyến “tàu nhanh” trong các khách sạn Novotel, thuốc phiện và ma túy bủa vây, cảm giác bị cầm tù và chẳng thể làm chủ cuộc đời mình.

Anh vẫn còn nhớ rõ từng chuyến đi chơi: trượt patin ngoài trời trên sân trước Tòa thị chính, xem Gánh xiếc mùa đông Bouglione biểu diễn, buổi hòa nhạc của Sở cảnh sát tổ chức tại sân vận động State de France, triển lãm Picasso và Courbet ở Gran Palais, vở kịch Cuộc sống ở trước mặt tại rạp Marigny…

Trên điện thoại của anh vẫn còn lưu giữ tất cả email cô gửi sau mỗi chuyến đi chơi, anh chưa bao giờ hồi đáp.

Thật ngu ngốc…

° ° °

Từ: [email protected]

Nội dung: Cuộc đời thật đáng sống…

Ngày: 12 tháng Hai năm 2008 08:03

Gửi: [email protected]

Trời lạnh. Em đi tàu điện ngầm tới “chỗ làm”, một tay kéo theo chiếc va li nhỏ có bánh xe. Em siết chặt vào người cuốn sách anh tặng. Tai em vẫn nghe văng vẳng lời bài hát của Serge Gainssbourg mà anh đã cho em nghe, bài hát Cô gái Java, trong đó nói rằng cuộc đời thật không đáng sống nếu thiếu tình yêu…

Cảm ơn anh vì bữa ăn tuyệt vời tối qua ở nhà hàng phía trên rạp hát đường Montaigne. Đứng trêo cao nhìn xuống Paris trong giây lát, bay bổng trên thế gian, chia sẻ một mảnh đời với anh, nụ cười thường trực trên môi với biết bao quan tâm chăm sóc. Ngay cả mệt mỏi cũng dường như tan biến. Em thấy thật dễ chịu. Dễ chịu vô cùng.

Cảm ơn anh, cảm ơn, cảm ơn! Em không hề nuối tiếc McDo.

Em thuộc về anh.

Lọ Lem của anh.

° ° °

Đại lộ Malesherbes

Chiếc xe mô tô lao trên mặt đường ướt nước mưa, vượt qua đại lộ Berthier và đường vành đai.

Đường Cửa ô Asnières

Martin đi chậm lại nhấc kính mũ bảo hiểm lên.

Phố Victor-Hugo

Anh quay đầu xe ở ngay giữa đường.

Ba cô gái Đông Âu với dáng vẻ mời gọi đang đứng chờ khách dưới trời mưa, bên cạnh một tấm biển quảng cáo Decaux. Anh lại gần các cô và đi chậm lại. Thoạt đầu họ tưởng anh là khách hàng, rồi Svetlana nhận ra anh. Anh chìa mũ bảo hiểm cho cô và ra hiệu mời cô lên xe. Cô run rẩy, gầy gò và hai mắt vô hồn, hốc mắt hõm sâu. Anh biết cô gần như không được ngủ, phần lớn số tiền kiếm được cô đã nướng vào ma túy.

– Lên xe đi!

Cô lắc đầu bỏ đi. Cô đã đoán ra điều anh đang nghĩ và cô sợ. Sợ sự trả thù khủng khiếp của mạng lưới xã hội đen đã đẩy cô ra đứng đường, sợ sự đàn áp mà lũ này sẽ trút lên gia đình cô, họ vẫn ở lại quê hương.

Song con người ta không thể sống sợ hãi cả cuộc đời.

Martin đuổi kịp cô trên vỉa hè. Cô yếu đuối đến mức gần như chẳng hề chống cự. Anh ôm lấy vai cô, dìu cô ra tận xe mô tô và an ủi cô:

– Sẽ ổn thôi, không có gì đâu.

° ° °

Một giờ sau, họ đã ở Montparnasse, trong một khách sạn kín đáo nằm trên phố Abbé-Grégoire. Cô tắm nhanh rồi anh dùng khăn bông ủ cho cô ấm lên. Dưới tác động của cơn thèm thuốc đang tăng dần, hai đồng tử mắt cô dãn ra và cô bắt đầu co giật, run rẩy. Anh nhìn thấy hai cánh tay cô bị cào tới rướm máu vì ngứa ngáy và nghe tiếng dạ dày cô sôi ùng ục.

Trước khi cô vào buồng tắm, anh đã cho cô uống ba thìa méthadone để làm chậm lại những phản ứng do cai thuốc. Sonia đã giải thích cho anh biết rằng những biểu hiện mất cảm giác đầu tiên sẽ xuất hiện sau những khoảng từ ba mươi cho tới sáu mươi phút. Trong lúc chờ đợi, anh giúp cô cuộn mình trong chăn và cầm tay cô thật chặt cho tới khi anh cảm thấy cô thư giãn dần.

° ° °

– Vì sao vậy, Martin? cô hỏi anh bằng giọng Đông Âu.

Nằm trên giường, trông cô thư giãn hơn, gần như thanh thản. Tất nhiên, sự bình yên này hoàn toàn giả tạo và nhờ có thuốc, nhưng đó cũng là bước đầu tiên rồi.

– Em sẽ khôngthể tự mình thoát ra khỏi đó.

– Nhưng chúng sẽ tìm thấy em…

– Không.

Anh đứng lên, với lấy chiếc túi da và rút ra một hộ chiếu đã cũ.

– Trông nó còn thật hơn hộ chiếu thật, anh vừa giải thích vừa mở trang đầu ra. Từ nay trở đi, em không còn tên là Svetlana mà là Tatiana. Em không sinh ra ở Kiev mà ở Saint-Pétersbourg.

Đây chính là việc anh đã làm trong ngày cuối cùng của sự nghiệp cảnh sát: tạo ra cho cô một danh tính mới.

– Việc thứ hai, anh nói và đặt lên giường một tấm vé máy bay. Sáng mai, em sẽ bay suy nghĩ Genève, tới bệnh viện Jeanne-d’Arc. Họ sẽ điều trị cho em cho tới khi bình phục, em yên tâm.

– Nhưng làm thế nào?…

– Toàn bộ chi phí đã được thanh toán, anh trả lời vì đoán trước được câu trả lời của cô.

Điều anh không muốn nói ra là toàn bộ số tiền anh tiết kiệm chờ mua nhà đã được rút ra chiều nay để thanh toán viện phí cho cô.

Rồi anh đưa cho cô tấm danh thiếp của Sonia Hajeb.

– Nếu gặp bất cứ vấn đề gì, em hãy gọi số này. Cô ấy là bác sĩ tâm lý, một người bạn của anh: cô ấy biết em là ai và sẵn sàng giúp đỡ em.

Lúc này, đôi mắt Svetlana tràn ngập nước, những giọt nước mắt gội rửa, làm nhẹ lòng và làm sáng lên ánh mắt tưởng chừng như đã mãi mãi tắt ngấm.

– Martin… vì sao anh làm như vậy?

Anh đặt một ngón tay lên môi để cô hiểu rằng có những câu hỏi không phải lúc nào cũng có câu trả lời và nói với cô rằng giờ đã muộn, phải đi ngủ thôi.

Anh nằm xuống bên cạnh cô và nắm lấy tay cô chờ giấc ngủ kéo đến.

° ° °

Nửa đêm, trong một chung cư bình dân ở Essonne.

Một căn hộ nhỏ, tất cả đèn đều đã tắt.

Trên cửa, một cái tên mang âm hưởng Đông Âu.

Bên trong, mọi thứ đều xám ngắt và buồn tẻ.

Trong phòng ngủ, trên giá là vài cuốn sách anh đã khuyên cô nên đọc, một máy nghe nhạc với những bài hát anh bảo cô nên nghe.

Trên tường, áp phích vài bộ phim họ đã cùng đi xem năm đó, Hai người tình, Màn đêm thuộc về chúng ta, Trong gió.

Dưới gầm giường, một chiếc hộp âm nhạc rất đẹp.

Khi mở hộp ra, một giai điệu truyền thống tràn ngập căn phòng với nỗi nhớ cố hương.

Trong hộp, vài giấy tờ và những tấm ảnh ố vàng về một thời thơ ấu ở Ukraina.

Một nắm sỏi nhỏ…

Dưới đáy hộp, một chiếc phong bì.

Bên trong phong bì, một tập tiền. Toàn bộ số tiền anh đã đưa cô sau mỗi lần họ gặp nhau. Cô chưa bao giờ đụng đến, chưa từng tiêu dù chỉ một đồng euro, ngay cả trong những lúc cùng quẫn nhất, thậm chí kể cả khi cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để mua được một chút heroin.

Bao nhiêu viên sỏi là chừng ấy bằng chứng cho thấy giữa họ đã có chút gì với nhau, năm ấy, khi anh đã bước vào cuộc đời cô, trong vài tháng.

Cũng là lúc, một khoảnh khắc nào đó, cô bước vào ngưỡng cửa đời anh.

Bình luận