Cha đã ban cho ta trái tim, nàng đã ban cho trái tim ta nhịp đập.
Honoré de BALZAC
Khi Martin đến được Sausalito, mặt trời đang rắc những tia nắng cuối cùng lên biển Thái Bình Dương, nhuộm cả bầu trời và mặt biển bằng một màu đỏ sậm loang loáng.
Anh tìm được một chỗ trong bãi đậu xe của ngôi làng nổi trên mặt nước, nơi Gabrielle đang sống. Sự pha trộn hỗn tạp và sặc sỡ, chênh vênh trên cột và những con tàu, đây là một trong những khu phố lạ thường nhất California. Thành phố của những ngôi nhà thuyền đã trở thành một trong những biểu tượng của phong trào phản văn hóa những năm 1960, khi một nhóm người hippi và những kẻ lang thang chiếm mảnh đất này để xây những ngôi nhà mang hình ảnh của họ, chắp vá những con thuyền tồi tàn, dọn sửa những chiếc sà lan và xây những ngôi nhà nhỏ trên mặt nước.
Ngày nay, khu phố này đã giàu sang hơn: được những kiến trúc sư thời thượng kiến thiết lại, người ta tranh nhau mua những ngôi nhà ở đây với giá cắt cổ. Từ lâu, những chiếc xe 4×4 thân thiện môi trường và những chiếc Porsche mui trần đã thay thế cho những chiếc xe Jeeps bẩn thỉu hay những xe buýt Volkswagen cổ lỗ sĩ.
Martin đi dọc theo bờ kè, được bao quanh bởi những khóm hoa, những bụi cây lúp xúp và ghế băng bằng gỗ sơn. Nhiều ngôi nhà nổi có những vách kính rộng khiến người ta có cảm giác nhìn thấu sinh hoạt riêng tư bên trong: hai cụ già đang ngồi nhấm nháp rượu khai vị trên sân thường , nhìn xuống dưới bình phẩm người đi lại, một cậu bé đang làm nốt bài tập, cắm mặt vào quyển vở, một cậu thiếu niên đang nhảy một mình trong phòng, rất bốc, theo điệu nhạc của Britney, một cặp trông sang trọng đang vặc nhau: “Anh lại vừa ở nhà con điếm đó về, đúng không?”, “Trước hết, Rita không phải là điếm”, “Vậy là đúng anh ở nhà nó rồi”…
Con người, thời gian, cuộc sống…
Martin nhận ra ngôi nhà nhờ chiếc thủy phi cơ Cessna được neo gần cây cầu gỗ dùng chung cho hai ngôi nhà nằm sát cạnh nhau. Anh đi dọc kè tới tận hiện nhà, rồi…
– Mời vào, cửa mở! Gabrielle nói vọng qua cửa sổ.
Anh đẩy cánh cửa và bước vào gặp ngay phòng khách. Căn phòng rất xinh xắn và toát ra bầu không khí thực sự hiếu khách. Một bó hoa lan to, nhiều màu sắc đặt chính giữa căn phòng trám thạch cao, ráng chiều rọi vào qua một cửa sổ bằng kính hình bán nguyệt.
– Anh tới làm lành với em hả? cô hỏi khi ra đón anh.
– Kiểu như vậy.
– Vậy thì chào mừng anh tới nhà em.
Anh đưa cho cô một chai rượu.
– Anh muốn tìm một món quà đặc biệt…
Cô nhìn xuống và reo lên:
– Một chai château-margaux 1961! Anh điên rồi phải không!
– Anh đã tìm thấy nó trong hầm rượu “bí mật” của khách sạn Palace.
– “Tìm thấy” nghĩa là sao?
– Lấy trộm, anh giải thích.
– Nếu vậy thì anh cũng có hơn gì ông ấy!
Martin giả vờ không để ý tới lời nhận xét và chỉ nói thêm:
– Hình như đó là một năm cực kỳ đặc biệt.
SongGabrielle nhất định không chịu thua trong trò bỡn cợt này:
– Em sẽ mang nó xuống cất dưới kho và chờ khi nào tiện, em sẽ mang nó trả lại cho khách sạn.
Cô biến mất trong vài giây. Anh vờ giận dỗi:
– Chính vì vậy nên anh sẽ không bao giờ tặng gì cho em nữa!
– Làm thế nào anh đột nhập được vào hầm rượu của họ? cô nói khi quay lại phòng khách.
– Anh có sơ đồ mà.
– Em hy vọng anh không để lại những dấu vết dễ truy lùng.
– Không, đó chính là lợi thế khi được học ở một trường tử tế…
Cô mời anh ngồi nhưng anh vẫn muốn đứng.
– Anh giúp em chọn cái gì đó chứ? Cô hỏi khi dẫn anh lại gần giá đựng đĩa nhạc.
Cô cố tình bỏ qua cái máy iPod màu hồng rực để trên bộ loa và bảo anh lục tìm trong bộ sưu tập đĩa nhạc cũ do mẹ cô để lại.
Martin sẵn sàng tham gia trò chơi và chỉ trong vài phút họ đã trở nên gần gũi như xưa, cùng nhau lục tìm trong đống nhiều vô số kể và bình phẩm về những đĩa nhạc của các ca sĩ huyền thoại mà Valentine đã mua hồi đó: Janis Joplin, The Beatles, Pink Floyd, David Bowie, Joni Mitchell…
Cuối cùng, họ thống nhất chọn cái đĩa 33 vòng cùa Bod Dylan, trong đó có bài Lay Lady Lay.
Trong khi Martin đặt đĩa vào máy, Gabrielle nhắc anh:
– Anh thật may mắn là em có nhà. Bình thường, vào giờ này em vẫn còn ở chỗ làm.
– Thế sao hôm nay em lại về sớm?
– Vì em có việc cần làm…
– Việc gì? anh vừa nói vừa đứng lên.
– Việc này, cô nói và hôn anh.
° ° °
Hơi thở của họ quện vào nhau, đôi môi khẽ lướt qua nhau, lưỡi tìm kiếm và mời gọi nhau.
Cô khẽ lướt tay lên mặt anh; anh vuốt ve gáy cô.
Cô cởi áo vest của anh ra; anh cởi khuy quần jean cho cô.
Cô cởi phăng áo sơ mi của anh, thả rơi xuống thảm; anh cởi áo thun của cô, liếm bờ vai và nhấm nháp mùi vị làn da cô.
Cô nhận thấy anh có một hình xăm trước kia chưa từng thấy; anh tìm lại mùi hương của cô và thầm so sánh với những gì lưu giữ trong ký ức.
Rồi thời gian trôi tuột đi, quá khứ trùm lên hiện tại.
Rồi nỗi sợ hãi trỗi dậy.
Sợ hãi.
Thấm sâu vào cơ thể, lẩn khuất trong bóng tối của tâm hồn.
Nỗi sợ hãi lan dần.
Không giới hạn.
Chỉ tình yêu mới có thể hàng phục được.
Thoạt đầu, nỗi sợ hãi tiêm nhiễm vào mọi thứ.
Thoạt đầu, nỗi sợ hãi làm họ hoảng hồn, muốn bỏ chạy.
Bất chấp tất cả, bàn tay họ vẫn đan vào nhau và hai cơ thể áp chặt, dính lấy nhau.
Cô bám vào anh như bám vào mảng bè.
Anh lấy lại được sức lực khi bấu víu vào cô.
Cuối cùng cô cũng buộc được mình vào anh.
Ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô. Anh kéo cô lại gần, ngừng lại một lát để ngắm nhìn cô trong ánh sáng mờ mờ hắt lại từ phía cảng: thân thể cô lấp loáng trong bóng đêm và soi sáng khuôn mặt cô. Cô mỉm cười, muốn mình rạng rỡ trong mắt anh. Cô đưa tay luồn vào tóc anh: anh để lưỡi mình mặc sức tung hoành trên ngực cô.
Tất nhiên, người ta có thể tầm thường hóa những nụ hôn của họ thành một cuộc cho đi đổi lại nước bọt, thành… vài gam bột ngà rải rác, quện lấy nhau trên da thịt.
Thế nhưng…
Thế nhưng quãng thời gian đó chỉ kéo dài trong một chớp mắt.
Cơ thể họ run lên và nỗi sợ mờ nhạt dần.
° ° °
Cuộn mình trong lớp ga và chăn, Martin bước ra sân đầu tiên. Màn đêm đã buông nhưng thời tiết ở đây vẫn cứ rất dễ chịu, không như những nơi khác, nhờ có gió từ Thái Bình Dương thổi vào, đồng thời thừa hưởng một kiểu vi khí hậu, khiến buổi tối mùa đông này trở nên mát mẻ như mùa thu.
Martin lặng lẽ nhìn ra xung quanh. Từ mái hiên nhìn ra, quang cảnh đại dương trải rộng tuyệt đẹp dưới tầm mắt. Trên kè phía bên dưới, một “cụ già cổ lỗ” sống trong khu phố đang ngồi với chiếc cần câu và đài bán dẫn. Vừa nghe phần mở đầu bản La Traviata, ông vừa đùa giỡn với lũ mòng biển chào mào, những tiếng kêu đứt quãng của chúng cuối cùng cũng hòa lẫn với bản opéra.
Một tiếng leng keng phát ra từ đồ pha lê kéo anh khỏi cơn ngây ngất.
Cuộn mình trong một chiếc chăn choàng kẻ ô vuông, Gabrielle nhảy lò cò lại chỗ anh đứng, tay cầm hai chiếc ly không. Cô hôn anh và ngả đầu lên vai anh. Rồi cô mỉm cười nghịch ngợm:
– Hay chúng mình uống chai rượu của anh đi?
Anh cũng hùa theo:
– Anh sẽ đi tìm nó!
Còn lại một mình ngoài hiên, cô cảm thấy nổi da gà khắp người và một giọt nước mắt kín đáo lăn dài trên má.
Giọt nước mắt này cô đọng cả sự hàm ân.
Hàm ân đối với cuộc sống, với sự tình cờ, với duyên kiếp, với may mắn, với Thượng đế, kiến trúc sư vĩ đại đã kiến tạo nên định mệnh của chúng ta, với Chúa Trời nếu Người có tồn tại… Với bất cứ điều gì! Martin đã quay trở lại trong cuộc đời cô. Và lần này, cô biết chắc sẽ là mãi mãi. Như một phép màu nhiệm, sự hòa hợp cơ thể đã giúpcho họ hòa hợp cả tâm hồn. Giờ đây, cả hai người họ đều đã sẵn sàng, chẳng phải để bắt đầu lại từ con số không, mà để viết tiếp một cuộc tình đã sống sót sau kỳ ngủ đông kéo dài gần mười lăm năm. Martin có lý khi nói rằng người ta chẳng thể thản nhiên nhìn về tương lai mà không hiểu và chịu trách nhiệm về quá khứ.
Họ chẳng còn là những người lữ hành không hành trang nữa. Họ chẳng còn ở tuổi đôi mươi. Cả hai người cũng đều từng sống và đau khổ giống như nhau. Cả hai cũng đã từng mất nhau.
Mỗi người trong số họ đã từng thử yêu vài người khác…
Nhưng tất cả đều đã chấm dứt.
Từ giờ trở đi, cô sẽ nói tất cả với anh, giải thích cho anh nghe tất cả, bắt đầu từ lý do thực sự vì sao cô đã không có mặt ở New York.
Cô cũng sẽ kể với anh về những người tình của cô, về cảm giác thường trực trong cô, từ thời tuổi trẻ, cô cảm giác mình giống như một miếng mồi, một con thú nhử bị ném vào một trò chơi mà cô không hề muốn tham và cô cũng sẽ không bao giờ là người thắng cuộc. Trong một thời gian dài, cô đã nói “không” với rất nhiều người đàn ông và rồi cô cũng đã nói “vâng” rất nhiều lần. Bởi khi không còn tự tin vào chính mình, người ta thường nói vâng với bất cứ ai có thể sẽ nói không với mình. Cô biết Martin sẽ hiểu…
Trong lúc quấn quýt bên nhau, cả cô và anh đều đã thả rơi lớp vỏ bọc tự vệ.
Từ nay trở đi họ không còn cần tới nó nữa, vì họ đã có tình yêu.
Từ nay trở đi sẽ chẳng có gì ngăn trở hạnh phúc của họ.
Có lẽ chỉ trừ…
– Chào con, Gabrielle.
° ° °
Cô giật mình vì bất ngờ.
Khuôn mặt Archibald chập chờn dưới ánh sáng của ngọn đèn có hình ngọn đuốc.
– Bố làm gì ở đây?
– Bố quay lại tiếp tục cuộc nói chuyện của chúng ta.
– Không phải là tối nay.
– Bố nghĩ là nếu không phải là tối nay thì sẽ chẳng còn bao giờ nữa.
– Vì sao?
– Bố sẽ giải thích với con sau.
– Không, bố đi đi! Cô vừa ra lệnh vừa đẩy hắn đi. Martin đang ở đây!
– Bố đã nhìn thấy cậu ta, hắn vừa nói vừa ngồi xuống trường kỷ.
Quá hoảng sợ, cô van vỉ:
– Đừng làm hỏng buổi tối của con, con xin bố.
– Chính con là người nắm quân bài trong tay, Gabrielle. Nếu cậu ta muốn bắt bố, lần này, bố sẽ không chống đối. Hãy chọn điều con muốn: nói chuyện lần cuối với bố của con hay để bố kết thúc những ngày cuối đời trong ngục.
– Nhưng bố muốn đi đâu nói chuyện?
– Bố đã có dự kiến, hắn vừa nói vừa chỉ chiếc thủy phi cơ nhỏ.
– Sao bố lại đòi hỏi con điều này? Vì sao bố bắt con phải chọn giữa bố và Martin?
– Vì cuộc sống là những lựa chọn, Gabrielle. Nhưng điều này bố nghĩ con phải biết rồi chứ…
Trong hai giây, cô đứng chết lặng, kinh hãi trước điều Archibald đang yêu cầu cô. Rồi cô vội vàng vào trong nhà và chạy xuống tầng hầm.
– Anh tìm thấy chai rượu rồi! Martin hét lên khi nghe tiếng cô xuống.
Anh đang đóng cửa tủ lạnh lại thì Gabrielle thò đầu qua khe cửa hé mở.
– Hãy tha thứ cho em, tình yêu của em…
– Gì cơ?
Không để cho anh kịp hiểu ra điều gì, cô đã xoay chìa khóa để nhốt anh lại trong phòng.
– Em xin lỗi, cô nói bằng giọng nghẹn ngào rồi quay trở lại chỗ Archibald.