Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tuần đó, khắp nơi trong thành phố New York và các nơi khác đã tổ chức lễ tang cho những người xấu số. Báo chí đua nhau tường thuật nhiều chuyện đau thương, kinh hoàng. Mọi người khi ấy mới hay rằng các thuyền cứu sinh khi rời khỏi tàu chỉ đầy một nửa, vì thuyền chỉ chở những hành khách đi khoang hạng nhất. Tin này làm cho mọi người sửng sốt. Người được tuyên dương anh hùng là thuyền trưởng tàu Carpathia, người đã cho tàu chạy nhanh đến chỗ xảy ra tai nạn để vớt những người còn sống sót. Việc tại sao tàu chìm vẫn chỉ được giải thích sơ sài. Họ chỉ cho biết tàu va phải băng nên không thể tránh khỏi bị chìm. Nhưng việc tại sao tàu Titanic chạy vào vùng biển đầy băng như thế sau khi đã được báo động, thì vẫn không nghe ai nói đến. May thay là tàu Carpathia nghe lời kêu cứu qua máy radio, họ đã đến gấp để cứu người lâm nạn, nếu không, có lẽ không có ai có thể sống sót.

Bác sĩ đến khám cho Consuelo, ông thấy sức khỏe bà rất tốt, mặc dù bà bị sốc quá mạnh và rất đau đớn trước việc xảy ra. Bà không còn tâm trí để làm việc gì, nên Annabelle phải thay bà vạch kế hoạch tang lễ cho bố và anh trai. Tang lễ của hai người được tổ chức cùng một lần ở nhà thờ Trinity Church, nhà thờ được bố nàng thích nhất.

Buổi lễ buồn và trang nghiêm, hàng trăm người đến dự để chia buồn cùng tang quyến. Hai cái hòm trống không, vì không tìm ra xác và buồn thay là sẽ không bao giờ tìm ra. Trong số 1517 người chết, chỉ có 51 người được tìm thấy xác, còn những người khác đều biến mất dưới đáy biển.

Sau tang lễ tại nhà thờ, mấy trăm người tham dự đều về nhà Consuelo, thức ăn đồ uống được dọn ra mời khách. Họ ở lại để tạo ra không khí thức canh người chết, nhưng buổi ăn uống này không phải nhằm mục đích ấy. Robert chết khi mới 24 tuổi, còn bố cậu thì 46, cả hai đã chết một cách bi thảm khi còn trẻ. Cả Annabelle và Consuelo đều mặc đồ tang màu đen; Annabelle đội mũ đen, còn mẹ nàng trùm khăn voan góa phụ. Đêm đó, khi mọi người đã ra về, bà Consuelo có vẻ bơ phờ không thể tưởng tượng nổi. Bà hết sức phờ phạc, đến nỗi Annabelle không thể nào không tự hỏi làm sao mẹ nàng có thể sống nổi. Tâm trí bà đi theo hai người đã chết, Annabelle hết sức lo lắng cho bà.

Sau tang lễ hai tuần, vào buổi sáng, Annabelle rất mừng khi nghe mẹ nàng tuyên bố rằng bà muốn đến bệnh viện, nơi bà làm thiện nguyện, để làm việc lại. Bà nói việc giúp đỡ mọi người ở đấy sẽ làm cho bà cảm thấy vui hơn và Annabelle đồng ý với mẹ.

– Mẹ đi làm ở đấy có được không, mẹ? – Annabelle hỏi, vẻ mặt lo lắng. Nàng không muốn mẹ mắc bệnh, nhưng bây giờ đã sang tháng năm, thời tiết ấm áp.

– Mẹ khỏe, – mẹ nàng đáp. Bà cảm thấy người đã bình thường trở lại như trước. Và chiều hôm đó, cả hai mẹ con mặc áo dài đen, mang tạp dề trắng của bệnh viện, họ đến bệnh viện St.Vincent, nơi Consuelo đã làm việc thiện nguyện nhiều năm trời. Annabelle đến làm việc với mẹ từ năm mười lăm tuổi. Họ làm việc với những người nghèo khổ và chỉ tiếp xúc với những người bị thương tật chứ không phải với các bệnh nhân mắc các bệnh truyền nhiễm. Annabelle thường say mê công việc và nàng có tài bẩm sinh về săn sóc bệnh nhân, còn mẹ nàng rất dịu dàng và nhân hậu. Nhưng Annabelle luôn luôn quan tâm đến vấn đề thuốc men, nên bất cứ khi nào có dịp thuận lợi là nàng đọc sách y khoa, để giải thích cho các bệnh nhân về cách thức chữa trị mà nàng đã thấy. Nàng không khó tính như Hortie. Annabelle đã thuyết phục bạn đi làm thiện nguyện với mình, nhưng chỉ mới lần đầu, cô ta đã ngất xỉu. Trường hợp càng khó khăn bao nhiêu, Annabelle càng thích bấy nhiêu. Mẹ nàng thích phục vụ thức ăn trên khay cho bệnh nhân, trong khi đó Annabelle phụ giúp các y tá bất cứ khi nào họ để cho nàng giúp, như thay bông băng, rửa vết thương. Các bệnh nhân đều nói rằng tay nàng khi đụng đến vết thương của họ rất nhẹ nhàng.

Sau buổi chiều dài làm việc luôn tay, tối đó họ về nhà mệt mỏi, rồi gần cuối tuần họ quay lại bệnh viện.

Nếu không có gì xảy ra, công việc này sẽ làm cho họ vơi đi phần nào nỗi buồn rầu vì mất hai người thân yêu. Mùa xuân là mùa vui thú nhất trong đời, nhất là sau khi Annnabelle đã làm lễ ra mắt xã hội thượng lưu, nhưng chuyện xảy ra đã làm cho đời nàng trở nên cô đơn. Năm sau, chắc họ sẽ không nhận được lời mời của ai hết, điều này khiến bà Consuelo lo lắng. Trong khi Annabelle phải ở nhà chịu tang, thì những cô khác vừa ra mắt xã hội thượng lưu đều đi chơi tự do và sẽ lấy chồng. Bà sợ chuyện đau thương vừa đổ xuống đầu họ sẽ tác động mạnh đến tương lai của con gái, làm cho nàng mất dịp may để lấy chồng tốt, mà không thể làm gì được. Annabelle có vẻ không lo đến những chuyện mẹ nàng sợ. Thực ra, nàng chỉ buồn về nỗi mất cha mất anh, chứ không lo buồn về tương lai, hay lo việc không tiếp xúc với mọi người trong xã hội.

Hortie vẫn đến thăm hai mẹ con nàng luôn và vào giữa tháng năm, họ lặng lẽ ăn mừng sinh nhật thứ mười chín của Annabelle. Khi ăn, Consuelo rất buồn, bà nói rằng bà lấy chồng năm mười tám tuổi, khi ra mắt xã hội thượng lưu và khi bà bằng tuổi của nàng bây giờ, đã sinh Robert. Nghĩ đến chuyện đó, bà lại chảy nước mắt, bà phải để hai cô gái ở ngoài vườn rồi đi lên lầu nằm nghỉ.

– Tội nghiệp cho bác gái, – Hortie nói vẻ đầy thương cảm. Rồi cô ta nhìn bạn và nói tiếp: – Và tội nghiệp cho cậu. Mình rất buồn, Belle à. Chuyện xảy ra quá kinh khủng. – Cô ta cảm thấy rất buồn, đến nỗi đã ở lại thêm hai giờ nữa để nói cho bạn biết cô ta và James đã định ngày cưới rồi, vào tháng mười một, họ đã vạch kế hoạch làm đám cưới thật lớn. Annabelle đáp rằng nàng rất mừng cho bạn và nàng đã nói thật lòng mình. Hortie hỏi bạn: – Thế cậu không lo ngại việc không thể đi ra ngoài để tiếp xúc với mọi người thật ư? – Cô ta rất ghét việc phải ru rú ở nhà suốt một năm để tang, nhưng Annabelle vui vẻ chấp nhận việc này. Nàng chỉ mới 19 tuổi và sang năm chắc gì đã có chuyện vui cho nàng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà nàng đã trưởng thành rất nhiều, từ khi bố và anh trai chết.

– Mình chẳng quan tâm, – Annabelle đáp. – Chừng nào mẹ mình còn đến làm cho bệnh viện, mình còn theo bà đến làm việc ở đấy.

– Ấy, đừng nói chuyện đó với mình. – Hortie tròn xoe đôi mắt. – Chuyện đó làm mình đau đầu. – Nhưng Hortie biết bạn mình thích làm việc ấy. – Năm nay cậu cũng vẫn đi Newport chứ? – Gia đình Worthington có ngôi nhà trệt rất đẹp ở đấy, ở Rhode Island, gần nhà của gia đình Astor.

– Mẹ nói chúng tôi sẽ đi. Có lẽ đi sớm hơn, vào tháng sáu thay vì tháng bảy, trước khi mùa hè bắt đầu. Mình nghĩ làm thế chắc bà sẽ vui hơn. – Bây giờ đối với Annabelle, việc quan trọng là chăm sóc mẹ, chứ không giống Hortie chỉ nghĩ đến việc làm đám cưới, nghĩ đến tiệc tùng và vị hôn phu yêu dấu. Đáng ra cuộc đời của nàng cũng giống như đời của Hortie, nhưng không được như thế nữa. Nàng nghĩ thế giới của mình đã bị gián đoạn, thay đổi hoàn toàn.

– Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau ở Newport, – Hortie sung sướng đáp. Hai cô thích bơi lội khi mẹ họ cho phép. Họ nói chuyện về chương trình đám cưới thêm một lát nữa, rồi Hortie ra về. Đối với Annabelle, đây là ngày sinh nhật rất lặng lẽ.

Những tuần sau lễ tang, có rất nhiều người đến thăm Consuelo và Annabelle như họ đã đoán. Bạn bè của Robert đến thăm, các mệnh phụ phu nhân già đến phân ưu cùng Consuelo, hai người đàn ông làm việc tại ngân hàng của Arthur, họ biết những người này và sau cùng, người đàn ông thứ ba đến, người này Consuelo đã gặp nhiều lần và rất thích. Anh ta tên là Josiah Millbank, 38 tuổi, được mọi người ở ngân hàng của Arthur kính trọng. Anh ta là người ít nói, dịu dàng. Anh ta kể cho Consuelo nghe nhiều chuyện về Arthur, những chuyện mà bà không hề biết và làm cho bà cười. Bà ngạc nhiên thấy mình vui khi được Josiah đến thăm, và anh ta đến thăm được một giờ thì Annabelle đi chơi với Hortie trở về. Annabelle nhớ nàng đã gặp anh ta rồi, nhưng không biết rõ về anh. Anh ta thuộc thế hệ của bố nàng hơn là thế hệ của nàng và lớn hơn anh trai của nàng đến mười bốn tuổi, cho nên mặc dù gặp nhau tại các buổi tiệc, nhưng họ không có gì để nói chuyện với nhau. Tuy nhiên nàng cũng giống như mẹ, rất ấn tượng trước sự tử tế của anh ta, và anh ta cũng rất có cảm tình với Annabelle.

Anh ta nói anh sẽ đi Newport vào tháng bảy. Anh thường làm như thế. Anh có ngôi nhà nhỏ khá dễ thương ở đấy. Josiah là người gốc ở Boston, sinh trưởng trong một gia đình đáng kính và giàu có như gia đình bố mẹ nàng. Thế nhưng anh ta sống rất lặng lẽ, không khoa trương. Anh ta hứa khi đến Newport sẽ tới thăm Consuelo lại và bà nói bà rất thích. Khi Josiah về rồi, Annabelle mới thấy anh có đem đến bó hoa tử đinh hương trắng thật lớn và hoa đã được cắm trong bình. Consuelo bèn nói về anh ta cho nàng nghe.

– Anh ta rất dễ thương, – Consuelo nói, vừa ngắm bình hoa. – Bố con rất thích anh ta, mẹ nghĩ thích cũng phải. Mẹ chỉ phân vân không biết tại sao anh ta không lấy vợ.

– Có người không lấy vợ như thế, – Annabelle đáp, vẻ thản nhiên. – Không phải mọi người đều lấy vợ lấy chồng hết cả đâu, mẹ à. – Nàng cười nói. Nàng tự hỏi không biết rồi mình có lấy chồng hay không. Nàng nghĩ bây giờ nàng không thể bỏ mẹ một mình để đi lấy chồng. Nếu nàng không lấy chồng cũng là chuyện bình thường thôi, không có gì bi đát hết. Đối với Hortie, thì chuyện không lấy chồng sẽ rất đau khổ, nhưng với nàng thì không. Bây giờ anh trai và bố chết rồi, mẹ đau đớn tận tâm can, Annabelle cảm thấy mình có trách nhiệm nhiều hơn với gia đình, không bực bội gì về chuyện không đi lấy chồng. Việc chăm sóc mẹ là mục đích hàng đầu của nàng.

Mẹ nàng thường đọc được tư tưởng trong đầu nàng, nên bà nói:

– Nếu con muốn nói con không lấy chồng, thì nên bỏ ý nghĩ ấy đi. Chúng ta chỉ để tang một năm, rồi sau đó mẹ sẽ tìm chồng cho con. Bố con muốn như thế đấy.

Annabelle nhìn mẹ, mặt nghiêm trang.

– Bố chắc không muốn con để mẹ một mình đâu, – nàng nói.

– Làm thế thật quá vô nghĩa. Mẹ đủ sức để lo cho bản thân mình. – Nhưng nói xong, mắt bà rướm lệ. Nàng động lòng trước hình ảnh của mẹ.

– Chúng ta sẽ tính chuyện ấy sau, – nàng bèn nói rồi ra khỏi phòng, đi pha trà, bỏ vào khay rồi bưng lên phòng cho mẹ. Khi nàng quay lại, nàng quàng tay ôm quanh mẹ, dìu bà lên lầu để ngủ một lát. Nàng dìu bà vào giường, chiếc giường bà đã ngủ với chồng, bây giờ chồng đã mất, khiến bà rất đau lòng.

– Con rất tốt với mẹ, con yêu à, – bà nói, vẻ bối rối.

– Con không tốt đâu. – Annabelle đáp nho nhỏ. Nàng là tia nắng mặt trời còn lại trong nhà. Nàng chỉ mang lại cho mẹ nguồn vui, cũng như mẹ là nguồn vui của nàng. Bây giờ hai mẹ con chỉ có nhau. Nàng kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Consuelo, rồi xuống lầu, ra vườn đọc sách, hy vọng ngày mai mẹ nàng sẽ khỏe và có thể đến bệnh viện được. Làm việc ở đấy là nguồn vui duy nhất cho Annabelle và ở đấy mới có việc hữu ích cho nàng làm.

Nàng cũng đợi tháng sau sẽ đi Newport nữa.

Bình luận
720
× sticky