Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đến mùa giao tiếp xã hội tại New York diễn ra vào tháng chín, Hortie đã đi đứng bình thường trở lại và Josiah cùng Annabelle được mời dự tiệc khắp nơi. Họ thường gặp Hortie và James tại các buổi tiệc và tinh thần Hortie đã phấn khởi trở lại. Em bé đã gần ba tháng, Josiah và Annabelle lấy nhau cũng đã lâu như thế.

Chỉ một sớm một chiều, Annabelle và Josiah trở thành cặp vợ chồng được mọi người ở New York mến chuộng nhất. Trông họ rất tuyệt, tình nghĩa vợ chồng thắm thiết. Họ vui đùa với nhau rất vui vẻ và thường bàn luận về những vấn đề chính trị, thời sự nghiêm trọng, thường có Henry tham dự khi nào anh ta đến ăn tối. Họ bàn về sách, về tư tưởng và câu chuyện giữa họ với Henry diễn ra rất thoải mái, sôi động. Thỉnh thoảng ba người chơi bài, cười đùa rất vui.

Josiah và Annabelle đến ăn với mẹ nàng ít ra hai lần trong một tuần và thỉnh thoảng nhiều hơn. Annabelle cố dành nhiều thì giờ trong ngày để ở với mẹ, vì nàng biết mẹ nàng rất cô đơn, mặc dù Consuelo không bao giờ phàn nàn về việc này. Bà rất đáng yêu và cao quí. Consuelo không thúc ép nàng có con, nhưng bà mong sao nàng có con. Bà thấy Annabelle nói năng với chồng như nàng đã nói với Robert. Có phần nào Annabelle chưa trưởng thành, mặc dù nàng đã lớn, nhưng Josiah có vẻ sung sướng về điểm này và chàng cứ xem nàng như con nít.

Như đã hứa, Henry giới thiệu nàng với người bạn bác sĩ ở Ellis Island và Annabelle bắt đầu làm công việc từ thiện ở đấy. Nàng làm việc nhiều giờ vất vả, thường chăm sóc các em bé mắc bệnh. Mẹ nàng đã nói đúng, mặc dù nàng không chấp nhận, nhiều người đau nặng khi nàng đến đấy. Sự lây nhiễm là điều dễ dàng. Nhưng công việc rất hấp dẫn, nàng thích làm. Mỗi lần gặp Henry là nàng cảm ơn anh ta. Josiah rất tự hào về công việc của vợ, dù nàng hiếm khi nói cụ thể với chàng. Chàng biết nàng rất tận tâm với bệnh viện, với những dân di cư và với công việc.

Nàng đến Ellis Island một tuần ba lần và thường về nhà rất trễ, mệt mỏi nhưng sung sướng. Annabelle làm việc ở bệnh viện nằm ở phía Nam của hòn đảo có hình chữ U này. Thỉnh thoảng người ta đưa nàng đến làm ở phòng lớn tại đại sảnh. Một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi khu này cách đây mười sáu năm, sau đó người ta xây dựng lại, mới xong cách đây ba năm. Tại phòng lớn, những người di cư được giữ trong những khu rộng lớn được rào kín, ở đây họ được phỏng vấn để bảo đảm giấy tờ và những bản câu hỏi của họ có trùng hợp nhau không. Hầu hết những người di cư đều là dân lao động khỏe mạnh, nhiều người đã có vợ con. Một số có vợ sắp cưới đang chờ đợi ở quê nhà. Annabelle thường giúp công việc phỏng vấn và quãng hai phần trăm trong số này bị trả về những nước nơi họ đã từ bỏ để ra đi; họ trở về trong nước mắt và khát vọng. Vì sợ bị tù đày, nhiều người đã nói dối khi trả lời những câu hỏi của nhân viên phỏng vấn. Annabelle thấy thương hại họ, nên nàng đã nhiều lần ghi những câu trả lời một cách mơ hồ, hay ghi sai. Nàng không có lòng dạ nào làm cho họ bị tù đày.

Mỗi tháng có năm chục ngàn người đến Ellis Island, nếu Consuelo thấy họ, chắc bà sẽ sợ cho Annabelle nhiều hơn nữa. Nhiều người đến đấy đã chịu đựng nhiều gian nan khủng khiếp, có người lâm bệnh phải đưa vào bệnh viện. Những người may mắn sẽ rời khỏi Ellis Island trong vòng một thời gian ngắn, nhưng những ai có giấy tờ không rõ ràng, hay đau ốm, có thể bị giam giữ riêng hay trì hoãn hàng tháng trời, có người hàng năm. Họ phải có tài sản là 25 đôla và bất cứ người nào nhập vào nội địa mà có vấn đề, sẽ được đưa đến trại tập trung, nếu không được phóng thích. Những người đau ốm phải đến bệnh viện của Ellis Island, nơi Annabelle đang có việc làm ở đấy. Nàng rất thích công việc được giao.

Bác sĩ và y tá ở đây quá ít mà bệnh nhân thì đông, họ làm việc không xuể, nên phải giao bớt công việc cho những người tình nguyện. Nếu không đến đây,

Annabelle sẽ không bao giờ có việc như ở đây mà làm. Nàng giúp họ sinh con, chăm sóc các em bé bị ốm, phụ bác sĩ khám mắt hột, rất nhiều người di cư bị mắc bệnh này. Có người giấu các triệu chứng mắc bệnh vì sợ bị đày ải. Có nhiều phòng dành riêng cho những người mắc bệnh sởi, sốt vàng da và bạch hầu. Annabelle không được vào trong những phòng này. Nhưng nàng giải quyết hầu như tất cả các việc khác, các bác sĩ mà nàng giúp việc đều công nhận nàng có tài định bệnh rất giỏi. Là một người không được huấn luyện về bộ môn, nhưng nàng có kiến thức rất rộng về y học, nhờ nàng đọc nhiều sách về ngành y và có năng lực bẩm sinh về thuôc men. Ngoài ra nàng có cách đối xử với bệnh nhân rất nhã nhặn. Các bệnh nhân rất thương mến và tin tưởng nàng. Thỉnh thoảng nàng thăm khám hàng trăm bệnh nhân trong một ngày, nếu bệnh nhẹ nàng tự chữa trị, còn bệnh nặng thì nàng phụ giúp với bác sĩ hay y tá. Có ba nhà rộng được dành cho các bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm và nhiều bệnh ở đây không được rời khỏi Ellis Island.

Khoa lao phổi là một trong những khoa buồn nhất ở bệnh viện. Consuelo rất lo khi biết Annabelle thường tình nguyện làm việc ở đấy. Nàng không nói cho mẹ biết và cũng không nói cho Josiah hay, nhưng những bệnh nhân nặng nhất là những người làm cho nàng quan tâm nhất và nàng nghĩ chính ở đây nàng mới học hỏi được nhiều về sự quản lý và cách chữa trị những người mắc bệnh hiểm nghèo này.

Nàng làm việc ở phòng lao phổi suốt ngày và một đêm nàng về trễ, thấy Henry và Josiah đang nói chuyện trong bếp. Josiah hỏi sao nàng về khuya, nàng liền xin lỗi, cảm thấy mình có lỗi. Nàng cho biết hôm ấy nàng làm ở phòng lao phổi dành cho trẻ em, nên không thể dứt chúng để ra về sớm. Khi nàng về nhà, đã mười giờ đêm, Henry và Josiah đang nấu ăn và nói chuyện về ngân hàng. Josiah ôm ghì mạnh nàng vào lòng. Nàng quá mệt, và lạnh vì đi về khuya. Chàng bảo nàng ngồi xuống bàn, đưa cho nàng tô xúp và bữa tối đã nấu cho nàng rất ngon.

Câu chuyện giữa ba người ở bàn ăn rất sinh động như mọi lần. Câu chuyện làm nàng nghĩ đến những chuyện khác ngoài chuyện các bệnh nhân. Họ thích bàn đến những tư tưởng xưa và nay, nói đến chính trị, nghi vấn về những luật lệ xã hội mà người đời phải chấp nhận, thực hiện từ nhiều thế kỷ nay. Họ rất vui khi đàm đạo với nhau như thế này. Họ là ba người có đầu óc minh mẫn, linh hoạt, đồng thời là bạn thân với nhau. Nàng mến Henry chẳng thua gì Josiah mến anh ta, xem anh như anh trai của mình, vì nàng đã mất người anh thân thương.

Tối đó nàng quá mệt nên không tham gia bàn luận với họ nhiều. Khi nàng chào họ để đi ngủ, hai người vẫn còn ngồi để bàn tiếp về các vấn đề chính trị nóng bỏng. Nàng đi tắm nước nóng, mặc áo ngủ rồi chui vào giường, đắp chăn ấm áp và nghĩ đến công việc nàng đã làm ở bệnh viện Ellis Island hôm đó. Trước khi Henry ra về và Josiah đi ngủ với nàng, nàng đã ngủ một giấc lâu. Khi chàng vào giường, nàng tỉnh dậy, nhìn chàng nằm vào chăn bên cạnh nàng. Nàng quay qua ôm chàng. Mấy phút sau, nàng tỉnh hẳn và đã ngủ được mấy giờ.

– Xin lỗi, em quá mệt, – nàng mơ màng nói, tận hưởng hơi ấm của chàng. Nàng thích ngủ với chàng, thích ôm ấp chàng. Nàng thích mọi thứ về chàng và luôn luôn hy vọng chàng cũng yêu nàng tha thiết. Thỉnh thoảng nàng không biết chắc chàng có yêu nàng hay không. Nàng không có kinh nghiệm về chuyện liên quan đến đàn ông, với những nhược điểm của họ. Chồng thì khác với cha và anh. Nhiều lúc nhiệt tình đối với chồng tế nhị hơn, khó ăn khó nói hơn.

– Đừng ngốc, – chàng thì thào nói. – Chúng ta nói quá nhiều. Em đã làm việc cả ngày dài. Anh hiểu. – Nàng có lòng thương người, không ngần ngại làm việc cực nhọc để phục vụ người khác. Nàng là người có lòng tốt, chàng rất yêu nàng. Chàng thấy rõ ràng như thế.

Hai người im lặng một hồi lâu, sự im lặng thật khác thường. Annabelle ngần ngại, muốn hỏi chàng điều gì đó. Nàng luôn thẹn thùng khi muốn nêu ra với chàng một vấn đề. – Anh có nghĩ… có lẽ chúng ta có thể… có con không… – Nàng thì thào nói và chàng không nói gì một lát, nhưng nàng cảm thấy chàng cứng người. Nàng đã nói với chàng như thế một lần rồi và chàng không thích có con. Có nhiều lúc, nhiều vấn đề, Josiah không thích bị thúc đẩy và chuyện có con là một trong những vấn đề đó.

– Chúng ta có nhiều thì giờ, Annabelle à. Chúng ta chỉ mới đám cưới ba tháng. Người ta cần quen nhau. Anh đã nói với em trước đây rồi, cứ đợi thêm một thời gian nữa, đừng nóng vội.

– Em không nóng vội. Em chỉ nói vậy thôi. – Nàng không thích làm theo những chuyện Hortie đã nói, nhưng nàng muốn có con, nàng muốn nói thế với chàng, chứ không phải muốn làm nũng với chàng hay yêu sách gì.

– Đừng nôn nóng, chuyện ấy sẽ đến thôi. Chúng ta cần ổn định đã. – Chàng có vẻ cương quyết, nàng không muốn tranh luận với chàng, không muốn làm chàng buồn. Chàng luôn luôn tốt với nàng, nhưng khi nàng chọc tức chàng, chàng thờ ơ lạnh nhạt, nhiều khi mấy ngày mới hết. Nên bây giờ nàng không muốn tranh cãi với chàng nữa.

– Em xin lỗi. Em sẽ không nói lại chuyện này nữa, – nàng nói nhỏ, cảm thấy hối hận.

– Xin em đừng nói, – chàng đáp, rồi quay đi khỏi nàng, bỗng giọng nghe có vẻ lạnh lùng, vấn đề gì chàng cũng rất nhiệt tình, năng nổ, nhưng vấn đề này chàng không thể. Rồi mấy phút sau, không nói một tiếng, chàng ngồi dậy, bỏ đi. Nàng nằm đợi chàng thêm một lát nữa, nhưng đã ngủ trước khi chàng quay lại. Sáng mai, khi nàng thức dậy chàng đã dậy rồi, mặc áo quần xong. Hầu như sáng nào cũng vậy. Hành động của chàng củng cố thêm câu nói của chàng rằng đừng thúc đẩy chàng, nếu không, chàng sẽ giận và nhắc cho nàng nhớ rằng đừng nêu vấn đề có con lại với chàng.

Tuần sau nàng đến thăm Hortie, thấy cô ta khóc. Cô ta tức giận vì nhận ra mình lại có thai nữa. Hài nhi sẽ chào đời khi Charles được mười một tháng tức là vào tháng sáu. James rất sung sướng, anh ta hy vọng lại có thêm một cậu con trai nữa. Nhưng Hortie rất lo sợ, vì cảnh đau đớn khi sinh đứa đầu còn in rất rõ trong đầu cô ta, nên cô nằm khóc. Annabelle cố khuyên giải cô ta, nhưng nàng không biết nói sao. Nàng chỉ biết an ủi Hortie bằng cách nói rằng hy vọng sinh đứa thứ hai này sẽ không đau đớn như đứa đầu. Hortie không tin nên nàng rất lo.

– Mình không muốn trông giống như con bò cái lại! – Cô ta khóc, – James không đến gần mình. Đời mình hỏng bét và có lẽ lần này mình chết mất! – Cô ta nói một cách khổ sở. – Đây là lần cuối cùng mình có thai.

– Bạn không chết đâu, – Annabelle đáp, nàng hy vọng nói đúng sự thật. – Bạn có bác sĩ giỏi, lại có mẹ ở bên cạnh. Họ sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu. – Nhưng cả hai đều biết có nhiều phụ nữ khi sinh đẻ, mặc dù đã được chăm sóc rất kỹ càng, nhưng vẫn chết. – Chắc lần này không tệ hơn lần trước đâu, – Annabelle trấn an cô ta, nhưng Hortie vẫn không an tâm. – Mình không thích con nít, – cô ta thú thật. – Mình nghĩ nó dễ thương thật, nó giống như con búp bê lớn, chỉ biết ăn, ngủ và khóc, ơn Chúa là mình không cho con bú. Tại sao mình phải liều mạng vì chuyện này?

Ngay khi ấy, mẹ cô ta vào phòng, bà nhìn con gái với vẻ bất bình và gay gắt nói:

– Vì con đã lấy chồng, và vì phụ nữ phải làm thế! Đáng ra con phải mừng vì có khả năng sinh con để làm cho chồng hạnh phúc. – Tất cả họ đều biết phụ nữ không có khả năng sinh con đều bị chồng bỏ để đi tìm cô nào có thể có thai. Nhưng khi nghe những chuyện này, Annabelle bỗng mừng vì đây không phải là vấn đề quan trọng đối với nàng và Josiah, mặc dù nàng thấy yêu con của Hortie hơn cô ta. Nhưng dù sao thì đến tháng bảy này, Hortie sẽ có hai đứa con trong vòng chưa đầy hai năm. – Con là đồ ích kỷ, hư đốn con à, – mẹ cô mắng rồi bỏ ra khỏi phòng, không chút xót thương, mặc dù trong khi Hortie đau đớn sinh đẻ, bà luôn luôn có mặt bên cạnh con. Bà nói rằng bà cũng đã sinh đẻ, con bà sinh cũng lớn, nhiều lần bị sẩy thai và hai lần sinh con chết, cho nên Hortie không có lý do gì để phàn nàn.

– Vậy thì chúng ta cứ sinh cho nhiều là tốt hay sao? – Hortie giận dữ nói với bạn sau khi mẹ cô đã ra khỏi phòng. – Tại sao đàn ông được sống thoải mái như thế? Họ chỉ có việc vui chơi với mình, rồi mình gánh chịu cảnh thai nghén khổ sở, mình mập lên, xấu di, nôn mửa suốt nhiều tháng trời rồi sinh con nguy hiểm, có người mất mạng. Còn đàn ông sẽ làm gì? Không làm gì hết, họ chờ, rồi đi chơi với bạn. – Cũng như Hortie, Annabelle nghe nhiều người trong thành phố nói rằng James đi chơi rất nhiều, cặp với nhiều phụ nữ khác nữa. Annabelle nghĩ rằng không có cuộc hôn nhân nào cũng như không có cuộc đời nào hoàn hảo. Josiah muốn đợi một thời gian mới có con, nhưng nàng biết chàng không lừa dối nàng. Chàng không phải loại đàn ông ấy. Thực ra, chỉ có hôn nhân của bố mẹ nàng mới hoàn hảo, bây giờ bố nàng mất, mẹ nàng thành góa phụ chỉ mới bốn mươi tám tuổi. Có lẽ cuộc đời không công bằng.

Nàng nghe Hortie khóc lóc, than thân trách phận mấy giờ liền mới chào tạm biệt về nhà với Josiah. Nàng sung sướng vì đời họ đơn giản hơn, mặc dù đêm đó chàng vẫn còn lạnh lùng với nàng. Đêm qua chàng không thích nghe nàng nói thế. Đêm đó, chàng đi ăn với Henry tại nhà hàng Metropolitan Club, chàng nói có nhiều việc làm ăn cần bàn với anh ta. Annabelle ở nhà, nghiền ngẫm các cuốn sách y học. Ngày hôm sau nàng sẽ đến Ellis Island. Nàng đọc bất cứ thứ gì có được nói đến các bệnh truyền nhiễm, nhất là về bệnh lao phổi. Dù khó khăn, gian khổ và mệt mỏi, nàng vẫn thích làm việc ở đấy. Và đêm đó, cũng như nhiều đêm trước, khi Josiah về nhà thì nàng đã ngủ. Nhưng khi nàng thức dậy, chàng đang ôm nàng. Nàng mỉm cười ngủ lại. Mọi việc giữa họ đều tốt đẹp.

Bình luận