Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những tuần lễ tiếp theo, Consuelo hết sức bận rộn, bà phải lo tìm những người cung cấp thực phẩm và người bán hoa ở Newport, gặp mục sư, thuê nhạc công. Bà quyết định mở cửa nhà vào tháng sáu. Bố của Josiah bằng lòng đứng ra tổ chức buổi tiệc diễn tập ở nhà hàng Newport Country Club.

Consuelo lo lập danh sách những người được mời. Annabelle cần áo cưới và đồ đạc mang theo về nhà chồng. Có vô số chuyện cần phải lên kế hoạch và lo tổ chức, trong một năm trời bây giờ mới thấy bà Consuelo vui. Bà chỉ tiếc một điều là Annabelle không có bố để chứng kiến hạnh phúc này, bà muốn làm gì tốt đẹp hơn để bù đắp cho Annabelle.

Lễ đính hôn của họ được công bố trên tờ New York Herald vào ngày trước lễ sinh nhật của Annabelle và sau ngày Josiah tặng nàng chiếc nhẫn đính hôn. Đây là chiếc nhẫn của mẹ anh, nó bằng kim cương và nặng 10 cara. Chiếc nhẫn rất đẹp trên tay Annabelle. Anh nghĩ rằng tặng chiếc nhẫn của mẹ có ý nghĩa nhiều hơn nhẫn mới mua và Annabelle rất thích chiếc nhẫn. Khi ấy nàng và mẹ đã lo sắm áo cưới. Thật may, họ tìm được chiếc áo tuyệt đẹp ở tiệm B. Altiman vào đầu tháng sáu. Chiếc áo mảnh mai đơn giản bằng đăng ten Pháp rất đẹp, may theo kiểu Patou, đơn giản để phù hợp với lễ cưới ở trong vườn tại Newport. Áo có đuôi rất dài, duyên dáng và có mạng che mặt lớn. Mặc áo vào, trông Annabelle thật tuyệt. Khi nàng nói với Hortie về việc nhờ cô làm phụ dâu, cô bạn cũ la làng.

– Cậu điên rồi à? Cậu không đợi mình sinh xong rồi làm đám cưới được hay sao? Nếu mẹ cậu thuê tấm bạt để che rạp thì hãy nhờ bà thuê cho mình một tấm luôn. Mình chỉ trùm tấm bạt mà thôi.

– Mình không quan tâm đến việc trông bạn ra sao hay người ta nói gì, – Annabelle đáp. – Mình chỉ muốn bạn có mặt với mình là đủ. – vấn đề khổ sở cho nàng và mẹ là nàng phải đi giữa lối đi một mình, nhưng nàng đã quyết định sẽ đi.

– Mình không muốn xuất hiện ngoài công chúng khi có thai như thế này. Số bạn cũ ở Newport sẽ bàn tán về mình cho mà xem. – Annabelle cũng biết thế, Hortie gần như muốn khóc.

– Ai quan tâm làm gì? Bạn như thế nào, mình cũng yêu bạn. Bọn mình không muốn đợi lâu nữa. Tháng tám rất tuyệt cho bọn mình. – Annabelle năn nỉ bạn.

– Mình ghét cậu. Có lẽ mình phải bơi nhiều cho hài nhi chào đời trước. Nhưng mình vẫn còn mập. – Khi Hortie nhận ra Annabelle không chịu nghe cô, hoãn ngày đám cưới, cô đành thua. Cô ta hứa dù thế nào cũng đến với nàng. Đám cưới diễn ra trước khi cô sinh một tuần và khi cô ta nói hy vọng ngày sinh sẽ còn trễ nữa, nàng rất mừng. Cô ta muốn sinh con sớm hơn, vì quá chán cảnh mang thai quá mập và xấu xí.

Annabelle và Hortie cùng nhau đi mua sắm, xem có thứ gì để mua đem về nhà chồng. Còn Annabelle và Josiah phải nghĩ đến chuyện họ sẽ ở đâu. Ở Newport, Josiah có ngôi nhà để nghỉ hè nho nhỏ rất đẹp do mẹ anh để lại, nhưng căn hộ ở New York thì quá nhỏ khi họ có con. Họ nhất trí khi đi hưởng tuần trăng mật ở Wyoming về sẽ mua căn hộ lớn hơn. Bây giờ quá lo về việc tìm nhà mới thì thật là điên. Tạm thời, căn hộ của Josiah cũng đủ cho hai người ở rồi. Nó lại gần nhà mẹ nàng, nên Annabelle rất thích. Nàng không muốn để mẹ sống một mình ở nhà. Nàng nghĩ, sống một mình mẹ nàng sẽ rất cô đơn.

Nhưng trước mắt, bà Consuelo rất bận rộn, không có thì giờ để cảm thấy cô đơn. Bà đi đến Newport hai chuyến để lo việc đám cưới, bảo người làm vườn làm gì theo ý bà. Họ đã thuê tấm vải bạt có kích cỡ vừa cho việc tổ chức đám cưới.

Vào cuối tháng sáu, trước sự kinh ngạc của Josiah và Annabelle, tất cả những công việc chuẩn bị đám cưới đều hoàn tất đâu vào đó. Consuelo là mẫu người chăm lo công việc tới nơi tới chốn, bà muốn đám cưới của Annabelle được hoàn hảo. Trong thời gian chuẩn bị này, Josiah có thái độ rất đáng phục. Anh không tỏ dấu hiệu gì bồn chồn lo sợ, mặc dù đã chờ đợi ngày đám cưới rất lâu khi đã 39 tuổi và quyết định lấy vợ. Anh còn quyết tâm nhiều hơn cả vợ sắp cưới nữa.

Khi việc kết hôn của họ được công bố trên tờ Herald họ được nhiều người mời đi dự tiệc, hầu như đêm nào họ cũng đi chơi. Họ là cặp uyên ương rất đẹp, chỉ có hai người bạn của Consuelo là bất mãn, cho rằng Josiah già hơn Annabelle quá nhiều. Consuelo đáp rằng Josiah rất tốt. Người anh họ của bà là John Jacob Astor 44 tuổi đã cưới Madeleine 18 tuổi. Josiah chứng tỏ cho mọi người thấy rằng chàng là người chồng hoàn hảo cho nàng. Annabelle vẫn xoay xở tìm cách để tiếp tục đi làm việc từ thiện, với sự chấp thuận của chàng cho đến cuổì tháng sáu. Khi ấy nàng mới xin nghỉ phép cho đến mùa thu.

Điều duy nhất Consuelo mong muốn ở họ, là làm sao bà chóng có cháu ngoại. Bà thường nói như thế, khiến Annabelle nghĩ rằng nếu bà nói với nàng thêm một lần nữa, nàng sẽ la làng lên cho bà thôi.

Còn Hortie không ngớt nói rằng Annabelle làm cho cô ta hết sức ngạc nhiên và luôn luôn nói đến tình dục. Hortie nói tình dục rất thú vị. Nghe cô bạn cũ nói thế, nàng rất bực mình, càng ngày cô ta càng bự ra và càng ca ngợi tình dục, khuyên nàng những việc nàng không thích. Annabelle hy vọng khi nàng có thai, nàng sẽ không quá bự như Hortie. Một hôm nàng nói thế với Josiah, chàng cười.

– Khi em có thai, em sẽ đẹp cho mà xem và các con ta cũng sẽ rất đẹp. – Chàng nhẹ hôn nàng. Họ mong sẽ được như thế và hai tháng tiếp theo, họ có nhiều việc phải làm.

Hình như tất cả mọi người quen biết Josiah đều muốn chúc mừng họ. Đến tuổi 39 chàng mới lấy vợ. Henry Orson mở một buổi tiệc gồm những người độc thân để chiêu đãi Josiah. Cả nhóm uống say đến ba ngày sau vẫn còn lâng lâng. Josiah nói rằng bữa tiệc rất vui, mặc dù chàng không kể đầy đủ chi tiết.

Consuelo đến Newport vào tháng sáu, và vào giữa tháng bảy thì Annabelle cũng đến đó với mẹ. Cuối tháng, Josiah đến, chàng ở trong nhà của mình. Henry Orson đi với chàng, để yểm trợ tinh thần cho chú rể, Josiah có vẻ khỏe mạnh vui vẻ. Khi họ đi hưởng tuần trăng mật, anh ta đến ở tại nhà của Josiah. Năm nay Josiah xin nghỉ thêm ba tuần nữa để đi hưởng tuần trăng mật. Ngân hàng thông cảm về việc này, nhất là khi cô dâu là Annabelle.

Annabelle đâm ra mến ông bạn Henry của Josiah. Anh ta thông minh, dí dỏm, tốt và hơi e lệ. Nàng liền tìm cách giới thiệu bạn gái cho anh ta. Nàng giới thiệu nhiều người và anh công nhận thích hai người, nhưng chưa có kết quả gì khả quan. Annabelle hy vọng anh ta sẽ kết duyên với ai đó trong số bạn bè của nàng. Khi anh ta và Josiah gặp nhau, họ rất vui và lém lỉnh, lời đối đáp qua lại rất sắc sảo, thông minh. Henry thường tỏ ra rất dễ thương với nàng. Anh ta đối với Josiah như Hortie đối với nàng. Và Annabelle rất kính phục anh ta.

Hortie đến ở tại Newport cả mùa hè năm ấy, cô ta ở tại nhà bố mẹ mình và James cũng đến với cô. Họ tin chắc thế nào cũng sinh con ở đấy và ngày nào Hortie cũng đến thăm Annabelle. Annabelle giúp mẹ nàng bất cứ khi nào có thể nhưng Consuelo cứ nhất quyết phải kiểm tra hết mọi việc. Annabelle đã đem theo áo cưới đến đây. Họ đi dự nhiều bữa tiệc tại Newport. Gia đình Astor tổ chức mời họ một buổi dạ vũ rất lớn. Consuelo than phiền chưa bao giờ trong đời bà thức khuya như thế này, nhưng bà thích thế.

Số khách mời đám cưới đã vượt quá con số giới hạn một trăm, lên đến xấp xỉ một trăm hai mươi khách. Mỗi lần có ai mời họ đi dự tiệc, họ lại thêm vào danh sách. Nhưng đôi uyên ương có vẻ rất vui. Trong một bữa pích ních có Henry tham dự, Josiah nói đùa với nàng rằng, nếu biết đám cưới vui như thế này chắc chàng đã lấy vợ từ lâu.

– Nếu anh làm thế thì bậy quá, – Annabelle đáp, – vì khi ấy anh sẽ không cưới em.

– Em nói đúng, – Josiah cười, vừa khi ấy Hortie đến chơi. Cô ta đi lạch bạch, cứ mỗi lần thấy cô ta là Annabelle không nín cười được. Không hiểu tháng sau cô ta còn bự đến chừng nào nữa. Bây giờ trông cô đã có vẻ như sắp bể bầu đến nơi. Cả Josiah và Henry liền vội đến giúp cô ta ngồi xuống bãi cỏ và họ còn gắng sức thêm đến gần gãy cả lưng khi giúp cô đứng lên lại.

Khi thấy cả ba người cười cô ta, cô ta bèn nói:

– Thế này không vui gì hết. Nhiều tháng nay tôi không thấy được bàn chân mình. – Cô ta có vẻ như một con voi và cô quả quyết mình như thế.

Annabelle lo lắng hỏi cô ta:

– Bạn sẽ mặc gì để đi đám cưới? – Nàng không biết có áo dài nào to rộng để cho cô ta mặc vừa không.

– Chắc tôi phải mặc vải trải giường hay khoác tấm vải bạt làm lều.

– Mình hỏi thật đấy, bạn có áo gì mặc vừa không? Bạn không thể tránh mặt được đâu.

– Đừng lo. Mình sẽ có mặt, – cô ta đáp, bảo đảm với nàng. – Mình sẽ có áo để mặc đi với mọi người. – Thực vậy, cô ta đã yêu cầu bà thợ may của mẹ mình may áo cho cô. Cái áo khổng lồ như cái lều màu xanh dương và đã đóng đôi giày cho vừa chân. Áo không đúng với áo của phụ dâu, nhưng cô ta chỉ có thể mặc được như thế thôi. Cô ta không thích mặc áo như thế, nhưng biết làm sao được.

Consuelo có áo dài màu ngọc bích và cái mũ cùng màu. Bà định sẽ đeo nữ trang bằng ngọc bích của Arthur đã tặng bà. Màu này rất hợp với bà, Annabelle tin rằng bà sẽ rất xinh đẹp, xứng với mẹ của nàng dâu.

Cuối cùng ngày trọng đại đã đến. Bố Josiah với bà mẹ kế, cùng vợ chồng người em gái cùng cha khác mẹ với chàng và con của họ đã đi xe hơi từ Boston đến. Annabelle thích họ. Buổi tiệc thử rất tốt. Consuelo tiếp xúc với gia đình Josiah trước ngày đám cưới, bà mời họ ăn trưa. Cả hai gia đình đều vui mừng trước cặp vợ chồng xứng đôi này. Họ rất môn đăng hộ đối. Và đúng như lời Josiah đã tiên đoán, ông em trai lập dị, George, sống ở Chicago không đến dự. Thay vì thế, anh ta tham dự một trận đấu golf. Anh ta thường như thế, nên Josiah không bị chạm tự ái. Nếu anh ta đến, có lẽ chàng còn phiền hơn nhiều, nên anh ta không đến là hay cho chàng. Gia đình chàng không được bình thường, thiếu quân bình và không gắn bó keo sơn với nhau như gia đình của Annabelle. Bà mẹ kế của Josiah thường khiến cho chàng ngao ngán. Giọng nói của bà ta the thé chói tai và hễ có gì bất bình là bà kêu ca đủ thứ.

Vào sáng ngày đám cưới, Consuelo ăn bữa giữa buổi sáng với bà con của Josiah mà không có cô dâu hay chú rể. Theo tục lệ, Annabelle không muốn gặp Josiah trước lễ cưới và chàng cùng với Henry nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, cố giữ bình tĩnh. Hôm ấy trời nóng bức, Consuelo sợ hoa sẽ héo và bánh cưới sẽ chảy hết trước khi lễ cưới bắt đầu. Lễ tổ chức ở vườn dự định sẽ bắt đầu lúc bảy giờ tối và khách ngồi vào bàn tiệc lúc chín giờ. Rõ ràng mọi người đều tin rằng buổi tiệc đến khuya mới tan.

Cuối cùng có đến một trăm bốn chục người khách, hầu như một nửa là của cô dâu, một nửa của chú rể. Henry Orson làm phụ rể, dĩ nhiên như vậy.

Hortie làm phụ dâu, trông cô ta như sắp sinh đến nơi. Cô nói với Annabelle rằng, – chắc chỉ dọa, – bụng cô ta co thắt từ hai ngày nay, nên cô cầu sao đừng vỡ nước ối tại bàn thờ. Cô ta nói tình hình rất có thể xảy ra như thế. Cô ta biết mọi người sẽ hoảng hồn khi thấy cô ta ở đám cưới và có lẽ họ rất sợ. Nhưng cô ta không muốn làm cho người bạn thân thất vọng. Annabelle đã nói với cô ta rằng nàng rất buồn khi không có bố và anh trai dự đám cưới, nên Hortie không thể vắng mặt được.

Bà quản gia Blanche đến Newport với họ để dự đám cưới. Bà ta chạy quanh phòng ngủ của Annabelle suốt buổi chiều, chăm nàng như chăm em bé. Khi đến giờ bà và Consuelo giúp nàng mặc áo cưới, cài những hạt nút li ti. Chiếc áo dài hẹp, thắt khít hông trông rất đẹp. Consuelo nín thở đội mũ trùm lên mái tóc vàng của Annabelle, rồi gắn tấm mạng che mặt quanh mũ trùm đầu. Hai người phụ nữ đứng xa hơn để ngắm nàng, nước mắt chảy xuống má. Rõ ràng Annabelle là cô dâu đẹp nhất họ chưa từng thấy.

– Ôi lạy Chúa! – Consuelo thì thào thốt lên, nàng tươi cười nhìn họ. – Con tuyệt vời quá! – Bà nôn nóng mong đến lúc Josiah nhìn thấy nàng. Họ ước chi có mặt bố nàng ở đấy. Consuelo nghĩ rằng khi ông đưa nàng đi giữa lối đi, ông sẽ rất xúc động. Annabelle luôn luôn là niềm vui, niềm tự hào của ông.

Hai người phụ nữ giúp nàng đi xuống thang lầu, họ nâng đuôi áo lên cho nàng đi. Rồi một cô hầu đưa cho nàng bó hoa lan chuông rất lớn. Annabelle ôm hoa cùng mẹ và bà Blanche đi ra bằng cửa bên hông. Blanche đến báo cho những người hướng dẫn biết nàng đang đến. Khách đã vào chỗ, Josiah và Henry đã có mặt ở bàn thờ và Hortie đứng bên cạnh họ, trông cô ta như quả bóng khổng lồ màu xanh nhạt. Khi các bà giàu có đứng tuổi thấy nàng, nhiều bà há hốc miệng kinh ngạc. Nhưng mọi người còn nghĩ rằng đây là một đám cưới bất thường. Chú rể lớn hơn cô dâu đến gần hai mươi tuổi, chưa có vợ bao giờ và gia đình cô dâu mới gặp chuyện bi thương chưa quá một năm trời. Người ta phải châm chước một vài điều.

Consuelo đứng bên vườn một lát, nhìn con gái, rồi ôm nàng vào lòng.

– Chúc con hạnh phúc, con yêu… Bố và mẹ rất yêu con. – Rồi nước mắt chảy xuống mặt, bà vội đi vào chỗ ngồi của mình ở hàng ghế đầu. Ghế ngồi được kê ở khu vườn chính để làm lễ cưới.

Tất cả một trăm bốn chục người đều ở đấy, ngay khi Consuelo đến chỗ ngồi, các nhạc công liền trỗi nhạc, bài Mừng cô dâu trong trường ca Lohengrin, như họ đã chơi trong đám cưới của Hortie. Giây phút trọng đại đã đến. Cô dâu xuất hiện. Consuelo nhìn lên Josiah, chàng cười với bà. Họ nhìn nhau ánh mắt chan chứa tình thương. Hơn bao giờ hết, Consuelo nghĩ chàng là người đàn ông đứng đắn. Bà tin chắc thế nào Arthur cũng nghĩ như bà.

Vị mục sư ra dấu, tất cả khách đến dự đám cưới đều đứng dậy, quay đầu nhìn. Mọi người đều im lặng nhìn cô dâu tuyệt đẹp một mình đi qua khu vườn, bước đi đều đặn, từ tốn và trang nghiêm. Không có ai đi bên cạnh nàng, không có ai dẫn nàng đi, không ai bảo vệ nàng, giao nàng cho người đàn ông nàng lấy làm chồng. Nàng đi một mình đến với chàng, vẻ hãnh diện, lặng lẽ, tin tưởng và cao quí. Vì không có ai dẫn nàng đến giao cho Josiah, nên nàng tự mình đến bên chàng với sự cho phép của mẹ.

Mọi người đến dự lễ cưới, từ những người gần trên bàn thờ cho đến khách trong vườn đã từng bị vụ đắm tàu tang tóc gây chấn động, nay họ đều sửng sốt khi thấy người con gái bé nhỏ xinh đẹp đang tiến về phía bàn thờ, hai tay ôm bó hoa lan chuông lớn, mặt đeo mạng kín đáo.

Nàng đến đứng trước mặt Josiah và ông mục sư, Henry và Hortie bước sang một bên. Cô dâu chú rể nhìn nhau qua tấm mạng, chàng nhẹ nắm bàn tay nàng. Nàng thật can đảm.

Ông mục sư tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Khi ông hỏi:

– Ai gả người con gái này?

Mẹ nàng ngồi hàng ghế đầu bèn đứng dậy, bà đáp:

– Tôi gả.

Thế là buổi lễ tiến hành. Đúng thời gian đã ấn định, Josiah nhẹ nâng tấm mạng trên mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng. Họ trao lời thề cho nhau, chàng đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương, còn nàng đeo vào tay chàng chiếc nhẫn vàng. Họ được tuyên bố là vợ chồng, hôn nhau, rồi tươi cười quay lại lối đi ở giữa. Consuelo nhìn họ, mắt đẫm lệ. Con gái bà cũng khóc, bà đi một mình phía sau Henry và Hortie. Hortie sung sướng khoác tay Henry cùng đi lạch bạch bên anh ta. Chưa bao giờ anh ta thấy có người phụ nữ nào có mang lớn như thế này xuất hiện giữa mọi người, mà cũng chưa ai từng thấy. Nhưng cô ta rất vui khi được dự đám cưới, sung sướng khi được có mặt ở đây. Cô ta vội tìm James trong đám đông, rồi Consuelo, Annabelle và Josiah đứng thành một hàng để tiếp khách.

Nửa giờ sau, mọi người chen lấn nhau, họ nói chuyện và thưởng thức rượu sâm banh. Đây là một đám cưới tuyệt vời khiến mọi người cảm động. Khi Henry đến hôn cô dâu, chúc vợ chồng hạnh phúc, Annabelle âu yếm nhìn Josiah.

– Cô đã làm một việc rất tốt, – Henry cười nói, – cô đã giáo hóa được anh ấy. Người ta nói, làm cho anh ấy chịu lấy vợ là việc rất khó.

Annabelle hôn anh ta và đáp: – Tiếp theo đến phiên anh đấy. Chúng tôi phải tìm vợ cho anh mới được. – Nghe nàng nói, anh có vẻ lo sợ và giả vờ run:

– Tôi không có ý định lấy vợ, – anh ta đáp. – Tôi thích đi theo anh chị, vui chung với hôn nhân của anh chị. Chị không ngại việc tôi đi theo anh chị chứ? – Anh ta hỏi đùa và nàng đáp họ sẵn sàng đón tiếp anh bất cứ lúc nào. Nàng biết anh ta rất thân với Josiah, như nàng thân với Hortie vậy. Trong cuộc sống mới của họ, họ sẵn sàng vui vẻ cùng với bạn bè cũ.

Annabelle và Josiah chào mừng tất cả khách đến dự. Rồi sau chín giờ, họ mời khách an tọa. Annabelle và Josiah hết sức cẩn thận khi sắp xếp chỗ ngồi, họ để cho những nhân vật quan trọng ở Newport ngồi ở những chỗ thích hợp. Consuelo ngồi với gia đình của Josiah và ngồi cùng bàn với cô dâu chú rể là Henry, một cô bạn gái của Annabelle, James và Hortie với ba cặp trẻ tuổi mà họ thích. Hầu hết khách được mời đều là những người họ thích. Họ mời rất ít khách vì bị bắt buộc phải mời, chỉ vài người đàn ông làm việc ở ngân hàng của Arthur, bạn đồng nghiệp cùng Josiah. Họ nghĩ có bổn phận phải mời những người này.

Josiah và Annabelle mở màn cuộc khiêu vũ, bản van êm dịu, họ nhảy rất tuyệt. Đấy là bản nhạc mà hai người thích và thường nhảy luôn. Hai người đều khiêu vũ giỏi, trông họ trên sàn nhảy mọi người đều tấm tắc khen ngợi. Rồi bố Josiah nhảy với cô dâu, Josiah với Consuelo, và sau đó mọi người đều đưa nhau ra sàn nhảy. Gần mười giờ, mọi người bắt đầu ăn bữa tiệc sang trọng do Consuelo đặt món. Họ nhảy giữa các bàn ăn, cười nói vui vẻ với nhau, tuyên bố thức ăn rất ngon, ít có đám cưới nào có thức ăn ngon bằng. Cặp vợ chồng mới cưới cắt bánh cưới vào lúc nửa đêm, rồi họ nhảy thêm vài bản nữa và khách lần lượt ra về cho đến hai giờ sáng. Đám cưới thành công rực rỡ và khi họ ra xe Hispano Suiza của Arthur để về khách sạn New Cliff nghỉ đêm, Josiah hôn nàng.

– Cám ơn em đã đem đến cho anh một đêm tuyệt vời nhất đời, – Josiah nói trong khi người ta ném cánh hoa hồng vào họ. Chàng nhẹ đẩy nàng vào xe. Họ đã cám ơn mẹ nàng rất nhiều vì bà đã tổ chức đám cưới hoàn hảo và hứa sáng mai sẽ ghé thăm bà trước khi lái xe vào thành phố để đáp tàu hỏa đi Wyoming. Hành lý của họ đã chuẩn bị sẵn ở khách sạn. Sáng mai khi ra đi, Annabelle sẽ mặc bộ đồ lanh có màu xanh nhạt, đội chiếc mũ rơm rộng vành có đính hoa màu xanh dương với đôi găng tay cùng màu.

Khi xe rời bánh để đưa hai vợ chồng đến khách sạn, họ vẫy tay chào những người đứng tiễn. Bỗng Annabelle tự hỏi những hình bóng nào đáng cho nàng ghi nhớ nhất. Hình ảnh cuối cùng nàng thấy là Hortie vẫy tay chào họ, cô ta to lớn hơn hết. Annabelle cười, vẫy tay chào lại, nàng hy vọng nếu có thai, nàng sẽ không bự như Hortie bây giờ. Henry là người cuối cùng hôn nàng và bắt tay Josiah. Hai người đàn ông nhìn vào mắt nhau và cười. Henry chúc hai người hạnh phúc. Annabelle nghĩ anh ta là người tốt, đối với Josiah, anh ta như người em trai, thân thiết hơn cả người em ruột của chàng.

Họ ngồi trong phòng khách của căn hộ khách sạn một lát, nàng vẫn mặc chiếc áo cưới và chàng vẫn mặc áo vét đuôi tôm thắt nơ trắng. Họ nói chuyện về đám cưới, bạn bè, về việc Consuelo đã tổ chức lễ cưới tuyệt vời. Sự thiếu vắng của bố và anh trai là nỗi đau đớn cho Annabelle, nhưng lễ cưới đã bù đắp tất cả lại cho nàng. Bây giờ nàng đã có Josiah, chàng là chỗ dựa cho nàng, chàng sẽ che chở nàng, thương yêu nàng. Và chàng đã có Annabelle để cùng sống với nhau suốt đời. Họ không còn đòi hỏi gì nhiều hơn nữa.

Khi họ đi tắm tại những phòng tắm riêng và xuất hiện trở lại thì đã ba giờ sáng. Chàng mặc bộ pijama lụa trắng của ai đấy tặng làm quà cưới, còn nàng mặc áo ngủ bằng sa trắng trang nhã, trên cổ có viền những hạt ngọc nhỏ li ti, bên ngoài khoác áo dài ngủ cùng màu. Khi vào giường nằm bên cạnh chàng, nàng cười khúc khích như một cô gái nhỏ. Josiah nằm đợi nàng, chàng ôm nàng vào lòng, chàng nghĩ nàng lo sợ, hồi hộp và cả hai đều mệt sau một đêm dài.

– Đừng lo, em yêu, – chàng nói nhỏ. – Chúng ta có nhiều thì giờ. – Rồi chàng nhẹ ôm nàng vào lòng, khiến nàng ngạc nhiên sung sướng cho đến khi nàng ngủ, mơ thấy cảnh đời đẹp biết bao. Trong giấc mơ, nàng thấy họ đang đứng trước bàn thờ, trao nhau lời thề và lần này có cả bố lẫn anh trai nàng đứng đấy, đưa mắt nhìn họ. Nàng nghĩ bố và anh nàng sẽ ở bên nàng mãi mãi, rồi nàng du vào giấc ngủ trong vòng tay của Josiah. Chàng ôm nàng như ôm vật gì quí giá nhất trên đời vậy.

Bình luận
720
× sticky