Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Scandal Đình Đám

Chương 63

Tác giả: An Tư Nguyên

Nhận thấy được sắc mặt của Tùy Trần càng ngày càng khó coi hơn rồi, Tạ Miểu thật sự rất muốn giúp anh tiếp tục mắng Khuất Mặc mấy câu, nhưng là, vẽ rồng điểm mắt! Lời nói của Khuất Mặc quá CMN vẽ rồng điểm mắt rồi! Anh không có biện pháp che giấu lương tâm mà mắng.

Đang suy nghĩ, Tùy Trần không báo động trước đột nhiên ngồi dậy, động tác với biên độ rất lớn, hù sợ Tạ Miểu cùng Khuất Mặc, hai người ăn ý co rụt lại lui về phía sau.

Dù là anh em huynh đệ tốt nhất, hai người bọn họ cũng đoán không được Tùy Trần đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Trầm mặc hồi lâu, anh bỗng nhiên bộc phát: “Gần đây lúc nào thì cô ấy quan tâm tới công việc của tớ có mệt hay không? Thân thể như thế nào? Cô gái này không ngừng đổi điện thoại còn dọn nhà, còn thông đồng với Nhậm Sâm cùng Thích Huyền thay cô ấy giữ bí mật! Tớ ngay cả làm thế nào để tìm được cô ấy đều không biết, cô ấy quan tâm tớ thế nào đây? Dụng ý gì? !”

“Ừ. . . . . .” Tạ Miểu cùng Khuất Mặc rất bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, qua loa ứng tiếng. Trong lòng lại không nhịn được nói thầm, làm ơn, người ta là đang đối mặt với truyền thông, chẳng lẽ muốn thẳng thắn nói: “Tôi đã quyết định cả đời không qua lại với Tùy Trần.”

“Là cậu bảo ‘kết giao bạn bè không nên nhìn gia phả’, rốt cuộc có chuyện gì của cô ấy tôi còn không biết? Nếu như mà gia phả nhà tớ có thứ gì hư, đã sớm CMN ném cho cô ấy nhìn rồi!”

“Ừ. . . . . .”

Này này, có chút lý trí có được hay không, người ta là đang Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, không oán giận cũng không xem qua gia phả nhà cậu nha.

“Các người, CMN trừ ‘ừ’ cũng không thế nói tiếng người được ư? Cậu thấy một mình tớ mắng rất mệt chết đi? Không giúp tớ mắng đôi câu sao?”

“A, cám ơn, tớ cảm thấy Tùy Trần nói rất có lý đấy. Tại sao có thể nói láo! Thân là một cô gái, tại sao cô ấy có thể ở trước mặt côn chúng nói láo chứ. . . . . .” Vừa mắng, Khuất Mặc vừa hướng về phía Tạ Miểu nháy mắt, ám hiệu anh mau nói tiếp, nếu không cũng sắp nói không nổi nữa rồi.

“Ha ha.” Tạ Miểu chỉ cười, anh mới không cần nhận, căn bản là rước họa vào thân.

Bất đắc dĩ, Khuất Mặc không thể làm gì khác hơn là tự mình nhắm mắt tiếp tục nói bậy: “Không có gia phả rất bình thường, không có gia phả muốn bắt cô ấy xem cái gì? Cô gái không thể cố tình gây sự như vậy. . . . . .”

“Rốt cuộc là cô gái của tôi hay là cô gái của cậu vậy hả, cậu có cần quan tâm quá rộng như vậy không, cô ấy nói láo cũng được, cố tình gây sự cũng được, quan liếc cái rắm.”

“Ha ha.” Cũng là cười, so với mới vừa rồi, Tạ Miểu cười đến hả hê hơn. Xem đi, anh biết sẽ là kết quả này mà, từ trước đến giờ Tùy Trần rất bao che, người của cậu ấy chỉ có cậu ấy có thể mắng, có thể nói ngay cả mình cũng không bỏ được thật sự luyến tiếc đi mắng.

“Này! Cậu. . . . . .”

Mắt cảm thấy rõ ràng mình bị lừa gạt Khuất Mặc muốn bộc phát, Tạ Miểu vội vàng hoà giải: “Tớ cảm thấy được đi, chúng ta không phải nên nghiên cứu đến chuyện này rốt cuộc truyền đi thế nào hay sao? Đối phương rốt cuộc biết được bao nhiêu? Có thể còn có đến tiếp sau hay không, ngộ nhỡ ảnh hưởng Tùy Trần sẽ phải lập tức đẩy ra nhãn hiệu phục trang thì làm thế nào?”

Có đạo lý, rất có đạo lý, Khuất Mặc an tĩnh, suy nghĩ một lát, sau đó anh bật thốt lên: “Có phải hay không là IN? Người đại diện trước kia của Tùy Trần, trước đó cũng không phải là chưa được sự đồng ý của cậu ấy mà đã trên danh nghĩa của cậu ấy tự tiện phát biểu nói rõ, thay cậu ấy thừa nhận quan hệ với Đỗ Ngôn Ngôn sao?”

“Không thể nào, hai chuyện này khác nhau. Lâm Cẩm sẽ không biết làm chuyện như vậy, thời điểm ban đầu ký hợp đồng anh ta chỉ biết Tùy Trần sớm muộn gì cũng sẽ tự lập môn hộ, IN không có lý do để làm như thế.” Tạ Miểu không suy nghĩ lền đưa ra đáp án bác bỏ.

“Thật sao?” Khuất Mặc không chút để ý đáp một tiếng, đứng dậy, đem cái hộp mì ăn liền ném vào thùng rác, chậm rãi đi tới bên sofa, chép miệng, rối rắm chốc lát, mới lên tiếng: “Tớ có suy đoán không tốt lắm.”

“Cái gì?”

Khuất Mặc cong người xuống, đầu ngón tay gảy nhẹ trên dưới màn ảnh máy vi tính tẩm ảnh Thịnh Đản bị cố định ô mặt: “Có khả năng là cô ấy hay không?”

“Vậy càng không thể nào! Phỏng đoán này cũng quá không có căn cứ rồi.”

“Nhưng trong ấn tượng của tớ, cô ấy không có tài ăn nói tốt như vậy, cậu không phải cảm thấy đoạn trả lời này đã được tập luyện qua rồi sao? Trong tin tức buổi trưa mới truyền ra, việc này cô ấy động vào buổi chiều, không khỏi cũng quá nhanh nhận được tin đồn. . . . . .”

“Như thế nào, người ta có chú ý động hướng Tùy Trần không được ah…, cậu cũng không phải là không biết Thịnh Đản, cô ấy không phải người như vậy.” Lập trường của Tạ Miểu rất kiên định.

Nhưng Khuất Mặc cũng vẫn khăng khăng giữ ý kiến, theo ý anh, không thể bỏ qua bất kỳ người nào có khả năng: “Trước kia xác thực cô ấy không phải thứ người như thế, nhưng cậu cũng từng nói với tớ, lòng đố kỵ của phụ nữ là rất đáng sợ, một khi bị kích thích thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

“Tuy vậy, cô ấy cũng tuyệt đối không thể nào dùng thủ đoạn của sao cấp thấp được!”

“Tạ Tam Thủy, tớ thế nào cũng cảm thấy cậu có chút kích động quá mức, cậu có liên hệ với Thịnh Đản?” Mặc dù Tùy Trần cũng hoàn toàn không hoài nghi Thịnh Đản, nhưng anh vẫn nhạy cảm cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Giọng của Tạ Miểu cũng quá cường ngạnh, quả thật giống như là biết rất nhiều chuyện .

“. . . . . .” Tùy Trần hừ lạnh một tiếng, khiến Tạ Miểu không phản bác được. Năng lực quan sát của người này cũng quá mạnh rồi, còn chơi cái gì đây.

Anh trầm mặc, khiến Tùy Trần nheo tròng mắt đen lại, không nháy mắt, lạnh lùng nheo mắt nhìn anh.

“Đừng, đừng nhìn tớ như vậy chứ, tớ đây không phải là đang muốn nói sao.” Ánh mắt này, cũng quá khiếp người rồi.

“Đang muốn nói?” Con ngươi của Tùy Trần tối vài phần.

Thức thời, anh tìm Thịnh Đản cũng sắp điên rồi, lúc này Tạ Miểu mới tính toán là đang muốn nói?

“Không. . . . . . Không, không phải đâu, hôm nay tớ cũng mới vừa nghe nói có được hay không, vốn là vừa vào cửa sẽ nói, các người đều không quan tâm đến tớ á.”

“Ít nói nhảm thôi.”

“Thịnh Đản ngược lại không có cố ý giấu giếm địa chỉ, gần đây cô ấy mới vừa dọn nhà, A Sâm thay cô ấy tìm phòng ốc. Mặc dù tứo không biết địa chỉ mới, nhưng chuyện của cậu bây giờ đã như vậy, truyền thông sẽ theo dõi cô ấy, sẽ rất nhanh đem địa chỉ nhà mới của cô ấy moi ra thôi.” Tạ Miểu không dám nói nhăng nói cuội, trực tiếp đi vào chủ đề.

“. . . . . . Cứ như vậy?” Khuất Mặc giữ yên lặng hồi lâu, còn tưởng rằng sẽ có đoạn sau, kết quả. . . . . . Không có?

“Đương nhiên không chỉ có vậy. Còn có tin tức cực kỳ chấn động, hai người tuyệt đối không đoán được, Thẩm Phi là cha của Thịnh Đản, chúng ta cư nhiên thậm chí đã quên rồi, Thẩm Phi là nghệ danh của anh ta, nguyên danh của anh ta là Thịnh Phi, nghe nói cái tên Thịnh Đản này ngụ ý nói đây là anh ta họ Thịnh sinh ra Đản. Chậc, tên tuổi thật buồn nôn, cũng chỉ có vị ảnh đế tiên sinh có một phong cách riêng có thể lấy ra được.”

“Ba ba? !” Quả nhiên là rất kình bạo, bạo đến mức Khuất Mặc mất khống chế.

“Không nên gọi tôi là cha, gen tôi tốt như vậy, không sinh được cái người con trai ngu ngốc như thế.”

Khuất Mặc đã bị kinh ngu, căn bản không có chỗ trống nên không thể để ý hay suy nghĩ tới Tạ Miểu nhạo báng: “Gặp quỷ, vị Thẩm Phi tiền bối kia cũng quá khoa trương, rốt cuộc chăm nom thế nào, con gái cư nhiên lớn như vậy?” Mặc dù rất khoa trương, nhưng anh nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn có khả năng, “Khó trách lần đó Thích Huyền gặp chuyện không may chúng ta đi đến nhà Thịnh Đản giúp một tay giải vây, cô ấy nhìn thấy tin tức của Thẩm Phi thì kích động như vậy.”

Lúc ấy không có suy nghĩ nhiều, hiện tại Khuất Mặc mới phát giác được sự kích động kia quả thật không hợp với lẽ thường.

Có lẽ, ngay cả Thịnh Đản cũng không nghĩ tới vị được xưng là ảnh đế ẩn lui nhiều năm lại là ba của cô ấy, lại đột nhiên xuất hiện.

“Đúng vậy, cái tin tức đó tới quá khéo, một đống truyền thông ùn ùn kéo tới muốn chụp bà xã của Thẩm Phi, kết quả. . . . . . Thích Huyền không có việc gì, sau đó Thẩm Phi lại ly kỳ là một chút tin tức cũng không có. Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ khi đó Thẩm Phi chính là muốn thay Thịnh Đản bị Thích Huyền liên lụy giải vây thôi.”

Phân tích của bọn họ càng ngày càng rõ ràng đâu ra đấy.

Đầu kia, Tùy Trần thật vất vả mới hồi hồn lại: “Nghe ai nói?”

“Yên tâm, nơi phát ra tin tức tuyệt đối có thể tin, là bạn bè tốt nhất của Thịnh Đản, bây giờ còn là trợ lý của cô ấy.”

Nghe vậy, Tùy Trần quay đầu hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình, nhưng kết quả vẫn không thể bình phục: “Chân chính cần cho tớ xem gia phả hẳn nên là cô ấy! Bạn bè cũng tốt, người nhà cũng tốt, cô ấy cư nhiên một người cũng không nhớ qua là muốn giới thiệu cho tớ biết! !”

Ai yêu, người chồng than oán hô hào, nghe thật bi kịch, đáng tiếc cho tới bây giờ Tạ Miểu đều chỉ sợ thiên hạ không loạn ;”Ah? Ngay cả bạn của cô ấy mà cậu cũng không gặp qua hả? Tớ còn tưởng rằng mang bạn trai thấy bạn bè mình, là chuyện các nữ sinh thích làm nhất chứ. A, cũng không thể trách Thịnh Đản được, cậu cũng không phải là bạn trai của cô ấy mà.”

“. . . . . .”

“Ai da! Xong rồi, xong rồi! Chẳng lẽ Thịnh Đản thật sự ở cùng một chỗ với Thích Huyền sao? Thích Huyền cũng gặp qua cô gái kia, còn theo chân bọn họ cùng nhau đi Nhật Bản chơi đấy. . . . . .”

“Tạ Tam Thủy! Câm! Miệng!”

Thịnh Đản vẫn cho là chuyện tai nạn xe cộ như vậy nếu như không phải là đặc biệt nghiêm trọng hay đặc biệt ly kỳ mà nói, bình thường sẽ không lên tin tức, lại là tin tức giải trí!

Cầm tai nạn của người khác tới giải trí, đây cũng quá mù, chuyện mù quáng như vậy vẫn thật sự đã xảy ra, còn hơn mù quáng hơn nữa, đây là một cuộc không phân rõ người gây ra họa cùng người bị hại trong tai nạn xe cộ.

Người trong cuộc không phải là người khác, chính là Tùy Trần cùng Thích Huyền.

Chuyện phải quay ngược lại ba ngày trước, ngày ấy, Thịnh Đản không có công việc, vẫn ngủ thẳng đến buổi trưa.

Lúc xế chiều bị Lục Y Ti ép đi làm mặt, làm móng tay, bận rộn ở quán, còn dư lại rất nhiều thời gian thật sự không biết nên làm thế nào, vì vậy, Lục Y Ti nhất thời vui mừng, nói là cô ấy mới vừa dọn nhà, nên xin bạn bè tới nhà náo nhiệt, ăn mừng tăng thêm niềm vui, điều này cũng tương đối may mắn. . . . . .

Có phải thật sự sẽ may mắn như vậy hay không, Thịnh Đản không rõ ràng lắm, bởi vì lực hành động kinh người của Lục Y Ti đã để cô không có thời gian lo lắng.

Chỉ dùng nửa giờ, cô không chỉ triệu tập bạn học thời đại học của Thịnh Đản, thậm chí còn có Thích Huyền cùng bạn bè của Thích Huyền.

Bình luận