Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Scandal Đình Đám

Chương 60

Tác giả: An Tư Nguyên

“. . . . . .” Mặc dù như thế, Thịnh Đản vẫn có cảm giác có phải mình nghe nhầm rồi hay không.

“Nếu như em chuẩn bị xong để bắt đầu đoạn tình yêu tiếp theo rồi, vậy trừ anh ra không cho phép tìm người khác; nếu như em còn chưa chuẩn bị xong, không sao, anh chờ em.”

“. . . . . .” Thịnh Đản hoàn toàn triệt để rơi vào trạng thái ngớ ngẩn, hoàn toàn không biết nên phản ứng làm sao.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông đầu tiên trong đời tỏ tình với cô sẽ là Thích Huyền, càng không nghĩ tới địa điểm sẽ là ở nhà cầu.

Không có lãng mạn, cũng không có độ chân thật, ngạc nhiên lớn hơn là tim đập nhanh, thấy thế nào cũng cảm thấy một câu “Anh thích em” đơn thuần của anh chỉ là đùa giỡn.

Đột nhiên, thân thể Thịnh Đản cứng ngắc, có một vệt quen thuộc lại cùng một trời một vực ấm áp ngày trước che chắn dính vào sống lưng cô.

Cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía gương, ý thức được Thích Huyền đang từ sau lưng đem cô nhập vào trong ngực.

Nên muốn tránh thoát, nhưng một luồng sóng kinh ngạc đánh thẳng vào, khiến trong đầu Thịnh Đản tạo thành một đoàn rối loạn, không thể động đậy.

Thích Huyền vươn tay vòng qua bên eo của cô, vòng thật chặt thật chắc, vừa cúi đầu, vừa đem mặt nhẹ dính vào vai của cô, chóp mũi bị đuôi tóc ngắn mỏng manh của cô đâm vào tê dại, anh không nhịn được vươn đầu lưỡi ra, liếm lướt qua cổ của cô, làm cho người ta khó nhịn, đem đến cảm giác tê dại cho cô.

Loại cảm giác khác thường này rốt cuộc cũng thành công đem thần trí của Thịnh Đản gọi về, suy nghĩ hỗn loạn tung bay, cô chỉ có thể nặn ra một câu mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy không có lực uy hiếp phản kháng: “Đừng. . . . . . Đừng làm rộn, bên ngoài thật là nhiều người. . . . . .”

Anh không quá mức miễn cưỡng cô, mà rất có phong độ thân sĩ buông lỏng cô ra, nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô, mỉm cười.

Khi cô mở cửa toilet ra, trong nháy mắt, Thích Huyền chợt lên tiếng: “Này, anh rất nghiêm túc.”

“. . . . . . Thật xin lỗi, em còn chưa chuẩn bị xong.” Thịnh Đản không lưu loát nuốt nước miếng một cái, nói đúng ra, phải là cô hoàn toàn chưa từng có loại ý nghĩ này, Thích Huyền đối với cô mà nói vẫn đơn thuần chỉ là bạn bè, thậm chí cho tới bây giờ cô cũng không nhận thấy được anh có tình cảm với bạn bè.

Quan hệ chuyển biến quá đột ngột, Thịnh Đản không tiếp thụ nổi, quá loạn, cô cần đủ thời gian để tiêu hóa.

“Anh biết.” Anh nguyên bản cũng không nghĩ cô sẽ lập tức đồng ý, dễ dàng nói như vậy, vậy thì không phải là Thịnh Đản rồi, ít nhất cũng không phải là Thịnh Đản mà anh nghĩ muốn rồi.

Cự tuyệt cũng không phải là không chừa đường lui, đối với Thích Huyền mà nói, coi như là có vui mừng.

Anh không nóng lòng cầu thành, mà liếc nhìn đồng hồ đeo tay, phối hợp tạo đề tài: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em và Lục Y Ti trở về phòng, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai anh tới tìm em, cùng em đi dạo Tokyo.”

“Ờ.” Thịnh Đản cơ hồ cũng không nghe rõ anh đang nói gì, sau đó nhạy cảm bắt được ba chữ “Trở về phòng” này, cô liền liên tục không ngừng đồng ý.

Tóm lại, lập tức né khỏi cục diện lúng túng này là được rồi.

Trốn tránh và giải hòa, từ trước đến giờ cô am hiểu nhất đều là loại người trước.

Không biết có phải vì nguyên nhân lúc trước ngủ quá nhiều hay không, chiều nay, Thịnh Đản ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, giữa không gian cũng mơ mơ màng màng tiến vào trạng thái buồn ngủ, nhưng rất nhanh lại bị Lục Y Ti say rượu nói luyên thuyên bên cạnh đánh thức.

Cuối cùng, cô định mở ti vi, nhìn những thứ chương trình buổi sang kia hoàn toàn nghe không hiểu.

Ngược lại người bạn tốt của cô ngủ cực kỳ ngọt ngào, tỉnh dậy, tinh thần sáng láng, đem toàn bộ chuyện tối ngày hôm qua quên sạch.

Kết quả là, Thịnh Đản nghiêm trọng hoài nghi, tối hôm qua người say đến nói xằng nói bậy không chỉ có Lục Y Ti, còn có Thích Huyền.

Mặc dù anh nói từng nói rõ mình rất tỉnh táo, nhưng bình thường say mọi người sẽ nói như vậy, tựa như người bệnh thần kinh tuyệt sẽ không thừa nhận mình có bệnh vậy.

Đây không phải là Thịnh Đản vì trốn tránh mà suy luận, sự thực là, sáng sớm hôm sau, Thích Huyền sẽ tới tìm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng, tự quyết định, thay cô lựa tốt quần áo rồi, ép cô lập tức đi thay, sau đó liền lôi kéo cô và Lục Y Ti ra cửa đi dạo Tokyo, về chuyện tối ngày hôm qua, anh một chữ cũng không nói.

Từ Akihabara đến Sáp Cốc rồi đến Ginza, cuối cùng là Thiết Tháp Tokyo, buổi tối là các loại hộp đêm ở Roppongi.

Cả ngày, anh thành công khiến Thịnh Đản hiểu cái gì gọi là ngựa không ngừng vó, điên cuồng lướt nhanh, vài ngày sau đó cũng giống như vậy, thậm chí còn bị không giải thích được mang đi xem biểu diễn, mãi cho đến khi bọn họ cùng nhau trở về nước.

Tóm lại, mỗi ngày Thịnh Đản đều được sắp xếp rất phong phú, không có cơ hội giống như trước là ngủ một ngày một đêm, hơn nữa là không dư thừa thời gian suy nghĩ cái khác.

Cho dù là sau khi về nước, cô vẫn không có cơ hội thở.

Mới vừa xuống máy bay, tâm tình Thịnh Đản hiển nhiên là rất tốt, đứng ở băng chuyền hành lý bên cạnh cùng các bạn bè của Thích Huyền nói đùa, chờ đợi hành lý của mình.

Vậy mà, tâm tình tốt của cô cũng không giữ vững được quá lâu, khi cảm thấy Thích Huyền ở một bên đang gọi điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi thì Thịnh Đản liền dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, sau khi Thích Huyền cúp điện thoại, bờ môi mím chặt, hướng cô đi tới: “Ngoài phi trường có ký giả.”

“. . . . . . Nhiều, bao nhiêu?” Thịnh Đản rất nhạy cảm, mơ hồ từ phiền não giữa hai lông mày của Thích Huyền mà đoán được, tuyệt đối không có khả năng chỉ có một, hai ký giả, mà những ký giả kia cũng tuyệt đối không có khả năng là ngẫu nhiên xuất hiện ở đây.

Hiển nhiên, truyền thông rất có khả năng nhận biết phong thanh, hướng về phía bọn họ.

“Còn chưa chắc chắn, A Sâm đang trên đường chạy tới rồi. Đợi lát nữa anh ta sẽ gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó chúng ta rời đi.”

“Ừ. . . . . .” Cô vô lực đáp một tiếng, bởi vì sợ, lòng bàn tay không tự chủ nắm chặt, hô hấp cũng có chút rối loạn.

“Đừng sợ, không có việc gì, chúng ta trước xem nên nói thế nào.” Thấy thế, Thích Huyền nhếch miệng, tận lực để cho nụ cười của mình xem ra là nhẹ nhõm, hy vọng có thể giúp cô hóa giải chút khẩn trương.

Sự thật chứng minh, hiệu quả cũng không lớn, Thịnh Đản vẫn cau lông mày lại như cũ: “Vậy nếu không đợi lát nữa anh ra ngoài trước? Bị hỏi tới, thì nói chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau ở trên máy bay?”

“A Sâm bảo chúng ta thản nhiên nói thẳng, che che giấu giấu ngược lại chọc người sinh nghi.”

“Vậy phải nói thế nào?” Thịnh Đản không kiên nhẫn thở dài ra tiếng.

Tại sao ký giả cố tình muốn ở loại này thời khắc mẫn cảm này xuất hiện? Cô cơ hồ đã đoán được ngày mai tờ báo sẽ viết như thế nào, hơn phân nửa là Thích Huyền theo cô đi Nhật Bản điều trị vết thương lòng, hay giả là cô và Thích Huyền vì tránh ký giả mà đi Nhật Bản hẹn hò.

“Chúng ta chính là hẹn nhau đi xem biểu diễn, nhân tiện ở Nhật Bản chơi mấy ngày. Như thế nào, giữa bạn bè cùng nhau đi du lịch không phải là rất bình thường sao? Còn có nhiều người đồng hành như vậy, bọn họ yêu viết liền sáng tác bài hát đủ rồi chứ, chúng ta kiên trì là tình bạn tinh khiết là được.”

“Phải ha.” Vừa nói như thế, ánh mắt của Thịnh Đản sáng rực lên.

Chính là bạn bè thì sao, cùng bạn bè đi du lịch là phạm pháp? Tại sao phải miễn cưỡng kiêng dè? Tại sao mỗi lần đều phải trốn tránh giống như chuột thấy mèo?

Ừ, rất có đạo lý, lần này cô không tránh rồi, chính là muốn cùng những thứ truyền thông kia khơi lên tranh luận!

Bình luận