Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Scandal Đình Đám

Chương 25

Tác giả: An Tư Nguyên

Thứ ba, một ngày cực kỳ bình thường, nhưng là đối với một số ít người mà nói, nó rất không bình thường, thậm chí có thể nói là gian nan.

Lúc chạng vạng tối, hơi ấm của ánh mặt trời chói chang vẫn còn chưa tắt hết, Tùy Trần lại mặc một bộ quần áo thể thao dài tay đầu đội mũ đi ra khỏi phi trường, anh cố ý mặc quần áo đột mũ đeo mắt kính, mắt nhìn thẳng, đem xung quanh hỗn loạn giao toàn bộ cho trợ lý đi xử lý, chỉ lo cúi đầu đi ra ngoài.

Cho đến khi chui vào xe, người giúp việc kéo rèm cửa sổ lên, đem những người ký giả chạy tới hỏi tin đều ngăn cản ở ngoài, anh mới không để lại dấu vết mà thở ra một hơi.

“Mới vừa rồi Ngôn Ngôn tỷ có gọi điện thoại tới, nói cô đã về đến nhà rồi.” Trợ lý xoay người, vặn mở nắp bình thùy tinh bên cạnh vừa đưa cho anh vừa nói.

“Ừ.” Đôi tay Tùy Trần cắm ở trong túi quần, thân thể nặng nề ngã ra ghế dựa, đáp một tiếng.

“Bây giờ phải về công ty một chuyến sắp xếp chuyện của Thích Huyền, hay trực tiếp về nhà?”

“Về nhà.”

Nghe vậy, trợ lý giao phó mấy câu với tài xế.

Trợ lý ở một bên nhìn thấy bộ dạng mệt đến không muốn nói chuyện của Tùy trần, không khỏi càu nhàu mở miệng, “Thật ra thì chuyện như vậy Cẩm ca đều sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, không ngăn cản được tuần san, công ty cũng sẽ có mối nguy quan hệ xã hội, cậu cần gì phải thâu đêm suốt sáng làm xong công tác để trở lại cùng làm việc xấu. Cậu có biết hay không, gần đây vé máy bay rất khó đặt trước, khoa trương nhất chính là cậu còn mang theo Ngôn Ngôn tỷ, ai, thật sợ bị ký giả phát hiện lại gặp phải phiền toái.”

Tùy Trần không lên tiếng, khẽ vén rèm lên, nhìn ngoài cửa sổ, dọc phố mới lên đèn rực rỡ.

Trợ lý còn đang tiếp tục oán giận, “Còn có, một lát trở về tắm nước nóng, cậu cảm mạo còn chưa khỏe, mới vừa rồi trên máy bay lại lạnh như vậy. Nếu như không có việc gì, mau chóng uống thuốc xong rồi đi ngủ sớm một chút. A, đúng rồi, gần đây Thích Huyền tạm thời ở tại nhà cậu đúng không? Cậu cùng cậu ấy hàn huyên một chút là được rồi, phải nhớ kỹ, việc này không quan hệ gì tới cậu, chớ gây họa lên người, Tinh Tinh tỷ liên tục dặn dò nói cái cô Tăng Hân kia không phải dễ chọc, cậu cũng đừng có quan hệ gì với cô ta, để Ngôn Ngôn tỷ biết cũng không tốt, một Thịnh Đản đã đủ phiền toái rồi. . . . . .”

Cô nói đến trọng điểm, một Thịnh Đản xác thực đã đủ phiền toái rồi!

Tùy Trần hơi có vẻ phiền não, nhíu nhíu mày, đây có lẽ là biểu tình lớn nhất trên mặt anh trong mấy ngày này.

Chờ sau khi xe giúp việc dừng dưới lầu nhà anh, anh tạm biệt trợ lý cùng tuyên truyền, xác nhận không có ký giả theo tới nơi này, mới kéo tay hãm, mệt mỏi bước vào thang máy.

Trong phòng khách, TV truyền đến âm thanh tin tức, tin tức giải trí mới ra lò, vừa lúc phát hình ảnh anh đi ra khỏi phi trường.

Một đống ký giả vây quanh anh, hỏi thăm anh đối với chuyện của Thích Huyền có ý kiến gì không, có phải anh bảo Thịnh Đản đi tìm Thích Huyền hay không. . . . . . Đợi chút.

Tùy Trần lạnh nhạt quét mắt, xoay người khóa cửa lại, nhìn về phía Thích Huyền đang tựa vào bên quầy bar.

Xem ra cậu ấy hơi say, tươi cười như đường làm quan rộng mở, không có việc gì rồi hả?

“Đã về rồi.” Thích Huyền ngẩn người, duy trì tư thế ngồi tùy ý lười phải động như cũ.

“Ừ.” Anh đáp một tiếng, đem va li hành lý để sang một bên, cầm lấy cái ly Thích Huyền để trên bàn trà nhấp một hớp, còn tưởng là nước, khi rượu cồn quanh quẩn ở vị giác, anh cau mày để ly xuống.

“Tớ nghe Tinh Tinh tỷ nói, phải thứ năm cậu mới trở về, sao lại về trước?”

“Công việc làm xong rồi.” Anh ngồi xuống ghế sa lon, vuốt vuốt tròng mắt đau nhức, không giải thích quá nhiều.

“Vậy cũng có thể thuận tiện nghỉ ngơi, không phải Đỗ Ngôn Ngôn cũng đi tìm cậu rồi hả? Cậu, cái người này có lúc thật rất không thú vị, quá mức điên cuồng vì công việc, phụ nữ cũng chịu đựng không nổi. . . . . .”

“Lo lắng bản thân cậu đi, chuyện như thế nào?”

Nghe vậy, động tác của Thích Huyền cứng đờ, nụ cười bất cần đời treo bên môi cũng rút đi một chút, “Cứ như vậy thôi. Cẩm ca nói, để tớ đi ra ngoài giải sầu trước, có địa phương nào đề cử không? Tớ muốn thấy bikini trên bãi biển dưới ánh mặt trời.”

“Nghiêm trọng như thế?” Mặc dù Thích Huyền đã tận lực đem giọng nói tô son trát phấn để trở nên nhẹ nhõm, nhưng Tùy Trần vẫn như cũ, đánh hơi được mùi vị nặng nề.

Anh không nói, chỉ nhún vai.

“Con nai nhỏ ở đầu bên kia, có bị lan đến gần hay không?”

Con nai nhỏ? Thích Huyền khó hiểu, nhíu nhíu mày, “Nói Thịnh Đản?”

Thấy Tùy Trần gật đầu, anh không khỏi cười khẽ một tiếng, đứng dậy, cầm cái ly trên khay trà, đi tới bên quầy bar nhỏ trong phòng khách, vừa rót ly Vodka, “Cậu thật đúng là thay đổi rồi, trước kia cũng không thấy cậu quan tâm Tăng Hân.”

“. . . . . .” Không giống nhau, đó rõ ràng là hai người khác nhau.

“Cô ấy rất tốt, tớ nhờ nhà sản xuất để cho cô ấy đi làm trợ lý chủ trì tiết mục của tớ, nhân cơ hội này để cô ấy lộ mặt.” Nói xong, anh quơ quơ ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng lấp lánh đảo quanh lý, “Như đã nói qua, cũng không biết ghi hình có thuận lợi hay không, bình thường một ngày ba bữa đúng giờ báo cáo còn đưa bữa khuya, hôm nay sao trễ như vậy rồi còn chưa tới, điện thoại cũng gọi không thông. Đúng rồi, chậc chậc, phẩm vị đối với thức ăn của cô ấy thật là đủ tệ, thật may là gương mặt đó còn ăn với cơm.”

“Thật sao?” Tùy Trần cười cười, trở về phải không yên lòng.

“Tùy Trần.”

“Hả?”

Thích Huyền một hơi uống cạn sạch rượu bên trong ly, tiếp tục nói, hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: “Cậu. . . . . . Có phải thích Thịnh Đản không?”

“Uống rượu ít một chút.” Hỏi ra loại câu hỏi này, hiển nhiên là say, “Cô ấy chỉ là bạn bè. Có cảm tình, không ghét, không có tình yêu.”

“Vậy thì tốt.” Anh đột nhiên buông lỏng tâm tình, cằm chống đỡ trên quầy bar, quay đầu đi, gối lên khuỷu tay của mình, lầm bầm lầu bầu, “Tớ hình như có chút thích cô ấy.”

“. . . . . .”

“Không thấy được cô ấy, thậm chí có điểm nhớ nhung đấy.”

“. . . . . .”

“Cảm giác ôm cô ấy thật tốt, tựa như trước kia ôm Tăng Hân vậy.”

“. . . . . .” Còn ôm qua rồi hả? !

“Cảm giác của cô ấy đối với tớ cũng không xấu chứ?”

“. . . . . .” Chính miệng cô ấy nói sao?

“Tùy trần, cô ấy giống như tương đối nghe lời cậu nói, cậu giúp tớ đi, tớ muốn cô ấy.”

Đúng vậy, bọn họ là bạn bè, anh nên giúp đỡ Thích Huyền, không có lý do gì cũng không có lập trường đi phản đối, nhưng trong lòng bỗng có tia không thoải mái, nên giải thích như thế nào?

“. . . . . . Tớ đi tắm!” Anh không phân tích ra cảm giác tích tụ trong lòng là cái gì, cũng không biết Thịnh Đản có phải thật sẽ nghe lời anh nói như vậy hay không, anh chỉ rõ ràng bây giờ anh cần tỉnh táo, cực kỳ cần.

Bình luận