Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Scandal Đình Đám

Chương 20

Tác giả: An Tư Nguyên

—— Cố gắng lên, con nai nhỏ.

—— Không phải của mình, xin không cần ném lên mặt chúng tôi.

—— Con nai, coi trọng mày, tao cho mày mượn mỹ phẩm xin dùng tiết kiệm một chút.

. . . . . .

Những điều như thế được viết trong tin nhắn, lúc Thịnh Đản vừa mới đến hội trường, bàn bạc gần như xong, đồng thời dũng mãnh tiến vào.

Con nai nhỏ, đây là ý tưởng đột phát tối hôm qua của Tùy Trần, ban cho cô cái tên mới.

Bởi vì anh nói nhắc đến lễ Giáng Sinh sẽ nghĩ đến con tuần lộ cùng ống khói, cũng không thể gọi cô là “Ống khói” được.

=_= Lựa chọn như vậy , cô cảm thấy hay là…” Con nai” nghe tốt hơn.

Cho nên, cho dù không nhìn tên người gửi tin, Thịnh Đản cũng có thể đoán được tất cả nội dung tin nhắn kia đều đến từ đám anh em của Tùy Trần.

Thật bất hạnh, tất cả đều bị bọn họ đoán trúng!

Vẻ mặt Thịnh Đản rối rắm, nắm chặt đầu lộc cùng khăn trùm đầu trong tay, đây không phải là bất luận kẻ nào vì khích lệ cô mà đưa quà tặng tới.

Mà đây là trang phục cô phải giả dạng trong ngày hôm nay. . . . . .

Không sai, tú đạo nói như thế: này, đương nhiên là chủ đề trong catwalk show, cho nên cô không cần khẩn trương, cô không cần làm quá nhiều, chỉ cần mang theo cái khăn trùm đầu này, ra ngoài đi hai bước là được rồi, đi hai bước. A, cô yên tâm, khăn trùm đầu vào vị trí con ngươi là chạm rỗng thiết kế, không ngăn cản tầm nhìn của cô.

>_

Cô liên lụy nhiều người như vậy cùng với luyện tập nhiều ngày như vậy, cũng chỉ vì diễn vai đầu lộc?

Đầu óc của thương nhân này có phải bị lộc đá, cho rằng đây là học sinh tiểu học biểu diễn kịch nói? !

“Làm phiền cô trang điểm phải xinh đẹp một chút, Na Na nhà chúng ta là chủ tú đạo, không giống ai kia bộ đầu lộc không ai chú ý.”

Thượng Tinh Tinh mỉa mai, thanh âm nguội lạnh không hề ngoài ý muốn mà truyền vào trong tai Thịnh Đản.

Nói không để ý đó là gạt người, Thịnh Đản đem đầu lộc cùng khăn trùm đầu cầm trong tay, càng nắm càng chặt, hàm răng cắn “Kèn kẹt” vang dội. Cho dù biết rõ làm như vậy sẽ chỉ khiến kẻ địch sảng khoái hơn, cô vẫn không khống chế được cảm xúc của mình.

Chen vào phía sau hậu đài, Nhậm Sâm vừa vặn bắt được Thượng Tinh Tinh đang chĩa mũi nhọn mỉa mai, anh ta mấp máy môi, đi về phía Thịnh Đản, hơi do dự, mới đưa tay vỗ nhẹ lên hai vai của cô.

Trước khi cô quay đầu lại, anh ta đã đổi thành nụ cười xán lạn, “Như vậy rất tốt, chúng tôi muốn biểu diễn chính là trang phục, không giống vài người chỉ lo tú kiểm.”

“Đầu lộc kia chạy tới xem náo nhiệt gì chứ?” Công ty này là bán trang phục, không phải bán đầu lộc khăn trùm đầu mà!

“Ách. . . . . . Vẽ rồng điểm mắt, vẽ rồng điểm mắt.” Ngay cả Nhậm Sâm cũng không duy trì nụ cười được nữa.

Đừng nói đến Thịnh Đản, cô có chút nổi giận, cúi thấp đầu xuống.

Cô biết tú mới không nên có yêu cầu quá cao, lấy tư chất của cô, Sâm ca có thể giúp cô tranh thủ cơ hội này nhất định đã tốn không ít tinh lực.

Vấn đề là. . . . . . Muốn mang vật này thì nên thông báo với cô một tiếng, ít nhất cô sẽ không ngu đến mức hướng về phía Thượng Tinh Tinh nói ngoan độc.

“Chỉnh đốn quyết tâm và tâm trạng đi, sắp bắt đầu rồi.” Mắt Nhậm Sâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy tú đạo cách đó không xa đã ra dấu, anh ta ý thức được mình không có thời gian khai thông Thịnh Đản rồi, chỉ có thể giải quyết việc chung, “Thịnh Đản, tôi hy vọng cô có thể nắm chắc cơ hội cuối cùng này.”

“Phốc, cơ hội đội đầu lộc sao? Ha ha ha ha.” Tinh tỷ phát ra tiếng cười có chút bén nhọn, bốn phía, tiếng cười trộm cũng liên tiếp vang lên.

Thịnh Đản nắm chặt cái khăn trùm đầu gai mắt đó, muốn làm bộ không nghe thấy những tiếng cười nhạo kia, nhưng lỗ tai giam không được.

Khi bị cô ném lên trên bàn trang điểm, điện thoại chợt vang lên thì cô cơ hồ giống như bắt được một phao cứu sinh, lập tức bắt máy, hóa giải xấu hổ đến không đất dung thân.

Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên là không ngờ cô sẽ mau chóng tiếp điện thoại thế, yên lặng một lát, sau đó mới lên tiếng, “Là tôi, hình như sắp bắt đầu rồi nhỉ?”

“Tùy. . . . . .” Thịnh đản có chút kinh ngạc, điện thoại tiếp nhận quá nhanh, cho nên hoàn toàn không chú ý đến tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nghe thấy giọng nói của Tùy Trần thì có chút ứng phó không kịp. Cô theo bản năng hô tên của anh lên, mới nói một chữ, liền ý thức được xung quanh có không ít bát quái rada đang tiếp thu tín hiệu, ngừng lại, ngược lại che giấu kích động, nhàn nhạt đáp lại một câu, “Sắp.”

“Cố lên, tôi cũng sắp lên máy bay rồi.”

“Được, anh cũng cố gắng lên!”

Lại là trầm mặc, Thịnh Đản cho rằng anh sắp cúp điện thoại, không nghĩ đến trong ống nghe lần nữa truyền đến giọng nói dễ nghe của anh, “Alo, con nai nhỏ, thật muốn mua con mèo không có miệng kia sao?”

“. . . . . . Không cần không cần á…, đùa thôi, giúp tôi cầu nguyện là tốt rồi.” Giọng nói không được tự nhiên của Tùy Trần, thật sự hiếm khi mới nghe thấy, cô nhịn không được mà cười nhẹ.

“Ừ, vậy cứ như thế.”

Lần này, anh cúp thật.

Trong điện thoại di động lien tục truyền đến âm thanh, một lát sau, hoàn toàn im lặng.

Cách đó không xa, đã có người đang đếm ngược thời gian, các người mẫu hầu như đều vào vị trí rồi.

Nhậm Sâm hơi lo lắng nhìn Thịnh Đản ngẩn ngơ, chỉ sợ cô sẽ vào thời điểm lâm trận lùi bước.

Không đoán được, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng đưa di động cho Nhậm Sâm, hướng vào gương trước bàn trang điểm, lưu loát đội đầu lộc lên, bỗng chốc đứng lên, “Đi, giúp tôi hăng hái hơn….”

Mặc dù không nhìn thấy nét mặt cô dưới cái khăn trùm đầu dầy cộm nặng nề, nhưng Nhậm Sâm vẫn có loại ảo giác, cô đang cười, còn cười đến tràn đầy tự tin.

So sánh với theo dõi tâm tình Thịnh Đản, anh càng muốn biết người vừa gọi điện thoại cho cô là ai.

Cực kỳ không có đạo đức, dựa theo nhật ký cuộc gọi, đúng như suy đoán của mình, quả nhiên là “Người của tôi” . . . . . .

Đây thật sự là tuyên bố mới nhất sao? Không phải đem vườn thú chuyển đến đài T rồi chứ?

Tùy Trần nới lỏng áo ngủ, vừa lau vừa phe phẩy nước dính trên tóc, nhéo lông mày nhìn video hình ảnh đang phát trên màn hình máy vi tính. Đây là video mà Nhậm Sâm mới vừa thông qua MSN gửi đến cho anh.

Sau khi gửi đến, Nhậm Sâm còn đặc biệt bổ sung một câu — — hôm nay người của cậu biểu hiện rất tốt.

Trong lòng anh không khỏi cười khẽ, mở video ra, sau đó. . . . . . Ngạc nhiên. Tại sao giữa một đám người mẫu lại có người đội khăn trùm đầu hình động vật đứng ở bên trong, muốn anh nhìn Thịnh Đản thế nào?

Nhưng rất nhanh, anh liền phát hiện mình đánh giá thấp thực lực của mình, khi bóng dáng đội khăn trùm đầu lảo đảo đi ra đài T, Tùy Trần gần như ngay lập tức nhận ra cô.

Rất rõ ràng, cô bị người ta dùng lực đẩy ra.

Có phải trước lúc đó thiếu điều muốn rút lui rồi không? Anh nghĩ tới điều đó.

Hình ảnh trước mắt bị con ngươi Tùy Trần tự động giải đọc thành động tác chậm, anh nhìn lòng bàn chân cô trượt, thân thể mất thăng bằng, đèn flash bắt đầu lóe lên liên tục. Tự dưng, tim của anh cũng nhói lên.

Bình thường ở trên trận tú chỉ có hai loại tình huống, có thể mưu sát rơi hạ vô số, chủ tú hòa nhã. . . . . .té ngã.

Rất rõ ràng, Thịnh Đản thuộc về người sau, bất luận kẻ nào hoặc nhiều hoặc ít đều có âm u trong lòng, muốn xem người khác xấu mặt.

Ngay tại lúc Tùy Trần cũng nhanh chóng ấn nút tua, mọi người đều cho là cô sẽ rất khó coi thì cô theo bản năng nhấc tay lên, cố gắng duy trì thăng bằng, may mắn thay, cô làm được.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay “bụp, bụp”, e rằng đối với cô mà nói, đó đã là khích lệ lớn lao.

Bởi vì Tùy Trần có thể cảm thấy cô biến chuyển, đảo qua đôi chân luống cuống, bị khóa lại trên màn hình, bóng dáng kia dần dần tiến vào trong sân khấu, phát ra một tác phong khiến anh cảm thấy kinh ngạc.

Màu trắng đen pha trên đài T, cô khẽ ngẩng đầu lên, đôi tay tự nhiên rủ xuống, mỗi một bước đều phải âm vang có lực, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của cô, lại có dã tính cương quyết khó thuần được miêu tả sinh động, hợp với kiêu ngạo bẩm sinh của cô, thoạt nhìn giống như nữ vương đi dạo.

Tùy Trần nhất định phải nói, trên người cô mặc cái váy ngắn màu rám nắng, lúc trước anh cảm thấy xấu chết đi được, cảm thấy bộ dạng này giống xác ướp. Nhưng sau khi Thịnh Đản giải thích, hai đầu gấm lộ ra ở bên ngoài trở nên vô cùng hoạt bát, làm cho người ta theo bản năng liên tưởng nó trở lại nguyên trạng.

Nhìn Thịnh Đản lưu loát xoay người, trong mắt anh phát ra ánh sáng tán thưởng.

Anh thậm chí còn khoa trương bắt đầu sinh ra một ý niệm — —trời sinh cô thuộc về tú trường. Tới tới lui lui, Tùy Trần kìm lòng không được không ngừng phát lại mấy phút Thịnh Đản xuất hiện.

Anh rất khó hình dung tâm trạng của mình, từ kinh ngạc đến tán thưởng thế nhưng cuối cùng lắng đọng thành. . . . . . Kiêu hãnh?

Loại cảm giác này khiến cho trong lòng anh cả kinh, dù là ngày trước tự tay đưa Đỗ Ngôn Ngôn nâng lên vị trí chủ biên, anh cũng chỉ cảm thấy thành công.

Tiếng chuông cửa không hề báo trước bỗng vang lên, nhiễu loạn tâm trạng đang muốn tiếp tục thưởng thức của anh.

Tùy Trần thu hồi tinh thần, giống như điện giật lập tức tắt video đi, hít sâu một hơi, sau khi che giấu tâm tình rộn rạo không hiểu của mình, anh mới đứng dậy. Không đợi anh đem cửa phòng mở ra, một bóng đen kéo tới trước mặt anh.

Anh theo bản năng đưa tay ra đón, đầu ngón tay chạm vào vòng eo mảnh khảnh, ngay sau đó, mùi nước hoa quen thuộc xông vào mũi, lấp đầy hô hấp của anh, chủ nhân mùi nước hoa này rất nhanh lấp đầy lồng ngực anh, cánh tay ngọc nhẹ nhàng giơ lên, khóa chặt cổ anh.

“Sao em có thể ở chỗ này?” Anh không cần nhìn, chỉ dựa vào mùi hương cùng xúc giác, liền có thể đoán được người trong ngực là ai.

“Cho anh một kinh hỉ nhé. Thế nào, có nhớ em không? Nhân viên phục vụ khách sạn này thật khó khai thông. Hoàn toàn nghe không hiểu Anh ngữ, em nói thật lâu, cuối cùng vẫn phải nhờ bạn ở Tokyo, cuối cùng bọn họ mới chịu nói ra gian phòng của anh ở nơi nào. . . . . .” Đỗ Ngôn Ngôn chỉ trích, người hơi ngửa ra sau, hạ thân dán chặt vào anh, từng câu nói đều dày công mang theo hơi thở làm nũng.

Con mắt sắc của Tùy Trần trầm xuống, quét xuống sắc thái khó nói lên lời, “Trở về.”

Hai chữ thật đơn giản, dập tắt tất cả nhiệt tình của Đỗ Ngôn Ngôn, nụ cười bên môi cũng theo đó mà đông cứng lại. Cô rủ tầm mắt xuống, ôm anh chặt hơn, “Tùy Trần, em không thể không có anh.” Tiếng nói rất nhẹ, lại lộ ra một loại kiên định.

“Anh rất mệt mỏi, không có tâm tình nói mấy chuyện này.” Trong ánh mắt anh nồng đậm vẻ mỏi mệt, cũng không muốn những chuyện này làm mình phiền lòng hơn.

“Em có thể không quấy rầy anh, để cho em ở cùng anh là được.”

Anh không nói được lời nào, muốn gỡ bỏ đôi tay đang quấn ở cổ ra.

Đỗ Ngôn Ngôn lại không để anh được như ý nguyện. Cô thay đổi điệu bộ nữ vương ngày trước, trong con ngươi che phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, trong tiếng nói tràn đầy nghẹn ngào, “Thật xin lỗi, là em không đúng, là em quá tùy hứng. Em. . . . . . Sở dĩ em nói những lời đó với Thịnh Đản, chỉ vì quá yêu anh, sợ cô ấy sẽ cướp anh đi. Tùy Trần, em cũng là người, sẽ ghen, sẽ đố kỵ, sẽ bị chứng cuồng loạn, sẽ. . . . . . Sẽ làm một chút chuyện ngu xuẩn, muốn được anh quan tâm.”

“Thật sao?” Giọng anh vẫn hơi lạnh như cũ, có thể tưởng tượng động tác muốn đẩy cô ra lại không tiếp tục.

“Kể từ khi Thịnh Đản xuất hiện, bao lâu rồi anh không chủ động tới tìm em? Nếu không phải em ba ngày hai bữa cùng những người đó gây ra xì căng đan, anh sẽ để ý sao?”

“Dùng loại phương thức đó để khiến anh để ý, rất ngu xuẩn.” Cô sẽ chỉ làm anh nản lòng thoái chí hơn.

“Em cũng biết rõ là rất ngu xuẩn, nhưng em không có biện pháp khác. Em đồng ý với anh, sau này sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa, em sẽ chia tay với anh trai anh, sẽ một lòng một dạ với anh, cho em thêm một cơ hội nữa có được không? Cầu xin anh. . . . . .”

Cầu xin anh. Chia tay với anh trai anh.

Đỗ Ngôn Ngôn biết đây là điểm yếu của Tùy Trần, anh không muốn thấy nước mắt của cô, cũng không muốn thấy cô thấp kém.

Giống như mong muốn của cô, sau khi nghe đoạn thoại này, con ngươi đang lạnh lẽo của Tùy Trần bỗng dịu dàng hơn.

Anh không nói chuyện, buông tay xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười ngọt ngào trước mắt, cánh tay không tự chủ tuột xuống hông cô, tiện đà buộc chặt.

Nhiệt độ cực nóng, cảm xúc chân thật . . . . . . Đủ để chứng minh đây không phải là ảo giác. Cô vừa nói những lời đó, cũng là chân thật chứ?

Anh mím môi, tỉnh bơ nhìn môi son gợi cảm không ngừng đóng mở, sau một lúc lâu, anh nghiêng người sang, mãnh liệt đem cô chống đỡ trên tường, môi mỏng kề sát tai cô, đầu hơi lệch, thành thạo chiếm giữ môi cô. Lược bớt khúc nhạc dạo đầu – trêu đùa, anh tiến quân thần tốc cuốn lấy đầu lưỡi của cô.

“Ừ. . . . . .” Tiếng ngâm nông cạn tràn ra từ hơi thở của cô.

Cùng giống như, tình cảm mãnh liệt lại không thể không lần nữa trêu chọc khơi lên dục vọng của anh, anh không để lại dấu vết mà nhíu mày, buộc mình không truy đến cùng cảm giác không thích hợp này là gì.

Anh tiện tay đóng cửa phòng, cố ý hôn sâu hơn, cho rằng làm như vậy là có thể để cho mình tập trung tinh thần.

Cô phối hợp kiễng chân lên, ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu lên, nghênh hợp anh chiếm đoạt.

Cho rằng anh mãnh liệt, có lần vì cô mà mất không chế, Đỗ Ngôn Ngôn không khỏi cười duyên, kèm theo chất phụ gia, “Tùy Trần, em rất yêu anh, thật rất thích. . . . . .”

Nghe vậy, Tùy Trần bỏ qua tất cả giãy giụa, nhắm mắt lại để che đậy tất cả xảm xúc phức tạp ở trong mắt, trong lúc nồng nhiệt trượt vào trong áo sơ mi của cô, mơn trớn từng tấc và sống lưng như mỡ đông của cô, dừng lại ở trước ngực của cô.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không ngoại lệ, vào thời điểm kích tình bốn phía….Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài tầm kiểm soát của Đỗ Ngôn Ngôn.

“Anh hơi mệt mỏi, muốn ngủ một chút.” Anh bỗng dưng dừng lại tất cả động tác, buông cô ra, phiền não quay đầu, thở dốc lầm bầm.

Ngay cả Tùy Trần cũng không ngờ mình sẽ làm ra phản ứng này, ngày trước, anh luôn không chịu được bất kỳ trêu chọc nào của cô.

Anh vuốt vuốt mi tâm đau nhói, không ngừng an ủi mình, có lẽ vì quá mệt mỏi, mới có thể để cô thiêu đốt mà không làm theo bản năng của đàn ông.

Bình luận