Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Diệm

Chương 4

Tác giả: Hiểu Xuân

“Gần đây tổng bộ nhận được một số thông tin tin cậy rằng có phân đường lạm dụng tư quyền, tự do hành động mà không báo cáo với tổ chức. Đối với chuyện này, ta cảm thấy rất đáng tiếc.” Gallo Ge đảo cặp mắt cáo già lọc lõi chiếu thẳng về phía Trần Cận, rồi lập tức đổi hướng nhìn ra xa như đang ngắm nghía phong cảnh, “Ta tin tưởng các vị ngồi đây đều là những nhân tài, lãnh đạo vô cùng biết luật, cũng hiểu rõ cơ cấu Hào Môn chúng ta không cho phép để lọt một lỗ hổng nào, chúng ta cung cấp cho chính phủ những đội lính đánh thuê tinh nhuệ nhất, càng tuyệt đối không đi chệch khỏi đường hướng của Hào Môn, phục tùng đến cùng. Nếu để những loại tiếng xấu phong thanh này truyền đến tai cấp trên lần nữa, những kẻ vô tổ chức kia sẽ bị trừng phạt thích đáng….”

Lão già này còn chưa chịu im nữa! Mẹ nó, ngồi nghe báo cáo kiểu này đúng là cực hình, không bằng treo ngược hắn lên tẩn cho một trận te tua cho xong! Giờ hắn chỉ cảm thấy cả người mình cứ nhũn nhẹo trượt trượt khỏi ghế… Trong bụng thầm tán láo trò chỉ gà mắng chó này đâu phải lề lối của người Hào Môn chớ, lão Gallo Ge kia xin về vườn bồng cháu sớm được rồi ấy

Trần Cận sốt ruột đảo mắt mấy vòng, một lần nữa nhắm trúng cái mặt đang nín cười khổ sở của Giang Uy và cả điệu bộ xem ra rất chi nghiêm túc của Tony.

Hai thằng cha cười trên nỗi đau của người khác này, chính hắn đã hảo tâm hiến kế cho bọn họ, nói bọn họ lúc làm tờ trình sự việc thì ráng xài câu chữ thật mập mờ, cố lờ bớt đi vụ phái người giúp Xích bộ, kết quả… Hứ, bọn họ thật đúng là không biết điều, nguyên cả xấp báo cáo câu nào câu nấy đều thấm đẫm máu và nước mắt, tuyệt nhiên sắm vai dê non tố tội sói lang gian ác, này thiệt… thiệt quá sức thiếu nghĩa khí mà! Không lẽ cái mặt hắn coi thấy dễ bắt nạt vậy sao?!

Vừa nghĩ đến đây, Trần Cận đã cảm giác đầu như muốn bốc khói, Tony với hắn chẳng thân thuộc gì thì bỏ đi, nhưng thằng lỏi Giang Uy thật không thể tha thức được, cứ chờ đấy, đến lúc nhất định sẽ cho bây đẹp mặt!

Đại diện ban chấp hành đứng lên bắt đầu vào vấn đề chính của hội nghị: “Gần đây tổ chức Trung Đông của Hào Môn bị cuốn vào vụ án đánh cắp món trang sức quốc bảo trên Đại lộ Số 5 New York, thông tin về vụ việc này các vị đều rất nhanh nhạy, hẳn đã biết cả. Hiện giờ đã điều tra rõ, đích thực có sự tham gia của một số phần tử ly khai Hào Môn, dẫn đến danh dự của chúng ta cũng bị tổn hại. Tổ Trung Đông để tránh hiềm khích, đã đem vụ việc này giao cho tổ bắc Mĩ toàn quyền xử lý, đồng thời nhân viên quan trọng của chính phủ cùng với lãnh đạo cao cấp của tổ chức Trung Đông trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của chúng ta. Trước mắt số bảo vật lâu đời kia đã bị chuyển vào Đông Nam Á, để thuận tiện tổ chức hành động, Hào Môn triệu tập bốn phân bộ chính thức tiến hành điều tra. Về kế hoạch chi tiết và phạm vi trách nhiệm của từng phân bộ, nửa giờ tiếp theo đây tôi sẽ trình bày rõ ràng, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng giải quyết trọn vẹn vụ việc này, đến lúc đó luận công lãnh thưởng.”

Nói trắng ra, Trần Cận thực tình không ngờ vụ tự tiện vượt quyền điều binh của hắn lại được bỏ qua ngon ơ vậy, mà xem ra cấp trên còn có ý để hắn lập công chuộc tội, kiểu này cứ phải khen hắn trời sinh đỏ vận tốt số đi

Nhưng tâm tình phơi phới của hắn nội trong nửa tiếng đồng hồ sau đã bị vùi dập tan nát, trợn mắt nhìn hai mép Giang Uy mím lấy mím để đến co giật liên hồi, còn chính hắn ôi thôi mặt mày nhăn nhúm, không ngừng nghiến răng nghiến lợi…

…Nhiệm vụ bảo vệ lãnh đạo cao cấp của tổ Trung Đông 24/7 đã được giao cho Trần Cận hắn! Nếu không phải ngại tình thế bộn bề, hắn đã phát khùng ngay tại trận!

Này thật là thảm còn hơn bị tụi giám thị nhắm trúng!

Càng nghĩ càng thấy kỳ cục, lão già Gallo Ge này không phải đang viện cớ chỉnh mình chớ?! Ai không biết trò xúi quẩy bảo vệ nhân vật quan trọng của Hào Môn này người ta né còn chẳng kịp sơ sót đâu là đi tong cái mạng, mà không sơ sót cũng thảm in chang. Cả ngày mỗi phút mỗi lẽo đẽo theo đuôi, đến khi việc lớn xong xuôi, tính công lại chẳng đến lượt mình, ba cái nhiệm vụ này nào giờ vẫn do tụi sát thủ dưới trướng Hào Môn phụ trách, bữa nay đùng một cái bổ đầu Xích bộ, lại còn chỉ đích danh đại ca, là hắn, phải trực tiếp thực hiện, này rành rành là muốn bôi bác hắn còn gì.

“Căn cứ vào thân phận quan trọng bậc nhất của nhân vật lần này, tổ Trung Đông nêu rõ yêu cầu lực lượng đặc biệt của Xích bộ bảo vệ nghiêm ngặt, đội sát thủ quá gây chú ý. Đây là khu vực Châu Á, mọi hành động đều cần hết sức khéo léo.” Palio quay sang Trần Cận, “ Leslie Trần, anh trực tiếp phụ trách việc này.”

Đôi mắt kẻ nhận lệnh dần dần nheo thành một đường chỉ mảnh, hắn đã đánh hơi thấy nguy hiểm và phiền phức cận kề… chờ đến lúc chân chính ý thức được tầm cỡ tréo ngoe của sự vụ, đã là buổi chiều ba ngày sau.

….

“Đại ca, vừa có thông báo, kêu anh đem quân đến biệt thự trên đỉnh núi.”

“Có lộn không vậy? Bọn họ rốt cuộc là đi du lịch hay tị nạn hả?” Trần Cận cau có xoa xoa cằm, “Tụi Bắc Mĩ tính bảo chúng ta nghe lệnh đám Trung Đông này hay nghe bọn họ chớ? Không nhẽ có người hễ gảy ngón tay một cái là Xích bộ phải cong đuôi chạy theo? Chờ đám đó thống nhất ý kiến đi rồi chúng ta hành động, giờ cứ ngồi đây đợi lệnh được rồi.”

Mồ hôi Lý Thăng lại nhỏ giọt nhỏ giọt: “Đại ca a, đại trượng phu nên biết cứng mềm…”

“Im.” Trần đại soái lạnh lùng phất tay, đĩnh đạc đứng dậy từ sô pha, “Bể bơi chỗ đó đủ lớn không?”

“Hở?”

“Tao nói cái nhà đó bể bơi có to không?”

Lý Thăng lau lau mồ hôi: “Đại ca, tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn quốc tế.”

“Vậy có thể miễn cưỡng xem xét.” Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện tia gian tà đen tối, “Tao nói để bảo vệ người, hẳn nhiên tao phải có quyền lựa chọn địa điểm kín đáo phù hợp nhất, để đảm bảo an toàn tối đa cho người được bảo vệ, phòng ngừa nguy hiểm tiềm ẩn chớ?”

”Ý đại ca là…”

“Đối phương đương nhiên phải nghe theo sự sắp đặt của người bảo vệ, cũng tức là tao, bể bơi có bự cũng phải theo quy củ đàng hoàng chứ bộ? Bọn họ không phải đòi khôn khéo sao?” Hắn vừa đi lên lầu vừa ra lệnh cho Lý Thăng đang đứng ngớ mặt đằng sau, “Cho cậu nửa ngày, tìm một nhà trọ bình dân xập xệ vào, chỉ cần không phải nhà tạm của chính phủ là được, rồi gọi cho tụi điều đình với tổ Trung Đông, nói chúng ta cũng vì sự an toàn của mấy người đó thôi, hy vọng hắn nghe theo sự bố trí của đội bảo vệ, ngoan ngoãn hợp tác giùm.”

Lý Thăng chỉ cảm thấy da đầu ê ẩm, hai chân run lập cập, càng quả quyết mình rất rất không thích hợp với công việc này, có tuổi tác rồi lá gan cũng teo bớt, nhất là khi phải ở chung với gã đại ca vô địch coi trời bằng vung lại siêu ưa làm loạn này.

“Nếu đối phương nhất định không chịu hợp tác thì sao?”

“Vậy kêu bọn họ kiếm người khác đi, Xích bộ không thể bảo vệ loại người tự vô trách nhiệm với mạng sống của mình đâu.”

“Ra đại ca cũng biết nói khoác a…” Đại Lý vừa thầm nhủ vừa lục tục đi lo liệu công việc.

Trần Cận đắc ý cười, thư thái đi vào phòng tắm, mỗi lần hắn cảm thấy cực độ sung sướng đều muốn đi tắm, từng có ngày kỷ lục tắm đến ba lần, đương nhiên, cuối cùng vẫn bị mọi người xung quanh dỗ ngọt khuyên can bớt.

Mấy ngày nay tinh thần căng thẳng cao độ, chẳng có lúc nào tận tình tâm sự được với mấy nàng bồ xinh đẹp, nhiệm vụ lần này khả năng sẽ khiến hắn phải chia xa các em một thời gian, điệu này hắn phải tốn công sức đi an ủi một chút nỗi lòng cô đơn của các em út vậy, ai bảo hắn là tình nhân tốt chớ

Trần Cận từ sau khi đến Hồng Kông, chuyện rầu lòng duy nhất là vụ để mắt trúng một cô em con nhà buôn đất giữa buổi tiệc nọ, theo đuổi chán chê rồi mới hay nàng đã có người trong lòng, hại hắn mấy ngày trời hết muốn động đũa ăn cơm, thật có chút nghiêm túc đi Danh sách thất bại trên tình trường của Trần Cận phải nói là lèo tèo vô cùng, chỉ lần này chịu nhục, cơ mà hắn đã có kế hoạch tấn công ráo riết hơn nữa, càng khó nắm được càng muốn theo đuổi, này hắn gọi là bản năng đàn ông Giờ có thể là cơ hội tự do hành động cuối cùng, chắc phải tận dụng đem xe đi rước người đẹp tan học về

“Sao lại là anh?” Trình Hân lạnh nhạt liếc mắt nhìn chàng bảnh trai, thái độ không vồn vã gì hơn trước.

Bạn học từ cổng trường đi ra ai nấy đều hưng phấn nhìn khuôn mặt cuốn hút kỳ lạ của người kia, có bạn trai như vậy đến đón thì hãnh diện nhất rồi, ấy thế mà Trình Hân hiển nhiên chẳng tỏ vẻ gì cả.

“Phải làm sao mới được một cái hẹn ăn tối với em đây? Đây đã là lần thứ mười một anh xuất hiện trước mặt em rồi, tự anh cũng thấy mình thiệt phiền quá à.”

“Tuần sau đi, nếu tôi rảnh. Anh cứ tới đợi tôi trước cổng trường hoài như vậy, tôi thấy phiền lắm.”

“Được, vậy tuần sau.” Nói xong, hắn quay lưng rời đi, “Nhớ lời hứa của em đó, cũng nên cho người ta một cơ hội chứ.”

Tôi chỉ là sợ nhất loại công tử hào hoa như anh, làm sao anh thật lòng được chứ? – Câu này, Trình Hân rốt cuộc cũng không nói ra miệng.

Trần Cận vừa leo lên xe đã dộng ghế rầm rầm: “Nhất định anh sẽ cưa được cưng thôi”

Chập tối, Lý Thăng đã đem tin tốt về, khu Cửu Long có một khu nhà xây từ thập niên tám mươi, nội thất gia dụng đầy đủ, phải cái không có thang máy, điện nước mỗi tháng cắt một hai lần, còn lại không có gì đáng nói, Trần Cận rất vừa ý.

“Đã thông báo cho tổ Trung Đông chưa?”

“Họ nói tất cả tùy Xích bộ sắp xếp.”

“Hê? Dễ tính vậy, không trí trá gì chứ, cậu nói năng với bọn họ có rành rẽ không đấy hả?”

“Có anh trí trá ấy, đại ca…”

“Dài dòng hoài, dọn đồ đi, tối nay qua bên đó.”

Lý Thăng hạ giọng lẩm bẩm: “Chỗ đó không có bể bơi đâu đấy.”

Có người lập tức hùng hổ nhảy dựng lên: “Bồn tắm lớn thì phải có chứ?!”

“Có có…” Nhờ ơn cái tính gàn dở này của đại ca, thiếu bồn tắm cũng thành bi kịch luôn!

Tối hôm đó Trần Cận tạm biệt cuộc sống biệt thự xa xỉ, chính thức chuyển đến nhà trọ bình dân, có điều hắn chẳng có gì phàn nàn, dù sao cũng là tự ý hắn muốn vậy mà, lại có vài phần cảm giác mới lạ, vừa vào trong nhà đã dòm đông mó tây, “Hê, sau đận này rồi nhân vật quan trọng của tổ Trung Đông có làm thịt mình luôn không ta”

“Anh đừng có dọa…” Lý Thăng ngó ngó mạng nhện trên xà nhà, nuốt nước miếng cái ực.

Hắn cười cười, tuyền một bộ dạng nhơn nhơn: “Đối phương cư nhiên không để Xích bộ đi đón, kỳ lạ thật, cũng không bảo chừng nào đến hả?”

“Nghe đâu hai tiếng nữa”

“A, lẹ dữ, xem ra rất nóng lòng chờ mình bảo vệ.”

“Đại ca…” Lý Thăng lờ đi ánh mắt mấy anh em bên cạnh, bước một bước lên: “Người bên Trung Đông không dễ chọc đâu, lại là cấp trên của Xích bộ, làm thế này liệu có khiến bọn họ bất mãn không? Mà bọn tôi ở dưới lầu, đại ca một mình trên này bảo vệ nhân vật quan trọng, thực tình… không sao chứ?”

“Đại Lý, bắn súng, đánh lộn, phòng ngự, cấp cứu có món gì tôi chưa qua cửa hả? Đại ca nhà mình mà dám nghi ngờ thế à?!” Một câu vênh váo ngất trời nhưng quả nhiên khiến Đại Lý cứng họng im bặt.

Hai giờ sau, chuông cửa réo vang, a một gã đúng giờ đây Quả nhiên là thượng cấp, Trần Cận đương tính không biết có nên mở cửa rồi kính nhau một lễ gì gì đó không, sau lại nghĩ quê chết đi, thôi cho qua.

Cửa vừa được mở ra, hai con mắt Trần Cận suýt chút nữa rớt khỏi tròng, hắn kinh ngạc tột độ, bất giác lùi lại một bước nhường đường.

“Kiến nghị của Xích bộ đúng là độc đáo thật.” Người đó sải một bước vào phòng, chẳng buồn khách khí chút nào.

————-

Đại Lộ Số 5: tên một đại lộ lớn ở Manhattan, New York.

Leslie Trần =)))))))))))))))) còn có thể là ai a =))))) hết Benjamin đến Leslie =)) hai chàng tự định đoạt vị trí cho mình từ lúc lựa tên Eng đấy hở anh em nhà tinh hoa =))

Bình luận