Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Diệm

Chương 47

Tác giả: Hiểu Xuân

Đeo đuổi dai dẳng đầy kiên nhẫn, dù rằng mỗi bước mỗi chật vật, nhưng còn hơn chán vạn màn mò mẫm quá sức quờ quạng của Trần Cận vừa xong, mà dù vẫn muốn thân thể bình tĩnh lại, nhưng dần dần cả hai đều nhận ra ấy không phải vấn đề so đo kỹ thuật mà giải quyết được, Trần Cận ngửa cổ, hòng hít thêm càng nhiều không khí trong lành vào buồng phổi, trong khi ấy Fiennes sau vài phen hưởng thụ no nê đã thấy muốn mê mẩn ngây ngất, đột nhiên hắn chồm dậy, đè cả người lên mình Trần Cận, bắt đầu một nụ hôn ướt át cuồng bạo, rồi ngay lúc đối phương đương váng mày hoa mắt, hắn đã kịp đưa khối dục vọng chạm đến lối vào hút hồn kia.

Cho đến khi thân thể chìm dần vào vùng nóng bỏng mê hoặc, không ngừng hút siết lấy mình, không chỉ khoái cảm khi được chinh phục, mà hình thức giao hòa tình yêu tột bậc càng khiến hắn không sao suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn biết mải miết xông tới, cuồng vọng khao khát được chiếm lĩnh đến nơi sâu thẳm tận cùng.

Dù đau đến muốn bốc khói, nhưng Trần Cận đã hạ quyết tâm bữa sau phải phản công bằng được, thành ra hắn ra sức để ý động tác của Fiennes, tế bào toàn thân đều nung giữa sự tập trung cao độ, mồ hôi quện dính, ôm hôn si dại, trong khi Fiennes rốt cuộc cũng lấy lại được phần nào tự chủ, bắt đầu chậm rãi mà mãnh liệt chinh phạt.

Eo lưng bị sức mạnh không tưởng khống chế, lực đẩy dũng mãnh nhồi căng linh hồn, đương nhiên Fiennes luôn có thừa kỹ xảo vỗ về tình nhân, nhưng chỉ duy nhất sự đáp lại cuồng nhiệt của Trần Cận mới khiến hắn cảm thấy thỏa mãn tột đỉnh, ngay giây phút bắn trúng điểm trí mạng của đối phương, chính hắn cũng đắm mình không đường vùng vẫy, ý thức bị rã tan từng chút một đã sớm không thể cảm nhận được gì khác ngoài sự đối kháng kịch liệt đến tê dại, và nhịp điệu thúc tiến vô chừng mực. Giao hòa sâu sắc, khoái cảm mãnh liệt từ điểm kết hợp giữa hai thân thể khiến cả hai cùng sa vào thê giới mê loạn thuần cảm xúc, giữa những cơn sóng chấn động kinh hoàng lửa dục vọng bập bùng nhảy nhót, mọi sự chống cự lẫn bản năng đều xoắn kết làm một, ngôn từ bằng thân thể, thấu hiểu bằng ánh mắt, một khoảnh khắc động tình xô vọt niềm sung sướng thành những tiếng rên rỉ thét gào nhuộm đẫm nhục cảm.

Mỗi một lần đều có thể dễ dàng khiêu dậy nhiệt tình nơi Trần Cận, phút ngơ ngẩn còn chưa kịp định hình, đối phương đã kịp chiếm trọn khoảng không quá lớn trong mình, dù muốn phủ nhận cũng không thể nữa, xung quanh bọn họ đã sớm trùng trùng nguy hiểm, len lách giữa cuộc sinh tồn khốc liệt ấy, và tìm thấy nhau, bọn họ cùng lúc đều cảm thấy những hoảng hốt những hoài nghi những si mê, rồi cả những ngộ nhận, chỉ đến khi chợt nhận ra mình phải vùng tháo chạy, mới phát hiện đã quá muộn rồi.

Không gian ồn ào, những gã đàn ông tĩnh lặng, thứ họ luôn nắm giữ không đơn giản chỉ là trách nhiệm, giữa họ tồn tại sự ngưỡng mộ, sự yêu mến, lòng tin tưởng lẫn cả nỗi xót xa, vốn từ đầu chỉ là chạm mặt thoáng qua, đến giờ đã thành những cử chỉ cuồng nhiệt đắm chìm, bờ môi âu yếm, hai thân thể quấn lấy nhau đổi lấy niềm an ủi cũng như bù đắp chân thực nhất, bao nhiêu dấu vết thương tích còn lại của quá khứ bỗng chốc đều bé nhỏ vô cùng.

Giờ phút này, xung động chôn sâu trong cơ thể từ lâu lại bị khơi dậy, nhiệt lượng cuồn cuộn thắp lửa cho linh hồn, bao nhiêu ký ức như đều chớp nhoáng vụt lên giữa sự giằng co mãnh liệt, mọi áp lực lẫn khoảng cách vô hình đều tan biến trong những tiếp xúc da thịt thân mật tột cùng, bất kể sau ngày hôm nay ai còn muốn phủ nhận điều gì, thì cảm giác tồn tại trong lúc này cũng đã là hiện thực không thể chối cãi.

“Về đi, về bên tôi đi…” Fiennes thì thầm say đắm.

“A…” Trần Cận đã hầu như phát cuồng, chỉ còn biết để mặc cho cơn cuồng nhiệt nóng bỏng cuốn bay tất thảy.

Hai cơ thể đối chọi ma sát, tiếng rên rỉ gầm gừ đứt quãng, như một trang giấy hoa bị nước thấm loang, sự mờ ám trườn bò trong không khí, rồi nhuốm màu tất cả bằng vị dục tình mặn nồng ẩm ướt, khát vọng toàn thân đều thức tỉnh, sóng triều cuồng loạn xô bờ, cả phần bản năng tàn khốc trong cơ thể cũng bị khơi dậy, từ đắm say êm ái, dần tới những nụ hôn, những cái liếm cắn thô bạo, Fiennes lúc mãnh liệt thúc tới, lúc lại dịu dàng mê mải xoay tròn, không biết bao nhiêu lần Trần Cận thầm chối bỏ, cho đến khoảnh khắc chạm đỉnh tan vỡ, rốt cuộc Fiennes rướn mình hôn lên cần cổ thuôn dài vững chãi của hắn, trân mình nuốt xuống những tiếng rên rỉ gầm gừ, bên dưới một phen co thắt kịch liệt, cào trào ập đến với cả hai hầu như không còn bị ghìm giữ…

“Kích thích… quá sức…” Trần Cận vừa xong còn tưởng mình chết ngất rồi, là thằng đàn ông, hắn cũng phải bái phục sức mạnh của Fiennes, rốt cuộc đã tìm được một người ngang ngửa với mình trên giường, bất quá lại là một tên đực rựa, nhưng dù thế nào cũng phải tốn sức công kích một phen, huống hồ Fiennes là người đầu tiên hắn làm cùng mà chẳng bao biếc gì sất, lần nào cũng định bụng phải nói, nhưng cứ hễ đụng đến rồi là kích tình mãnh liệt phừng phừng chẳng còn lề lối phép tắc gì nữa, cảm giác cấm kỵ thế này càng lúc càng khiến hắn thấy mình hết thuốc chữa thật rồi.

Nằm dài trên mình Trần Cận tạm nghỉ một hồi, Fiennes lại bắt đầu trườn người xuống dọc theo cơ bụng hắn, bên dưới hơi hơi tấy đỏ, dây vương chút dịch trắng đục của mình, cảnh tượng mê hoặc đến không nói nên lời. Ngực Fiennes thoáng cái nóng rực, dục vọng lại một lần nữa ngóc dậy, hắn hoàn toàn không thể khống chế mình dán sát vào cái người đang khiến hắn mê mẩn đắm đuối này.

Trần Cận tự nhiên thấy không ổn, ráng sức đẩy gã đàn ông trên người ra, ngoái đầu lại nhìn, kết quả là mới lật người đã lại bị đè nghiến xuống, bàn tay ghìm cổ tay hắn dùng lực mới kinh hồn, lời bật ra khỏi miệng hắn giờ này đã nghe đầy mùi uất ức: “Anh tính giết tôi hả… Á này! Đừng có đùa…”

Một tay Fiennes đè trên vai Trần Cận, hắn lướt lưỡi dọc theo cột sống, cho đến khi đầu lưỡi gặp vùng cơ mông đàn hồi săn chắc, lại nhẩn nha liếm láp giữa hai đùi, trò mơn trớn này thật hại Trần Cận sợ cuống cả người, này không phải tính đòi mạng hắn a!

Muốn cho hắn đỡ đau, lần này Fiennes tiến vào vô cùng thong thả, trong khi Trần Cận không ngừng ngoái lại trừng trộ lườm cảnh cáo, nhưng người nào đó đã bị dục tình hun cháy não rồi, cứ thế làm ngơ như không biết. Nhờ bên trong vẫn còn trơn ướt, Fiennes vào càng dễ dàng hơn, cho đến khi cảm giác ấm áp chặt siết vây lấy mình lần nữa, hắn lại kìm không được bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn tột cùng.

Fiennes thỏa sức tận hưởng cảm giác khoan khoái khi được bao bọc trọn vẹn, mà Trần Cận thì ra sức hít thật sâu, không muốn chết ngất tại trận, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài nhún mình phối hợp với tốc độ dấn tới của đối phương, dù rằng độ sâu và lực đẩy đang càng lúc càng nhân bội.

Sự ăn ý hòa hợp lần này thật khiến Fiennes say sưa đến cực điểm, một tay hắn đỡ dưới eo lưng dẻo dai của Trần Cận, một tay luồn xuống vỗ về mơn trớn thứ đã kịp hăng hái cương cứng lần nữa, mỗi lần cúi đầu trông thấy biểu cảm đầy kìm nén, đôi mắt mê mờ, cả mớ tóc đen dính mướt quanh khuôn mặt hắn, Fiennes lại thấy toàn thân phừng phừng như bốc hỏa.

Tấm lưng duyên dáng tràn trề sinh lực của Trần Cận như một con báo tao nhã, giờ này vì kích thích quá mãnh liệt mà rướn bật người, bên trong cũng giần giật co thắt, phản ứng này của hắn hại Fiennes hoảng hồn hớp hơi, thật chưa bao giờ gặp kẻ nào giỏi giày vò người khác vậy, chẳng lẽ hắn không biết khiêu khích kiểu đó với một người đàn ông sẽ thành ra hậu quả gì sao?

Như muốn trừng phạt sự hồn nhiên của Trần Cận, Fiennes lại ra sức thúc tới càng lúc càng mạnh bạo hơn, tứ chi đôi bên quấn riết lấy nhau, kích thích cơn xung động trong hắn lên bất tận, hắn khao khát sự thân mật mãi mãi, khao khát cảm giác dịu dàng không gì thay thế được, khao khát khiến trong lòng đối phương chỉ còn duy nhất một mình mình mà thôi…

Fiennes sẽ không bao giờ bằng lòng buông tha người này nữa, hắn muốn thâu tóm tất cả ở Trần Cận vào đáy mắt mình, không để một li nào sơ sảy lạc mất.

Đêm hoa mỹ, hỏa diệm tía đỏ, mở lòng nghênh đón tất thảy bằng nỗi đam mê lẫn dũng khí dâng tràn, ôm siết trong vòng tay người âu yếm nhất, cho nhau hơi ấm trần trụi nhiệt thành, trong phút giây giao hòa, hai trái tim đã hòa chung một nhịp, thì ra những kẻ chinh chiến trăm trận, đầy mình cảnh giác cũng có lúc buông rơi tất thảy sự đề phòng đến vậy.

Qua một vòng đại chiến, cơn mệt mỏi ập đến không khoan nhượng, Trần Cận nằm bẹp dí trên giường, cố cách nào cũng chẳng muốn nhúc nhích, đến khi nhắm mắt ngủ được thì thật còn say hơn heo, nửa đêm Fiennes dậy đi tắm hắn cũng không biết trời trăng gì luôn.

Sáng hôm đó, lần đầu tiên Fiennes vì đêm trước chinh chiến quá độ mà không dậy nổi, thật tình cũng không phải tại hắn, mà quả là tên nằm cạnh cứ thế tay chân dạng tè he, nguyên nửa người đè trên người hắn, hại hắn tay chân tê bại ê ẩm cả người mà đối phương vẫn không hề có nhu cầu tỉnh dậy, cố ngẩng đầu nhìn đã thấy chín giờ mười mất rồi.

Cúi xuống trông một giường la liệt ngổn ngang, lại nhìn gương mặt cả khi ngủ cũng vô cùng đường hoàng lẫn khêu gợi bên cạnh, Fiennes mỉm cười, gối đầu lên cánh tay, chậm rãi nhớ lại những biểu cảm hắn từng chứng kiến nơi Trần Cận, luôn luôn sinh động như vậy, để rồi dẫn dắt hắn vào thế giới không tưởng vô cùng, nhuộm màu rực rỡ cho cuộc sống tưởng chừng vĩnh viễn bình lặng ảm đạm của hắn, khơi dậy trong hắn lòng nhiệt tình bất diệt.

Fiennes còn nhớ rõ trước khi chia tay, trong khoảnh khắc hắn bắt gặp tia đau đớn, lạc lõng trong đáy mắt Trần Cận, khi ấy thực sự hắn đã muốn đổi ý, đó cũng là lần đầu tiên trong đời hắn muốn rút lại lời nói với ai đó, cả hắn cũng phải sợ hãi trước sự chấp nhất của mình với Trần Cận, thì ra tình yêu thực sự tồn tại trên đời.

Biết chừng qua chín rưỡi chắc chắn sẽ có người lùng cả khách sạn tìm mình, để tránh ồn ào, hắn với lấy điện thoại nội tuyến, gọi báo cho vệ sĩ biết mình đang ở đâu, dặn bọn họ tầm trưa tới phòng tổng thống đợi hắn, rồi bấm số nhà hàng, gọi mang bữa sáng lên.

Một hồi nữa, đến khi không thể không cử động được nữa, rốt cuộc Fiennes quyết định xài tuyệt chiêu… nhón ngón tay bóp cái mũi rất chi thẳng của Trần Cận, rồi áp môi khóa luôn cái miệng đang hé hé của hắn, chặn tịt mọi đường thở.

Đầu lưỡi vô thức khuấy động đáp lại, bờ ngực Trần Cận càng lúc càng phập phồng gấp gáp, rốt cuộc hắn mở choàng mắt, chưa chi đã trông thấy gương mặt điển trai sờ sờ dí sát mặt mình, hắn vừa thở hổn hển vừa tức tối la lên: “Anh gọi người ta dậy kiểu đó hả?! Đồ vô nhân đạo a!”

Giọng Trần Cận lúc này vẫn nghe khàn khàn, gương mặt như còn chút mộng mị, trông lại thành ra có vẻ tình thú lạ thường, Fiennes đưa bàn tay còn cử động được lên, khẽ vuốt ve cơ thể nóng bỏng dưới chăn, Trần Cận chỉ thấy mình đại khái cũng tuổi tác rồi, sáng sớm rày ra đỡ không nổi lối sờ mó kích thích này, trên người còn cảm thấy dư âm hôm qua nóng rực dính dấp, mặt mũi thoáng cái cứng đờ, hắn cương quyết vùng dậy, nhảy xuống giường, không buồn liếc nhìn Fiennes, cứ thế xông thẳng vào phòng tắm.

Fiennes bất đắc dĩ nhìn xuống nơi nào đó đã muốn hưng phấn của mình, lòng tự dưng có chút cảm giác tủi thân lạ lẫm như bị bỏ rơi, hắn biết bằng vào thói quen của Trần Cận, chưa đủ nửa tiếng đồng hồ đừng hòng hắn chịu ra khỏi phòng tắm, thôi đành nhân dịp có chút không gian riêng tư hiếm hoi, kiếm vài việc làm cho qua thì giờ, đưa mắt nhìn tứ phía, cuối cùng hắn đứng lên bước tới cầm hai quả tạ tay của Trần Cận để trên hành lý trong góc phòng.

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Fiennes biết bữa sáng đã tới, liền ra mở cửa, có điều sự cảnh giác cao độ khiến hắn không bao giờ quên phản xạ tự vệ, thành ra Giang Uy vừa theo sau lưng người phục vụ mò vào phòng, chưa kịp hét ầm lên đã bị Fiennes khống chế tại trận…

Vỏn vẹn đúng một giây đồng hồ, Uy ca đã nhận ra mình bị ép dán lưng vào tường, một bàn tay ghìm trên cổ, chớp mắt đã bị khống chế thế này đúng là khó chấp nhận a, lại được tay phục vụ đi trước vừa ngoái lại liền phát hoảng, còn hai gã đàn ông đương mặt đối mặt lúc ấy mới ngẩn người… Fiennes là bởi vì có chút bất mãn can tội Trần Cận và gã Giang Uy của Hạt bộ này suốt ngày “xoắn xuýt” với nhau, ngẫm lại Trần Cận chưa bao giờ dựa dẫm vào mình đến thế… còn Uy ca thì bị gã đàn ông ở trần, người mướt mồ hôi vì vừa vận động, dáng dấp còn hoành tráng hơn mình cả bậc này tấn công, giờ không sao nhúc nhích được, đây rõ là… là cái tên hại A Cận lên cơn hai bận liền mà, coi bộ không vừa đâu a!! Nhớ lại lời lẽ quái dị của Trần Cận lúc trước, Giang ca thật không cách nào không liên hệ mắc míu hai người này với nhau, mà chẳng hiểu vì sao, càng nghĩ hắn càng thấy hoảng tợn.

Cảm giác lực siết trên cổ dần thả lỏng ra, Uy ca cố ý ho hung hắng tỏ vẻ bất mãn, cũng không dám tùy tiện đánh trả, chỉ sừng sộ chất vấn: “Sao ông lại ở đây?! A Cận đâu?”

“Cậu ấy trong phòng tắm, anh có việc gì tìm cậu ấy? Tôi sẽ chuyển lời thay.” Thái độ rất ôn hòa, nhưng ý đuổi khách trong mắt vô cùng trắng trợn.

Giang Uy thật không khỏi tức điên, bằng vào quan hệ của ông đây với A Cận mà đến lượt loại Tây dỏm không biết từ đâu chui ra như mi huênh hoang hả!? Tưởng đẹp mã thì được lên mặt a! Đường nào thì ông cũng là đại ca chứ bộ! “Nè, tôi không cần biết ông là ai, nể mặt A Cận tôi không đánh lại, nhưng đừng có vênh váo quá thể! Tôi mà biết ông làm khó dễ gì nó, nhất định tôi sẽ tìm ông tính sổ.” Uy ca bày ra điệu bộ dữ tợn nhất trần đời, hùng hồn cảnh cáo cái tên khí khế kinh người trước mặt, mà trong bụng vẫn thấy ớn ớn lạ thường.

Fiennes không đáp, chỉ phẩy tay ra hiệu cho gã phục vụ ra ngoài rồi đóng sập cửa lại, giờ thì đến lượt nhân vật chính xui xẻo Trần Cận mò ra lãnh đạn, số là hắn vừa mở cửa phòng tắm đi ra đã nghe mùi thơm nức mũi, bụng sôi ùng ục, vội vội vàng vàng quấn mỗi cái khăn tắm mò ra kiếm ăn, kết quả là chưa gì đã được chào đón bằng một màn vô cùng đặc sắc… Fiennes ở trần, giằng co với Giang Uy đương hùng hùng hổ hổ.

“Tiều!” Ngoài một từ đó ra, Trần Cận thật không biết phải biểu cảm thêm gì mới được.

Hai mắt Giang Uy đã thiếu điều lọt tròng: “A Cận…”

Nếu trong phòng là một cô gái, đêm qua có tưng bừng hơn nữa cũng chẳng sợ bị Uy ca nhìn ra, cơ mà đối tượng lại là Fiennes… thật là chỉ còn ngượng mặt và ngượng mặt, đến mở miệng nói cũng nghe giọng mình lạ hoắc lạ huơ: “Uy ca, sao anh lại…” đến đây…

Mặt mày Uy ca đã biến sắc, hai gã ở trần, một bình tĩnh, một giả-vờ-bình-tĩnh, trên người cả hai đều đầy dấu vết khả nghi, nhác trông qua đã hiểu chuyện gì đã xảy ra… cảm giác như vừa trúng đạn, Giang Uy đông cứng từ đầu tới chân, chỉ còn hai tròng mắt máy móc trợn lên trợn xuống, da mặt thì thôi thoắt đỏ thoắt xanh.

“Nói chuyện tự nhiên.” Fiennes quay lưng ung dung đi vào trong, hắn không muốn để Trần Cận nhận ra chút nào ý thù địch của mình với Giang Uy, nếm mùi ấu trĩ vậy rồi càng thấy mình chẳng giống tác phong rộng lượng của Diệm chút nào, thành ra hắn quyết định rút lui vào phòng tự kiểm điểm.

Đợi đầu lưỡi Uy ca nhúc nhích lại được, Trần Cận đã kịp xông đến quàng vai hắn lôi tuột khỏi “hiện trường”, còn tiện thể đóng sầm luôn cửa phòng lại sau lưng.

Hai gã đàn ông trừng trộ nhìn nhau trên hành lang một hồi, rốt cuộc Giang Uy nhắm mạnh hai mắt, rồi mở trừng lên, run giọng ra bộ đương kiềm chế ghê gớm: “A Cận, bây điên rồi ư… ấy… ấy cùng đàn ông!”

Trần Cận giờ thật thấy mất mặt không thể tả, mà chết hắn cũng sẽ không nhận mình “bị-ấy” mới đúng, lòng càng thêm củng cố quyết tâm “học hỏi” Fiennes, còn giờ vẫn phải nói cứng: “Gì phải xoắn, thấy thích thì… làm thôi.”

“Chắc chắn là thằng đó nó phỉnh bây!”

Giọng điệu này tự nhiên Trần Cận nghe quen quen, ngẫm lại, hình như mình từng nói đúng câu này với Trần Thạc a, nghe ba sự này rồi chỉ muốn đổ lỗi cho người khác là chuyện thường a.

“Uy ca, anh… anh bình tĩnh coi.”

“Thằng đó là ai?! Hôm nay bây không nói rõ cho anh! Từ sau đừng có mở miệng anh anh chú chú gì nữa!”

Trần Cận than thở: “Thì người tổ Trung Đông.”

“Cấp nào? Cấp cao quá tức là nó ép bây, chứ cấp thấp thì đừng hòng bảo bây nghe, này đừng tưởng gạt anh bây mà ngon đâu.”

“Ừ thì cùng cấp với mình a.” đáp ráo hoảnh.

“Tổ Trung Đông mà đòi cùng cấp với mình?! Bây gạt ai hả?”

“Trung Đông cũng phải có tạp vụ quét rác chứ bộ? Đại ca được một thằng chứ mấy.” một phút sơ sảy, Fiennes tiên sinh đã vinh quang thành chân tạp vụ, ờ thì đường nào cũng có nói thẳng ra được thân phận ổng đâu

“Vầy đảm bảo với anh một câu đi đã, thằng cha đó sẽ không gây nguy hiểm cho cậu chứ?”

“Ok, đảm bảo luôn.” Trần Cận biết giờ chỉ nên “dỗ ngọt”, không thể làm rắn được, vớ vẩn tiêu luôn tình huynh đệ a, “Uy ca à, có nhiêu tôi nói hết với anh rồi đó, anh còn muốn sao nữa? Tôi biết tôi với anh ta rồi cũng chẳng ra gì đâu, cơ mà giờ tôi… không tính phủi tay chạy làng nữa a, tốt xấu cũng có… cảm tình với anh ta mà.”

Giang Uy nghiêm mặt, nhưng giọng điệu có vẻ dịu xuống: “Anh chờ coi nó cho cậu rớt đó, cảm tình, hừ. Bộ cậu ở không chán đời quá hả, tính đèo bồng với đàn ông đổi gió a? Thật không hiểu đầu cậu nghĩ gì nữa. Nhiều lúc đúng là nghi hay cậu là người ngoài hành tinh thiệt, ba bữa lại làm mấy trò quái dị, nhiêu lần anh bị cậu dọa vỡ tim rồi, cậu biết không hả?”

“Uy ca, anh càng già càng dẻo dai a, đời nào dễ đau tim vậy”

“Thằng ranh, hơn bây có hai tuổi mà bây chê ai già!”

Trần Cận cười tà xáp lại gần: “Giờ sao, huynh đệ nữa không?”

“Bây tính thôi chưa?”

Cố tình xuyên tạc ý tứ người ta: “Chứ anh bảo tôi dẹp nghề đại ca đi làm bồ nhí của thằng chả chắc?”

Giang Uy xua tay đầu hàng: “Việc riêng của cậu, không liên quan đến anh, đừng giỡn quá to chuyện là được, Ok?”

“Ăn nói gì như ông già vậy.”

Uy ca đương tính cãi lại thì có hai người đẹp Nga từ đâu đi ngang qua, còn ngoái lại nhìn nhìn Trần Cận ở trần, eo quấn khăn tắm, người ngợm rải đầy vết hôn, Uy ca nhận ra tình thế nghiêm trọng ngay tắp lự, mặt đỏ tưng bừng, đành nói nốt một câu đặng rút lui cho mau: “Anh đến để báo cậu biết, chiều bốn giờ anh định bay về, cậu muốn đi cùng thì đi, không thì ở đó về sau cũng được.”

“Chắc tôi về sau thôi.”

“Với thằng đó hả?”

Trần Cận lại giả ngu: “Ai nha có phải bạn học phổ thông đâu mà, mắc gì dung dăng dung dẻ cùng về a!”

Uy ca chốt hạ: “Rồi, coi như anh đa sự, về New York nhớ gọi cho anh.”

Trần Cận đứng ngoài cửa thản nhiên vẫy vẫy tay, chào xong quay lưng đi vào, lại thấy mấy người đẹp vẫn đứng cách đó một quãng nhìn mình, hắn liền vô cùng vênh vang nghĩ: người đẹp trai a, dáng chuẩn a, được ngưỡng mộ cũng phải a Hoàn toàn quên phứt luôn mớ hồng hồng tím tím trên người, còn tùy tiện thổi hôn gió cho mấy cô em rồi mới ấn chuông cửa.

Lúc ấy Fiennes đã kịp mặc đồ đàng hoàng, mở cửa kéo tuột hắn vào, đẩy hắn dựa vào cửa, tự nhiên vùi đầu vào hõm vai hắn, Trần Cận bị hành động của hắn làm bối rối: “Hở! Tính làm nũng a?”

Fiennes thầm thở dài một tiếng, thật hết cách với cái tên chẳng biết lãng mạn là gì này, đành ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Trần Cận, đôi mắt đen thẫm lấp lánh khiến lòng hắn xao động: “Ở cùng tôi vài ngày được chứ?”

Trần Cận cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, lâu lắc sau mới nhướn mắt nhìn đối phương: “Mấy ngày?”

———————

Bình luận
× sticky