Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Diệm

Chương 26

Tác giả: Hiểu Xuân

“Trăn trối” xong, rốt cuộc yên tâm thả mình ngã trong lòng Fiennes, trông toàn thân hắn vì vật lộn kịch liệt mà đầy những vết thương, gương mặt điển trai quật cường lấm len bùn đất lại lộ ra vẻ yếu đuối khó diễn tả, Fiennes ghì lấy hắn lần nữa, rồi cúi đầu kiểm tra vết đạn trên cánh tay hắn, tiện thể cởi áo khoác trên người đắp lên cho hắn, có lẽ chạm phải vết thương, Trần Cận hơi nhíu nhíu mày bất mãn, bật ra những tiếng rên rỉ rất khẽ, như thể một con báo bị thương.

Trước mặt người khác, Fiennes không tiện biểu lộ quá nhiều cảm xúc, bởi vậy hắn chỉ dặn dò Michael thân cận, bảo hắn theo đội cấp cứu đưa Trần Cận vào bệnh viện địa phương tốt nhất, xử lý vết thương.

Theo Michael biết, đại ca chưa từng quan tâm đến một cấp dưới đến vậy, không chỉ đích thân ra trận, còn xông lên dẫn đầu cuộc giải cứu, tuy hắn vẫn không sao tưởng tượng được cái thằng ranh con cả ngày chỉ có chọc giận kẻ khác thay trò tiêu khiển này sao có thể thực hiện đúng như kế hoạch ban đầu, nhận nhiệm vụ ra trò lập công chuộc tội, còn tay không đánh bại được Kiệt… Giờ Michael cũng muốn nghi ngờ, rốt cuộc thằng đó là cái giống gì a…

Sau khi nhận được lời đảm bảo “không có gì đáng ngại” của bệnh viện, Fiennes chuyển Trần Cận lúc ấy còn chưa hoàn toàn tỉnh thuốc mê đến khách sạn, nhớ lại những đêm ám muội cùng trải qua với người đang nằm trong lòng này, đến giờ cũng không cảm thấy mảy may vô vị. Mà ngay khi biết tin hắn bị bắt giam, sự hoảng loạn, suy sụp đến bất thường của mình… Fiennes bật cười, nằm xuống bên cạnh hắn, bao phen hắn tiếp cận rồi lại thoái lui, chỉ vì không muốn người luôn kiên cường, ưa tự do này phải chịu những ràng buộc vô ích, hắn biết Trần Cận muốn có thực nhiều cơ hội phát huy bản thân, mà mình rõ ràng có thể cho hắn, nhưng không dám.

Sự tự tin, nghĩa khí, lạc quan, kiên nghị của Trần Cận, cả cá tính cao ngạo, gay gắt, phớt tỉnh, bộc trực… khi hắn đã sắp ngã quỵ mà vẫn ngước ánh mắt trong suốt cứng cỏi nhìn Fiennes… ý thức hắn đã hoàn toàn bị chi phối.

Vẫn biết người này, vì con người hắn có quá nhiều sắc màu rực rỡ chói lọi, mới khiến mình bị hấp dẫn, khiến mình không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ hắn, lo lắng vì hắn. Chậm rãi tự cởi quần áo, áp ***g ngực nóng rực lên cơ thể đang bị thương của hắn, dục vọng đè nén quá lâu đột ngột dấy lên, Fiennes cúi đầu hôn hắn, thẳng đến khi Trần Cận bắt đầu hổn hển thở gấp vì thiếu dưỡng khí.

Nụ hôn này càng lúc càng cuồng nhiệt, dịu dàng nhẫn nại đã không còn đủ thỏa mãn niềm khao khát trong Fiennes, hắn muốn chiếm hữu, muốn thô bạo cắn mút, muốn mãnh liệt vuốt ve, hắn ghìm chặt lấy Trần Cận, nhiệt tình nóng bỏng cùng sóng tình thoát cương xô tràn lẫn nhau, lý trí đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Bị kích tình của Fiennes dẫn dắt, theo bản năng, Trần Cận mê man hưởng thụ cảm giác bị áp chế, buông thả toàn thân, đôi mắt nhắm nghiền của hắn chầm chậm hé mở, khoái cảm sục sôi xâm chiếm khắp cơ thể, bị cấm dục đã lâu, giờ cơn hưng phấn đến hầu như bùng nổ hòa cùng cảm giác đau nhói từ vết thương tạo thành một thứ bạo liệt kích thích không thể gọi bằng lời.

Dưới thân là người đàn ông kiêu ngạo luôn cứng cỏi bất khả xâm phạm, giờ này lại xụi lơ tê liệt, mất hết kiềm chế dưới sự vuốt ve của hắn thân thể nam tính tuyệt đẹp như sinh vật hoang dã tràn đầy sức chiến đấu dữ dội đang mặc cho hắn khám phá đôi con ngươi luôn trong suốt linh hoạt giờ vì sự xâm lấn của hắn mà phủ mờ một tầng sương mù dục vọng.

Trần Cận giờ phút này gợi cảm ngoan ngoãn, biểu cảm đắm chìm trong khao khát quả thực khiến Fiennes càng mất kiểm soát, mặc dù thật tình cũng có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng quả là không sao kìm nén được thèm muốn đụng chạm ma sát lẫn khát vọng từ tận đáy lòng. Lần đầu tiên luồn tay vào quần lót hắn, sự mời gọi nóng bỏng đến chấn động tâm thần, mang theo cám dỗ khiêu khích quái dị… đôi bên đều rối loạn, hơi thở ẩm ướt phả trên da mặt, đầu lưỡi cuộn tròn khuấy động, ngón tay khéo léo dẫn dụ khoái cảm lên đến tận cùng… Đủ rồi! Fiennes tự cảnh báo mình dừng lại, dừng lại! Đối phương còn đang bị thương…

Giữa khoảnh khắc hoảng hốt, cảm giác như một bàn tay rắn rỏi khẽ vuốt qua trán hắn, tứ chi nặng trịch không thể nhúc nhích, nhưng nhiệt độ ấm áp từ bàn tay kia đủ xuyên thấu qua đầu mày, truyền tới toàn thân hắn, từ từ trấn an cơn căng thẳng, bức bách, đau đớn trong hắn, khiến hắn cảm thấy thực sự yên ổn. Còn cả hai môi ẩm ướt quấn lấy nhau, toàn thân ma sát đến rạo rực khô nóng, phản ứng sinh lý kịch liệt, nhịp tim thình thịch đập dồn… là ai kích động? Ấn tượng sót lại cuối cùng là một đôi mắt ẩn giấu u sầu thăm thẳm.

Lần này vừa tỉnh lại, cũng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi hoàn toàn mở được mắt, hắn chỉ có thể xác định được hai điều: một là mình đã được phẫu thuật khâu vết thương, hai là đêm qua vừa bị mộng xuân, hơn nữa đối tượng lại là… chết tiệt!

Lắc lắc đầu, mau chóng chỉnh trang tư thế, cấp tốc quan sát vị trí và tình trạng bản thân lúc này mới quan trọng, ba giây sau, hắn cực kỳ thỏa mãn gật đầu: Ờ, cũng được lắm, Hào Môn rốt cuộc cũng phát hiện ra giá trị đặc biệt của Trần Cận hắn, phòng tổng thống này tạm chấp nhận được, để coi buồng tắm thì sao nào

Chậm rãi trở mình ngồi dậy, toàn thân đã không còn cảm giác bải hoải, nửa thân trên không mặc đồ, mấy vết bầm nhìn rõ mồn một, tay trái và vai phải bị băng bó, cử động rất bất tiện, Trần Cận thầm bực bội: Sao không cắm béng cho người ta hai cái cánh nữa cho xong!

Hắn xốc chăn lên chuẩn bị đi tham quan toilet, nhưng chân vừa đặt xuống đất cửa phòng đã bị đẩy mở, Đại Lý lâu lâu không gặp cuống quýt xông vào: “Đại ca, sao anh lại tự xuống?!”

“Không tự xuống còn chờ gọi bây vô đỡ chắc? Tao có đơ đâu.” Phát huy tác phong cứng đầu của đại ca.

“Anh em Xích bộ lo lắng muốn chết a, nghe kể chuyện đại ca xông vào hang cọp rồi, tụi này ai nấy đều khâm phục đại ca hết nói, hết nói a…”

Trần Cận phát rùng mình một cái: “Rồi, được rồi! Nịnh càng lúc càng dẻo mỏ, kiếm gì cho tao ăn coi, tính đứng coi anh bây tự sinh tự diệt a?”

Đại Lý vội vàng phân bua: “Đại ca ngủ từ bấy tới giờ, cả lúc chuyển từ bệnh viện về khách sạn cũng không tỉnh, tính ra đã ngủ hết ba mấy tiếng đồng hồ rồi.”

“Oa! Ba mươi mấy tiếng! Thiệt hay giả a?” Chính hắn cũng có chút không tin nổi, lại ngó nhìn qua phòng ngủ, “Anh bây lại muốn biết, đồng chí tốt bụng nào chuyển anh vô đây vậy?”

Nói đến đây, Đại Lý mặt mày toe toét: “Là tổ Trung Đông lệnh vậy đó, đại ca, giờ anh ngon rồi nha, nghe nói tổng bộ còn trực tiếp phái người tới tuyên dương Xích bộ.”

“Thiệt hay giả a?” mắt nheo thành một đường, rõ chín phần mười không tin, bình thường làm bao nhiêu vụ phá rào, giờ đùng một cái vận hên quá sức ập lên đầu cũng không khỏi ngờ vực, ngẫm lại đời nào có chuyện ngủ thẳng một giấc dài, mở mắt ra thế giới đã thành ngọt ngào khả ái chớ? Trong đầu hắn lúc này cấp tốc nháng qua một loạt hình ảnh, họng súng kê dưới cằm hắn, đạn sượt qua cánh tay hắn, vật lộn với Kiệt, rồi ngay trước khi quỵ ngã lại rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó, hai cánh tay cường tráng lúc ấy siết chặt hắn đến đau đớn, khi đó mà còn sức, đảm bảo hắn sẽ chồm lên cắn cho chết thôi… Andre Fiennes!! Chết tiệt, làm sao mình lại nằm mơ làm tình với hắn?! Gặp quỷ thật rồi!

Cuống cuồng trèo qua chuyện khác đặng tự phân tán tư tưởng: “Sao bây lại ở đây?”

“Cấp trên kêu tôi tới đợi lệnh, các nhánh bên ngoài của Xích bộ theo lệnh trên đã rút về một nửa, còn lại tiếp tục cùng Hạt bộ làm nhiệm vụ.” Đại ca quả nhiên thánh thật, mà bảo là thể chất động vật cũng không quá đáng, đánh đến toàn thân thương tích, thế mà xương cốt vẫn ngon lành, Đại Lý đầy sùng bái báo cáo tiếp, “Giờ chỉ chờ đại ca khỏi hẳn, quay về chỉ huy.”

Xem ra tổ Trung Đông đang truy đuổi toàn bộ dư đảng bọn ly khai rồi, ngày tàn của Lazuo chẳng còn bao xa, vụ tình báo ở Hồng Kông chắc đã kết thúc, nhiệm vụ truy lùng tang vật Hạt bộ nhận rồi, giờ này Giang Uy chắc đang ở biên giới Lào ha

Đang dở suy tư, lại có người đẩy cửa vào. Trần Cận vừa thấy cái mặt đã la lên: “Ông bất lịch sự quá à!”

Đối phương có vẻ nghiêm túc, tiến thẳng về phía hắn: “Bác sĩ nói chú mày không vấn đề gì.”

“Nghe vậy, ông anh coi bộ hơi bị mất hứng ấy nhỉ” Trần Cận đứng dậy nghênh đón hắn, giơ tay đặt lên vai Michael, “Đành là tụi mình bình thường có hơi bất đồng quan điểm, lâu lâu đấu khẩu toàn ông thua, ra đường ông cũng toàn phải làm chân chạy việc, cơ mà đừng có vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà ôm hận chứ lại?”

Michael đã muốn chịu hết nổi, vẫn cố giữ mặt lạnh tanh, lần này giá nào cũng phải mở miệng một câu át được thằng này: “Ngày mai chú mày theo tao về tổng bộ Châu Âu.”

“Hở?!” Quả nhiên trợn mắt sững sờ, sức mạnh ngôn từ ngang bom nguyên tử.

“Ngài Phosa của tổ Trung Đông chỉ đạo, các phân bộ nhận lệnh phải xuất phát ngay lập tức, là hội nghị tổng kết chiến dịch lần này.” Nói vậy bằng như ban thánh chỉ.

“Mình tôi thôi?” tính hốt mình hắn thôi à, chỉ e đụng chạm chỗ nào lại không loạn hết lên.

“Giang Uy của Hạt bộ, Philip của Lam bộ cũng tham dự, bọn họ sẽ sang sau.”

Vậy còn được, “Ông anh mặt cá gỗ này, nếu là nhiệm vụ tập thể thì thằng em không làm khó anh đâu, coi như giữ thể diện cho ông anh à nha. Mà nữa, sao mặt ông anh căng dữ vậy? Mặt mày vầy khéo người ta tưởng ông mới thất tình à, ớ… mà ông mới thất tình thiệt hở?”

Mồ hôi Lý Thăng giờ này đã tí tách chấm đất, mấy ngày nay, hắn đã mơ hồ đoán được vị đang bị đại ca nhà mình chọc ngoáy trêu tức kỳ thực là nhân vật rất lớn, ghê gớm cực kỳ, hơn nữa còn trực tiếp phục vụ tổng bộ, đại ca dám giỡn kiểu này với ổng, coi bộ đúng là quen thân lắm lắm rồi, cơ mà xem sắc mặt cứng ngắc của vị đại ca kia, hình như tình hình không đúng vậy lắm a.

Hai bên thái dương Michael đã nổi gân xanh vằn vện: “Lời tao truyền đạt xong rồi, chú mày lo mà chuẩn bị, trưa mai xuất phát.”

“Tôi còn đang trong thời kỳ dưỡng thương vinh quang nha, mấy người đã xếp cho người ta được một phòng tổng thống, sao không cho nhau hưởng thụ tĩnh dưỡng được mấy bữa hở? Vô nhân đạo a vô nhân đạo” vừa nhì nhằng tố tội vừa dùng cái tay còn lành lặn thụi mấy cú vô ngực Michael.

Michael thiếu chút nữa nội thương mà không muốn đánh lộn với loại thương binh, thành ra hắn gạt tay Trần Cận ra, lùi cách xa mấy bước: “Tao sẽ ngồi cùng máy bay với chú mày, nhưng khác khoang.” điểm này phải đặc biệt nói cho rõ ràng.

“Bay đường dài không có ai ngồi tán chuyện chung chán lắm a” Hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt Michael, làm bộ lơ đễnh hỏi thăm, “Fi đại gia đâu ta?” Ảo giác đúng không? Chính xác là ảo giác chứ? Lý nào lại…

Michael có vẻ kiềm chế cao độ: “Đại ca cùng tổ Nam Á đến Myanmar giải quyết nốt công việc.”

“Ra vẫn còn người chuyên nghiệp in như tôi a.” Ra bộ bừng tỉnh đại ngộ, hay hay hay, rõ là ảo giác, biết ngay mà lại!

Một người đương lúc hệ trọng sắp hấp hối đến nơi, trước mắt tự nhiên xuất hiện hình ảnh bất cứ ai đều là vấn đề nghiêm túc cả, giá thử hắn giữa lúc ấy, trong đầu đột nhiên thấy Fiennes, vậy là có vẻ… rắc rối rồi. Trần Cận thừa nhận lúc trước quả thực có chút muốn gặp người đó, khi hắn ngẩng đầu lên, nhận rõ bóng dáng Fiennes, lòng thực sự nhẹ nhõm, chẳng qua hắn không muốn phân tích rạch ròi đến cùng mà thôi, có điều một cái ôm khi ấy thật là rất… mãnh liệt.

Tổng bộ – thánh địa luôn muốn đặt chân tới, một vị thống lĩnh cao vời vợi không thể đụng chạm, mà hắn vẫn luôn luôn trông mong ngưỡng vọng, nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác chân thực như giờ phút này, như thể đã nằm trong tầm tay với.

Chờ Michael ra khỏi phòng, Trần Cận lại rơi vào cơn suy tư triền miên không dứt, nỗ lực bao nhiêu năm của hắn rốt cuộc đã có kết quả, hắn sắp được gặp Diệm rồi.

Chỉ là, hiện giờ vẫn còn một vụ phiền phức vô cùng, ấy là tóm lại đêm qua gã Fiennes kia và hắn có… là ảo giác chứ! Chính xác là ảo giác chứ?!

Lý Thăng trông bộ dạng trầm ngâm của Trần Cận cũng phát lo lắng, đại ca nhà hắn cá tính rất bộc trực, mà nghe nói cấp trên trên ấy khó lắm, ngộ nhỡ đại ca lên tổng bộ rồi đắc tội với ai, vậy là hết sênh ca luôn rồi, cơ mà có cơ hội tham gia hội nghị tổng bộ, rõ ràng thể hiện địa vị của một phân bộ đã tâng cao mấy bậc, phạm vi quyền lực cũng có triển vọng mở rộng, không thể không thừa nhận ấy là chuyện tốt nghìn năm có một.

“Đại Lý, mắc mớ gì mặt mũi bây khó coi vậy!” Trần Cận vừa tỉnh trí lại, quay đầu một cái đã lên giọng giáo huấn gã đàn em đang mất hồn.

Lý Thăng chậm rì đưa mắt nhìn Trần Cận: “Đại ca à, anh đúng thiệt là người tốt a.”

Bộ dạng anh bây như vầy có chỗ nào bảo giống người xấu hả?! Có được hả! “Ờ đúng là anh bây rất xịn, cơ mà làm người phải biết khiêm nhường, bây đừng rỗi việc lại lôi chuyện ấy ra tán đi.” đương định vung tay giãn gân cốt chút xíu, kết quả đã đau đến la rầm trời.

“Đại ca, tay anh không cử động bừa được đâu.”

Đau a “Tao… đi tắm đây.”

“Đại ca!” hoảng hồn nhảy bổ ra giữ lại, “Bác sĩ dặn rồi, tay anh trong vòng một tuần nữa không được đụng nước đâu!”

“Một tuần?!” Khóc thét váng trời, quyền lợi lớn nhất một đời Trần đại ca vậy là ngang nhiên bị tước đoạt.

—————-

Bình luận