Fuu và Shita đứng nhìn Nigi đang nằm ngủ trên giường phòng y tế mà tim đau như cắt. Họ đã quyết định cho cô một tí thuốc ngủ, mong là có thể làm giảm cơn thèm khát do thuốc kích dục gây nên. Sao lại có thể nhẫn tâm được nhứ vậy chứ. Rồi, giờ ra về, Ayman gọi quản gia đưa xe đến đón Fuu và cả Nigi về nhà anh.
“Chuyện này…hẳn có liên quan đến Gin” Fuu yên lặng không nói gì khi anh nghe Ayman bảo thế. Bên ngoài lạnh lùng thế thôi, chứ bên trong Fuu hiện giờ, mọi thứ như đảo lộn cả lên. Chuyện này có liên quan đến Gin, tức là cũng liên can đến anh. Ayman tiếp tục “Vì, lúc mà cậu đưa Nigi vào phòng y tế, tôi có phát hiện ra một chiếc camera được đặt ở trên kệ tủ…” Nghe tới đây, Fuu giật thót mình. Là cố tình quay lại ư? Để lại khiến cho chuyện tin đồn càng thêm lùm xùm? “Và, tôi đập vỡ nó, hủy luôn cả thẻ nhớ bên trong” Ayman nặng giọng. Fuu vẫn im lặng. Anh đứng dậy, vỗ vai Ayman “Cảm ơn cậu. Nigi, nhờ cậu. Tôi có chút việc” Nói rồi, anh bỏ đi.
Có lẽ hơn ai hết hiện giờ, Fuu là người lo lắng cho Nigi nhất. Lỗi lầm khiến Nigi đau đớn này, không phải do anh, nhưng có lẽ, chính bản thân anh đang tự trách mình. Là một người con trai, không lúc nào mà lại không muốn bảo vệ người mình yêu thương. Nhìn gương mặt Nigi tái đi trên giường, Ayman cũng cảm thấy nhói lòng. Anh nhẹ vuốt lấy mái tóc mượt mà của cô. Ayman cũng đang tự nhủ, tại sao anh lại không thể che chở cho cô chứ. Nếu như anh cẩn trọng hơn, thì có lẽ, sự việc đâu ra nông nổi này. Cắn rứt, mỗi lần như thế, nhìn vào khuôn mặt cô, anh lại càng thêm đau nhói. Cúi đầu xuống nhẹ nhàng, anh đặt lên trán cô một nụ hôn. Có lẽ với cô, đây là nụ hôn mà người anh trai yêu thương dành cho em gái, nhưng với Ayman hiện giờ, đây là nụ hôn chứa chan tình yêu của anh cho người “em gái”, mà anh yêu.