Anh thở dài, bắt máy. “Fuu à…cậu có đang rãnh không?” Giọng Gin the thé, pha chút nức nở như vừa mới khóc xong. Fuu cảm thấy hơi lo, vì dù gì, cô ấy cũng là người đã giúp Fuu trong thời gian qua “Sao vậy?” “Fuu…đang ở đâu vậy…?” “Ga Heija” “Fuu…nhìn qua bên này đi…” “Bên nào?” “Đối diện cậu đó…” Tức khắc, Fuu liền đưa mắt nhìn sang. Gin đang đứng ở bên kia đường, đôi mắt u sầu rưng rưng nước mắt. Mưa cũng vừa tức thì rơi xuống nặng hạt. Gin liền nhanh chóng chạy sang đường, nhào đến ôm chầm lấy Fuu khóc nức nở. Lo lắng, Fuu hỏi “Có chuyện gì vậy?” Gin dụi đầu vào ngực Fuu, khẽ nấc từng lời “Fuu…Fuu à…Gin…buồn quá…Gin… chẳng muốn sống nữa…” Fuu xoa đầu Gin, ôm lấy thân hình đang run lẩy bẩy thì mưa to và gió lớn, anh tìm cách trấn an cô “Sao vậy? Đừng khóc, từ từ nói.” Gin lắc lắc đầu lau nước mắt, rồi giương mắt ánh đau thương lên nhìn Fuu “Gin…Gin nhớ anh lắm!” Fuu không mấy ngạc nhiên trước câu nói đó, vì anh thừa biết Gin có tình cảm với mình. Nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên là, tại sao cô lại chạy tới đây, tại sao lại biết anh ở đây, và cả, bộ dáng đáng thương này nữa. Fuu không đáp, khẽ đưa mắt nhìn về hướng khác. Gin không bỏ cuộc, cô tiếp tục “Gin…Gin có điểm gì mà anh không thích chứ a… Thân nhau như vậy rồi, không lẽ anh không có tình cảm gì với em à?” Chẳng biết nói gì hơn, Fuu đành ngậm ngùi “Xin lỗi, nhưng, tôi chỉ coi cậu là bạn thôi.”
Gin thấy nhói đau trong lòng. Cô quả thật không thể thuyết phục được Fuu. Đồng thời, lòng cô cũng dấy lên một nỗi tức, đường đường là một tiểu thư như cô, thế mà lại thua một cô gái bé nhỏ như Nigi. Vừa nãy bị dính nước mưa, giờ cơ thể trở lạnh, Gin ôm người run cả lên. Thấy thế, Fuu mới đổi vị trí cho Gin vào trong, hướng mắt ra ngoài, còn bản thân thì dùng tấm lưng cao to để chắn gió cho cô. Cũng nhờ thế, bất ngờ Gin thấy bóng dáng Nigi đang thở hì hộc với thân mình ướt sũng chạy đến. Thấy kế hoạch bắt cóc Nigi thất bại, Gin liền nảy ra một quyết định táo bạo. Cô nhón chân lên, ôm chầm lấy cổ Fuu, đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu. Vừa đúng lúc ấy, Nigi đưa mắt sang, tận mắt chứng kiến nhìn hai người họ trao nhau yêu thương ấy. Lòng thắt lại, Nigi cúi đầu, bỏ chạy.