Tới sân ga. “Ủa, anh ấy đâu rồi nhỉ?” Nigi nhủ bụng khi chẳng thấy dáng Fuu đứng đợi mình như những ngày trước. Ngó quanh một hồi, bất thình lình từ phía sau, có một bàn tay chộp lấy vai cô “Tìm anh à?” Là giọng Fuu, cô quay mặt chau mày “Sáng sớm đã trốn đi đâu vậy?” Fuu có vẻ như đang che giấu chuyện gì đó. Anh không trả lời, liền đánh lạc hướng “Tàu đến rồi kìa, đi thôi” rồi kéo tay cô lên tàu. Nhiều lần cô cố bắt chuyện về tối qua nhưng toàn bị anh làm lơ, chỉ khi bảo về chuyện khác thì anh mới trả lời nghiêm túc. Thấy vậy, cô cũng không màng chuyện tối qua nữa. Vì, có Fuu bên cạnh rồi, Nigi thấy đỡ lo hơn nhiều.
Hai ông bà ở nhà mà ăn không ngon ngủ không yên. Điều họ sợ, chính là tên bóng đen, tên hung thủ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài kia, sẽ tìm đến con gái họ để khóa khẩu. Thế là họ quyết định, đến sân ga để đón Nigi về dù biết rằng có Fuu bên cạnh cô.
Chiều tà, trên con tàu đang chạy về sân ga, Fuu đưa mắt quan sát qua ngoài. Anh chợt giật mình khi thấy ba mẹ Nigi đang đứng chờ sẵn ở sân ga. Cắn môi thật chặt, anh chợt khuỵa xuống ôm bụng mình. “Ah Anh này! Có sao không?”Nigi thốt lên đầy lo lắng. Fuu khuôn mặt nhăn nhó khẽ kêu đau “Không biết nữa, tự dưng bụng quặng quá…” Đúng lúc, tàu đến ga, cửa mở ra. “Hay là…ráng một chút nha, xuống ga rồi…”Nigi đỡ vai Fuu lên thì bị anh kéo tay lại “Bệnh viện Ita ở khu trên, anh hay khám ở đó…Em đi với anh nha…” Người yêu đau ốm thế này, Nigi nào nỡ bỏ lại. Cô đỡ anh ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, cho anh dựa vào mình, cho tới khi cửa tàu đóng lại và di chuyển tiếp.
“Bác sĩ này, lát nữa anh cứ bảo cô gái đi với tôi là tôi ổn rồi. Còn bệnh gì thì bảo đau ruột thừa nha” Tên bác sĩ lúc đầu nghe Fuu dặn cũng gượng gạo, nhưng có lẽ vì lí do gì đó nên anh mới nói dối với người con gái kia. Gật đầu, vị bác sĩ trẻ khám bệnh cho Fuu bước ra bảo Nigi như thế khiến khuôn mặt xanh tái của cô thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy vào bên Fuu, mỉm cười “May quá!”. Nhìn cô, anh biết, cô đã rất lo lắng cho anh, lúc nào cũng vậy, cũng rất yêu thương và quan tâm đến anh. “Mình về thôi, lúc nãy ba mẹ em vừa gọi đấy!” Đúng là vừa nãy, chờ mãi không thấy con gái của mình đâu, hai ông bà sợ hãi vô cùng nên đã gọi cô. Anh không nói gì, chỉ gật đầu. Trong lúc Nigi làm thủ tục xuất viện cho Fuu ở bên ngoài, anh lén lấy điện thoại cô ở trong cặp, nhấn vào số của ba mẹ cô “ Dạ thưa hai bác, chuyện là…”
Vừa ra khỏi bệnh viện, Fuu liền chào từ biệt Nigi bảo là hôm nay anh tăng ca ở chỗ làm việc, bảo cô về trước đi. “Về một mình ư?” Nigi cảm thấy gợn người lên. Sao anh ta lại để cô đi về một mình chứ, trời cũng tối mất rồi, cô kéo tay áo Fuu lại, gương mặt bối rối. Nhìn thấy sự sợ hãi của Nigi, anh xoa đầu cô gái của mình, hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng bảo “Anh luôn ở bên em mà!” Câu nói ấy khiến Nigi yên tâm hơn. Vẫy tay chào Fuu, cô lấy hết can đảm bước về một mình trên con phố đêm.