“Em cảm thấy cứ như vậy định cho em tội danh này thật không thể nào tưởng tượng nổi?” Tiếu Đồng nhướn mi lên, nhìn thấy rõ ràng tia không cam lòng trong đôi mắt Văn Mân.
Văn Mân cười khổ, cúi đầu khẽ nghịch ngón tay mình rồi lại hỏi nhỏ một câu: “Em cũng đâu thể cảm thấy đây là điều đương nhiên được?”
“Dựa vào trình độ giám định ở trong nước hiện giờ, mới chỉ dừng lại ở mức xem xét tình trạng thi thể của nạn nhân mà nạn nhân ở đây đã gần như phân hủy hoàn toàn. Phương hướng điều tra của bọn họ không hề sai, sai ở chỗ bọn họ không có một nhân tài chuyên nghiệp cao cấp giống như anh.”
Dù biết Tiếu Đồng nói đúng sự thật nhưng trong lòng Văn Mân vẫn không nhịn được oán thầm một câu “Anh không khen mình một câu sẽ chết sao”, đương nhiên xét trong tình huống trước mặt, bọn họ mới quen biết không bao lâu, cô đương nhiên sẽ không đem những lời này nói ra.
Đợi đến khi tất cả vấn đề của mình đã hỏi xong, Văn Mân mới ý thức được một vấn đế, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Đồng, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.
“Tiếu Đồng, em xem trên ti vi không phải đều nói các tư liệu về vụ án đều là cơ mật, không cho phép tiết lộ với người ngoài mà? Anh nói cho em biết nhiều như vậy, có thể gặp phải phiền toái gì không?”
Tiếu Đồng thấy Văn Mân để lộ vẻ mặt trong lo lắng lại có phần thân thiết, hắn không nhịn được cười: “Bọn họ để cho anh tham gia vào vụ án này, chính bản thân họ cũng đã vi phạm nguyên tắc này rồi. Anh cũng đâu phải người ở trong hệ thống của bọn họ, cho nên không cần phải tuân thủ theo nguyên tắc của họ, hơn nữa em là đương sự của vụ án, chính là người vô tội bị oan uổng, đương nhiên có quyền biết rõ đầu đuôi sự việc.”
Thấy bộ dáng chăm chú của Văn Mân khi nghe hắn giải thích, tựa như nuốt lấy từng lời hắn nói, Tiếu Đồng đang ngồi trên sô pha chợt thẳng lưng, vươn ra tiến lại gần cô, nhìn vào mắt cô, mỉm cười hỏi một câu: “Em quan tâm đến anh sao? Em đối với anh là vừa gặp đã yêu sao?”
Nghe thấy hai câu hỏi của Tiếu Đồng, Văn Mân thiếu chút nữa mà phun máu lên mặt hắn. Sao trên đời này lại có một người trực tiếp đến mức không biết xấu hổ như vậy? Rốt cuộc hắn là một người vô cùng mẫn cảm hay là một người quá chậm chạp không hiểu cảm xúc? Cả đời trước, hắn cũng là như vậy sao? Sao cô thấy không giống?
Nói thật, đối với việc đời trước thái độ ban đầu của Tiếu Đồng đối với cô là gì, Văn Mân cũng không còn nhớ rõ. Thời điểm đó, tâm tư của cô không đặt trên người hắn, cho đến khi tất cả mọi chuyện xảy ra rồi, hắn đã biến thành người ăn nói có ý tứ rồi. Tuy hành động của hắn vẫn tiết lộ săn sóc của hắn đối với cô nhưng trong lời nói, tất cả đều là trầm mặc.
“Tiếu Đồng, tìm được chưa?” Văn ba ba thấy Tiếu Đồng vào phòng con gái lâu như vậy mà vẫn chưa đi ra cho nên không nhịn được hỏi một câu. Ông cũng muốn chế tạo cho hai đứa nhỏ có cơ hội ở chung nhưng… dù sao ông cũng là một người ba, cũng đâu thể để con gái mình cùng với một người đàn ông có cơ hội cọ sát ra lửa sớm đến thế.
Văn Mân nhìn thấy ba mình xuất hiện ngoài cửa phòng, trong lòng không xác định là thất vọng hay nên cảm thấy may mắn. Suy nghĩ cẩn thận lại, cô cảm thấy vẫn là may mắn hơn, bởi vì hai vấn đề Tiếu Đồng hỏi, cô căn bản không biết nên trả lời thế nào.