“Nhóc, tình cảm giữa người với nhau chính là do ở chung lâu ngày mà bồi đắp nên. Mẹ và ba con vốn không có nhiều thời gian nhìn con lớn lên, trong lòng con có việc gì cũng không muốn nói với ba mẹ, chúng ta có thể hiểu được. Nhwung mà, chỉ mong con tin tưởng, ba mẹ đều thật sự yêu con, hy vọng con có được hạnh phúc của mình.”
“Mẹ ~~”, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của mẹ, trong lòng Văn Mân không khỏi cảnh giác hơn một chút, mẹ đã nhìn ra điều gì sao? Không phải là cô không muốn nói, chỉ là trường hợp của cô vượt quá mức tưởng tượng, cho dù cô không e sợ mình trở thành quái vật trong mắt người khác thì dù có đem chuyện của mình ở kiếp trước nói ra cũng không có ai tin, không phải sao?
“Nhóc, mặc dù mẹ không biết trong lòng con đang lo lắng điều gì, nhưng con người phải biết quý trọng những gì trước mắt, đối với những thứ đã từng mất đi hay còn chưa tới, con không nên tiêu phí tâm lực để quan tâm đến chúng. Nắm chắc những thứ mình có thể nắm, quý trọng những thứ hiện giờ mình đang có mới là điều quan trọng nhất.”
Văn Mân cắn chặt môi, cúi đầu siết chặt bàn tay thon dài, trắng nõn của mình. Một câu đã từng mất đi hay còn chưa tới của mẹ đã đánh thẳng vào lòng cô. Đột nhiên cô cảm thấy rất mờ mịt, có phải cô đã rơi vào một không gian mờ mịt vẫn chưa thoát ra được.
“Mẹ ~~”, âm cuối kéo thật dài, mang theo sự quyết tâm của mình.
“Mẹ à, con rất sợ hãi.” Đôi mắt Văn Mân rũ xuống, nhất định không dám ngẩng đầu nhìn Văn mẹ.
“Mẹ, mẹ đã nghe nói qua về giấc mộng Hoàng Lương* chưa? Trước kia con vẫn nghĩ cái này chỉ là câu chuyện xưa hư cấu mờ mịt. Nhưng mà trước lúc gặp lại Tiếu Đồng, con đã có một giấc mơ rất dài. Giấc mơ kia vô cùng chân thật, chân thật đến mức khiến con kinh hãi. Con mơ thấy con vì không cam lòng, không muố từ bỏ tình cảm sai lầm trước kia mà không muốn chấp nhận lấy người chồng khác. Thậm chí, sau khi kết hôn còn dây dưa với người cũ, vì muốn được ly hôn, con đã bỏ đi đứa con mới mang thai của mình.”
* giấc mộng Hoàng Lương: Đây là câu chuyện xuất hiện trong “Thẩm trung ký”, là cuốn tiểu thuyết truyền kỳ đời Đường, chủ yếu nói về quá trình vinh hoa suy tàn của đời người. Nó mang đậm màu sắc tôn giáo – đó cũng chinh là tư tưởng hư vô của đạo gia và tư tưởng về quan niệm vô thường của đạo Phật. Con người ta sống ở trên đời, bon chen giành giật cũng chỉ vì danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướng về triều đình, người theo đuổi chữ lợi nhìn ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quý vui sướng hớn hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường thì tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống như giấc mộng Hoàng Lương. Ai muốn biết rõ về câu chuyện này thì search anh “gồ” giúp mình nhé.
***
Văn mẹ vươn tay nắm chặt bàn tay của Văn Mân vì dùng sức siết chặt mà trở nên trắng bệch, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng vỗ nhẹ bàn tay cô để cô tiếp tục nói.
“Sau đó, người chông bị con tuyệt tình làm tổn thương chỉ ly hôn chưa đến một tháng đã kết hôn với người phụ nữ khác. Cho đến rất lâu rất lâu sau này con mới phát hiện ra, con đã không biết quý trọng những gì đáng quý trọng, tự tay bóp chết hạnh phúc của mình, hối hận cũng không kịp, bất cứ chuyện gì cũng không vãn hồi được nữa.”
“Gần đây, dự cảm này trong lòng con lại càng mãnh liệt, những hình ảnh trong giấc mơ ấy không ngừng lặp đi lặp lại. Con sợ hãi mình sẽ phải trải qua những điều trong mộng, sợ đứa bé của con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ Tiếu Đồng vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà phải chia tay với con, kết hôn với một người phụ nữ khác.”
“Con…” Văn mẹ lắng nghe Văn Mân đứt quãng nói ra những điều trong lòng, thật muốn mắng cô một câu lo nghĩ lung tung, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt, lại không thể nói được lời nào.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, sau khi tự mình điều chỉnh lại những suy nghĩ trong đầu mới nhẹ nhàng mở miệng lần nữa.