Chung Phàm bị Tiếu Đồng làm cho cấm khẩu, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang theo hành lý đi khỏi sở nghiên cứu cũng không thèm quay đầu lại lần nào. Lần này Tiếu Đồng về nước là để tham gia một hạng mục khảo cổ cho nên cũng không mua nhà ở đây. Vì tiện cho việc công tác nên mấy ngày nay hắn vẫn ở trong văn phòng nghiên cứu. Lúc này hắn đi ra ngoài, Chung Phàm tin rằng đám nhân viên cùng công tác đều cảm thấy áp lực nhỏ đi rất nhiều, chẳng lẽ đây cũng là một chuyện tốt đẹp sao?
Chung Phàm chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong là lần đầu tiên yêu đương của gã quái nhân bạn hắn sẽ có một kết cục hoàn mỹ, cũng hy vọng cô gái không biết là may mắn hay bất hạnh kia có thể nhìn ra điểm tốt che dấu đằng sau cái mặt gỗ của Tiếu Đồng.
Lúc Tiếu Đồng ấn chuông cửa nhà Văn Mân, đúng lúc cô đang đứng đối diện với bàn ăn mà do dự.
Văn Mân nghĩ, đêm qua lúc Tiếu Đồng rời đi có nói hôm nay sẽ chuyển đến đây ở. Nếu vậy bữa sáng có phải đem qua cho hắn không? Nếu đem qua, vạn nhất hắn đang trên đường đến nhà cô, hai người lỡ nhau thì biết làm sao? Nếu không đem qua, vạn nhất hắn không đến vào lúc này mà phải đến lúc tan làm mới đến, vậy bữa sáng của hắn phải làm sao bây giờ?
Cũng may, Tiếu Đồng kịp thời xuất hiện miễn cho Văn Mân một hồi rối rắm.
Khi Văn Mân nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy Tiếu Đồng mang theo hành lý đứng thẳng tắp ở ngoài, tuy cô cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng bây giờ vẫn không nhịn được thấp thỏm trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay xoa xoa mặt, luyện cho nụ cười trên mặt có chút tự nhiên hơn, sau đó cô mới mở cửa ra, thoải mái chào, “Hi, sớm thế, sớm như vậy anh đã tới rồi.”
Tiếu Đồng nhìn thoáng qua cái tạp dề trên người Văn Mân còn chưa kịp cởi, khóe miệng cong lên, lúc mang hành lý bước qua người cô còn nhỏ giọng nói: “Tuy bây giờ đã không còn sớm nữa nhưng em đón tiếp anh nhiệt tình như vậy, tâm trạng của anh tốt lắm.”
Bởi vì Tiếu Đồng cơ hồ là dí sát vào tai cô nói nên sau khi Tiếu Đồng bước đi, trên mặt Văn Mân lập tức đỏ bừng. Trong lòng cô hiểu rõ, Tiếu Đồng nói lời này chỉ đơn giản là để biểu lộ tâm trạng tốt đẹp của hắn, cũng không có ý tứ gì khác. Chỉ có điều cô vẫn cảm thấy thẹn thùng, bởi vì lời nói của Tiếu Đồng mà đến giờ cô mới ý thức được dáng vẻ của mình cực kì giống như người vợ đang chờ chồng về ăn cơm.
Hôm nay Văn Mân đã dậy từ sáng sớm để thu dọn phòng nghỉ cho Tiểu Đồng. Phòng nghỉ ở ngay cạnh phòng cô, tuy phòng cũng không rộng lắm nhưng đồ đạc trang bị đều có đủ. Lúc trước đều có người làm theo giờ đến quét dọn cho nên lúc cô dọn dẹp lại cũng không vất vả lắm.
Tiếu Đồng đi lại xung quanh phòng xem xét, không nói vừa lòng cũng chẳng trách không hài lòng, chỉ mở va li ra, sắp xếp lại đồ đạc.
Văn Mân đứng sau lưng Tiếu Đồng, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại sợ mình không biết thói quen sắp xếp quần áo của hắn. Lúc cô đang trong thế khó xử, bỗng nhiên nhìn thấy ở dưới đáy va li của Tiếu
Đồng có một cái khung ảnh, bên trong không phải là ảnh chụp mà là một mẩu giấy đã ố vàng, bên trên có vài chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bởi vì đứng ở xa nên để nhìn rõ chữ viết trên mặt giấy, Văn Mân từ từ nhích về phía trước theo bản năng. Đến khi cô vất vả “dịch” xong chữ viết trên mặt giấy, cả khuôn mặt liền đỏ ửng.