Ở trên bàn cơm rốt cuộc Văn Mân cũng biết nguyên nhân vì sao Tiếu Đồng xuất hiện ở nhà mình. Thì ra Văn ba ba và Văn mẹ ngày mai sẽ trở về Ả Rập rồi, công tác khảo cổ ở bên đó là do hai người chủ trì, trước đó cô xảy ra sự cố vì vậy hai người lo lắng cho cô nên bỏ qua hết thảy mọi việc. Bây giờ biết
cô không có việc gì tự nhiên ba mẹ cô sẽ phải nhanh chóng trở về đó.
Mà Tiếu Đồng giúp nhà cô một ơn lớn như vậy cho nên ba mẹ cô muốn mời hắn một bữa. Hơn nữa hai người cũng hi vọng có thể nhân cơ hội này khiến cho con gái với Tiếu Đồng có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, có lẽ sẽ cọ xát ra lửa cũng đâu phải chuyện không bất ngờ.
Biết được tin tức ba mẹ mình sắp đi, trong lòng Văn Mân ngập tràn kinh ngạc. Cô vẫn nhớ kiếp trước bởi vì tâm trạng cô không tốt cho nên ba mẹ vẫn ở bên cô thật lâu, cho đến sau khi cô gặp gỡ với Tiếu Đồng, hai người kết hôn xong lúc đó ba mẹ cô mới xuất ngoại. Vậy mà bây giờ mọi chuyện lại
hoàn toàn không giống với kiếp trước.
Mà càng khiến Văn Mân sốt ruột là, ba mẹ cô đi rồi vậy thì ai sẽ sắp xếp cho cô gặp gỡ với Tiếu Đồng a. Nếu không phải do ba mẹ, cô làm thế nào có thể gả cho Tiếu Đồng.
Càng nghĩ, Văn Mân làm sao còn có tâm tư ăn cơm. Cô chỉ một mực lén lút nhìn Tiếu Đồng ngồi ở phía đối diện, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Bộ dáng mất hồn mất vía của cô rơi vào trong mắt Văn ba ba và Văn mẹ, trong lòng hai người vui đến nở hoa. Vốn bọn họ cho rằng Văn Mân hãm sâu vào tình cảm với người bạn trai trước như vậy, lần này tuy có tỉnh ngộ, biết tên kia không đáng tin cậy, quyết tâm chia tay rồi nhưng cũng cần có thời gian chữa lành vết thương. Cho nên hai người không dám tùy tiện để Văn Mân quen với người khác, chỉ sợ sẽ khiến con gái họ kích động.
Nhưng nhìn cảnh này, xem ra bọn họ cũng không cần lo lắng rồi. Nha đầu của hai người nhất định đã động tâm với Tiếu Đồng rồi, bằng không chỉ có một bữa cơm mà nhìn trộm người ta tới 20 lần a.
Mà thằng bé Tiếu Đồng này cũng thật lạ. Rõ ràng bọn họ bắt gặp khi bé con nhà mình không chú ý, thằng bé cũng cong miệng trộm cười. Ngay từ lần đầu tiên Văn Mân nhìn lén nó, nó đã để lộ vẻ mặt này, cũng không biết hai đứa này muốn làm trò quỷ gì.
Một bữa cơm ai cũng mang trong mình những suy tính riêng. Tiếu Đồng bởi vì có việc nên sau khi ăn xong cảm ơn mọi người đã chiêu đãi rồi bước đi luôn.
Sau khi Tiếu Đồng đi, Văn Mân cũng trở về phòng mình. Cô đứng cạnh cửa sổ nhìn chiếc xe của Tiếu Đồng càng lúc càng đi xa, sau đó biến mất ở chỗ rẽ.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm chỗ rẽ kia mà ngơ ngẩn. Cô vốn nghĩ đời này sẽ đi theo quỹ đạo như trước cho nên từ đầu tới giờ cô vẫn chưa bao giờ lo lắng tới hôn sự của mình và Tiếu Đồng. Không nghĩ tới, vận mệnh vào hôm nay chợt nghịch chuyển thật lớn. Ba mẹ cô đi rồi, cô với Tiếu Đồng phải làm sao đây?
Không được, cô phải nghĩ cách để giữ ba mẹ cô lại. Tuy công tác của ba mẹ rất quan trọng nhưng nếu vì hạnh phúc của cô hẳn hai người cũng sẽ bằng lòng, nếu không kiếp trước ba mẹ đâu ở bên cô lâu đến vậy, không phải sao?
Đúng, nếu cô lại thêm một lần nữa làm y như cũ chẳng phải sẽ tốt sao? Rốt cuộc đời trước cô đã làm thế nào?
Cô nhớ rõ, sau khi ra khỏi viện cô đã đi tìm tên khốn kia. Sau đó bắt gặp người đàn bà kia ngay trong nhà hắn, sau khi náo loạn một hồi, cô liền một mình đi tới quán bar uống đến say mèm. Sau đó, sau đó xảy ra chuyện gì cô không thể nào nhớ được, chỉ biết sau khi tỉnh lại cô đã ở nhà rồi mà ba mẹ đang rất lo lắng trông coi cô.
Được, cứ làm như thế đi. Tên khốn kia cô cũng không muốn gặp nữa, chi bằng cứ trực tiếp đến quán bar, sau đó giả vờ uống say, để cho người phục vụ gọi điện cho ba mẹ cô. Cô giả vờ say khướt nói mình hiện giờ đau lòng thế nào, khổ sở thế nào, áp lực thế nào. Cô không tin, cô đã vậy rồi, ba mẹ cô còn có thể mặc kệ cô mà ra nước ngoài công tác.