Văn Mân xám xịt theo sau lưng Tiếu Đồng ra khỏi quán bar. Giờ phút này, cô thật sự chỉ muốn đâm đầu vào đâu đó chết luôn đi. Rõ ràng là một kịch bản rất tốt lại bị tên phục vụ quán bar thích xen vào việc người khác phá hỏng, còn nữa, Tiếu Đồng, hắn không ở phòng thí nghiệm, lại chạy đến nhà cô làm cái gì?
“Lần sau có giả say thì nhớ vỗ hồng cả phần cổ và da mặt nữa nhé, giả say cũng giả không giống, chậc.”
Tiếu Đồng đi ở phía trước, nói mà cũng không quay đầu lại, sau đó còn “chậc” một tiếng rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ai uống rượu cũng đâu nhất định là da phải đỏ lên, có người còn xanh mặt mà chạy vào WC ấy!” Văn Mân nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của Tiếu Đồng mà chỉ muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ đành cúi đầu, đá chân, nhỏ giọng phản bác.
Bởi vì Văn Mân cứ cúi đầu chuyên tâm nhìn mũi chân mình cho nên cô không để ý đến người đi đằng trước cô đã sớm dừng chân, xoay người đứng đối diện với cô.
Cho đến khi đầu của Văn Mân đâm thẳng vào lòng hắn, cô mới chợt phát hiện ra hắn đã sớm đứng lại rồi.
“Á…Sao anh không nói tiếng gì mà đứng yên một chỗ thế này? Đau chết mất.” Văn Mân vuốt vuốt cái mũi bị đập vào, bất mãn oán hận.
“Không ai bảo em đi đường thì phải nhìn đằng trước sao? Nếu trước mặt em là một cây cột điện, vậy em đâm phải nó cũng sẽ trách mắng nó sao? Em cảm thấy trách cứ một cây cột điện có thể khiến cho em bớt đau hơn sao?”
“Ách…em còn chưa có nói gì a, vì sao mà anh đã liên tục trách mắng em rồi.”
Lúc này, vẻ mặt của Tiếu Đồng khi nhìn Văn Mân thực nghiêm túc, giống như chuyện xảy ra vừa rồi chính là chuyện vô cùng lớn mà không phải chỉ là vấn đề nhỏ nhặt khi hai người va vào nhau. Đối mặt với Tiếu Đồng như vậy, Văn Mân vô cùng mất mặt, cô không dám phản bác, chỉ rầu rĩ đáp lại một câu,
chủ yếu là để diễn tả oan ức của bản thân.
“Lần sau đi đường nhớ phải cẩn thận. Đâm vào bị đau chỉ có mình em, đau ở trên người, không ai thay em được. Còn nữa, em mà uống rượu là cả người đỏ hồng, sẽ không bao giờ xanh mặt mà chạy vào WC cả.” Nói xong, Tiếu Đồng vươn tay xoa xoa cái mũi bị sưng hơi đỏ lên của Văn Mân, sau đó lại xoay người đi đến bãi đỗ xe.
Văn Mân nhìn theo bóng lưng Tiếu Đông, ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Cả đầu cô chỉ suy nghĩ một vấn
đề, làm sau hắn biết khi cô uống say cả người sẽ đỏ lên?