Văn Mân mở cửa liền gặp ngay Tiếu Đồng vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc sáng đang đứng bên ngoài, hiển nhiên là hắn vừa chạy thẳng từ sở nghiên cứu tới.
Bởi vì gấp gáp cho nên lúc này Tiếu Đồng còn có chút thở dốc. Khi hắn nhìn thấy Văn Mân bình yên vô sự đứng ở trước mặt thì đáy lòng lặng lẽ bình ổn nhưng vừa buông lỏng, chân mày hắn liền nhíu lại.
“Tốt nhất em nên giải thích cho anh biết nội dung bên trong tin nhắn rốt cuộc là có ý gì?”
Văn Mân nhìn sắc mặt Tiếu Đồng, biết hắn khó chịu, trong lòng cũng có chút kinh sợ. Bởi vì vẫn không thể nào xác định phân lượng của mình trong lòng hắn cho nên lúc dùng từ thật sự đã hơi quá lên. Tin nhắn vừa rồi cô gửi có nội dung là: “Em đang ở nhà, mau tới cứu em.”
“Tiểu Mân, là ai vậy?” Thời điểm Tề Tuyền nhìn thấy Tiếu Đồng không khỏi có cảm giác nguy cơ ập đến. Đã muộn thế này mà còn tìm đến hiển nhiên là không phải quan hệ bình thường, hơn nữa xét về vẻ bề ngoài, hắn không thể không thừa nhận, người ngoài cửa này còn xuất sắc hơn cả hắn.
Tiếu Đồng liếc mắt nhìn thoáng qua Tề Tuyền đứng sau lưng Văn Mân, hai hàng mi nhướn lên một chút rồi nhíu lại, sau đó tầm mắt hắn một lần nữa dừng lại trên mặt Văn Mân, muốn xem cô sẽ nói thế nào.
“Tề Tuyền, anh không cần dây dưa với tôi, tôi và anh đã không còn khả năng nữa. Không nói đến việc anh ở sau lưng tôi một chân đạp lên mấy chiếc thuyền mà cho dù anh có không đạp, tôi cũng sẽ không ở bên anh nữa. Tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, sau đó sẽ nhanh chóng gả cho anh ấy thôi.”
Khi nói đến đây, Văn Mân cũng tiến lên đến bên người Tiếu Đồng, giơ tay ngoắc vào cánh tay hắn, lạnh lùng nhìn Tề Tuyền.
Tuy ngoài mặt Văn Mân biểu hiện vô cùng trấn định nhưng chỉ cô mới biết trong lòng mình khẩn trương đến thế nào. Sở dĩ cô gửi tin nhắn cho Tiếu Đồng, không phải bởi vì không ứng phó được với Tề Tuyền mà bởi vì cô bỗng chợt nghĩ rằng có thể thừa dịp cơ hội này mà tuyên bố Tiếu Đồng là vị hôn phu của mình. Nếu hắn không phản bác, sau này cô có thể mặt dày dùng những lời này để đi tìm hắn, còn nếu hắn phản bác ngay lúc này thì cô thật sự không biết nên làm thế nào để thu thập cục diện cả.
“Vị hôn phu?! Không có khả năng, mấy hôm trước em vẫn còn thề son sắt nói em yêu anh, mà chỉ mới có vài ngày, em đã có hôn phu rồi? Tiểu Mân, anh biết lúc em bị cảnh sát đưa đi, anh không xuất hiện đúng lúc để ở bên cạnh em là anh không đúng nhưng em cũng không nên dùng cái cớ vô lí này để lừa gạt anh chứ?”
Tề Tuyền không tin Văn Mân là người có thể thay lòng đổi dạ trong thoáng chốc như vậy. Hắn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nguyên nhân là bởi vì thời điểm cô cần có hắn ở bên mà hắn lại không có nên cô mới tức giận, nên cô mới có thể tùy tiện tìm một gã đàn ông khác đến giả vờ là hôn phu của mình.
Nếu đổi thành trước kia, có lẽ hắn cũng sẽ không cần đến van xin Văn Mân như vậy. Chỉ là tìm một người con gái có tiền thôi, việc này đối với hắn cũng không phải việc khó.
Nhưng tình huống bây giờ thì không giống, hắn làm sao đoán được người đàn bà kia lại nợ một khoản lớn đến thế, tìm đến hắn chẳng qua chỉ muốn trộm tiền của hắn, sau khi trộm tiền lại càng quá đáng hơn, cô ta còn dẫn mấy người cho vay nặng lãi đến tìm hắn.
Bây giờ cô ta chạy rồi, mấy tên cho vay nặng lãi lại đến đòi hắn, buộc hắn trả tiền cho cô ta, dọa nếu không trả sẽ cho người vẽ hoa lên mặt hắn.
Ngoại trừ Văn Mân coi tiền như rác này, hắn thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào nữa rồi. Cho nên hiện tại hắn tuyệt đối không thể chấm dứt quan hệ với cô được.