Tiệm hôm nay hơi đông, lúc tôi về thì các bàn gần như kín hết người. Gửi xe xong, Đinh Huy cùng tôi đi vào trong. Quan sát khách ra vào nhộn nhịp, anh xuýt xoa khen tiệm bán đắt. Tôi chuẩn bị một chiếc bàn trống cho anh sau đó chạy đi thật nhanh, lát sau đã mang tô hoành thánh to đùng đặt trước mặt Đinh Huy. Anh ngửi mùi thơm xong liền khen nức nở. Trông cảnh anh vừa thổi vừa ăn, tôi cười phì. Đúng lúc, hai chị của tôi thình lình xuất hiện. Chị Mỹ hồ hởi:
– Em về lúc nào vậy?
– Em vừa về thôi. À tiện giới thiệu, đây là anh Đinh Huy, người giúp em lần trước. Anh Huy, đây là chị hai em, Phạm Mỹ và chị ba, Phạm Hương.
Đinh Huy mau chóng đứng dậy cúi chào. Cuối cùng cũng được ngắm dung nhan “người đàn ông tốt hiếm có”, chị Mỹ phấn khởi ngồi xuống bên cạnh:
– Chào Huy, rất vui được gặp em, cảm ơn em đã giúp đỡ Nguyễn.
– Dạ không có gì đâu ạ, em cũng rất vui khi gặp chị.
Đối diện, chị Hương vừa đặt mông lên ghế đã phán ngay một câu tỉnh bơ:
– Nói thật, tôi hơi nghi ngờ cậu có mưu đồ với em gái tôi.
– Kìa chị!
Sau lời nhắc từ tôi, chị Mỹ liền trấn an Đinh Huy trong khi anh nhíu mày khó hiểu:
– Em đừng để ý, con Hương hay đùa lắm.
Đang quan sát cuộc trò chuyện thì bỗng tôi nghe mẹ gọi:
– Nguyễn, bưng một tô đến bàn số 8 cho mẹ!
Dạ thật to, tôi lật đật mang tô hoành thánh cho anh chàng đang ngồi chờ ở chiếc bàn cạnh cửa sổ. Đặt tô xuống, tôi niềm nở nói câu chúc quý khách ngon miệng. Và khi anh ngước lên định cảm ơn thì tôi bất ngờ gọi: “Sếp!”. Dĩ nhiên, Lâm Đạt cũng ngạc nhiên vì nhận ra tôi. Nhìn hồi lâu, anh hỏi:
– Sau giờ làm việc, em còn đi làm bán thời gian à?
– Đây là tiệm của nhà em.
– Ra là thế. Tôi được một người bạn chỉ đến đây nên ghé qua ăn thử xem sao.
– Sếp nhất định sẽ hài lòng!
Hễ gặp ai là tôi đều tự hào giới thiệu về món hoành thánh của cha mẹ, nó gần như trở thành thói quen và chính điều này khiến tôi nhận ra mình đã quá trớn trước mặt sếp. Người quá nghiêm khắc như anh, làm sao chấp nhận cái hành động hứng chí như tôi hiện giờ chứ. Lúng túng, tôi chỉnh trang lại dáng vẻ của mình. Rất nhanh, tôi thấy Lâm Đạt nhìn chằm chằm, nhưng lạ thay, đôi mắt lại điềm nhiên chứ không lạnh lùng như ở công ty. Chẳng rõ tôi còn đứng với tư thế lóng ngóng ấy đến bao lâu nếu không có mẹ gọi lớn giải vây. Cúi chào anh rồi tôi vội vã chạy đi.
Trong lúc bưng tô cho khách, tôi vừa nhìn Lâm Đạt vừa quan sát cuộc nói chuyện giữa Đinh Huy với hai chị. Thật trùng hợp, cả hai đang cùng ăn hoành thánh ở tiệm nhà tôi. Tự dưng tôi thấy hồi hộp thế nào ấy. Thời gian trôi qua nhanh, lúc tôi bưng đến tô thứ mười mấy thì Lâm Đạt cũng ăn xong. Khi đưa tiền xong, anh vẫn cứ nhìn tôi chăm chú. Tôi lo đến nỗi đã nghĩ điều điên rồ rằng, anh sẽ nói hoành thánh tệ quá nên em bị đuổi việc. Đúng là điên lắm rồi! Cuối cùng, anh cũng chịu thu hồi ánh nhìn kỳ lạ đó, từ tốn nói:
– Ở công ty, em là người thiếu tập trung nhất. Đừng để tôi thấy kiểu làm việc thiếu tinh thần như thế một lần nữa.
Nét mặt lạnh tanh của Lâm Đạt giúp tôi hiểu luôn hậu quả sẽ ra sao nếu tôi không làm đúng điều anh dặn. Gật đầu một cách lúng túng, tôi đáp vâng nhỏ xíu. Thấy anh rời khỏi tiệm, tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người hệt như vừa trút xuống khối đá nặng nề. Giờ thì biết lý do mình hồi hộp nãy giờ là gì rồi.
Đúng lúc, tôi nghe tiếng cười nói rôm rả ngay bàn Đinh Huy ngồi, mau chóng quay qua xem, bất ngờ khi giờ đây ngoài hai chị ra còn có thêm cha mẹ tôi nữa. Tiệm đã bớt khách nên họ tranh thủ tham gia vào cuộc trò chuyện. Tôi bước đến gần. Bắt gặp cái nhìn tò mò từ tôi, mẹ cười tươi, “chụp mũ” ngay câu chấn động:
– Nguyễn, con có bạn trai hồi nào mà giấu cha mẹ vậy?
Tôi há hốc, chợt thấy chị Mỹ cười khúc khích mới biết đây là kẻ tung tin đồn thất thiệt. Tức thì, tôi đính chính ngay:
– Cha mẹ đừng nghe chị Mỹ nói bậy bạ. Con và anh Huy chỉ là đồng nghiệp thôi. Mọi người bảo vậy, anh ấy cười con cho xem.
Đinh Huy xoay đầu qua, đáp lại một câu khiến tôi và cả nhà vô cùng bất ngờ:
– Anh không buồn khi mọi người nghĩ anh là bạn trai em đâu.
Đối diện, cha mẹ tôi đưa tay lên môi ngỡ ngàng. Chị Hương bất động vài giây, còn chị Mỹ thì khỏi bàn, vừa vỗ tay vừa xuýt xoa liên tục. Về phần mình, tôi cảm giác mặt bắt đầu nóng bừng lên, tim đập nhanh kéo theo sự ngượng ngùng kỳ lạ. Nhưng thực sự, tôi vui lắm, đến nỗi cứ ngỡ rằng mình đang bay trên chín tầng mây. Đây có phải là lời bày tỏ chăng? Không khí đang tràn ngập màu hồng đẹp đẽ thì đột ngột biến mất vì chuông điện thoại reo. Mọi người mất hứng, tôi cũng vậy. Đinh Huy nhìn vào màn hình điện thoại, lát sau đứng dậy cười:
– Tiếc quá, con có việc phải về. Cảm ơn cả nhà đã đón tiếp, món hoành thánh ngon lắm ạ. Lần sau có dịp, con nhất định sẽ ghé qua.
– Nhớ nhé, con nhất định phải ghé qua thăm cô chú nữa đó. Chắc chắn cô chú sẽ đãi con một tô đặc biệt. – Mẹ tôi hồ hởi dặn dò.
Cười gật đầu, anh chào tôi và gia đình rồi rời khỏi tiệm. Tiếp theo, tôi biết ngay cả nhà sẽ nháo nhào xúm xít hỏi han đủ thứ. Hết cha rồi đến mẹ, sau đó chị Mỹ và cả chị Hương cũng tham gia. Bị vây quanh hàng tá câu hỏi, tôi bực mình hét to:
– Con nói rồi, cả hai chẳng có gì hết! Lúc nãy, anh Huy chỉ đùa thôi!
– Em ngốc quá! – Lập tức, chị Mỹ khẳng định chắc nịch – Chẳng anh chàng nào chịu giúp đỡ một cô gái nhiều lần như vậy. Đã vậy, anh ta chẳng hề khó chịu khi bị gán ghép là người yêu của cô ta. Đây đích thị là thích rồi!
– Mẹ cũng nghĩ vậy con gái ạ. Ôi, có ngờ đâu con Nguyễn vớ được một anh chàng vừa trẻ, đẹp, tốt bụng, lễ phép, dịu dàng như vậy chứ!
– Mình còn chưa biết gia cảnh người ta thế nào! – Là người ít nói nhất nãy giờ, cha chậc lưỡi.
Vốn nghi ngờ Đinh Huy nhiều nhất, vậy mà chả rõ sao chị Hương cũng hùa theo:
– Cha ơi, giàu nghèo đâu quan trọng, cần nhất phải là người có chí tiến thủ.
Quan sát mọi người bàn tán rôm rả, tôi lắc đầu chán nản. Giờ mới thấy, đưa Đinh Huy về đây quả thật không nên chút nào. Giả sử lần sau anh đến nữa, chắc sẽ bị “tra tấn” bởi thái độ vồn vập như thế này. Nghe những điều cha mẹ và hai chị vừa tranh luận, rồi nhớ lại câu nói lúc nãy của anh, bất giác tôi mỉm cười một mình.
***
Một hôm ở công ty, phòng Kinh doanh đối diện với việc khá tồi tệ. Do mạng máy tính gặp trục trặc, toàn bộ báo cáo tiếp xúc khách hàng một tháng qua mất sạch, thêm vào đó còn có vấn đề với những đơn hàng và việc xuất hóa đơn. Khỏi nói cũng biết hậu quả kinh khủng thế nào, cả chuyện Lâm Đạt tức giận ra sao. Nửa tiếng trách mắng của sếp khiến anh Quý với các nhân viên sợ run. Hôm nay là cuối tháng, ngày mai phải tổng hợp tất cả các báo cáo khách hàng trong tháng qua vì vậy buộc trong hôm nay cần nhập lại toàn bộ dữ liệu thông tin về khách hàng của tháng rồi. Lâm Đạt có cuộc họp với giám đốc và đối tác đến tận chiều, điều ấy có nghĩa, phó phòng cùng những nhân viên còn lại phải chỉnh sửa mọi thứ.
Tôi được anh Quý phân công hỗ trợ chị Bình lập lại danh sách báo cáo tiếp xúc khách hàng. Với hơn trăm khách hàng trong tháng qua, chị Bình than thở rằng sẽ không thể kịp. Còn tôi chỉ im lặng, bắt tay vào việc làm. Bây giờ đối với tôi, mỗi giây mỗi phút đều quan trọng. Chúng tôi chia đều việc cho nhau. Có khách hàng tôi phải gọi điện trực tiếp hỏi lại thông tin vì vậy càng mất thêm thời gian.
Sáng đó các phòng khác vẫn làm việc bình thường, riêng phòng Kinh doanh thì nhộn nhạo cả lên. Ai nấy đều chạy qua chạy lại hối hả, dáng vẻ cuống cuồng, vừa sửa chữa những sai sót vừa tiếp nhận đơn hàng mới trong ngày. Tất cả bận rộn đến nỗi trưa chẳng có thời gian nghỉ ngơi, chỉ vừa dùng cơm xong là lại lao vào làm tiếp. Thời gian cứ dần vơi đi, mọi người càng thêm vội vã.
Nhờ nỗ lực, gần đến chiều mọi thứ hầu như giải quyết xong xuôi. Tôi và chị Bình cũng đã hoàn thành hơn phân nửa danh sách báo cáo, nếu cả hai ở lại làm hết đêm nay thì nhất định sẽ xong. Đáng lý chuyện sẽ diễn ra đúng như vậy, nhưng rồi bất ngờ xảy ra sự cố. Chị Bình tự dưng đau bụng dữ dội phải về nhà gấp, và thế là bây giờ ngoài phần của mình ra, tôi phải làm thêm phần còn lại của chị. Tôi bắt đầu lo lắng về thời gian hoàn thành nhưng sau đó tôi vẫn nói với anh Quý sẽ cố gắng làm.
Đang nhập dữ liệu trên máy tính thì tôi nghe âm thanh mở cửa phòng liền ngước lên. Hơi bất ngờ khi đó là Lâm Đạt. Thấy anh tiến lại gần bàn mình, tôi lập tức đứng dậy. Rất nhanh, anh hỏi tôi một câu ngắn gọn, không có chủ ngữ:
– Có chắc là sẽ hoàn thành không?
Tôi biết anh đề cập về bảng danh sách báo cáo khách hàng và cũng hiểu anh hỏi như vậy không phải với ý nghĩa rằng sẽ cho nhân viên khác giúp đỡ tôi. Chính vì thế, tôi đáp lời thật kiên quyết:
– Em sẽ cố gắng, nhất định sáng mai có danh sách khách hàng đầy đủ cho sếp!
Tôi nhìn Lâm Đạt, anh cũng nhìn tôi giống thế. Để rồi rất nhanh, tôi nhận ra vẻ lạnh lùng trong đáy mắt ấy biến mất. Không hoàn toàn là biểu hiện của sự dịu dàng tuy nhiên nét mặt điềm nhiên của anh khi đó khiến tôi nghĩ rằng, anh có thể sẽ mỉm cười, mặc dù hiện tại đôi môi đó vẫn giữ nguyên một đường ngang.
– Đừng làm tôi thất vọng.
Chẳng có nụ cười nào hết, trưởng phòng chỉ tặng tôi năm từ đầy trách nhiệm nặng nề thôi. Tiếp, anh quay lưng đi, để tôi ở lại trong căn phòng rộng giờ đây hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Các đồng nghiệp khác đã về hết rồi. Thở ra thật mạnh, tôi thầm nghĩ chắc không bao giờ một người nghiêm nghị như thế cười đâu nhỉ? Tôi cũng không tưởng tượng được anh sẽ trông thế nào khi cười. Nhanh chóng ngồi xuống ghế, tôi trở lại với công việc. Tôi đã làm miệt mài cho đến gần 10 giờ mà vẫn chưa xong. Không thể ở lại công ty lâu hơn, tôi đành thu xếp tài liệu ra về. Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, tôi đoán mình sẽ thức đến sáng cho xem.
Quả nhiên đúng vậy, hơn 1giờ sáng tôi mới leo lên giường ngủ một giấc ngắn ngủi.
***
Sáng hôm sau vào công ty, mặt mũi tôi bơ phờ vì mệt mỏi dù thế tôi vẫn phải làm cho mình tỉnh táo trước khi đến gặp sếp. Đặt nhẹ chồng giấy lên bàn, tôi báo cáo về kết quả công việc:
– Thưa sếp, danh sách báo cáo tiếp xúc khách hàng một tháng qua đây ạ.
Xem sơ qua xong, Lâm Đạt đưa mắt nhìn tôi, biểu hiện hài lòng:
– Chắc em đã rất vất vả?
– Vâng, em phải thức đến hơn 1giờ sáng…
– Một trong những điều cần nhớ của nhân viên chính là… – Anh đột ngột cắt ngang bằng chất giọng trầm – Đừng bao giờ than vãn, kể lể sự vất vả trong quá trình làm việc với sếp. Tôi chỉ quan tâm kết quả có đạt yêu cầu hay không mà thôi. Và quan trọng hơn hết, đó là công việc em được giao.
Tôi nghĩ mình vừa làm một hành động khiến Lâm Đạt phật lòng. Có vẻ theo thói quen thường trực, tôi thường kể nỗi vất vả của mình cho người khác nghe. Bối rối chưa biết phải làm gì thì tôi lại nghe anh lặp lại câu hỏi ban nãy:
– Chắc em đã rất vất vả?
Tôi thấy anh nhìn mình, chờ đợi. Đôi mắt sáng kiên định đó vẻ như đã giúp tôi tìm ra câu trả lời tốt nhất. Không chần chừ, tôi đáp thật rõ ràng:
– Đó là công việc của em, thưa sếp.
Một lần nữa, tôi lại bắt gặp nét mặt ấy nơi Lâm Đạt. Không hoàn toàn là sự dịu dàng nhưng có thể nghĩ rằng anh sẽ mỉm cười. Cái gật đầu chấp nhận từ anh giúp tôi bắt đầu hiểu, mình vừa được dạy về cách hành xử với cấp trên.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi bắt gặp cô Loan tạp vụ đang vất vả mang bình nước uống 24 Lít ra phòng ngoài. Bước chân xiêu vẹo của cô làm tôi hơi lo lắng, liền đến gần đỡ phụ. Có tôi vào giúp, cô thở ra nhẹ nhõm. Thắc mắc, tôi hỏi:
– Sao cô không nhờ các nhân viên nam mang giúp?
– Cô có nhờ rồi nhưng ai cũng bảo bận. Họ làm biếng lắm. Người vừa xấu vừa già như cô mấy thằng trai trẻ chẳng muốn giúp đâu.
Hừ, thanh niên thời nay chả được tích sự gì! Tôi bực mình nhủ thầm. Bận cái quái gì, ban nãy đi qua các phòng, tôi thấy có vài thằng ngồi tán gẫu, lên mạng lướt web hà rầm hà rì kìa. Mấy tên ấy chỉ giúp gái đẹp thôi. Điên thật!
– Thôi, để con phụ cô, kẻo lỡ xảy ra chuyện gì là mệt nữa.
Thế là tôi và cô Loan cùng mang thùng nước đi. Tuy có đến bốn cánh tay nhưng nó tới 24 Lít và một người già như cô cùng đứa con gái ốm như tôi, thì vẫn còn nặng. Giá mà có một người đàn ông khiêng phụ thì đỡ quá. Mà nhắc mới để ý, nãy giờ tôi bắt gặp vài thằng con trai đi qua đi lại ấy vậy chúng nó lơ như bò lơ xe lửa, vờ như không thấy nên chẳng thèm giúp đỡ. Đàn ông sinh ra có sức khỏe hơn phụ nữ để làm gì, không phải để dùng trong những trường hợp cần thiết này sao? Bực dễ sợ! Giả sử tôi đẹp gái, chân dài tới nách thì dám cá bọn con trai đó sẽ giành nhau chạy vào đỡ phụ tôi. Thiếu nhan sắc quả nhiên khổ trăm bề!
Thình lình, một bàn tay nhấc cái bình ra khỏi tôi và cô Loan. Tôi nhìn lại, là Đinh Huy. Cũng đúng, trong công ty này, ngoài anh ra thì có tên nào thèm giúp cái đứa xấu như tôi. Vẫn nụ cười thân thiện, anh đề nghị mang bình nước ra hộ. Sau khi xong xuôi, cô Loan trở về phòng tạp vụ, còn anh bấy giờ mới hỏi thăm tôi về tình hình công việc hôm qua. Đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt tôi bắt gặp bóng dáng ai đó vừa rời đi ở ngay góc hành lang. Người này đi quá nhanh làm tôi chỉ kịp thấy một cái bóng đen thoáng qua. Chẳng rõ là ai nữa, vẻ như họ vừa theo dõi chúng tôi.
Buổi chiều, đang ngồi làm việc thì anh Quý gọi tôi lên, chỉ vào đơn hàng, hỏi:
– Tại sao cái này lập từ mấy hôm trước rồi mà chưa đưa sếp ký?
Cầm lên xem một hồi, tôi liền trình bày rõ:
– Đơn hàng này do chị Trân lập, em chỉ là người kiểm tra xem có sai sót hay không thôi, phần trình ký là chị ấy…
Tôi chưa nói hết là anh Quý lập tức hắng giọng, gần như gắt lên:
– Trân cái gì, chưa chi đã đổ lỗi! Em là người kiểm tra nhưng phải biết đốc thúc cô ấy đưa sếp ký chứ! Trân rất nhiều việc, chẳng may quên mất thì sao?
Tôi đứng ngớ ra, cái lý do trách phạt này vô lý hết sức. Ai là người lập đơn hàng thì người đó phải chịu trách nhiệm, ngay cả việc trình sếp ký, lưu bảng copy, chuyển cho phòng Kế toán nữa. Còn người kiểm tra chỉ xem có sai sót hay không để nhắc người đó sửa lại, chứ đâu có kiêm luôn nhiệm vụ đốc thúc họ.
Mà điều anh Quý nói cũng làm tôi bực mình. Thực sự là từ lúc tôi và Huỳnh Trân được tuyển vào công ty, công việc của tôi lúc nào cũng nhiều hơn chị ấy. Những lúc chị nghỉ ngơi thì tôi vẫn phải làm, không phải tôi thiếu năng lực mà vì lượng việc của tôi nhiều. Huỳnh Trân có thời gian lướt web, tôi đâu có. Chiều cứ hễ đúng 4 giờ là chị đã về, còn tôi phải tầm 5 giờ mới tan. Lý nào việc tôi ít hơn chị?
– Sao, em ấm ức cái gì hả? – Quan sát vẻ mặt tôi, anh Quý hậm hực thấy rõ.
Một trong những điều cấm kỵ của nhân viên là chớ nên tranh cãi với cấp trên. Biết rõ điều đó, tôi cố để mặt mình đừng khó chịu, ngay cả giọng nói cũng vậy:
– Em không nghĩ là mình phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Anh nên trực tiếp hỏi người đã làm ra nó thì đúng hơn.
– Ý em là tôi la mắng vô tội vạ? Thật là… đã sai mà không chịu nhận lỗi.
Chất giọng anh Quý khá to khiến mọi người trong phòng bắt đầu chú ý, thậm chí cả Lâm Đạt cũng phải rời khỏi việc đang làm và hướng mắt về phía này. Tôi thấy khó chịu rồi, bản thân đâu làm sai ấy vậy lại bị gán tội ngang ngược thế. Lúc đó tôi định lên tiếng nói thêm thì Huỳnh Trân bước vào. Bắt gặp tôi đứng ở bàn phó phòng với dáng vẻ khó coi, chị liền đi lại. Nhác thấy đơn hàng lần trước ở trên bàn, chị như nhớ ra nên quay sang anh Quý:
– Em xin lỗi, Nguyễn kiểm tra xong rồi đưa lại em mà em quên trình sếp ký.
Trái ngược với dáng vẻ làm dữ nãy giờ đối với tôi, anh Quý cười cười, vớt vát:
– Anh biết em bận nên lỡ quên. Không sao, anh vừa mới nói Nguyễn lần sau nhớ nhắc em trình đơn hàng cho sếp ký – Anh Quý nhìn sang tôi, nụ cười thân thiện kia lặn đâu mất tăm – Thấy chưa, người ta làm sai là biết nhận lỗi. Ai như em, cứ lo đổ lỗi trước tiên, như vậy làm sao tiến bộ?
Thằng cha mê gái này nên cảm ơn vì đang là phó phòng đi, nếu không thì tôi sẽ mắng một tràng cho hói đầu luôn. Lúc nào cũng vậy, với Huỳnh Trân thì cười tươi như hoa, châm chước đủ điều và còn thực hành đúng phương châm “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”. Còn với tôi thì ngược lại, hễ gặp là mặt anh ta nhăn như bị táo bón, làm khó này nọ, nhiều lúc còn lớn tiếng chỉ trích nặng nề. Nhẫn nhịn nuốt cục tức vào lòng, tôi lầm lũi quay về bàn làm việc. Vừa ngồi xuống là tôi bắt gặp cái nhìn từ trưởng phòng. Tuy ánh mắt anh chẳng có vẻ gì là trách mắng, nó rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác thật quê. Tôi quê vì mình đã không nói được gì trước lời buộc tội về lỗi lầm mình không làm.