Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Xấu Công Sở

Chương 32: Công sở 32: Không muốn buông bỏ

Tác giả: Võ Anh Thơ
Chọn tập

Từ nghĩa trang trở về, tôi và Lâm Đạt ghé qua siêu thị mua thức ăn để nấu bữa trưa. Tôi đã hứa sẽ ở bên anh cả ngày hôm nay, hơn nữa điều quan trọng là tôi không yên tâm khi để anh một mình với tâm trạng hiện tại, dù bây giờ anh đã bình thường trở lại và chốc chốc lại cười vui vẻ. Chúng tôi đi qua những gian hàng thực phẩm, vừa chọn nguyên liệu vừa bàn sẽ làm món gì cho bữa trưa.

– Anh nghĩ nên nấu cháo gà.

– Thôi, em ăn gà nhiều đến mức sắp thành gà rồi đây này. Mình ăn lươn đi.

– Em thuộc máu lạnh đấy à?

– Người lãnh đạm như anh, máu cũng chẳng “nóng” hơn máu em đâu.

– Thấy thế chứ tim anh rất ấm áp.

– Ấm áp ghê nhỉ, lúc trước anh hành hạ em dữ lắm mà.

Anh nói, tôi đáp trả. Tuy miệng thì tranh cãi nhưng tay cả hai cứ nắm chặt. Tôi và anh, sau khi trải qua những sợ hãi, bất an, hờn giận, thậm chí xa cách, lại lặng lẽ trở về bên nhau mà không cần câu xin lỗi hay giảng hòa. Bình dị vậy thôi. Tình yêu đơn giản mới là thứ tình yêu khó đạt được nhất.

***

Căn bếp nhỏ trở nên chật chội khi tôi và Lâm Đạt “chen” vào cùng nấu ăn. Cả hai vừa làm vừa nói chuyện, hầu như bàn luận về việc nấu một món ăn nào đấy, chỉ việc nêm nếm gia vị, cho rau này vào trước hay vào sau mà cũng tranh luận dữ dội. Giờ tôi mới hiểu, đôi lúc anh rất háo thắng, nhất quyết bắt người khác làm theo ý mình mới chịu. Còn tôi thì khỏi nói, cứng đầu vô cùng vì vậy mà “cuộc chiến” trở nên dai dẳng. Dù không gian có hơi ồn ào nhưng như thế lại vui.

Cái kệ tủ bếp người ta đóng hơi cao, báo hại tôi mỗi lần muốn lấy thứ gì là phải nhón chân hết cỡ, thậm chí là nhảy lên nhảy xuống chẳng khác gì con choi choi. Bực mình, thợ nào đóng cái tủ này mà không biết thương cho người lùn gì hết. Thấy tôi khổ sở quá, Lâm Đạt liền với tay lên lấy hộ. Chân dài đúng là lợi thế thật. Đưa cho tôi hủ muối, anh ngạc nhiên:

– Sao hôm nay em thấp thế? Ở công ty anh thấy em đâu đến nỗi.

– Em cao chưa đến 1m6, đi làm thì em mang giày 7 phân nên cao tí.

– À, thảo nào. Thế thì mệt nhỉ, cứ mỗi lần vào bếp nấu nướng là chắc em phải bắt một cái ghế thì mới lấy đồ trên tủ xuống được.

Mặt hầm hầm, tôi quay qua nhìn Lâm Đạt, anh vẫn nấu canh một cách điềm nhiên như không hề biết mình vừa chọc trúng “cái nhọt” nhức nhối trong lòng bạn gái. Với tâm trạng bực bội, tôi quét mắt khắp người anh, từ trên xuống dưới. Anh chỉ có mỗi cái chiều cao thôi chớ có gì đâu mà chảnh dữ vậy, đã thế còn cố ý đứng gần kệ tủ để khoe mình cao như thế nào nữa. Tôi nhích lại gần anh, bảo:

– Đây chưa tới 1m6, không cần bắt ghế mà vẫn làm được một chuyện đó.

Lâm Đạt nhíu mày khó hiểu, không rõ tôi đang đề cập đến điều gì. Chẳng nhiều lời, tôi lập tức túm lấy cổ áo, kéo anh cúi mặt xuống đồng thời kiễng chân lên, rướn cổ hôn nhẹ vào môi anh. Hành động này khiến Lâm Đạt bất ngờ, thậm chí khi tôi đã buông ra mà anh vẫn tròn xoe mắt. Khoái chí vì khiến anh mang biểu cảm ngạc nhiên đó, tôi chống hông, nghênh mặt rồi khoe khoang:

– Thấy chưa, em đâu cần ghế mà vẫn hôn được anh đấy thôi.

Im lặng vài giây, Lâm Đạt gật gù, chẳng phản ứng gì cả mà cúi xuống, mở cửa tủ kệ bếp, lục tìm cái gì đó. Lát sau đứng dậy, anh đột ngột xoay qua và giơ tay ra trước mặt tôi. Tía má ơi, con thằn lằn chết! Ông bà ông vãi, tôi sợ nhất là thằn lằn, dù nó chưa bao giờ cắn ai. Nguyên nhân là do lúc nhỏ, có lần tôi ăn nhầm một con thằn lằn chẳng hiểu sao lại rớt trúng tô cơm mình. Thế là từ đó, tôi mang nỗi sợ truyền kiếp với loài bò sát ấy. Lâm Đạt biết rất rõ và giờ thì mang nó ra hù tôi. Theo phản xạ, tôi lùi lại mười bước, mặt nhăn còn hơn táo bón.

– Tự tiện cướp đi nụ hôn của người khác là trọng tội, em biết không? – Mặt tỉnh bơ, anh đang kết tội tôi về vụ ban nãy.

– Em đùa thôi. Ừ, là em sai. Em xin lỗi mà.

– Lần sau em còn tái phạm nữa không?

– Có chết cũng không làm.

Trong khi tôi lắc đầu nguầy nguậy, giương đôi mắt đầy thảm thiết về phía con vật cứng đơ kia thì anh mỉm cười giống tên ác ma thực sự. Thấy tôi bắt đầu mếu, bấy giờ anh mới vứt nó vào sọt rác. Phủi phủi tay xong, anh nhìn lại tôi, “hồn nhiên” đến mức tự nhiên như không hề xảy ra chuyện gì, nói cả hai tiếp tục nấu bữa trưa. Dã man con ngan! Tôi xích xích lại gần nồi canh đang nấu dở, đề phòng bất thình lình anh lại đưa con thằn lằn khác ra dọa mình. Ban đầu đứng gần bao nhiêu thì giờ tôi đứng cách anh đúng năm bước.

Với tâm trạng đề phòng, tôi giật mình khi nghe chuông điện thoại reo. Nhắm mắt thở phào, tôi lấy điện thoại ra xem, cuộc gọi từ Huyền. Nhanh chóng bắt máy, tôi chỉ kịp nói “a lô” là Huyền đã báo ngay, giọng gấp gáp:

– Nguyễn ơi, xảy ra chuyện không hay rồi! Thương ngã, bị hư thai, giờ đang ở trong bệnh viện, Nguyễn đến ngay nhé!

– Sao?! – Mắt mở to, tôi thất thần.

***

Tôi và Lâm Đạt chạy vội vào bệnh viện, đến khoa phụ sản. Đến nơi, tôi thấy Huyền, anh Kiệt, anh Vinh và bố mẹ anh. Hớt hải, tôi bước lại chỗ họ, hỏi vì sao Thương lại đến nông nổi này. Người đáp lời tôi không phải anh Vinh mà là Huyền.

– Anh Vinh hiểu lầm Thương chuyện gì đó, hình như trong lúc nóng giận đã lỡ tay đánh em ấy ngã, Huyền chỉ nghe anh ấy nói thế.

Lập tức, tôi nhìn qua anh Vinh đứng bên cạnh anh Kiệt, vẻ mặt đúng là đang hối lỗi nhưng vẫn có chút thản nhiên kỳ lạ. Tức giận và không kìm được, tôi bước đến trước mặt anh, túm chặt lấy vai áo đồng thời gằn giọng:

– Tại sao anh lại làm vậy? Anh biết rõ Thương đang có thai mà vẫn nhẫn tâm đánh em ấy ư? Rốt cuộc, anh nghĩ cái gì trong đầu hả? Trả lời tôi đi!

Đối diện, anh Vinh chẳng lấy gì làm bất ngờ, ngước nhìn tôi và trả lời bình thản:

– Anh không cố ý. Chỉ vì có chút hiểu lầm.

– Anh hiểu lầm cái gì? Đó là sinh mệnh, là con anh, mà chỉ vì có “một chút” đó thôi ư? Sao anh có thể bình thản đến thế?

Huyền và anh Kiệt vội vàng can ngăn. Cả Lâm Đạt cũng gỡ tay tôi ra khỏi vai áo anh Vinh đồng thời kéo tôi ra ngoài, không ngừng bảo hãy bình tĩnh. Gương mặt anh Vinh không có chút cảm xúc, như chẳng để tâm đến những câu hỏi giận dữ ấy. Còn bố mẹ anh ta thì hốt hoảng, xúm xít giữ rịt lấy anh và nhìn tôi bằng đôi mắt khó chịu, hệt kiểu con trai họ cũng đã trải qua cú sốc nặng nề nên yêu cầu tôi hãy ngừng việc trách cứ. Rất nhanh, họ kéo anh ta rời khỏi đây.

Lòng vô cùng ấm ức nhưng chẳng thể làm gì được, tôi đứng yên trong cái siết giữ của Lâm Đạt, hai tay giơ ngang cứng đơ. Tôi nghe anh hỏi, có ổn không. Vùi mặt vào hai lòng bàn tay, tôi gật khẽ. Tiếp, tôi hỏi Huyền về tình hình của Thương.

– Thương không sao nhưng tinh thần khá sa sút, chẳng nói gì cứ khóc suốt.

Nghe tiếng cô thở dài buồn bã, tôi khẽ khàng gỡ tay Lâm Đạt đang nắm chặt vai mình, chậm rãi tiến về phía căn phòng nơi Thương nằm nghỉ. Hẳn biết tôi muốn làm gì nên anh không ngăn nữa, chỉ lẳng lặng nhìn theo.

Tôi bước vào phòng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là không gian sáng bừng vì ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu vào cửa sổ bằng kính khép hờ, Thương ngồi im trên giường, mặt xoay về phía có ánh sáng rực rỡ ấy. Trông em chẳng khác nào hòn đá trăm năm, chờ đợi một điều không thể quay về. Dù em không hề ngủ nhưng bước chân của tôi vẫn nhẹ nhàng. So với nỗi mất mát em phải chịu đựng lúc này thì tôi nghĩ rằng, chỉ một âm thanh nhỏ thôi cũng đủ khiến em sợ hãi, đau đớn.

Đôi chân đi thật nhẹ, khoảng cách đâu xa gì, vì vậy nhanh chóng tôi đã đứng ngay cạnh giường và em thì nhìn về phía cửa sổ. Tôi muốn đặt tay lên bờ vai gầy yếu ấy nhưng lại không đủ can đảm. Vẫn là sợ cảm xúc trong em sẽ đột nhiên vỡ òa. Tôi tự hỏi, chẳng rõ em có hay biết một người vừa bước vào? Mau chóng, tôi đã có được câu trả lời khi Thương bất chợt lên tiếng:

– Tại sao anh ấy không tin em?

Tôi hiểu Thương đang đề cập về “chút hiểu lầm” mà ban nãy anh Vinh đã nói. Còn chưa kịp đáp thì tôi thấy em ấy từ từ quay qua, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt hướng vào tôi nhưng lại trống rỗng đến vô hồn, những đường nét đau đớn khắc họa trên làn da xanh xao, mất hết sức sống. Đang im lìm thì một cách bất ngờ và dữ dội, em bấu chặt lấy tay tôi, chẳng khác nào con cừu yếu ớt đột nhiên dữ tợn lên. Giọng em vang khẽ, ướt đẫm nước, như dội vào tim tôi sự băng giá:

– Vì sao anh có thể nghi ngờ đứa con trong bụng em chứ? Em đã cố gắng giải thích nhưng anh không tin…! Nếu cú đánh đó không xảy ra, nếu em đứng vững hơn một chút nữa thôi thì sẽ không ngã! Và đứa con sẽ không mất! Tại sao…? Con à, vì sao lại bỏ mẹ mà đi? Con về với mẹ nhé!

Tôi mím môi, cố kìm nén cảm xúc nghèn nghẹn sắp bật ra trong cổ họng. Trước cảnh Thương cứ nắm chặt tay mình, vừa lay mạnh vừa trách cứ liên tục trong nước mắt giàn giụa là tôi không biết phải nói gì. Hết nghĩ tôi là anh Vinh và trách móc rồi lại tưởng tôi là đứa con bất hạnh vừa mất, em lại khẩn cầu nó hãy quay về. Tôi biết rõ, đứa trẻ ấy quan trọng với em đến dường nào, bản thân cảm thấy bất lực vì không thể giúp gì cho em. Thương đã hạnh phúc bao nhiêu, mong chờ từng ngày đứa con lớn dần. Nó chỉ mới hình thành, mong manh biết bao. Hòa lẫn trong những giọt nước mắt xót xa đó, tôi hoàn toàn im lặng.

***

Chuyện của Thương khiến tôi suy nghĩ mãi, đúng hơn là lo lắng không yên. Hôm qua thấy em suy sụp tinh thần như vậy, tôi sợ rằng em không thể vực dậy nổi. Qua những gì Thương nói trong nước mắt, tôi đoán rằng anh Vinh nghi ngờ đứa con trong bụng em là của người khác. Thật không tin nổi khi anh ta lại có suy nghĩ tồi tệ đến thế. Con người quả nhiên rất khó đoán, về tình cảm cũng như cách đối xử. Trước khi đám cưới, anh Vinh tỏ ra yêu thương chiều chuộng Thương, nhưng khi kết hôn rồi thì anh chàng đó thay đổi nhanh chóng, cứ như là người hoàn toàn khác. Bất giác, tôi nhớ lại lời chị Châu ngày trước, đối với những người đàn ông thích chinh phục, khi đã có được trong tay thứ mình muốn thì họ sẽ không cần nó nữa. Cảm giác, Thương chính là “món đồ” mà anh Vinh đã chiếm hữu được rồi.

Thoáng giật mình khi ai đó lay nhẹ, tôi quay qua, bắt gặp ánh mắt quan sát của Lâm Đạt. Nãy giờ cả hai đứng trong thang máy, và dáng vẻ im lặng kéo dài của tôi khiến anh lo lắng. Như biết tôi nghĩ gì, anh hỏi:

– Em lại nghĩ về Thương à?

– Hôm qua chứng kiến em ấy suy sụp như vậy, em hơi bất an.

– Đừng lo, Thương không phải người yếu đuối, rồi dần dần sẽ vượt qua. Ai rồi cũng phải đối diện với mất mát và cần mạnh mẽ đứng dậy.

– Ừm, hai ngày nữa, chúng ta đi thăm Thương nhé.

Lâm Đạt gật đầu. Đúng lúc cửa thang máy mở, tôi và anh cùng bước ra. Đi chưa được bao nhiêu thì chúng tôi chạm mặt Đinh Huy và thư ký Lệ bước ra từ phòng họp. Cuộc gặp mặt đột ngột này khiến ai nấy đều bất ngờ. Cũng thật trùng hợp vì tôi với Đinh Huy đứng đối diện nhau, Lâm Đạt và thư ký Lệ đứng chếch một bên.

Vẫn luôn điềm tĩnh trong mọi tình huống, Lâm Đạt cúi chào giám đốc. Thấy vậy, tôi cũng sực nhớ, nhanh chóng cúi đầu theo. Lúc ngẩng lên, tôi thấy Đinh Huy nhìn mình tự lúc vào, biểu cảm gương mặt có gì đó không hài lòng khi bảo:

– Cả hai yêu thương nhau vậy à, trong công ty mà nắm tay thân mật quá đấy.

Bấy giờ tôi mới nhớ mình đang nắm tay Lâm Đạt. Đó chỉ là thói quen của hai người yêu nhau thôi có gì phải hoạch hoẹ chứ, có phải tôi nắm tay bố anh ta đâu. Trong khi tôi chỉ ngừng lại trong suy nghĩ thì Lâm Đạt đáp lời thật tự nhiên:

– Thưa, công ty không cấm các nhân viên yêu đương. Chỉ cần trong giờ làm việc, chúng tôi vẫn giữ thái độ nghiêm túc là được.

– Trước mặt giám đốc, thái độ của hai người như vậy mà gọi là nghiêm túc à?

– Vì gặp nhau bất ngờ nên giám đốc mới thấy chúng tôi thế này.

– Anh đang trả treo với sếp của mình sao?

– Giám đốc, không phải tôi trả treo mà chỉ đang nói đúng sự thật.

Đứng bên cạnh, tôi và cả thư ký Lệ kín đáo nhìn nhau, có chút khó xử trước cuộc đối thoại giữa hai người họ. Đinh Huy khó chịu thấy rõ, mắt cứ nhìn chằm chằm đối phương, vành môi thỉnh thoảng lại kéo xếch lên như mỉa mai. Còn Lâm Đạt thì khỏi nói, hết sức điềm nhiên với những lời mình phát ra. Thái độ vẫn lịch sự nhã nhặn nhưng vẻ như anh đang “đáp trả” giám đốc không khoan nhượng. Còn đang lo lắng thì tôi nghe Đinh Huy bảo rõ ràng:

– Một nhân viên nhỏ bé như anh, chỉ cần tôi lên tiếng là anh sẽ lập tức rời khỏi Minh An ngay, tin không?

– Giám đốc…

Tức thì tôi lên tiếng như mong anh ta đừng vì nóng giận mà làm thế. Nhanh chóng, anh hướng mắt sang tôi, vẻ mặt mất cảm xúc. Tiếp, anh ta nhích lên vài bước, dự định tiến lại gần hơn tuy nhiên Lâm Đạt đã lập tức làm một hành động bất ngờ. Đó là, anh nắm chặt tay tôi đồng thời kéo tôi lùi ra phía sau lưng mình. Thay vì sẽ đứng gần tôi thì bây giờ, Đinh Huy lại đứng đối diện với anh.

– Nếu có gì cần dặn dò, giám đốc cứ nói với tôi là được.

Bỏ mặc đôi mắt lạnh băng của giám đốc, anh bình tĩnh yêu cầu. Đáng ra phải tức giận thì Đinh Huy lại im lặng, gương mặt vô cảm, hệt đang che giấu suy nghĩ trong đầu. Đây là dáng vẻ mà tôi sợ nhất ở anh ta. Mặt biển luôn bình yên trước khi cơn sóng ngầm ập đến. Với người này, lặng im là khởi đầu của những toan tính.

Thật may khi thư ký Lệ khéo léo giải vây tình huống căng thẳng bằng một câu nhắc nhở giám đốc về cuộc họp sắp diễn ra. Chậm rãi cài lại nút áo vest, Đinh Huy thở ra nhạt nhẽo đồng thời quay đi. Nhưng chỉ được hai bước thì ngừng lại, anh ta cất giọng khá nhỏ, chủ yếu để tôi nghe thấy:

– Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.

Trước khi tôi kịp hiểu ra ý nghĩa từ lời cảnh cáo ấy thì anh ta đã đi thật nhanh. Bất giác, lòng tôi dấy lên nỗi lo lắng. Anh ta bảo “chuyện chưa kết thúc”, là chưa kết thúc với ai? Tôi chợt bừng tỉnh khi nghe Lâm Đạt lay gọi.

– Em đừng bận tâm về người đó nữa, sẽ không sao đâu. Từ giờ, nếu không phải vì công việc thì em nên tránh mặt giám đốc, hạn chế nói chuyện riêng.

Trước cái vỗ vai ân cần từ anh, tôi gật đầu, chỉ để trấn an. Lúc quay lưng rời đi, tôi vẫn cứ ngoái đầu nhìn với vẻ bất an, dẫu bóng dáng kia đã biến mất từ rất lâu.

Chiều tan việc, đang đứng chờ Lâm Đạt thì tôi tình cờ gặp chị Phúc từ bên trong công ty bước ra. Lại cũng kiểu chạm mặt bất ngờ, tôi thoáng lúng túng khi chào chị. Thật ngạc nhiên vì chị tiến lại chỗ tôi, cất giọng nhẹ nhàng:

– Đang chờ bạn trai sao?

– Dạ, chị cũng thế ạ?

– Gần như vậy. Chị nghe Huyền nói Thương bị ngã và hư thai, đang nằm trong bệnh viện. Khi nào em đi thăm thì bảo với chị nhé.

Tôi gật khẽ. Đôi mắt chợt nhiên xa xăm, chị Phúc thở dài đầy cảm thông:

– Đối với phụ nữ, mất con là nỗi đau to lớn nhất.

– Đúng đấy ạ. Tất cả cũng tại anh Vinh, lúc nào cũng hiểu lầm, ghen tuông này nọ nên mới khiến Thương khổ sở như vậy. Thực ra, em không hiểu rõ tình cảm của anh ấy đới với Thương thế nào. Cứ như thể, em ấy là món đồ xinh đẹp mà anh ấy chiếm hữu.

– Còn suy nghĩ của Thương thì sao?

– Thương không yêu anh Vinh nhưng vẫn chấp nhận thứ tình cảm khó hiểu này. Những lần bị đánh, em ấy chỉ cần một lời xin lỗi từ người đó là đủ, tiếp tục bỏ qua rồi lại chịu đựng, giống kiểu một lời an ủi.

Tự dưng tôi nghe chị Phúc cười khẽ, nhưng không mang hàm ý mỉa mai, đấy là nụ cười buồn khiến người đối diện chạnh lòng.

– Đối với một số phụ nữ, họ cần những khoảnh khắc an ủi. Mặc dù biết câu nói “Anh yêu em” hay những cử chỉ yêu thương của người đàn ông đó chỉ là nhất thời nhưng họ vẫn chấp nhận, thậm chí đánh đổi cả cuộc đời để có được những an ủi ngắn ngủi ấy thôi.

Bất động vài giây, tôi quan sát gương mặt trầm lặng đó, buột miệng hỏi:

– Chị cũng là người cần những khoảnh khắc an ủi?

Chị Phúc nhìn tôi chốc lát, bất giác mỉm cười. Hơi thở nhẹ hẫng như thể chị sẵn sàng bộc bạch hết tâm sự trong lòng mà không gượng ép:

– Bảy năm trước, chị yêu một người đàn ông đã có vợ. Dẫu biết không nên nhưng chị chẳng thể ngừng lại, cứ yêu anh ấy chẳng khác nào con thiêu thân. Dù vậy, cả hai chưa bao giờ vượt giới hạn. Tình cảm như thế thật tội lỗi nhưng vẫn trong sáng. Đúng lúc ấy, một người đàn ông khác xuất hiện, ông ta ngỏ lời yêu và chị đồng ý. Chị biết điều đó thật bất công nhưng đấy là cách tốt nhất để quên đi hình bóng kia. Nhiều lúc, ông ấy không hiểu chị…

– Vậy sao chị còn ở bên ông ấy?

– Vì chị sợ cô đơn.

Tôi không nói gì khi nghe câu trả lời này. Hầu như tất cả phụ nữ đều sợ cảm giác đó. Hóa ra, “khoảnh khắc an ủi” là như vậy, có một ai đó để mình tựa vào. Tự nhiên tôi nghĩ đến Thương, phải chăng em cũng vì sợ cô đơn nên đón nhận anh Vinh, chịu đựng những gì anh làm và bỏ qua lỗi lầm chỉ với những lời xin lỗi?

Tiếng bước chân vang lên ở phía sau, kéo tôi trở về thực tại. Quay lại, tôi thấy Lâm Đạt tiến lại gần. Biết người tôi chờ đợi đã đến, chị Phúc mỉm cười chào rồi rời đi. Nhìn theo bóng dáng chị, anh xoay qua tôi, biểu hiện sự tò mò:

– Hai người nói gì mà say sưa thế?

– Nói về đàn ông các anh tham lam, ích kỷ và không chịu hiểu phụ nữ.

Tôi cố ý làm mặt nghiêm trọng. Đối diện, quả nhiên không hổ danh là Lâm Đạt, mặt vẫn điềm nhiên dù bản thân vừa được liệt vào là tham lam, ích kỷ. Có lẽ anh chẳng muốn phải tranh luận với tôi làm gì, chỉ bảo đi thôi. Khi anh cất bước, chợt nhiên tôi nhìn chăm chú bóng dáng cao gầy ấy, thấy xuất hiện nỗi thân thương quá đỗi. Tôi không biết yêu một người là như thế nào nhưng cái cảm giác không nỡ buông tay một người thì tôi nghĩ, mình hiểu rất rõ. Tôi sẽ chỉ tự hỏi rằng, ai là người mình không muốn rời xa nhất. Và lúc đó tôi sẽ nhận ra mình thực sự yêu ai. Bởi vốn dĩ, bản chất của tình yêu là không muốn buông bỏ.

Tôi chạy theo, khẽ khàng nắm lấy bàn tay buông thỏng của anh. Hơi xoay người, anh mỉm cười, siết chặt tay hơn và kéo tôi sát lại gần, để hai bàn tay vào trong túi áo vest như giữ ấm chúng giữa chiều muộn se lạnh. Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, đây chính là đôi bàn tay mình không muốn buông nhất.

Chọn tập
Bình luận