Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phía Sau Nghi Can X

Chương 14

Tác giả: Higashino Keigo

Những gương mặt rầu rĩ. Có cả những gương mặt đã quá trạng thái rầu rĩ, giờ đang ở trạng thái đau khổ. Những gương mặt đã trải qua cả rầu rĩ lẫn đau khổ thì giờ đang thể hiện thái độ đầu hàng. Morioka, từ đầu buổi thi đến giờ, chẳng buồn ngó đề bài mà chỉ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Hôm nay thời tiết rất đẹp. Bầu trời trong xanh trải rộng ra cả những dãy phố đằng xa. Chắc hẳn Morioka đang vô cùng tiếc nuối vì đã phí thời gian vào một chuyện vô bổ thế này thay vì có thể phóng xe máy thỏa thích.

Đã vào kỳ nghỉ xuân nhưng lại có một thử thách chẳng mấy vui vẻ gì dành cho một số học sinh. Có quá nhiều em bị trượt trong kỳ thi lại được tổ chức sau kỳ thi cuối kỳ. Vì vậy một lớp ôn cấp tốc được mở ra. Lớp Ishigami phụ trách có vừa tròn ba mươi em phải học lại. Con số này nhiều một cách khác thường so với các môn học khác. Sau khi học xong, các em sẽ thi một lần nữa. Và hôm nay là buổi thi đó.

Khi làm đề thi, Ishigami đã nhận được lệnh từ thầy phụ trách chuyên môn là đừng ra đề khó quá. “Tôi không muốn nói hẳn ra đâu nhưng đây chỉ là hình thức thôi. Không thể cho các em lên lớp với điểm số quá thấp được. Thầy Ishigami chắc cũng không muốn làm mấy chuyện mất thời gian thế này. Trước đến giờ để của thầy vẫn bị kêu là khó quá. Đợi thi lại tới này, mong thầy hãy cho tất cả qua nhé.”

Bản thân Ishigami không nghĩ rằng đề mình ra là khó. Thậm chí anh còn cho rằng đề mình ra rất đơn giản. Đề không khác so với những gì đã học trên lớp, chỉ cần học sinh hiểu được những điều cơ bản là có thể làm được. Đề bài của anh chỉ có một ít đổi mới. Hình thức đổi mới này khác với những loại bài hay co trong sách tham khảo hay sách bài tập. Vì vậy, học sinh nào chỉ nhớ tuần tự cách giải thì sẽ bị lúng túng.

Tuy nhiên lần này anh đã làm theo lời của thầy phụ trách chuyên môn. Anh dùng luôn những bài hay gặp trong sách bài tập. Những loại bài chỉ cần làm thường xuyên là giải được.

Morioka ngáp dài rồi nhìn đồng hồ. Ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Ishigami. Tưởng rằng cậu ta sẽ tỏ ra ngượng nghịu nhưng Morioka lại nhăn mặt rồi giơ hai tay tréo nhau. Ý cậu ta muốn bảo là “Em không thể giải được.”

Ishigami mỉm cười đáp lại đầy ngụ ý. Morioka hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng mỉm cười đáp lại rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ishigami nhớ lại câu hỏi của Morioka hôm trước. “Vi phân với tích phân thì có ích cho việc gì ạ?” Ishigami đã lấy ví dụ về đua ô tô để giải thích tính cần thiết của môn vi phân và tích phân nhưng anh cũng không chắc là Morioka có hiểu được không.

Ishigami không thấy ghét Morioka khi cậu hỏi như vậy. Việc đặt câu hỏi tại sao lại học môn này là điều đương nhiên. Khi câu hỏi đó được giải đáp thì mới có mục đích để phấn đấu học tập. Điều đó cũng gắn liền với việc hiểu được bản chất của toán hoc.

Nhưng có quá nhiều giáo viên không có ý định trả lời nhưng câu hỏi đơn giản như vậy của học sinh. Không, Ishigami nghĩ rằng có lẽ họ không trả lời được. Họ dạy theo một chương trình đã định sẵn mà không hiểu bản chất của toán học, họ chỉ nghĩ tới một việc là bắt học sinh phải đạt được một số điểm nhất định. Chính vì vậy mà họ cho rằng những câu hỏi kiểu như của Morioka chỉ mang lại phiền toái.

“Mình đang làm gì thế này?” Ishigami nghĩ. “Mình đang bắt học sinh làm bài chỉ để lấy điểm mà chẳng có chút gì liên quan đến môn toán. Việc chấm bài thi đó, rồi cả việc quyết định trượt hay đỗ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Những thứ này không phải là toán học. Tất nhiên càng không phải là giáo dục.”

Ishigami đứng dậy. Anh thở dài.

– Các em, chúng ta làm bài đến đây thôi. – Anh nhìn khắp lớp. – Thời gian còn lại, các em hãy viết suy nghĩ của mình hiện giờ vào mặt sau tờ giấy.

Vẻ mặt bối rối hiện trên nét mặt học sinh. Lớp học trở nên nhốn nháo. Có cả những tiếng lẩm bẩm: “Suy nghĩ của mình là cái gì chứ?”

– Hãy nói suy nghĩ của các em về môn toán. Các em có thể viết bất cứ điều gì về môn toán. – Ishigami nói thêm. – Thầy cũng sẽ chấm điểm phần đó.

Ngay lập tức mắt học sinh sáng lên:

– Thầy sẽ cho điểm chứ? Bao nhiêu điểm ạ? – Một học sinh nam hỏi.

– Còn tùy thuộc xem em làm thế nào đã. Nếu không làm được bài thi thì hãy cố gắng ở phần này. – Nói xong, Ishigami quay trở lại chỗ ngồi.

Học sinh đồng loạt lật mặt sau của tờ giấy thi. Có những em bắt tay vào viết luôn. Morioka là một trong số đó.

“Như vậy là tất cả học sinh có thể qua được kỳ thi.” Ishigami nghĩ “Anh không thể cho điểm với tờ giấy trắng, nhưng anh có thể cho điểm nếu chúng viết cái gì đó. Thầy phụ trách chuyên môn sẽ phàn nàn nhưng chắc chắn thầy sẽ tán thành vì như vậy sẽ không để học sinh nào bị trượt.”

Chuông reo, thời gian làm bài đã hết. Một vài em xin thêm ít thời gian nữa nên Ishigami cho cả lớp thêm năm phút.

Anh thu bài rồi rời khỏi lớp học. Ngay lập tức học sinh nhao nhao lên. Anh nghe thấy cả tiếng em nào đó nói: “May quá!”

Anh quay lại phòng giáo viên thì thấy một cậu nhân viên văn phòng đang đợi.

– Thầy Ishigami, thầy có khách.

– Khách? Gặp tôi?

Cậu nhân viên lại gần, ghé sát vào tai Ishigami: “Hình như là điều tra viên thì phải.”

– Hả?

– Làm thế nào bây giờ? – Cậu nhân viên tỏ vẻ dò xét.

– Thế nào là thế nào? Họ đang dợi tôi còn gì.

– Thì có thể bịa ra lý do nào đó để họ đi về.

Ishigami cười:

– Không cần đâu. Họ đợi tôi ở phòng nào?

– Ở phòng khách.

– Tôi sẽ ra ngay. – Anh cất tập bài của học sinh vào trong cặp rồi ra khỏi phòng giáo viên. Anh định sẽ đem bài về nhà chấm.

Cậu nhân viên tỏ ý muốn đi theo nhưng anh từ chối và bảo: “Một mình tôi cũng được.” Anh biết rõ động cơ của cậu ta. Cậu ta muốn biết điều tra viên đến tìm anh vì chuyện gì. Việc cậu ta bảo để tay điều tra viên đó đi về cũng là vì muốn dễ hỏi han sự tình từ Ishigami hơn.

Tới phòng khách, một người đúng như dự đoán đang đợi anh: điều tra viên Kusanagi.

– Xin lỗi vì đến tận trường tìm anh. – Kusanagi đưng lên cúi chào Ishigami.

– Anh biết rõ tôi ở trường nhỉ, dù bây giờ đang là nghỉ xuân.

– Thật ra tôi có ghé qua nhưng anh không có nhà. Tôi gọi điện tới trường thì được biết anh đang có buổi trông thi lại. Anh vất vả thật đấy.

– Vất vả không bằng học sinh đâu. Với cả hôm nay không phải là thi lại mà là thi lại của thi lại đấy.

– Ôi vậy sao. Chắc đề anh ra cũng khó.

– Anh bảo sao? – Ishigami nhìn thẳng vào mặt tay điều tra viên.

– Ồ, tôi chỉ cảm thấy vậy thôi.

– Chẳng có gì khó cả. Chỉ là trong đều có những chỗ không thể phát hiện ra nếu cứ suy nghĩ theo một cách.

– Những chỗ không thể phát hiện ra?

– Chẳng hạn như nhìn thì tưởng là bài về hình học nhưng thực ra lại là hàm số. – Ishigami ngồi xuống đối diện với Kusanagi. – Nhưng thôi, kệ nó đi. Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì?

– Cũng không có gì quan trọng cả. – Kusanagi cũng ngồi xuống, lấy sổ tay ra. – Tôi muốn hỏi lại anh một lần nữa thật chi tiết về buổi tối hôm đó.

– Buổi tối hôm đó?

– Hôm mồng mười tháng Ba. – Kusanagi nói. – Chắc anh biết đó là tối xảy ra vụ án.

– Vụ một xác chết được tìm thấy ở song Arakawa?

– Không phải sông Arakawa mà là song Edogawa. – Kusanagi sửa lại ngay. – Trước tôi có hỏi anh xem tối hôm đó anh có thấy gì khác thường bên nhà chị Hanaoka không.

– Tôi vẫn nhớ. Tôi đã trả lời là không có gì đặc biệt.

– Đúng vậy. Tôi muốn anh nhớ lại thêm về chuyện đó.

– Chuyện gì cơ? Tôi chẳng còn gì để nhớ cả. – Ishigami hơi nhếch môi.

– Những chuyện anh không để ý cũng có thể có ý nghĩa quan trọng. Nếu anh kể cho tôi thật kỹ chuyện tối hôm đó thì sẽ giúp được tôi rất nhiều. Kể cả những chuyện anh cho rằng chẳng liên quan gì cũng được.

– Vậy à? – Ishigami đưa tay gãi sau cổ.

– Tôi cũng biết là khó vì chuyện cũng hơi lâu rồi. Tôi đã mượn những thứ này để mong sẽ giúp anh nhớ lại chuyện ngày hôm đó.

Kusanagi lấy ra bảng chấm công của Ishigami, thời gian biểu những lớp anh dạy và thời khóa biểu của trường. “Chắc anh ta mượn ở văn phòng.” Ishigami nghĩ.

– Chắc anh sẽ dễ nhớ ra hơn khi nhìn những thứ này. – Kusanagi nở nụ cười thân thiện.

Ishigami hiểu ra được mục đích của tay điều tra viên. Anh ta vòng vo như vậy nhưng thực chất điều anh ta muốn biết là chứng cứ ngoại phạm của Ishigami chứ không phải là về việc của Hanaoka Yasuko. Anh không đoán được lý do cụ thể tại sao cảnh sát lại hướng mũi nhọn vào anh. Nhưng có một điều anh biết chắc, đó chính là hành động của Yugawa Manabu.

Trước mắt, nếu như mục đích của tay điều tra viên là điều tra chứng cứ ngoại phạm thì anh chỉ việc trả lời là xong. Ishigami sửa lại tư thế ngồi, anh vươn vai.

– Hôm đó, sau khi xong việc ở câu lạc bộ Judo, tôi về nhà ngay nên có lẽ khoảng bảy giờ tôi về tới nhà. Trước tôi có nói với anh như vậy rồi.

– Vâng. Sau đó anh ở trong nhà suốt?

– À, có lẽ là như vậy. – Ishigami cố tình nói không rõ ràng, nhằm xem xét thái độ của Kusanagi.

– Có ai đó đến chơi hoặc gọi điện đến nhà không?

Ishigami khẽ nghiêng nghiêng đầu trước câu hỏi của tay điều tra viên.

– Nhà ai cơ? Ý anh muốn hỏi là nhà của chị Hanaoka?

– Không, nhà của anh.

– Nhà tôi?

– Tất nhiên anh sẽ nghĩ việc đó chắc chẳng liên quan gì tới vụ án. Nhưng chúng tôi muốn nắm rõ những việc xảy ra xung quanh chị Hanaoka Yasuko tối hôm đó chứ không phải điều tra về anh.

“Lời bào chữa thật vụng về.” Ishigami nghĩ. “Anh ta nói mà biết trước sẽ bị lộ.”

– Tối hôm đó tôi chẳng gặp ai cả. Điện thoại à, có lẽ là cũng chẳng có ai gọi đến. Bình thường thì cũng chẳng có mấy ai gọi.

– Thế ạ.

– Xin lỗi, anh đã mất công đến tận đây mà tôi chẳng có thông tin gì cho anh.

– Không có gì, anh đừng bận tâm. Nhân tiện… – Kusanagi cầm bảng chấm công của Ishigami lên. – Theo bảng chấm công này thì sáng hôm mười một tháng Ba anh nghỉ dạy. Chiều anh mới tới trường. Có chuyện gì à?

– Hôm đó à? Chẳng có chuyện gì đâu. Chỉ là tôi thấy mệt nên xin nghỉ thôi. Học kỳ III (các trường học ở Nhật Bản có ba học kỳ trong một năm) cũng sắp xong rồi nên tôi nghỉ cũng không ảnh hưởng mấy.

– Anh có tới bệnh viện không?

– Không đến mức như vậy. Vì thế đến chiều là tôi lại đi dạy rồi.

– Ban nãy tôi có hỏi người ở văn phòng thì được biết hầu như anh chẳng bao giờ nghỉ làm. Độ một tháng một lần và chỉ nghỉ buổi sáng thôi.

– Đúng là thế.

– Hình như anh vẫn tiếp tục nghiên cứu về toán học nên thường thức cả đêm. Người ở văn phòng nói là chắc hôm đó anh thức khuya nên sáng hôm sau xin nghỉ.

– Tôi nhớ là có nói như vậy với người ở văn phòng.

– Họ bảo tôi là một tháng anh nghỉ độ một lần. – Kusanagi lại nhìn vào bảng chấm công. – Trước hôm mười một, tức là ngày mồng mười anh cũng nghỉ buổi sáng. Sáng hôm mồng mười, người bên văn phòng cho là bình thường nhưng ngày hôm sau anh lại nghỉ nên họ có vẻ hơi ngạc nhiên. Chưa bao giờ anh nghỉ liên tục hai ngày như vậy cả.

– Có lẽ là chưa… – Ishigami đặt tay lên trán. Đây là tình huống anh phải trả lời thật thận trọng. – Cũng không có lý do gì đặc biệt cả. Như anh nói, hôm mồng mười, hôm trước tôi thức cả đêm nên đến chiều hôm sau tôi mới đi làm. Nhưng đến tôi hôm đó tôi hơi bị sốt nên hôm sau lại phải nghỉ buổi sáng.

– Và buổi chiều anh lại đi làm?

– Vâng. – Ishigami gật đầu.

– À… – Kusanagi nhìn Ishigami bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

– Có gì lạ à?

– À không, tôi chỉ thấy là buổi chiều anh có thể đi dạy ngay được thì chứng tỏ anh cũng đâu có ốm nặng lắm. Bình thường thì vẫn cố đi làm được mà. Vả lại, hôm trước anh cũng nghỉ làm buổi sáng rồi. – Kusanagi thản nhiên nói ra những nghi ngờ về Ishigami. Chắc Kusanagi đã tính tới trường hợp xấu nhất là điều đó có thể khiến Ishigami bực bội.

Ishigami mỉm cười đáp lại như muốn hỏi: “Anh muốn khiêu khích tôi à?”

– Đúng như anh nói, nhưng lúc đó tôi rất mệt, không thể dậy nổi. Nhưng thật lạ là đến trưa tôi lại thấy khỏe hơn và cố gắng đi làm. Với lại hôm trước tôi đã nghỉ rồi mà.

Kusanagi nhìn thẳng vào Ishigami khi anh trả lời. Ánh mắt anh sắc lạnh, dai dẳng như thể tin rằng nếu nghi phạm nói dối thì chắc chắn sự lúng túng sẽ hiện lên qua đôi mắt.

– Ra vậy. Anh tập Judo thường xuyên nên nếu ốm một chút thì chắc chỉ cần nửa ngày là lại khỏe ngay nhỉ. Người ở văn phòng cũng bảo chưa từng nghe thấy thầy Ishigami ốm bao giờ.

– Làm gì có chuyện đó. Tôi cũng bị cảm đấy chứ.

– Và lại cảm vào đúng ngày hôm đó?

– Ý anh là sao? Đối với tôi ngày hôm đó chẳng có ý nghĩa gì.

– Vâng. – Kusanagi gấp quyển sổ lại và đứng lên. – Xin lỗi vì đã làm phiền anh.

– Tôi cũng xin lỗi vì không giúp được gì.

– Không sao, như vậy là được rồi.

Hai người cùng rời khỏi phòng khách. Ishigami tiễn điều tra viên ra tận cổng trường.

– Sau lần đó anh có gặp anh Yugawa không? – Kusanagi hỏi trên đường ra cổng.

– Tôi không gặp lần nào. – Ishigami trả lời. – Còn anh thì sao? Thỉnh thoảng anh vẫn gặp anh ấy phải không?

– Dạo này tôi cũng bận nên không gặp anh ấy. Hay hôm nào cả ba chúng ta gặp nhau đi. Yugawa kể anh uống rượu tốt lắm. – Kusanagi làm động tác nâng cốc.

– Được thôi. Để khi nào xong vụ án này nhé.

– Được, nhưng không phải là chúng tôi không bao giờ nghỉ ngơi đâu. Tôi sẽ mời anh một lần.

– Tôi sẽ đợi.

– Chắc chắn rồi.

Sau khi quay lại hành lang, Ishigami đứng nhìn theo Kusanagi từ cửa sổ. Kusanagi đang nói chuyện trên điện thoại di động. Anh không nhìn được nét mặt của Kusanagi.

Anh suy nghĩ về mục đích của Kusanagi khi đến điều tra chứng cứ ngoại phạm. Một khi đã nghi ngờ thì chắc chắn là có lý do nào đó. Lý do đó là gì? Lần trước gặp anh ta, trông anh ta không có vẻ gì là nghi ngờ mình cả.

Mặc dù hỏi Ishigami như vậy nhưng Kusanagi vẫn chưa nhận ra được thực chất của vụ án. Anh ta vẫn còn đang quanh quẩn ở khá xa so với chân tướng của vụ việc. Chắc chắn tay điều tra viên đó đã có cách đối phó trước việc Ishigami không có chứng cứ ngoại phạm nào. Việc đó chẳng sao cả vì nó vẫn nằm trong phạm vi tính toán của Ishigami.

Vấn đề ở đây là:

Gương mặt của Yugawa Manabu từ từ hiện lên. Anh ta đã đánh hơi được đến đâu rồi? Anh ta định vạch trần chân tướng của vụ việc này ở mức độ nào?

Hôm trước nói chuyện với Yasuko trên điện thoại, anh nghe được một chuyện khá khó hiểu. Yugawa hỏi Yasuko nghĩ thế nào về Ishigami. Thậm chí Yugawa còn phát hiện ra cả việc Ishigami có tình cảm với Yasuko.

Ishigami nhớ lại những lần nói chuyện với Yugawa. Anh nhớ là không lần nào anh sơ hở tiết lộ về tình cảm của mình dành cho Yasuko. Vậy tại sao nhà vật lý đó lại nhận ra điều ấy? Ishigami đi về phía phòng giáo viên. Anh lại gặp cậu nhân viên văn phòng ban nãy ở hành lang.

– Ơ, thế anh điều tra viên đâu rồi?

– Anh ta đã xong việc nên vừa về rồi.

– Thầy chưa về à?

– Tôi nhớ ra có chút việc phải làm.

Bỏ mặc cậu nhân viên với vẻ mặt muốn biết anh đã bị điều tra viên hỏi những gì, Ishigami bước nhanh về phòng giáo viên.

Anh vào bàn của mình và nhìn xuống gầm bàn. Anh rút ra vài tập tài liệu được cất bên dưới. Những tài liệu này chẳng liên quan gì tới giờ dạy của anh. Đó là một phần thành quả nghiên cứu suốt mấy năm của anh về một bài toán khó.

Sau khi cất tài liệu vào cặp, Ishigami rời khỏi phòng.

– Tôi đã nói với em rồi. Khảo sát nghĩa là việc suy nghĩ rồi quan sát. Làm thí nghiệm xong rồi vui mừng vì đạt được kết quả như mong muốn thì mới chỉ là vấn đề cảm giác thôi. Không phải cái gì cũng được như mong muốn đâu. Tôi muốn em tự mình phát hiện ra được điều đặc biệt gì đó từ thí nghiệm của mình. Trước mắt, tôi muốn em suy nghĩ một chút rồi hãy viết.

Hiếm khi thấy Yugawa nổi cáu như vậy. Anh ném trả bài báo cáo cho cậu sinh viên đang đứng đực ra vì sợ hãi rồi lắc đầu. Cậu sinh viên cúi đầu xin lỗi và đi ra khỏi phòng.

– Cậu mà cũng có lúc tức giận à? – Kusanagi nói.

– Tôi không tức giân. Tôi chỉ nhắc nhở cậu ta về cách làm việc hời hợt thôi. – Yugawa đứng lên, bắt đầu pha cà phê vào cốc. – Thế cậu có biết thêm được điều gì không?

– Tôi đã điều tra chứng cứ ngoại phạm của Ishigami. Nói đúng hơn là tôi đã gặp anh ta để hỏi chuyện.

– Anh ta bảo hôm đó ở nhà cả buổi tối.

Yugawa nhăm mặt, lắc đầu.

– Tôi hỏi về phản ứng của anh ấy chứ không hỏi anh ấy trả lời thế nào.

– Phản ứng à… anh ta không tỏ ra bối rối. Khi nghe thấy bảo có điều tra viên đến, anh ta rất bình tĩnh ra gặp tôi.

– Anh ấy có nghi ngờ gì về việc bị hỏi chứng cứ ngoại phạm không?

– Không, anh ta không hỏi tại sao. Vả lại tôi cũng không hỏi một cách trực tiếp.

– Anh ấy! Có lẽ anh ấy đã đoán trước sẽ bị hỏi về chứng cứ ngoại phạm. – Yugawa dường như đang lẩm bẩm một mình, miệng vẫn còn ngậm cà phê. – Ishigami bảo hôm đó ở nhà cả buổi tối à?

– Anh ta còn bị sốt nên hôm sau phải nghỉ dạy buổi sáng. Kusanagi đặt lên bàn bảng chấm công của Ishigami anh xin được ở văn phòng nhà trường.

Yugawa tiến lại gần, ngồi xuống ghế. Anh cầm lấy bảng chấm công.

– Sáng hôm sau à?

– Gây án xong chắc còn phải thu dọn nên anh ta không thể đến trường được.

– Thế còn người phụ nữ ở cửa hàng cơm hộp?

– Tôi đã điều tra đầy đủ rồi. Hôm mười một tháng Ba, Hanaoka Yasuko vẫn đi làm như mọi khi. Cô con gái cũng đến trường. Không muộn một giây!

Yugawa đặt bảng chấm công lên bàn rồi khoanh tay.

– Thu dọn à? Cụ thể là cần phải làm những gì nhỉ?

– Thì tẩu tán hung khí đi chẳng hạn.

– Mất hơn mười tiếng để làm việc đó cơ à?

– Sao lại hơn mười tiếng?

– Thì gây án vào tối hôm trước. Hôm sau xin nghỉ buổi sáng nghĩa là cần hơn mười tiếng để thu dọn.

– Hoặc anh ta cần phải ngủ.

– Chẳng có hung thủ nào lại đi ngủ khi chưa thu dọn xong đâu. Giả sử vì thu dọn mà không có thời gian để ngủ đi nữa thì anh ta cũng sẽ không nghỉ làm. Chắc chắn anh ta sẽ cố gắng đi làm.

– Hoặc là có lý do gì đó mà buộc phải nghỉ.

– Thì tôi đang nghĩ đó là lý do gì đây. – Yugawa cầm lấy chiếc cốc.

Kusanagi cẩn thận gấp bảng chấm công lại.

– Hôm nay tôi có chuyện kiểu gì cũng phải hỏi bằng được cậu. Lý do cậu bắt đầu nghi ngờ Ishigami là gì? Nếu cậu không nói thì hơi khó cho tôi đấy.

– Cậu nói lạ thật. Tự cậu đã phát hiện ra việc Ishigami có cảm tình với Hanaoka Yasuko còn gì. Cần gì phải hỏi ý kiến của tôi.

– Không thể như vậy được. Tôi cũng có hoàn cảnh của tôi. Tôi không thể báo cáo với sếp là nghi ngờ Ishigami chỉ do phỏng đoán được.

– Cậu chỉ cần nói là khi điều tra những người xung quanh Hanaoka Yasuko thì thấy nghi vấn về một thầy giáo dạy toán tên là Ishigami.

– Tôi cũng báo cáo như vậy và đã thử điều tra về mối quan hệ giữa Ishigami và Hanaoka Yasuko. Nhưng rất tiếc là hiện vẫn chưa có bằng chứng nào chứng tỏ hai người ấy có quan hệ mật thiết.

Nghe vậy, Yugawa cười rung cả người, trên tay vẫn cầm chiếc cốc.

– Quả đúng thế thật.

– Cậu bảo sao cơ?

– Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ bảo chắc giữa họ chẳng có gì đâu. Tôi có thể khẳng định là cậu có điều tra thế nào đi nữa thì cũng không thu được gì hết.

– Cậu đừng có ăn nói dửng dưng như vậy. Đội trưởng của tôi đang muốn nhanh chóng loại Ishigami ra khỏi danh sách tình nghi. Nếu cứ thế này thì tôi không thể làm theo ý mình được. Chính vì thế mà tôi muốn cậu nói cho tôi biết lý do cậu nghi ngờ Ishigami. Tại sao cậu không nói chứ?

– Tôi có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nó chẳng giúp ích được gì cho cậu cả.

– Tại sao?

– Lý do tôi đoán Ishigami có liên quan tới vụ này cũng giống như điều cậu nói từ nãy thôi. Tôi phát hiện ra anh ấy có cảm tình với Hanaoka Yasuko từ những chi tiết rất nhỏ. Vì vậy tôi muốn thử tìm hiểu khả năng anh ấy có liên quan tới vụ án. Chắc cậu cũng muốn hỏi tại sao tôi lại nghĩ thế chỉ từ việc là anh ấy có cảm tình với Yasuko. Điều này giống như là trực giác vậy. Nếu không phải là người hiểu anh ấy ở một mức độ nhất định thì khó mà nhận ra. Nó cũng giống như cái giác quan của điều tra viên mà cậu hay nói với tôi.

– Trực giác? Có bao giờ cậu nghĩ tới nó đâu nhỉ.

– Thỉnh thoảng cũng cần tới chứ.

– Vậy cậu hãy nói cho tôi biết lúc cậu nhận ra tình cảm của Ishigami dành cho Yasuko thôi cũng được.

– Không. – Yugawa trả lời ngay lập tức.

– Ôi!

– Đây là điều liên quan tới danh dự của anh ấy. Tôi không muốn nói cho người khác.

Kusanagi thở dài. Vừa lúc đó thì có tiếng gõ cửa, một cậu sinh viên bước vào.

– À, – Yugawa gọi cậu sinh viên. – Xin lỗi vì gọi em hơi đột ngột. Tôi có chuyện muốn nói với em về bài báo cáo hôm trước.

– Có chuyện gì hả thầy? – Cậu sinh viên đeo kính đứng nghiêng người không cử động.

– Báo cáo của em rất tốt. Tuy nhiên có một điều tôi muốn hỏi. Tại sao em lại viết bài báo cáo đó bằng thuyết đặc tính?

Cậu sinh viên nhìn Yugawa bối rối.

– Thì đây là bài thi về thuyết đặc tính mà…

Yugawa mỉm cười lắc đầu.

– Bài thi đó thực chất là về hạt cơ bản. Tôi cũng muốn các em bắt đầu từ hướng ấy. Không phải vì đây là bài thi về thuyết đặc tính mà cho rằng không thể áp dụng các lý thuyết khác. Làm như vậy thì không thể trở thành một học giả tốt. Lối suy nghĩ định kiến bao giờ cũng là kẻ thù. Chúng sẽ khiến ta không thể nhìn thấy những thứ có thể nhìn thấy đươc.

– Em hiểu rồi ạ. – Cậu sinh viên ngoan ngoãn gật đầu.

– Tôi khuyên em như vậy vì em là một sinh viên xuất sắc. Được rồi, em về đi.

Cậu sinh viên ra về sau khi nói lời cảm ơn.

Kusanagi nhìn chằm chằm vào Yugawa.

– Sao thế? Mặt tôi có gì à? – Yugawa hỏi.

– Không, các học giả đều nói giống nhau nhỉ.

– Sao cơ?

– Ishigami cũng nói một chuyện tương tự như thế.

Kusanagi kể cho Yugawa những điều Ishigami nói về đề thi.

– Hừm. Những điều không thể phát hiện ra nếu cứ suy nghĩ theo một cách à. Đúng là anh ấy! – Yugawa cười.

Rồi ngay lập tức nét mặt nhà vật lý thay đổi. Anh đứng dậy, đưa tay lên đầu rồi đi ra cửa sổ.

– Kìa Yugawa, cậu…

Nhưng Yugawa giơ tay về phía Kusanagi như muốn nói đừng làm phiền anh lúc này. Không còn cách nào khác, Kusanagi chỉ biết nhìn bạn mình.

– Không thể nào. – Yugawa lẩm bẩm. – Không thể như thế!

– Sao cơ? – Kusanagi hỏi.

– Cho tôi xem tờ giấy ban nãy. Bảng chấm công của Ishigami ấy.

Kusanagi vội vàng lấy tờ giấy được anh gấp gọn cất trong túi. Nhận lấy tờ giấy, Yugawa nhìn vào, khẽ rên lên.

– Không thể nào như vậy được…

– Yugawa, cậu nghĩ gì thế? Cho tôi biết đi.

Yugawa trả lại cho Kusanagi tờ chấm công.

– Xin lỗi, cậu có thể về được không.

– Gì vậy? Tôi không về đâu. – Kusanagi phản đối. Tuy nhiên khi nhìn vào gương mặt Yugawa, anh không thể nói nốt câu tiếp theo.

Gương mặt nhà vật lý nhăn nhúm như thể rất đau khổ. Kusanagi chưa bao giờ nhìn thấy Yugawa như vậy.

– Tôi xin lỗi, cậu về đi. – Yugawa nhắc lại. Giọng anh nghe như đang kêu than.

Kusanagi đứng lên. Anh có bao nhiêu điều muốn hỏi. Nhưng điều anh có thể làm hiện giờ là đi khỏi tầm mắt người bạn.

Bình luận