Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phía Sau Nghi Can X

Chương 15

Tác giả: Higashino Keigo

Đồng hồ chỉ bảy giờ ba mươi phút sáng. Ishigami xách cặp rời khỏi nhà. Trong cặp là những thứ quan trọng nhất đối với anh: những tài liệu tổng hợp một bài toán anh đang nghiên cứu. Chính xác hơn là anh luôn nghiên cứu suốt cho đến tận bây giờ. Anh nghiên cứu nó từ hồi làm luận văn tốt nghiệp và đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn thành.

Anh tính phải mất thêm hơn hai mươi năm nữa mới hoàn thành xong. Nếu làm không tốt thì còn cần nhiều thời gian hơn. Anh tin có phải mất cả đời vì một bài toán khó như vậy cũng là hợp lý. Anh còn tin rằng ngoài mình ra thì không ai có thể hoàn thành được bài toán này.

Ishigami thường xuyên bị ám ảnh bởi một niềm tin rằng sẽ vô cùng tuyệt vời nếu chỉ vùi đầu vào giải các bài toán khó mà hoàn toàn không phải suy nghĩ hay mất thời gian vào những chuyện vặt vãnh khác. Cứ mỗi lần thấy lo rằng mình không thể hoàn thành được nghiên cứu này lúc còn sống là anh lại thấy tiếc khoảng thời gian dành cho những việc chẳng liên quan.

Dù đến bất cứ nơi đâu anh cũng không thể rời tay khỏi tập tài liệu này. “Phải tiến lên, dù chỉ là thêm một bước. Không được bỏ phí một giây phút nào. Chỉ cần có giấy và bút chì thôi. Mình không cần gì khác ngoài việc đương đầu với bài toán này.”

Anh bước đi như một cái máy trên con đường quen thuộc. Anh đi qua cầu Shin-ohashi rồi đi dọc song Sumida. Phía tay phải anh là một dãy lều nhỏ bằng vải bạt xanh. Người đàn ông với mái tóc trắng buộc đằng sau đang bắc nồi lên chiếc bếp gas du lịch. Anh không biết trong nồi có gì. Bên cạnh ông ta là một chú chó loại tạp chủng có lông màu nâu nhạt. Chú chó ngồi quay mông lại với chủ, dáng vẻ như đã kiệt sức.

“Ông vỏ hộp”, như thường lệ, đang ngồi ép vỏ hộp. Ông ta đang lẩm bẩm điều gì đó một mình. Ngay bên cạnh là hai túi ni lông đã chật cứng vỏ hộp rỗng.

Ishigami đi qua “ông vỏ hộp”. Đi thêm một đoạn nữa thì có một chiếc ghế đá. Không có ai ngồi cả. Ishigami khẽ liếc nhìn chiếc ghế rồi lại cúi đầu đi tiếp. Nhịp chân anh không thay đổi.

Có ai đó đang đi ngược lại phía anh. Thường tầm này là lúc cụ già dẫn ba con chó đi dạo nhưng có vẻ như không phải là bà ấy. Ishigami ngẩng lên.

– A … – Anh khẽ kêu lên rồi đứng lại.

Người đi ngược chiều không những không dừng bước mà còn mỉm cười tiến lại gần phía anh. Đến khi đến trước mặt anh, người đó mới dừng lại.

– Xin chào. – Yugawa Manabu nói.

Ishigami bối rối không biết trả lời thế nào, anh liếm môi rồi cất tiếng:

– Anh đợi tôi?

– Tất nhiên. – Yugawa trả lời, khuôn mặt vẫn tươi cười. – Nhưng cũng không hẳn là đợi. Tôi đang đi lang thang từ cầu lại và nghĩ chắc sẽ gặp được anh.

– Có vẻ như là có chuyện gấp lắm đây.

– Chuyện gấp… có lẽ thế. – Yugawa nghiêng đầu.

– Nói luôn bây giờ đi nhỉ. – Ishigami nhìn đồng hồ. – Tôi không có nhiều thời gian lắm.

– Khoảng mươi, mười lăm phút thôi.

– Ta vừa đi vừa nói nhé.

– Được thôi. – Yugawa đưa mắt nhìn xung quanh. – Tôi có chút chuyện muốn nói ở đây. Mất hai đến ba phút thôi. Chúng ta ngồi ở ghế đằng kia nhé. – Chẳng đợi Ishigami trả lời, Yugawa đi về phía chiếc ghế.

Ishigami thở dài, đi theo người bạn.

– Trước đây, có một lần tôi và anh cũng đi cùng nhau qua đây rồi nhỉ.

– Ừ.

– Khi ấy anh đã nói thế này: “Những người vô gia cư sống chính xác như đồng hồ.” Anh nhớ chứ?

– Tôi nhớ. Anh còn bảo là: “Con người khi được giải phóng khỏi cái đồng hồ thì sẽ trở nên như thế…”

Yugawa gật đầu với vẻ hài lòng:

– Tôi và anh không thể giải phóng được khỏi cái đồng hồ. Chúng ta đều nằm dưới bánh xe của một cái đồng hồ mang tên xã hội. Bánh xe mà mất đi thì đồng hồ sẽ chạy lung tung. Dưới bánh xe này, chúng ta có muốn chạy theo ý mình cũng không được vì xung quanh không cho phép. Thế nên dù chúng ta ổn định đấy nhưng lại mất tự do. Trong số những người vô gia cư, có rất nhiều người không hề muốn quay lại cuộc sống ngày xưa.

– Anh cứ nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy là cũng hết hai, ba phút rồi đấy. – Ishigami nhìn đồng hồ. – Xem này, đã hết một phút rồi.

– Ý tôi muốn nói là trên đời này không có bánh xe nào là vô dụng, việc bánh xe được sử dụng thế nào là do chính bánh xe đó quyết đinh. – Yugawa nhìn chằm chằm vào Ishigami. – Anh muốn bỏ việc à?

Ishigami tròn mắt ngạc nhiên: “Sao anh lại hỏi thế?”

– Không, tôi cảm thấy thế thôi. Vì tôi nghĩ anh không tin vai trò mình được giao là một cái bánh xe mang tên giáo viên dạy toán. – Yugawa đứng dậy. – Ta đi thôi.

Hai người đi dọc bờ song Sumida. Ishigami đợi người bạn cũ đi bên cạnh lên tiếng trước.

– Hình như Kusanagi có đến gặp anh để điều tra chứng cứ ngoại phạm

– Ừ, tuần trước thì phải.

– Cậu ấy đang nghi ngờ anh.

– Có vẻ thế. Tôi không biết tại sao anh ấy lại nghi ngờ tôi.

Yugawa thở dài:

– Thật ra cậu ấy vẫn còn đang bán tín bán nghi. Chẳng qua là cậu ấy để ý đến anh khi thấy tôi quan tâm tới anh thôi. Nói thế này cũng không được hay lắm nhưng cảnh sát hầu như chẳng có bằng chứng gì để nghi ngờ anh cả.

Ishigami đứng lại:

– Sao anh lại nói với tôi những điều đó?

Yugawa cũng đứng lại, quay sang Ishigami:

– Vì anh là bạn tôi. Chẳng có lý do nào khác cả.

– Anh nghĩ nếu là bạn thì cần phải nói? Tại sao? Tôi chẳng liên quan gì cả. Cảnh sát có nghi ngờ hay không thì cũng chẳng việc gì đến tôi.

Ishigami nhận thấy Yugawa hít thở thật sâu. Anh còn khẽ lắc đầu. Ishigami cảm thấy hơi bồn chồn khi thấy nét mặt Yugawa có gì đó phảng phất buồn.

– Chứng cứ ngoại phạm không có liên quan gì. – Yugawa nói khẽ.’

– Sao cơ?

– Kusanagi và đồng nghiệp đang mải mê lật tẩy chứng cứ ngoại phạm của nghi can. Họ tin rằng nếu có thể tìm ra được sơ hở trong chứng cứ ngoại phạm của Hanaoka Yasuko, nếu cô ấy là thủ phạm thì họ sẽ tìm ra được sự thật. Hơn nữa, nếu anh là đồng phạm thì điều tra cả chứng cứ ngoại phạm của anh sẽ phá được thành lũy của anh và Hanaoka.

– Tôi chẳng hiểu tại sao anh lại nói những điều này. – Ishigami tiếp tục. – Đối với điều tra viên, có lẽ đó là điều đương nhiên phải làm. Như anh nói, trường hợp nếu Hanaoka là thủ phạm ấy.

Yugawa lại thở dài.

– Tôi có nghe Kusanagi kể một câu chuyện khá thú vị. Chuyện về cách anh soạn bài thi. Đề thi có những chỗ không thể phát hiện ra nếu cứ suy nghĩ theo một hướng. Chẳng hạn như nhìn thì tưởng là bài về hình học nhưng thực ra lại là hàm số. Quả đúng là thế. Kiểu bài đó thật hữu dụng đối với những học sinh không hiểu bản chất của toán học mà chỉ quen với kiểu làm bài theo công thức. Mới nhìn qua, thấy đó là hình học nên cố gắng giải theo hướng về hình học. Chỉ có thời gian là cứ trôi đi. Cách làm đó có thể nói là hơi ăn gian một chút nhưng nó rất có ích để kiểm tra năng lực thực sự.

– Anh muốn nói gì?

– Kusanagi và đồng nghiệp, – mặt Yugawa trở lại nghiêm nghị, – họ đều nghĩ vấn đề bây giờ là phải lật tẩy được chứng cứ ngoại phạm. Đương nhiên rồi, vì nghi can đáng ngờ nhất có chứng cứ ngoại phạm hẳn hoi mà. Hơn nữa, chứng cứ ngoại phạm đó lại có vẻ như lật tẩy được. Bản tính của con người là chỉ cần tìm được manh mối là muốn tấn công luôn. Chúng ta làm nghiên cứu cũng giống như vậy. Nhưng trong nghiên cứu, việc manh mối đó hoàn toàn sai hướng cũng là điều thường xuyên xảy ra. Kusanagi và đồng nghiệp đang rơi vào cái bẫy đó. À không, có lẽ nên nói là họ đã mắc sâu vào cái bẫy đó rồi thì đúng hơn.

– Nếu như hướng điều tra có vấn đề thì anh nên nói với điều tra viên Kusanagi chứ không phải với tôi.

– Tất nhiên. Một lúc nào đó, tôi sẽ buộc phải nói với Kusanagi. Nhưng trước khi làm thế, tôi muốn nói với anh. Lý do thì như ban nãy tôi đã nói rồi.

– Vì tôi là bạn anh?

– Thêm nữa là vì tôi không muốn mất một tài năng như anh. Tôi muốn anh nhanh chóng dọn dẹp mấy chuyện này và làm những điều anh cần phải làm. Tôi không muốn trí thông minh của anh bị sử dụng lãng phí.

– Chẳng cần anh phải nói thì tôi cũng không lãng phí thời gian vào những việc vô ích đâu. – Ishigami bước đi tiếp. Không phải vì sợ muộn giờ làm mà là vì anh không muốn lưu lại ở đây.

Yugawa đi theo sau:

– Cách giải quyết vụ án lần này không phải là việc lật tẩy được chứng cứ ngoại phạm. Vấn đề nằm ở chỗ hoàn toàn khác. Nó khác hơn nhiều so với bài toán hình học và hàm số.

– Tôi hỏi để biết thôi nhưng anh nghĩ đó là vấn đề gì? – Ishigami vẫn tiếp tục đi.

– Hơi khó để giải thích ngắn gọn nhưng nếu buộc phải nói thì đó là sự ngụy trang. Làm vậy để tạo hiện trường giả. Cả đội điều tra đang bị mánh ngụy trang của thủ phạm đánh lừa. Những điều mà họ cho là manh mối đều không phải. Lúc họ nghĩ là đã tìm ra manh mối cũng là lúc họ rơi vào bẫy của hung thủ.

– Có vẻ phức tạp nhỉ.

– Rất phức tạp. Nhưng chỉ cần thay đổi cách nhìn một chút thì vấn đề sẽ trở nên đơn giản đến mức ngạc nhiên. Thủ phạm càng muốn làm phức tạp để che giấu thì lại càng để lộ sơ hở trong sự phức tạp đó. Tuy nhiên thiên tài sẽ không làm thế. Họ sẽ chọn cách làm rất đơn giản mà người bình thường không nghĩ ra và chắc chắn sẽ không bao giờ chọn. Chỉ có vậy thôi mà làm cho vấn đề phức tạp hơn hẳn.

– Tôi tưởng các nhà vật lý đều không thích cách nói trừu tượng?

– Vậy tôi sẽ nói cụ thể hơn nhé. Anh có thời gian không?

– Bây giờ thì vẫn còn.

– Anh có thời gian để ghé vào quán cơm hộp không?

Ishigami khẽ liếc nhìn Yugawa rồi lại quay đi.

– Không phải hôm nào tôi cũng mua cơm hộp ở đó.

– Thế à? Vậy mà tôi lại nghe là hầu như ngày nào anh cũng tới mua.

– Đó là lý do anh cho rằng tôi có liên quan đến vụ án?

– Có thể nói vậy cũng được mà không phải vậy cũng được. Nếu bảo là anh ngày nào cũng mua cơm tại một cửa hàng thì không vấn đề gì nhưng nếu nói là ngày nào anh cũng đến để gặp một phụ nữ thì đó là việc không thể bỏ qua.

Ishigami đứng lại, nhìn thẳng vào Yugawa.

– Anh nghĩ vì là bạn cũ nên nói gì cũng được à?

Yugawa không tránh ánh nhìn của Ishigami. Anh đủ bản lĩnh để đón nhận trực diện cái nhìn của Ishigami.

– Anh giận thật đấy à? Tôi biết là lòng anh không thảnh thơi.

– Vớ vẩn. – Ishigami đi tiếp. Đến gần cầu Kyobashi, Ishigami bước lên bậc thang.

– Ở gần chỗ cái xác được phát hiện, cảnh sát tìm thấy ít quần áo bị đốt được cho là của nạn nhân. – Yugawa vừa đi theo sau vừa nói. – Họ tìm thấy số quần áo cháy dở này trong một cái can mười tám lít. Cảnh sát cho rằng chính thủ phạm đã đốt. Đầu tiên khi nghe thấy thế tôi đặt câu hỏi tại sao thủ phạm không đợi cho quần áo cháy hết rồi hẵng đi. Kusanagi và đồng nghiệp thì nghĩ rằng có lẽ vì thủ phạm muốn rời khỏi hiện trường càng sớm càng tốt. Nhưng nếu thế thì chỉ cần mang đi và phi tang sau cũng được mà. Hay là thủ phạm muốn phi tang chúng thật nhanh? Tôi cứ băn khoăn mãi về chuyện đó và cuối cùng quyết định đốt thử xem thế nào?

Ishigami đứng lại: “Anh đã đốt quần áo?”

– Tôi thử đốt trong một cái can mười tám lít. Tôi đốt áo khoác, áo len, quần, tất và cả.. đồ lót nữa. Tôi mua mấy thứ đó ở cửa hàng quần áo cũ. Tốn nhiều tiền hơn tôi tưởng. Khác với nhà toán học như anh, bọn tôi mà không làm thí nghiệm thì không yên tâm được.

– Thế kết quả ra sao?

– Cháy tốt và thải ra nhiều khí độc. Chỉ loáng một cái là hết sạch. Có lẽ chưa mất đến năm phút.

– Thế thì sao?

– Tại sao thủ phạm không thể đợi được năm phút?

– À… – Sau khi đi hết bậc thang, Ishigami rẽ về phía bên trái đường Kyobashi. Đó là hướng ngược lại với quán Mỹ Nhân.

– Anh không mua cơm hộp à? – Yugawa hỏi đúng câu đã được đoán trước.

– Anh dai như đỉa ấy. Tôi đã bảo là không phải ngày nào tôi cũng mua rồi. – Ishigami cau mày.

– Nếu không ảnh hưởng gì đến bữa trưa của anh thì thôi vậy. – Yugawa bước lên đi cạnh Ishigawa. – Có một chiếc xe đạp bên cạnh xác nạn nhân. Cảnh sát điều tra phát hiện ra đó là chiếc xe được để ở ga Shinozaki. Trên xe có dấu vân tay được cho là của nạn nhân.

– Thế thì sao?

– Làm gì có kẻ nào ngốc đến nỗi đập nát mặt nạn nhân rồi mà còn quên xóa dấu vân tay trên xe đạp. Nhưng nếu nghĩ rằng thủ phạm cố tình để lại dấu vân tay đó thì lại khác. Vậy mục đích của thủ phạm là gì?

– Anh cho đó là gì?

– Có thể là để liên kết chiếc xe đạp với nạn nhân chăng… Nếu chiếc xe chẳng có liên quan gì tới vụ án thì sẽ không có lợi cho thủ phạm.

– Tại sao?

– Vì thủ phạm muốn cảnh sát tin là nạn nhân đi xe đạp từ ga Shinozaki tới hiện trường. Ngoài ra, chiếc xe đó không được là một chiếc xe bình thường.

– Chiếc xe tìm thấy không phải là xe bình thường à?

– Một chiếc xe đạp nữ có ở khắp mọi nơi thôi, nhưng nó có một đặc điểm nổi bật. Đó là còn rất mới.

Ishigami cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người anh đang giãn ra. Anh cố gắng để giữ yên nhịp thở.

Anh giật mình khi có tiếng chào: “Em chào thầy.” Một cô bé học sinh cấp III đi xe đạp phóng vượt qua anh. Cô bé khẽ chào Ishigami.

– À xin chào. – Anh vội đáp lại.

– Thật ngưỡng mộ. Tôi cứ nghĩ bây giờ chẳng còn học sinh nào chào thấy giáo nữa.

– Hầu như chẳng còn đâu. Thế việc chiếc xe đạp đó là xe mới có ý nghĩa gì à?

– Cảnh sát cho là thủ phạm nghĩ đã lấy thì lấy luôn xe mới. Nhưng lý do không đơn giản như vậy. Điều thủ phạm quan tậm là việc chiếc xe đó để ở ga Shinozaki từ lúc nào kia.

– Nghĩa là sao?

– Với thủ phạm, những chiếc xe để ở ga cả mấy ngày đều không dùng được. Mà thủ phạm còn muốn tìm chắc xe có cả tên của chủ xe trên đó. Chính vì vậy cần phải dùng một chiếc xe mới. Ít người để xe mới mua ở ga quá lâu, ngoài ra nếu bị mất thì nhiều khả năng họ sẽ báo cảnh sát. Tuy nhiên tất cả những điều này không phải là điều kiện tuyệt đối để thủ phạm ngụy trang cho hành vi của mình. Thủ phạm chọn cách làm này vì nghĩ rằng nếu trot lọt thì xác suất thành công sẽ cao hơn.

– Hừm.

Ishigami không bình luận gì về những lời của Yugawa mà chỉ tiếp tục bước đi. Cuối cùng thì cũng gần đến trường học. Bắt đầu xuất hiện bóng dáng các học sinh đến trường.

– Câu chuyện có vẻ thú vị đấy. Tôi cũng muốn được nghe tiếp. – Ishigami đứng lại, quay sang Yugawa. – Nhưng thôi chúng ta dừng ở đây nhé. Tôi không muốn học sinh nghe thấy.

– Có lẽ thế thì hơn. Tôi cũng đã nói với anh những điểm chính rồi.

– Câu chuyện làm tôi rất quan tâm. Hôm trước anh có giao cho tôi một câu hỏi là việc nghĩ ra một bài toán vô cùng khó và việc giải bài đó, việc nào khó hơn. Anh còn nhớ không?

– Tôi vẫn nhớ. Câu trả lời của tôi là việc nghĩ ra bài toán đó khó hơn. Người giải bài toán đó sẽ phải luôn kính nể người đã nghĩ ra bài toán.

– Ra là vậy. Thế còn bài toán P ≠ NP thì sao? Việc tự mình nghĩ ra lời giải và việc kiểm tra lời giải của người khác đúng hay sai, việc nào đơn giản hơn?

Yugawa tỏ vẻ nghi ngờ. Anh không hiểu ý đồ của Ishigami là gì.

– Đầu tiên tự anh tìm ra câu trả lời. Sau đó là anh đi hỏi về câu trả lời của người khác. – Ishigami chỉ vào người Yugawa.

– Anh…

– Thôi chào anh. – Ishigami quay đi. Anh dồn lực vào cánh tay đang xách chiếc cặp.

Misato vẫn không nói gì ngay cả khi ăn món thạch tráng miệng. Yasuko lo lắng, đáng lẽ chị không nên dẫn cô bé theo thì hơn.

– Cháu no chưa hả Misato? – Kudo bắt chuyện. Suốt cả buổi tối nay anh đều phải giữ ý.

Misato gật đầu, tay vẫn đưa thìa lên miệng nhưng mắt không nhìn Kudo.

Hôm nay mẹ con Yasuko đến một quán ăn Trung Hoa ở Ginza. Kudo bảo nhất định phải dẫn Misato theo nên Yasuko đã bắt Misato đi theo mặc dù cô bé không muốn. Những lời nói như kiểu “Có nhiều món ngon lắm” giờ chẳng có tác dụng gì đối với một đứa trẻ học cấp II. Cuối cùng, để thuyết phục cô bé, Yasuko buộc lòng phải nói với Misato rằng: “Nếu xử sự không tự nhiên thì sẽ bị cảnh sát nghi ngờ.”

Nhưng giờ Yasuko lại thấy hối hận vì làm như vậy chỉ khiến Kudo không thoải mái. Suốt buổi ăn, Kudo đã bắt hết chuyện này chuyện nọ với Misato nhưng hầu như cô bé chẳng trả lời được câu nào tử tế.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, Misato quay sang mẹ: “Con đi vệ sinh.”

– Ừ.

Đợi Misato đi khuất, Yasuko quay sang Kudo, chắp tay xin lỗi.

– Xin lỗi anh.

– Về chuyện gì cơ? – Kudo tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Chắc anh ấy giả vờ thôi.” Yasuko nghĩ.

– Con bé hay ngại người lạ, nhất là nam giới lớn tuổi.

Kudo cười.

– Anh không nghĩ là có thể thân thiết được ngay với cô bé đâu. Hồi cấp II anh cũng thế. Anh nghĩ hôm nay gặp cô bé là được rồi.

– Cảm ơn anh.

Kudo gật đầu, lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi áo khoác treo trên ghế. Anh đã không hút thuốc trong suốt bữa ăn vì có Misato.

– Thế từ hôm đó đến giờ có gì khác thường không em? – Kudo hỏi sau khi rít một hơi thuốc.

– Chuyện gì cơ ạ?

– Về vụ án đó.

– À… – Yasuko nhắm mắt lại rồi lại mở mắt nhìn Kudo.

– Chẳng có gì cả. Vẫn như bình thường thôi.

– Tốt. Điều tra viên không đến tìm em à?

– Dạo này không thấy ạ. Cũng không thấy họ tới cửa hàng. Họ có đến chỗ anh không?

– Không. Chắc họ không nghi ngờ gì anh nữa. – Kudo gẩy tàn thuốc vào gạt tàn. – Tuy nhiên có chuyện anh hơi thắc mắc.

– Chuyện gì cơ ạ?

– À… Sau một chút bối rối, Kudo nói tiếp. – Gần đây anh hay nhận được những cuộc điện thoại mà người gọi không nói gì. Họ gọi đến số nhà anh.

– Sao cơ? Nghe ghê thật! – Yasuko chau mày.

– Và… – Kudo ngập ngừng rút từ túi áo khoác ra một mảnh giấy. – Có cái này trong hộp thư nhà anh.

Yasuko nhìn vào tờ giấy. Chị giật mình. Trên tờ giấy có ghi tên chị. Tờ giấy ghi:

“Không được lại gần Hanaoka Yasuko. Mi không phải là người có thể làm cho cô ấy hạnh phúc.”

Có vẻ dòng chữ đó được đánh máy chữ hoặc máy tính. Tất nhiên là không có tên người gửi.

– Gửi bằng đường bưu điện ạ?

– Không, hình như ai đó thả trực tiếp vào hộp thư của anh.

– Anh có nghi ai không?

– Anh chẳng nghĩ ra ai. Chính vì thế anh định hỏi em.

– Em cũng không biết… – Yasuko kéo túi xách lại gần để lấy khăn mùi soa. Lòng bàn tay chị bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

– Anh nhận được mỗi thư này thôi ạ?

– Không, còn có cả một bức ảnh nữa.

– Ảnh?

– Ảnh chụp lần anh gặp em tại Shinagawa. Hình như chụp lúc anh đang ở bãi đỗ xe của khách sạn. Anh hoàn toàn không hay biết. – Kudo lắc đầu.

Bất giác, Yasuko đưa mắt nhìn xung quanh. Chắc chắn không có ai đang theo dõi chị và Kudo ở quán này.

Misato đã quay lại nên câu chuyện dừng lại tại đó. Mẹ con Yasuko chia tay Kudo trước quán ăn rồi lên taxi về nhà.

– Món ăn ngon đấy chứ. – Yasuko hỏi con gái.

Misato có vẻ vẫn giận dỗi, không nói gì.

– Con cứ làm mặt như thế là bất lịch sự đấy.

– Thì mẹ đừng dẫn con đi có phải hay không. Con đã bảo là không thích rồi.

– Chú ấy mời cả mẹ con mình mà.

– Mẹ đi là được rồi. Lần sau con sẽ không đi đâu.

Yasuko thở dài. Có vẻ như Kudo tin rằng với thời gian cô bé sẽ cởi mở với anh nhưng chị lại nghĩ là chẳng hy vọng được gì.

– Mẹ sẽ kết hôn với người đó? – Misato đột nhiên hỏi.

Yasuko đang ngả người ra ghế khẽ xoay lại: “Con bảo sao?”

– Con hỏi thật đấy. Mẹ muốn kết hôn à?

– Không đâu.

– Thật kh6ong?

– Đương nhiên rồi. Thỉnh thoảng mẹ mới gặp chú ấy mà.

– Vậy thì được. – Misato quay mặt ra hướng cửa xe.

– Con muốn nói gì?

– Không, chẳng có gì. – Nói xong, Misato từ từ quay lại nhìn Yasuko. – Mẹ mà phản bội lại chú ấy là không được đâu.

– Chú ấy…

Misato nhìn vào mắt mẹ, gật đầu. Cô bé muốn nhắc tới người hàng xóm nhưng không nói ra vì sợ lái xe nghe thấy.

– Con không phải bận tâm đến việc đó. – Yasuko lại ngả người ra ghế.

Misato không nói gì nhưng rõ ràng là cô bé không tin lời mẹ nói.

Yasuko nghĩ đến Ishigami. Chẳng cần Misato phải nói, chị cũng đang lo lắng về Ishigami kể từ khi nghe được câu chuyện khó hiểu kia từ Kudo.

Yasuko chỉ ngờ tới một người. Đến tận bây giờ chị vẫn còn nhớ ánh mắt của Ishigami chứng kiến cảnh Kudo đưa chị về nhà.

Khả năng Ishigami ghen khi thấy Yasuko gặp Kudo là hoàn toàn có thể. Việc Ishigami giúp mẹ con chị che giấu vụ việc rồi bây giờ vẫn bảo vệ hai mẹ con trước cảnh sát chắc chắn là xuất phát từ tình yêu không bình thường của anh dành cho chị.

Người quấy rối Kudo không ai khác là Ishigami. Yasuko bỗng cảm thấy lo lắng không biết anh ta định làm gì mình? Anh ta định chi phối cuộc sống của chị với tấm lá chắn đồng phạm? Rồi ngay cả việc chị đi lại với người đàn ông khác, chứ đừng nói là việc kết hôn, anh ta cũng không cho phép?

Vụ án giết Togashi, nhờ có Ishigami và Yasuko vẫn đang thoát được sự truy cứu của cảnh sát. Chị biết ơn Ishigami về điều đó. Tuy nhiên, nếu vì việc đó mà cả cuộc đời này chị không thoát khỏi anh ta được thì việc che giấu vụ đó còn ý nghĩa gì nữa? Nó chẳng khác gì với lúc Togashi còn sống. Chỉ là đổi từ Togashi sang Ishigami mà thôi. Mà lần này lại là một người chị không thể nào chạy thoát cũng như không thể phản bội được. Xe taxi về tới khu nhà. Hai mẹ con xuống xe và đi lên cầu thang. Phòng Ishigami đèn sáng.

Vào trong nhà, Yasuko bắt đầu thay quần áo. Ngay lúc ấy chị nghe thấy tiếng mở và đóng cửa ở phòng bên.

– Ôi! – Misato nói. – Tối nay chú ấy cũng đợi mẹ đấy.

– Rõ là dở hơi. – Giọng Yasuko trở nên bực bội.

Vài phút sau, điện thoại của chị đổ chuông.

– Alô. – Yasuko nghe máy.

– Tôi, Ishigami đây. – Giọng nói đúng như chị đoán. – Nói chuyện bây giờ được chứ?

– Vâng được.

– Hôm nay có gì khác thường không?

– Chẳng có gì cả.

– Vậy à? Tốt rồi.

Yasuko nghe rõ tiếng Ishigami thở.

– Hôm nay tôi có chuyện phải nói với chị. Thứ nhất là có ba phong bì thư ở hộp thư nhà chị. Chị hãy kiểm tra.

– Thư à? – Yasuko nhìn ra phía cửa.

– Sau này sẽ cần những bức thư đó. Chị hãy giữ cẩn thận. Được chứ?

– Vâng.

– Về cách sử dụng những bức thư đó, tôi cũng đã ghi chú và gửi kèm theo. Có lẽ tôi không cần phải dặn thì chị cũng biết là phải vứt những dòng ghi chú đó đi. Chị hiểu chứ?

– Vâng. Để tôi ra xem luôn nhé.

– Để sau cũng được. Còn một điều quan trọng nữa. – Ishigami ngừng lại một lát. Yasuko có thể cảm thấy sự ngập ngừng của Ishigami.

– Chuyện gì vậy? – Chị hỏi.

– Lần này, – Ishigami tiếp tục, – là lần liên lạc cuối cùng. Tôi sẽ không liên lạc với chị nữa. Tất nhiên chị cũng không được liên lạc với tôi. Sau này dù có chuyện gì xảy ra với tôi thì chị và con gái hãy đứng ngoài nhìn. Đó là cách duy nhất để cứu mẹ con chị.

Yasuko thấy tim mình đập mạnh.

– Anh Ishigami này… thế là thế nào?

– Rồi chị sẽ hiểu. Tôi không nên nói bây giờ. Tạm thời chị không được quên những điều tôi nói ban nãy. Chị hiểu chứ?

– Đợi đã. Anh nói rõ hơn cho tôi được không?

Cảm thấy có chuyện gì đó không hay nên Misato tiến lại gần mẹ.

– Tôi nghĩ không cần phải giải thích rõ. Chào chị.

– Nhưng mà…

Đầu dây bên kia đã dập máy.

Điện thoại của Kusanagi đổ chuông lúc anh và Kishiya đang ngồi trên ô tô. Ngồi bên ghế phụ đã được ngả hết ra đằng sau, Kusanagi rút máy nghe điện thoại.

– Alô.

– Mamiya đây. – Giọng khàn khàn của người đội trưởng. – Cậu đến sở Edogawa ngay nhé.

– Vừa tìm thấy gì ạ.

– Không. Có khách. Anh ta nói muốn gặp cậu.

– Khách? – “Chắc là Yagawa đây.” Kusanagi nghĩ.

– Ishigami, thầy giáo cấp III sống cạnh nhà Hanaoka Yasuko.

– Ishigami? Anh ta nói muốn gặp tôi? Không nói qua điện thoại được à?

– Không nói qua điện thoại được. – Mamiya nghiêm giọng. – Anh ta bảo đến vì có việc quan trọng.

– Đội trưởng đã hỏi anh ta là chuyện gì chưa?

– Anh ta bảo chỉ có thể nói với cậu thôi. Cậu về đây nhanh lên.

– Vâng, tôi về đây.

Kusanagi lấy tay che điện thoại rồi vỗ vai Kishiya: “Về sở Edogawa.”

– Anh ta nói chính mình đã giết… – Giọng của Mamiya.

– Sao cơ?

– Anh ta bảo người giết Togashi chính là anh ta. Ishigami đến để đầu thú.

– Thật không thể tin được. – Kusanagi nhổm hẳn dậy.

Bình luận
× sticky