Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phía Sau Nghi Can X

Chương 19

Tác giả: Higashino Keigo

Yasuko ngồi bất động trên ghế. Câu chuyện của nhà vật lý học đổ ập xuống chị. Một cú sốc nặng nề, nặng nề hơn bất kể thứ gì khác. Tim chị như bị nghiền nát bởi sức nặng của nó. Người đàn ông này hiểu thầy giáo dạy toán sống cạnh nhà chị đến nhường ấy.

Yasuko không hề được nghe Ishigami cho biết gì về việc anh đã xử lý cái xác Togashi thế nào. Anh bảo chị không cần bận tâm về việc đó. Chị vẫn nhớ giọng nói bình thản của anh trên điện thoại khi anh bảo đã xử lý sạch sẽ xong rồi, chị không phải lo gì cả.

Chị cũng thấy lạ khi cảnh sát hỏi chứng cứ ngoại phạm ngày hôm sau ngày chị giết Togashi. Trước đó, Ishigami đã chỉ cho chị phải làm gì vào tối hôm mồng mười tháng Ba. Từ việc đi xem phim, ăn mì, hát karaoke cho đến cuộc nói chuyện điện thoại lúc nửa đêm. Tất cả đều là chỉ dẫn của Ishigami mặc dù chị không biết làm như vậy để làm gì. Khi điều tra viên hỏi chị về chứng cứ ngoại phạm, chị trả lời đúng những gì mình đã làm nhưng trên thực tế chị vẫn thắc mắc tại sao lại là ngày mồng mười tháng Ba?

Giờ thì chị đã hiểu. Cách điều tra khó hiểu của cảnh sát là do sự xếp đặt của Ishigami. Sự xếp đặt ấy thật khủng khiếp. Khi nghe Yugawa kể, mặc dù thấy sự thật chỉ có thể là như thế nhưng chị vẫn không thể tin được. Không, chị không muốn tin. Chị không muốn nghĩ rằng Ishigami đã làm thế. Chị không muốn nghĩ rằng Ishigami đã hủy hoại cả cuộc đời anh vì một người phụ nữ đã bước vào tuổi trung niên, rất bình thường, chẳng có gì nổi bật và không thể gọi là hấp dẫn như chị. Trái tim chị không đủ sức để chấp nhận điều ấy.

Yasuko giơ hai tay ôm mặt. Chị không muốn nghĩ gì hết. Yugawa bảo sẽ không nói với cảnh sát. Vì tất cả chỉ là suy đoán của anh, không có bằng chứng, giờ chị phải lựa chọn. Thật đau đớn khi phải đối mặt với một lựa chọn phũ phàng. Yasuko không biết phải làm gì bây giờ, chị không còn sức để đứng lên nữa. Chị đang ngồi co người lại như một hòn đá thì bất ngờ có người vỗ vai. Chị giật mình ngẩng lên. Có ai đó đứng bên cạnh chị. Chị ngước lên nhìn thì thấy Kudo. Anh đang nhìn chị đầy lo lắng.

– Em làm sao thế?

Ban đầu chị không hiểu tại sao Kudo lại ở đây. Nhìn mặt anh chị mới nhớ ra là có hẹn với anh. Chắc anh đến chỗ hẹn nhưng không thấy chị đâu nên vội lo lắng đi tìm.

– Xin lỗi anh. Em hơi… mệt. – Chị không nghĩ ra được lý do nào khác. Thật ra chị cũng đang rất mệt. Tất nhiên, không phải về mặt thể xác, mà là về mặt tinh thần.

– Em thấy không khỏe à? – Kudo nhẹ nhàng hỏi.

Giờ đây Yasuko thấy âm thanh nhẹ nhàng đó sao thật ngốc nghếch. Chị vừa học được bài học về việc không biết sự thật cũng là một cái tội. Mới vài phút trước đây thôi, chị cũng thế.

– Em không sao. – Yasuko toan đứng lên.

Thấy chị hơi lảo đảo, Kudo liền chìa tay ra. “Cảm ơn anh.” Yasuko nói.

– Có chuyện gì à? Trông sắc mặt em không được tốt.

Yasuko lắc đầu. Kudo không phải là người chị có thể giải thích mọi chuyện. Trên đời này chẳng có ai như vậy cả.

– Không có gì đâu. Em thấy hơi mệt nên nghỉ chút thôi. Giờ ổn rồi. – Yasuko cố lên giọng nhưng không đủ sức.

– Anh đỗ xe ngay đây thôi. Em nghỉ một lát rồi chúng mình đi.

Yasuko quay lại nhìn Kudo: “Đi?”

– Anh đã đặt bàn ở nhà hàng rồi. Khoảng bảy giờ nhưng muộn ba mươi phút cũng được.

– À…

Từ “nhà hàng” nghe như thể là từ của một thế giới khác. Bây giờ chị sẽ ăn tối ở một nơi như thế? Sẽ cười, sẽ duyên dáng cầm dao, cầm nĩa trong tâm trạng thế này? Dĩ nhiên Kudo chẳng có lỗi gì cả.

– Em xin lỗi. – Yasuko lẩm bẩm. – Em không thể đến nhà hàng bây giờ. Có lẽ nên để lúc khác, khi em khỏe hơn. Hôm nay, biết nói thế nào nhỉ…

– Anh hiểu rồi. – Kudo chìa tay ra như thể ngăn Yasuko lại. – Nên thế thì hơn. Có nhiều chuyện đã xảy ra nên em cũng mệt rồi. Hôm nay em cứ nghỉ đi. Suốt thời gian qua, không có ngày nào em được yên. Anh nên để em nghỉ ngơi mới đúng. Anh thật chẳng tinh ý gì cả. Anh xin lỗi nhé.

Nhìn cách Kudo chân thành xin lỗi, một lần nữa Yasuko lại nhận thấy Kudo là một người thật tốt. Anh quan tâm tới chị từ tận đáy lòng. Có nhiều người yêu chị đến như vậy mà sao chị không thể hạnh phúc?

Yasuko bước theo sau Kudo, tấm lưng anh như đè nặng lên chị. Kudo đỗ xe cách đó mấy chục mét. Anh bảo sẽ đưa chị về. Đáng lẽ chị nên từ chối nhưng rồi lại thôi. Chị cảm thấy đường về nhà sao xa quá.

– Em ổn thật chứ? Nếu có chuyện gì thì đừng giấu anh. – Sau khi vào xe, Kudo hỏi lại. Có lẽ anh thấy lo khi nhìn Yasuko lúc này.

– Vâng, em ổn. Xin lỗi anh. – Chị cố hết sức cười với Kudo.

Lòng chị tràn ngập cảm giác có lỗi với anh. Nó khiến chị nhớ ra một điều: lý do Kudo muốn gặp chị hôm nay.

– Anh Kudo này, hôm nay anh bảo có chuyện quan trọng muốn nói với em à?

– Ừ, có. – Kudo nhìn xuống. – Nhưng thôi để hôm khác.

– Thế à?

– Ừ. – Kudo nổ máy.

Ngồi trong xe, Yasuko lơ đãng nhìn ra ngoài, người chị rung rung theo xe. Mặt trời đã lặn hẳn, thành phố đang chìm dần vào bóng tối. “Giá mà tất cả cứ chìm đi thế này và rồi cả thế giới biến mất thì tuyệt biết bao!” Yasuko nghĩ.

Kudo dừng xe trước khu nhà.

– Em nghỉ đi nhé. Anh sẽ liên lạc sau.

– Vâng. – Yasuko gật đầu, định mở cửa xe.

Bỗng Kudo nói: “Đợi anh chút.”

Yasuko quay lại thì thấy Kudo đang liếm môi, gõ gõ lên vô lăng xe. Anh thò tay vào túi áo vest.

– Có lẽ anh nên nói luôn.

– Gì cơ?

Kudo lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó là hộp gì.

– Cảnh này hay thấy trong phim nên anh không muốn bắt chước. Nhưng dù sao cũng chỉ là mặt hình thức thôi. – Kudo mở chiếc hộp ra trước mặt Yasuko. Một chiếc nhẫn. Viên kim cương lớn đang tỏa sáng lấp lánh.

– Anh… – Yasuko quá đỗi bất ngờ, chị nhìn Kudo.

– Em không cần trả lời bây giờ cũng được. – Kudo nói. – Em cũng phải nghĩ tới Misato nữa. Tất nhiên tình cảm của em thế nào mới là quan trọng. Nhưng anh muốn em hiểu, không phải là anh không có trách nhiệm gì. Anh hoàn toàn tự tin có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ con em. – Kudo kéo tay Yasuko ra và đặt chiếc hộp lên đó. – Em cứ nhận lấy, đây không phải là gánh nặng. Chỉ là một món quà thôi. Nhưng nếu em muốn sống với anh thì chiếc nhẫn này sẽ có ý nghĩa. Em sẽ suy nghĩ về điều đó chứ?

Yasuko cảm thấy sức nặng của chiếc hộp nhỏ. Chị lúng túng. Chị vẫn thấy bất ngờ nên chỉ nghe được phân nửa lời tỏ tình của anh. Nhưng chị hiểu ý anh. Chính vì hiểu nên chị mới thấy rối bời thế này.

– Anh xin lỗi. Anh đường đột quá… – Kudo cười ngượng nghịu. – Em không cần trả lời ngay đâu. Em bàn với Miasto cũng được. – Kudo đóng nắp chiếc hộp trên tay Yasuko. – Giúp anh nhé!

Yasuko không nghĩ ra được lời nào. Bao nhiêu ý nghĩ chạy trong đầu chị. Cả chuyện về Ishigami. Không, có lẽ hơn một nửa những ý nghĩ trong đầu chị bây giờ là về Ishigami.

– Em sẽ… suy nghĩ. – Chị cố gắng trả lời.

Kudo gật đầu như thể đã hiểu. Yasuko xuống xe.

Sau khi thấy xe Kudo đi khuất, chị lên nhà. Vừa mở cửa phòng, chị vừa đưa mắt nhìn sang cửa phòng bên cạnh. Có rất nhiều thư, nhưng không có báo. Có lẽ trước khi ra đầu thú, Ishigami đã cắt hết hợp đồng. Những tính toán đó chẳng là gì đối với anh.

Misato chưa về. Yasuko ngồi thụp xuống, thở dài. Sau đó, chợt nhớ ra điều gì, chị mở ngăn kéo tủ ở bên cạnh, lấy ra một hộp kẹo để tận trong cùng. Đây là chiếc hộp cất thư từ cũ. Chị lấy lá thư để dưới cùng lên. Trên phong bì không đề gì cả. Bên trong là một tờ giấy kín đặc chữ.

Lá thư này được để trong hộp thư nhà Yasuko trước khi Ishigami gọi điện lần cuối cùng. Còn ba bức thư khác nữa được gửi cùng bức thư này. Cả ba bức thư kia đều là bằng chứng cho việc Ishigami đã theo đuổi Yasuko.

Lá thư ghi chi tiết cách sử dụng ba bức thư kia và cách trả lời những câu hỏi của điều tra viên sẽ tìm đến chị. Có cả chỉ dẫn cho Misato. Những tính toán cho tất cả mọi tình huống để dù có bị tra hỏi thế nào thì mẹ con Hanaoka Yasuko cũng không bị lung lay, được Ishigami giải thích cẩn thận trong lá thư. Nhờ vậy, cả Yasuko và Misato có thể đối phó với các điều tra viên mà không lo lắng gì. Yasuko biết nếu chị không làm tốt, bị lộ ra là nói dối thì công sức của Ishigami sẽ thành bọt nước hết. Có lẽ Misato cũng có cảm giác giống chị.

Cuối bức thư, Ishigami còn viết thêm:

“Kudo Kuniaki là một người chân thành và đáng tin cậy. Việc gắn bó với anh ấy sẽ làm tăng xác suất em và Misato được hạnh phúc. Hãy quên mọi chuyện về tôi đi. Em không được cảm thấy mình có tội. Vì nếu em không hạnh phúc thì mọi việc tôi làm đều là vô nghĩa.”

Chị đọc lại lá thư, nước mắt lại trào ra. Chị chưa từng gặp một tình yêu nào sâu sắc đến vậy. Mà không, chị cũng không biết trên đời này lại có một tình yêu như thế. Dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng của Ishigami ẩn chứa một tình yêu vô hạn.

Khi biết anh ra đầu thú, chị chỉ nghĩ anh ra đầu thú thay cho mẹ con chị thôi. Đến giờ, khi nghe câu chuyện của Yugawa thì tình cảm của Ishigami trong bức thư này càng xé nát tâm can chị.

Chị định bụng sẽ tới sở cảnh sát và kể hết mọi chuyện. Nhưng dù làm vậy đi nữa thì cũng không thể cứu được Ishigami. Anh vẫn là kẻ giết người.

Chị nhìn chiếc hộp đụng nhẫn của Kudo. Chị mở nắp, ngắm nhìn ánh sáng từ chiếc nhẫn.

Đã đến nước này rồi, có lẽ ít nhất mình cũng nên nghĩ đến việc nắm bắt hạnh phúc, đúng như nguyện vọng của Ishigami. Anh đã viết trong thư là nếu lúc này chị chùn bước thì công sức của anh đổ hết xuống sông xuống bể.

Việc che giấu sự thật cũng chẳng sung sướng gì. Chị không thể có hạnh phúc thực sự nếu cứ phải giấu giếm sự thật. Chị sẽ phải ăn năn cả đời, lòng không bao giờ được yên ổn. Nhưng ít ra chịu đựng như vậy cũng là một sự đền tội.

Chị đeo thử chiếc nhẫn. Viên kim cương thật đẹp. Thật hạnh phúc biết bao nếu chị có thể đến được với Kudo với một tâm hồn thanh thản. Nhưng đó là một giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực. Tâm hồn chị sẽ không bao giờ được thanh thản. Chính Ishigami mới là người thấy thanh thản.

Chị cất chiếc nhẫn vào hộp thì điện thoại di động đổ chuông. Chị nhìn màn hình, một số lạ. Chị nhấc máy.

– Alo, có phải mẹ của cháu Hanaoka Misato không ạ? – Giọng một người đàn ông, chị chưa nghe giọng này bao giờ.

– Vâng, đúng ạ. – Yasuko cảm thấy điều gì không ổn.

– Tôi là Sakano ở trường cấp II Morishita Minami. XIn lỗi vì đường đột gọi cho chị thế này.

Đó là trường của Misato.

– Cháu Misato làm sao ạ?

– Ban nãy, cháu Misato được tìm thấy nằm ngất ở phía sau nhà thể dục. Có vẻ như cháu đã cắt cổ tay bằng dao hay gì đó.

– Sao cơ? – Tim chị như nảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở dồn dập.

– Cháu chảy rất nhiều máu nên chúng tôi đã đưa cháu tới bệnh viện. Nhưng chị yên tâm, không nguy hiểm tới tính mạng cháu đâu. Có khả năng là cháu tự sát nhưng không thành. Tôi báo để chị biết…

Yasuko hầu như không nghe thấy những lời sau đó nữa.

Bức tường trước mặt có vô số vết ố vàng. Anh chọn lấy vài điểm và nối các điểm đó với nhau. Sơ đồ cuối cùng là một hình kết hợp giữa hình tam giác, tứ giác và lục giác. Sau đó anh dùng bốn màu để phân biệt chúng. Các hình cạnh nhau không được tô cùng một màu. Tất cả những việc này anh đều làm trong đầu.

Ishigami làm bài toán trong vòng một phút. Anh xóa sơ đồ ban nãy đi, chọn các điểm khác và lại làm từ đầu. Một việc đơn giản nhưng làm bao nhiêu lần anh vẫn không thấy chán. Khi nào mệt vì bài toán bốn màu này, anh lại dùng các điểm trên tường để nghĩ ra bài toán giải tích. Chỉ riêng việc tính tọa độ của tất cả các vết bẩn trên tường thôi cũng mất khá nhiều thời gian.

Việc mất tự do chẳng là gì đối với anh. Chỉ cần có giấy và bút là anh có thể chiến đấu với các bài toán. Giả sử có bị trói chân, trói tay đi nữa thì anh sẽ làm việc đó trong đầu. Kể cả không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì thì cũng không ai có thể chạm tới bộ não của anh. Với anh, đó là một thiên đường vô tận. Nguồn cảm hứng mang tên toán học đang ngủ say, để khơi dậy được đó dẫu phải mất cả đời cũng vẫn là chưa đủ.

“Mình không cần ai công nhận.” Ý nghĩ đó lại đến với Ishigami. Tuy anh cũng mun được phát biểu công trình nghiên cứu, được đánh giá, nhưng đó không phải là bản chất của toán học. Việc ai trèo lên được đỉnh núi đầu tiên là quan trọng nhưng chỉ cần người đó biết là đủ.

Hơn nữa, Ishigami cũng đã phải mất nhiều thời gian để có được như ngày hôm nay. Chỉ mới trước đây thôi, anh gần như đã đánh mất hết ý nghĩ của việc sống. Thậm chí anh còn nghĩ rằng, một người chỉ biết toán như mình nếu như không chọn con đường sự nghiệp là toán học thì sống cũng chẳng có giá trị gì. Ngày nào anh cũng chỉ nghĩ đến cái chết. Anh mà chết, không những không ai thấy buồn, không ai thấy rắc rối mà có lẽ chẳng ai biết là anh không còn tồn tại nữa.

Một năm trước, trong phòng Ishigami có một cuộn dây thừng. Anh tìm chỗ để treo dây lên. Nhưng phòng ở của anh không có chỗ nào có thể treo dây. Cuối cùng anh phải đóng một chiếc đinh to vào trụ nhà. Sau đó anh treo sợi dây thừng lên và kiểm tra xem đinh có đủ chắc để anh treo mình lên đó không. Trụ nhà có kêu kẽo kẹt nhưng chiếc đinh không bị cong và sợi dây cũng không bị đứt.

Anh thấy chẳng có gì hối tiếc. Anh chẳng có lý do gì để chết. Chỉ là anh không có lý do gì để sống thôi. Anh bước lên chiếc bục gỗ, định cho đầu vào sợi dây thì chuông cửa reo.

Tiếng chuông định mệnh.

Anh không bỏ qua tiếng chuông vì không muốn gây phiền hà cho ai. Có thể ai đó ngoài cửa đến gặp anh vì chuyện gì gấp.

Anh mở cửa thì thấy hai người phụ nữ. Trông họ giống như hai mẹ con.

Người phụ nữ có vẻ như là mẹ chào anh, nói là mới chuyển tới phòng bên cạnh. Cô con gái cũng cúi đầu chào. Có gì đó chạy qua người Ishigami lúc anh nhìn hai mẹ con họ.

Hai người họ có đôi mắt rất đẹp. Chưa bao giờ Ishigami bị thu hít hay xúc động trước một vẻ đẹp nào. Đến ý nghĩa của nghệ thuật anh cũng còn không hiểu. Nhưng giây phút này, anh đã hiểu ra tất cả. Anh nhận ra, về mặt bản chất nó cũng giống như vẻ đẹp khi giải được một bài toán.

Ishigami hoàn toàn không nhớ hai mẹ con chị đã nói những lời gì lúc chào anh. Chỉ có ánh mắt họ nhìn anh, vẻ lung linh toát lên từ dáng vẻ họ đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ.

Cuộc sống của Ishigami thay đổi hẳn kể từ sau lần gặp gỡ mẹ con Hanaoka. Anh không còn ý muốn tự sát nữa mà đã tìm được niềm vui của cuộc sống. Chỉ cần tưởng tượng hai mẹ con đang làm gì, ở đâu thôi là anh cũng thấy vui rồi. Trên tọa độ thế giới có hai điểm mang tên Yasuko và Misato. Đối với Ishigami, điều đó thật kỳ diệu.

Ngày Chủ nhật là thời gian vui sướng vô bờ của anh. Mở cửa sổ ra anh có thể nghe thấy tiếng của hai mẹ con. Anh không nghe được nội dung câu chuyện nhưng những tiếng nói nhẹ bay trong gió là âm thanh hay nhất đối với Ishigami.

Anh không mong sẽ được như thế nào với mẹ con chị. Anh biết mình không thể với tới được. Toán học với anh cũng vậy. Nhưng chỉ cần được ở gần những thứ cao sang như vậy thôi cũng hạnh phúc rồi. Việc mưu cầu danh tiếng sẽ phá hỏng sự kính trọng của người khác dành cho mình.

Đối với Ishigami, việc giúp hai mẹ con Ishigami là điều đương nhiên. Nếu như không có mẹ con chị thì anh không được như bây giờ. Không phải anh thế chỗ cho mẹ con chị mà đó là sự trả ơn. Mẹ con chị chắc sẽ chẳng nhớ gì đâu. Cũng chẳng sao. Con người, đôi khi, chỉ cần sống một cách đáng tự hào cũng là đang giúp ai đó rồi.

Khi nhìn thấy xác của Togashi, trong đầu Ishigami đã hình thành một chương trình. Xử lý hoàn hảo cái xác là một việc rất khó khăn. Dù có làm khéo đến mấy thì cũng không thể giảm xác suất tung tích nạn nhân bị phát hiện xuống bằng không. Giả sử, có may mắn giấu được chuyện này đi nữa thì mẹ con Hanaoka cũng không thể thanh thản. Mẹ con chị sẽ vừa sống, vừa lo sợ một ngày nào đó cái xác bị tìm ra. Anh không thể chịu đựng nổi nếu mẹ con chị phải hứng chịu nỗi đau đó.

Chỉ có một cách duy nhất đem lại sự thanh thản cho mẹ con chị. Đó là cắt đứt mọi liên hệ của hai mẹ con chị với vụ việc. Chỉ cần đưa hai mẹ con sang một trục khác, một trục trông có vẻ như liên quan nhưng thực ra không có liên hệ gì là được.

Vì vậy, anh quyết định sử dụng “Kỹ sư”.

“Kỹ sư” là người đàn ông mới bắt đầu cuộc sống vô gia cư gần cầu Shin-ohashi.

Sáng sớm ngày mồng mười tháng Ba, Ishigami lại gần anh chàng “Kỹ sư”. Như mọi khi, “Kỹ sư” đang ngồi tách xa những người vô gia cư khác.

“Tôi có việc muốn nhờ.” Ishigami bắt chuyện. Anh nói cần người làm chứng cho việc đào sông. Anh phát hiện ra chàng “Kỹ sư” làm công việc liên quan đến xây dựng.

“Kỹ sư” ngạc nhiên hỏi tại sao lại là mình. IShigami bảo có lý do. Anh bảo người đàn ông mà anh nhờ lúc đầu bị tai nạn nên không tới được. Nếu như không có người làm chứng thì sẽ không được phép đào sông nên cần có người thay thế.

Ishigami đưa trước năm mươi ngàn yên. “Kỹ sư” nhận lời. Ishigami dẫn anh ta tới căn phòng Togashi thuê. Tại đó, anh bảo anh ta thay quần áo của Togashi và dặn ở yên đến tối.

Đến tối, Ishigami gọi “Kỹ sư” tới ga Mizue. Trước đó, Ishigami đã lấy trộm xe đạp ở ga Shinozaki. Anh chọn bằng được một chiếc xe mới là vì muốn chủ nhân làm ầm ĩ việc bị mất trộm xe.

Thực ra, anh còn chuẩn bị một chiếc xe nữa. Đó là chiếc xe anh lấy trộm ở ga Ichinoe, trước ga Mizue một ga. Đó là chiếc xe cũ, không khóa, anh lấy bừa một cái.

Anh đưa chiếc xe mới cho “Kỹ sư” đi rồi hai người tới hiện trường. Đó là bờ đê sông Edogawa.

Những việc sau đó, cứ mỗi lần nhớ lại là anh lại thấy lòng nặng trĩu. Có lẽ, đến lúc tắt thở, “Kỹ sư” vẫn không hiểu tại sao mình phải chết.

Không được để ai biết vụ giết người này. Đặc biệt là mẹ con Hanaoka Yasuko. Vì vậy, anh đã sử dụng cùng một loại hung khí và cùng một cách thắt cổ.

Ishigami chặt xác của Togashi làm sáu mảnh trong nhà tắm. Mỗi một phần, anh buộc vào một tảng đá nặng và vứt xuống sống Sumida. Anh vứa ở ba nơi khác nhau và làm việc đó vào ban đêm. Phải mất ba đêm mới vứt xong. Có thể một ngày nào đó họ sẽ tìm ra nhưng điều đó chẳng quan trọng. Cảnh sát sẽ không thể tìm ra được tung tích của nạn nhân. Trong hồ sơ của họ, Togashi đã chết. Không có chuyện một người lại chết hai lần.

Cái bẫy này có lẽ chỉ mình Yugawa là nhận ra. Vì vậy, Ishigami đã chọn cách ra đầu thú. Ngay từ đầu, anh đã xác định trước điều này và có sự chuẩn bị.

Có lẽ Yugawa sẽ kể cho Kusanagi. Kusanagi sẽ nói lại cho sếp. Tuy nhiên chưa thấy cảnh sát có động tĩnh gì. Họ không thể chứng minh việc xác nhận tung tích nạn nhân là sai. Ishigami ước tính chẳng mấy chốc anh sẽ bị đem ra xử. Không thể quay lại được nữa. Chẳng có cơ sở nào cả. Những suy đoán của nhà vật lý thiên tài đó dù có tuyệt vời đến đâu thì cũng không thắng được lời thú nhận của thủ phạm.

“Mình đã thắng!” Ishigami nghĩ.

Có tiếng còi. Đây là tiếng còi báo mỗi khi có ai ra vào nơi giam giữ. Người gác tù đứng lên. Có một cuộc trao đổi ngắn rồi ai đó đi vào. Đứng trước buồng giam của Ishigami là Kusanagi.

Ishigami ra khỏi buồng giam theo lệnh của người gác tù. Sau khi kiểm tra toàn bộ người Ishigami, người gác tù giao Ishigami cho Kusanagi. Trong suốt khoảng thời gian đó, Ishigami không nói câu gì.

Ra khỏi nơi giam giữ, Kusanagi quay sang Ishigami: “Anh thấy người thế nào?”

“Tay điều tra viên vẫn nói năng lịch sự với mình.” Ishigami không hiểu điều đó có ý nghĩa gì không hay đó là nguyên tắc của Kusanagi.

– Đúng là tôi có hơi mệt. Tôi chỉ muốn nhanh chóng bị kết án thôi.

– Vậy thì chúng tôi sẽ dừng việc điều tra ở đây. Có người tôi muốn anh gặp.

Ishigami nhíu mày. “Ai đây? Không thể là Yasuko.”

Đến trước phòng điều tra, Kusanagi mở cửa. Trong phòng là Yugawa Manabu. Nét mặt Yugawa trùng xuống, anh đứng lặng nhìn Ishigami.

“Trở ngại cuối cùng đây!” Ishigami dốc hết sức.

Hai thiên tài ngồi đối diện nhau. Họ im lặng một lúc. Kusanagi đứng dựa lưng vào tường, nhìn hai người.

– Cậu có vẻ hơi gầy. – Yugawa bắt đầu.

– Có lẽ vậy. Tôi vẫn ăn uống đều đặn đấy.

– Thế thì tốt. Mà… – Yugawa liếm môi. – Cậu không thấy bực khi bị gắn cái mác là bám đuổi người khác à?

– Tôi không bám đuổi. – Ishigami trả lời. – Tôi bí mật bảo vệ Hanaoka Yasuko. Tôi nói điều này nhiều lần rồi.

– Tôi hiểu. Bây giờ cậu cũng vẫn bảo vệ cô ấy.

Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt Ishigami. Anh nhìn lên Kusanagi.

– Tôi không nghĩ cuộc nói chuyện này có ích gì cho việc điều tra.

Kusanagi im lặng. Yugawa trả lời.

– Tôi kể cho Kusanagi về những suy đoán của tôi rồi. Việc cậu đã làm gì và đã giết ai.

– Đó là quyền tự do của anh.

– Tôi cũng đã nói với cô ấy. Hanaoka Yasuko ấy.

Má Ishigami hơi co giật trước câu nói của Yugawa nhưng ngay lập tức anh khẽ mỉm cười.

– Thế cô ta thấy hơi hối hận à? Hay thấy cảm ơn tôi? Chắc thế nào cô ta chả trơ trẽn bảo mình chẳng liên quan gì vì là tôi thanh toán hắn giúp cô ta mà.

Kusanagi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt trước cảnh Ishigami cố tỏ vẻ mình là kẻ ác độc. Anh tự hỏi con người ta có thể yêu người khác đến như vậy sao.

– Có vẻ cậu tin là chừng nào mình không nói ra thì sự thật không bao giờ bị phát hiện. Không phải vậy đâu. – Yugawa nói. – Ngày mồng mười tháng Ba, một người đàn ông bị mất tích. Một người chẳng có tội gì. Nếu phát hiện ra tung tích anh ta và tìm báo cho gia đình thì có thể đối chiếu được mẫu ADN. Đem đối chiếu mẫu ADN với cái xác được cho là của Togashi Shinji thì sẽ biết được cái xác thật là ai.

– Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì. – Ishigami cười. – Biết đâu người đàn ông đó chẳng có gia đình. Giả sử có cách khác thì cũng phải mất rất nhiều công sức mới tìm ra được tung tích của cái xác. Khi đó, phiên tòa xử tôi cũng kết thúc rồi. Tất nhiên, dù bị xử thế nào tôi cũng không kháng cáo đâu. Tòa xử xong thì vụ án kết thúc. Vụ án giết Togashi Shinji coi như xong. Cảnh sát chẳng thể làm được gì. Hoặc… – Ishigami quay lại nhìn nhìn Kusanagi. – Biết đâu cảnh sát sẽ thay đổi thái độ khi nghe câu chuyện của Yugawa. Nhưng dù có thế thì cũng không thể thả tôi ra được. Lý do là gì chứ? Tôi không phải là thủ phạm ư? Nhưng tôi là thủ phạm. Các anh sẽ xử lý thế nào với lời thú tội này?

Kusanagi cúi đầu. Đúng như Ishigami nói. Nếu không chứng minh được lời thú tội của Ishigami là nói dối thì không thể chấm dứt vụ này được. Hệ thống của cảnh sát là thế.

– Tôi có điều muốn nói với cậu. – Yugawa nói.

Ishigami nhìn Yugawa như muốn hỏi là chuyện gì.

– Bộ óc của cậu… một bộ óc tuyệt vời, tôi rất tiếc khi thấy cậu buộc lòng phải sử dụng nó vào một việc như vậy. Tôi rất đau buồn. Tôi cũng buồn vì sẽ mãi mãi mất đi một đối thủ có một không hai như cậu.

Ishigami mím chặt môi. Anh nhắm mắt lại, như thể đang phải chịu đựng một điều gì đó. Cuối cùng anh ngẩng lên nhìn Kusanagi.

– Có vẻ như cậu ấy đã nói xong. Kết thúc được chưa?

Kusanagi nhìn Yugawa. Yugawa im lặng gật đầu.

– Chúng ta đi thôi. – Kusanagi mở cửa.

Ishigami bước ra ngoài trước, theo sau là Yugawa.

Lúc Kusanagi đưa Ishigami trở về phòng giam, bỏ lại mình Yugawa thì bỗng Kishiya xuất hiện từ góc lối đi. Theo sau anh là một phụ nữ: Hanaoka Yasuko.

– Sao thế? – Kusanagi hỏi Kishiya.

– Tôi… tôi nhận được liên lạc từ chị ấy. Chị ấy bảo có chuyện muốn nói. Vừa mới đây thôi, một chuyện thật…

– Cô ấy kể cho mình cậu à?

– Không,cả đội trưởng nữa.

Kusanagi nhìn Ishigami. Mặt Ishigami trở nên xám xịt. Đôi mắt anh nhìn Yasuko, vằn lên những tia máu.

– Sao lại ở đây? – Ishigami lẩm bẩm.

Gương mặt bất động như thể bị đóng băng của Yasuko bỗng chốc vỡ vụn. Hai mắt chị đẫm nước mắt. Chị tiến lại gần Ishigami rồi bất ngờ quỳ sụp xuống.

– Em xin lỗi. Em rất xin lỗi. Vì mẹ con em… vì em mà… – Người chị rung lên.

– Cô nói gì thế? Cô… nói gì mà lạ thế… – Những lời nói nghe như đọc thần chú bật ra từ miệng Ishigami.

– Mẹ con em không thể hưởng hạnh phúc một mình… Em cũng phải trả giá. Em sẽ nhận hình phạt. Em sẽ chịu tội với anh. Em chỉ có thể làm được như vậy thôi. Em chỉ có thể làm được như vậy cho anh. Em xin lỗi. Em xin lỗi. – Yasuko chống hai tay, cúi gập đầu xuống đất.

Ishigami vừa lắc đầu vừa quay lưng đi. Khuôn mặt anh nhăn nhúm vì đau khổ. Rồi khi quay hẳn lưng về phía Yasuko, Ishigami giơ hai tay ôm đầu.

Anh hét lên như một con thú dữ. Một tiếng thét đau buồn, xen lẫn nỗi tuyệt vọng và hoang mang. m vang của nó lay động tất cả những người chứng kiến.

Nhân viên cảnh sát vội chạy tới để ngăn anh lại.

– Đừng động vào anh ấy! – Yugawa đứng ra chặn họ lại. – Ít nhất cũng để cho anh ấy khóc.

Yugawa tiến lại Ishigami, đặt tay lên vai anh.

Ishigami vẫn tiếp tục hét. Kusanagi nhìn như thể Ishigami đang dốc cạn linh hồn của chính mình.

Bình luận