Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của vợ chồng James. Tối thứ sáu, sau khi bọn trẻ đến trường tham dự buổi sinh hoạt ngoại khóa, vợ chồng James mời Jones và Jane đến dùng bữa tối để tham khảo ý kiến về buổi họp gia đình vừa qua của họ.
– Thật là tồi tệ! – Joyce kể khi mọi người đang ăn tối. – James và em đã rất nhiệt tình áp dụng ý tưởng mà anh Jones đã hướng dẫn. Chúng em tin rằng bọn trẻ sẽ có những phản ứng tích cực như các cháu nhà anh chị. Nhưng thực tế lại không phải như vậy. Hai đứa đã nổi cáu và ca thán rằng chúng đã có quá nhiều việc phải làm và không thể đảm đương nổi gánh nặng to lớn đó. Em đang lo, không biết phải làm thế nào với chúng đây.
– Chị rất lấy làm tiếc! – Jane trả lời. – Chị nghĩ có lẽ do trước đây bọn trẻ thường bị thúc ép học tập nên bây giờ chúng không còn cảm thấy thích thú trước trò chơi mới này. Em đừng lo, bọn trẻ nhà chị ban đầu cũng vậy thôi. Phải mất một thời gian, chị và anh Jones mới có thể giúp chúng cảm thấy tự tin để tự giải quyết vấn đề của chúng mà không cần ai nhắc nhở hay chỉ bảo.
– Vậy anh chị làm thế nào để dạy cho bọn trẻ cách suy nghĩ đó? – Joyce hỏi. – Em tin rằng Jake và Jolie là những đứa trẻ sáng dạ; nhưng thật sự em không hiểu tại sao chúng lại phản ứng tệ như thế.
Joyce bật khóc trong tuyệt vọng. Jane đến bên vòng tay an ủi cô.
– Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn thôi! – Jane nói một cách chắc chắn. – Hãy để anh chị chia sẻ cách anh chị đã dùng để giúp Joe và Jamie. Thật ra anh chị cũng tình cờ tìm được cách này. Và bây giờ, anh chị rất sẵn lòng chia sẻ tất cả những bí quyết cho vợ chồng em.
– Đúng vậy! – Jones tiếp lời. – Ừm… Bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Để nghĩ xem, chúng ta đã nhận ra sư khác biệt của bọn trẻ từ bao giờ nhỉ?
– Em nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi khi bọn trẻ bắt đầu học khác lớp. Đúng vậy! Chính là lúc ấy! Em đã nhận ra điều đó khi Jake và Joe tách ra học ở những lớp khác nhau, và tình trạng này cũng xảy ra tương tự với Jolie và Jamie. – Jane nhấn mạnh, quay qua nói với vợ chồng James. – Joe và Jamie đã được học với một giáo viên rất tuyệt vời. Cô ấy đã dạy cho chị rất nhiều điều. Sẽ không bao giờ chị hiểu được điều đó cho đến tận lúc tiếp xúc với cô ấy. Cô ấy không những đã ảnh hưởng lớn đối với Jamie mà cả với vợ chồng anh chị nữa. Jane khẽ xiết tay Jones khi nhấn mạnh những lời cuối.
– Ừ, đúng vậy! – Jones thêm vào. – Cô ấy thật là một giáo viên tuyệt vời. Và các cậu nghe Jane nói rồi đấy, Joe cũng đã từng học cô ấy vào năm lớp sáu, năm mà Joe và Jake bắt đầu học khác lớp. Tôi nghĩ rằng vấn đề bắt đầu từ đây.
– Cô giáo ấy tuyệt vời như thế nào? – James hỏi.
– Coi nào! – Jane bắt đầu kể. – Tên cô ấy là Edwards. Đó là một giáo viên rất yêu nghề. Không những thế, cô ấy rất am hiểu tâm lý của bọn trẻ và vô cùng kiên nhẫn.
– Vậy trước tiên là cô giáo ấy rất yêu bọn trẻ. – Joyce nói, bắt đầu nôn nóng. – Nhưng cô ấy đã làm gì để tạo nên sự thay đổi?
– Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên. – Jane nói. – Để chị kể cho em nghe phương pháp giảng dạy của cô ấy trên lớp. Đó thật sự là phương pháp thông minh và hiệu quả! Mỗi khi ra bài tập về nhà, cô Edwards luôn giải thích kỹ lưỡng yêu cầu của bài tập. Cô miêu tả rất chi tiết tất cả những gì bọn trẻ cần phải làm nhưng cũng chỉ rõ cho chúng thấy những phần được tự do sáng tạo. Thậm chí, cô ấy còn viết rõ ra những yêu cầu cần phải thực hiện cũng như số điểm tương ứng của mỗi phần. Rồi sau đó, rất cẩn thận, cô ấy yêu cầu bọn trẻ lặp lại những điều đã nghe được, để chắc rằng chúng hiểu rõ những gì cô muốn diễn đạt.
– Đúng vậy! – Jones chen vào. – Trong một buổi họp phụ huynh, cô Edwards đã giải thích về ý nghĩa và hiệu quả của việc giảng giải với bọn trẻ những điều chúng ta trông đợi ở chúng, và cô ấy còn lưu ý cả việc cần phải yêu cầu bọn trẻ nhắc lại những điều chúng đã được nghe. Cách làm này không những giúp bố mẹ hỗ trợ con cái trong việc làm bài tập được giao về nhà mà còn kết nối giáo viên với phụ huynh để cùng hỗ trợ nhau trong việc giáo dục con trẻ. Anh chị quyết định sẽ áp dụng cách làm đầy thú vị này và thật sự bất ngờ vì kết quả mà nó mang lại. Tôi nhận ra trước nay mình thật cứng nhắc biết bao! Tôi không hiểu tại sao mình lại không biết áp dụng cách thức này với các con, trong khi mỗi ngày tôi đều áp dụng nó với tất cả các nhân viên ở công ty.
Jane gật đầu tán thành:
– Điều khiến chị ngạc nhiên nhất chính là trước nay, dù bọn trẻ đã làm rất nhiều bài tập về nhà nhưng dường như chúng không nắm rõ cách thức thực hiện chúng. Và tất nhiên, hậu quả là điểm số của chúng không thể cao được. Nhưng điều đáng nói là bọn trẻ không bao giờ dám hỏi cũng cũng như đề nghị các thầy cô làm rõ điều đó trong giờ học bởi chúng sợ bị các bạn chê cười. Thậm chí, chúng cũng chưa hề nghĩ đến việc làm điều đó.
– Ừm…! – James gật gù. – Thật thú vị làm sao!
Anh đã bắt đầu nghiệm ra vấn đề.
Cách làm của người giáo viên đó thật ra cũng chính là phương-pháp-giao-việchiệu- quả mà trước đây Jones đã dạy cho anh. Giờ đây, James đã áp dụng rất nhuần nhuyễn phương pháp đó, nên anh tin rằng mình cũng sẽ làm tốt nó ở nhà.
– Chị chưa muốn dừng câu chuyện ở đây, – Jane nói, nhìn đồng hồ, – nhưng bọn trẻ sắp về rồi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau vậy. Cảm ơn về bữa tối nhé.
– Ồ! – Joyce nói. – Chính vợ chồng em mới cần phải nói cảm ơn. Câu chuyện thật sự rất hữu ích đối với bọn em. Nếu còn điều gì mà bọn em có thể học hỏi nữa, mong anh chị hãy chia sẻ thêm. Trước mắt, vợ chồng em sẽ thử áp dụng biện pháp “Trò chơi công việc” xem sao.
Sau khi gia đình Jones đi khỏi, Joyce nắm tay chồng:
– Nghe có vẻ thật đơn giản anh nhỉ?
Anh nghĩ sao?
– Những điều đó cũng giống như phương-pháp-giao-việc-hiệu-quả mà Jones đã từng chỉ cho anh trong công việc ở công ty. Anh tin rằng cách làm này có lẽ cũng hiệu quả đối với bọn trẻ. Anh đang hình dung nó có thể mang lại những gì cho gia đình chúng ta. Chúng ta hiện chưa có ý tưởng nào hay hơn thì cứ thử xem sao.
Tối hôm sau, Joyce và James đi cùng với hai con vào phòng để tìm cách giúp chúng làm bài tập về nhà. James kèm con trai, còn Joyce sẽ lo cho cô con gái. – Coi nào, tối nay con có những bài tập gì thế, Jolie? – Joyce hỏi.
– Dạ, môn Khoa học thường thức mẹ ạ!
– Jolie nheo mắt, có vẻ chẳng thích thú gì với môn học này. – Còn cả Toán và Anh văn nữa.
– Vậy con sẽ học môn nào trước?
– Môn Toán ạ! – Đây là môn Jolie thích nhất.
– Con có thể nói cho mẹ biết bài tập của con là gì không?
– Tất nhiên là được ạ. Nhưng môn Toán dễ lắm mẹ ơi; chỉ có môn Khoa học thường thức là khó thôi.
– Được rồi! Thế bài tập của môn Khoa học thường thức yêu cầu những gì?
– Chúng con phải nghiên cứu và so sánh khủng long ở các thời đại khác nhau.
– Ồ, Jolie à! Mẹ nhớ con thích khủng long lắm cơ mà. Tại sao con lại cảm thấy bài tập về nó lại khó?
Jolie than thở:
– Bởi vì con thật sự không biết yêu cầu của cô giáo là gì nữa. Mỗi lần con nghĩ con hiểu rõ và làm đúng yêu cầu bài tập thì cuối cùng con lại bị điểm kém. Con không hiểu được! – Cô bé dậm chân, giọng giận dỗi.
Mặc dù Jolie nhăn nhó nhưng Joyce vẫn cảm thấy mừng vì ít ra vợ chồng cô cũng đã bắt đầu tiếp cận được với bọn trẻ trong vấn đề học hành.
– Thế cô giáo đã nói với con những gì? Con có thể lặp lại chính xác những gì cô đã nói không?
Khi Jolie lặp lại những yêu cầu của cô giáo, Joyce nhận ra một vài điều. Cô biết rằng Jolie đã không nắm được yêu cầu của bài tập và phát hiện ra một số điểm mà cô có thể giúp để Jolie hiểu rõ hơn.
– Được rồi Jolie! – Joyce bắt đầu. – Hãy nói về những gì con có thể làm để hiểu đề bài kỹ hơn. Điều đó sẽ giúp con biết mình nên làm gì và sẽ đạt điểm cao hơn đấy.
– Nó cũng giúp con ở lại đội bóng đá chứ ạ?
– Mẹ nghĩ là như thế. Con có muốn thử không?
Jolie gật đầu, mặc dù vẫn còn một chút nghi ngờ. Joyce cẩn thận hướng dẫn Jolie cách tìm hiểu đề trước khi làm bài. Jolie chăm chú nghe, và ghi lại những điều mẹ nói lên cuốn tập khác để không quên.
Giảng giải cho con xong thì đã đến giờ ngủ, Joyce đề nghị:
– Con đã hiểu rồi thì nên đi ngủ sớm, ngày mai con sẽ tiếp tục làm bài tập Khoa học thường thức này nhé! – Joyce đề nghị. – Vâng ạ! – Jolie trả lời. – Nhưng mẹ ơi, còn bài tập tiếng Anh nữa, con cũng chưa làm nó.
Khi nán lại cùng Jolie xem xét bài tập tiếng Anh, Joyce nhận ra được rằng, cũng tương tự như bài tập Khoa học thường thức, Jolie cũng không hiểu được yêu cầu bài tập. Tuy không giúp con gái về mặt nội dung bài tập, nhưng Joyce đã giúp con định hướng cách tiếp cận với yêu cầu của đề bài. Và đó mới là điều quan trọng nhất. Cô thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi phòng con.
Tối hôm đó, Joyce và James so sánh những điều họ đã làm với nhau. Những gì James chia sẻ với Jake cũng tương tự như thế. Họ rất ngạc nhiên khi thấy tình trạng học hành của cả hai đứa con đều có một vài điểm chung. Chẳng hạn, khi gặp một thất bại nào đó ở trường, với tâm trạng chán nản, chúng sẽ không biết cách đối phó với những vấn đề tưởng chừng rất đơn giản. James cười:
– Nhưng chúng ta cũng nên biết rằng mình mới chỉ khám phá phần nổi của tảng băng trôi. Đó là kinh nghiệm mà anh đã học được khi làm việc với Jones. Nhưng anh nghĩ chúng ta đang dần dần cải thiện được tình hình, và đó mới là điều quan trọng.
– Đúng vậy! – Joyce gật đầu và với tay lấy một cuốn sổ ghi chép để trên bàn. Cô bắt đầu viết vào đó những điều mình đã học được.
– Em làm gì vậy?
– Đó là ý tưởng của Jolie đấy. Con bé đã ghi lại những điều em đã dặn dò để không quên. Vì anh nói chúng ta còn phải tham khảo ý kiến của vợ chồng Jones nên em ghi lại để khỏi quên.
– Đúng rồi! – James đồng ý. – Anh cũng làm như thế trong công ty. Anh ghi chú trên tấm bảng trắng, và cách làm đó thật sự rất hữu ích đấy.
– Vậy thì chúng ta cùng ghi lại nhé. Em nghĩ sau này chúng ta sẽ cần tới nó. Và đây là những gì Joyce ghi lại:
Khi giao nhiệm vụ cho
trẻ, cần phải nói cụ thể những gì bạn mong đợi ở chúng.
Yêu cầu chúng lặp lại để đảm bảo chúng hiểu đúng.
Giúp chúng áp dụng cách thức này với những bài tập, nhiệm vụ được giao ở trường.
Joyce suy nghĩ một chút:
– Em đang tự hỏi… – Cô thì thầm.
– Gì thế em? – James hỏi.
– Em nghĩ là còn một bước nữa trước bước này.
– Bước gì thế em?
Joyce giải thích:
– Có vẻ trước đây chúng ta đã khá vội vã khi cố giúp đỡ bọn trẻ, vì thế mà kết quả mới không mấy khả quan như vậy. Em nghĩ chúng ta nên chịu khó suy nghĩ kỹ hơn về những gì mình cần làm; chắc chắn khi ấy kết quả sẽ tốt hơn. Hai vợ chồng mình cần chuẩn bị kỹ hơn, anh ạ. – Cô nói và lại cầm bút, sổ ghi chép lên.
– Em viết gì thế? – James hỏi.
Cô đưa cho chồng cuốn sổ để anh đọc:
Chuẩn bị trước
– Đây sẽ là bước đầu tiên – Joyce tiếp tục.
– Anh cũng nghĩ như vậy, mặc dù anh chẳng muốn công nhận chuyện đó. – Jones nói bằng giọng hài hước.
Joyce phụ họa:
– Đúng vậy! Tệ thật đấy! Lẽ ra anh phải biết rõ điều này hơn em chứ, vì anh vẫn phải thường xuyên áp dụng nó mà.
Suốt tuần sau đó, lũ trẻ về nhà trong tâm trạng vui vẻ vì chúng đã hiểu bài tập hơn. Sau mỗi bữa tối, chúng đều tự giác trở về phòng và hoàn thành bài tập của mình. Rõ ràng, chúng đã tự tin hẳn lên trong việc học tập. Cả gia đình James đã có một tuần vui vẻ bên nhau và mọi người đều thích thú trước sự thay đổi này.