Hai tuần sau đó, mọi chuyện trong gia đình James diễn ra rất tốt đẹp. Cả gia đình, đặc biệt là Jake và Jolie, có vẻ đã bắt được nhịp sống mới. Cả hai chủ động hơn, thoải mái hơn, cả khi ở trường lẫn ở nhà.
Chúng cũng cảm thấy gắn bó và gần gũi hơn với bố mẹ. Bọn trẻ biết rằng chúng có thể tìm đến bố mẹ bất cứ khi nào cần sự giúp đỡ và sự giúp đỡ ấy luôn thật hữu ích. Vào bữa ăn giữa tuần tiếp theo, James và Joyce quyết định mua một món quà tặng cho vợ chồng Jones. Họ rất cảm kích trước sự giúp đỡ của gia đình người anh họ và muốn tỏ lòng biết ơn của mình. Dù không chắc còn điều gì cần học hỏi nữa hay không, họ vẫn muốn ăn mừng vì những thành tích đã đạt được. James và Joyce không biết là vợ chồng Jones cũng có một bất ngờ dành cho họ.
Khi chuông cửa reo, James bỗng cảm thấy có điều gì bất thường bởi theo thói quen giữa hai nhà, vợ chồng Jones sẽ tự mở cửa, bước thẳng vào nhà mà không cần phải bấm chuông.
– Chẳng lẽ đây không phải là vợ chồng Jones sao? – Anh tự nhủ và cảm thấy không vui khi nghĩ rằng đó có thể là nhân viên tiếp thị nào đó.
Anh mở cửa và ngạc nhiên khi thấy Jane và Jones đang đứng đó, phía sau là một người phụ nữ lạ.
Đó là một phụ nữ trung niên nhỏ bé với mái tóc xoăn dày. Điểm thu hút nhất ở bà chính là đôi mắt. Đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười tươi tắn của bà khiến James cảm thấy thật dễ chịu. Anh đã đoán ra bà là ai trước khi được Jones giới thiệu.
– Đây là cô Edwards. Hy vọng cậu không phiền khi tôi mời cô ấy đến. Tôi biết Joyce luôn làm rất nhiều đồ ăn, và vợ chồng cậu đều muốn gặp cô. Tối nay là buổi tối hiếm hoi cô Edwards rảnh rỗi, và thật vinh hạnh khi cô đã dành nó cho chúng ta.
– Ôi ! – James thốt lên. – Cô Edwards! Thật hân hạnh khi được gặp cô.
– Joyce! – Anh gọi lớn khi mời mọi người vào nhà. – Em xem ai đến chơi này.
Joyce đi ra khỏi nhà bếp, lau tay vào một cái khăn.
– Anh gọi gì vậy? – Cô im lặng ngay khi nhìn thấy người mới đến. – Nào, mọi người đừng nói, để em đoán. Chắc hẳn đây là cô Edwards, đúng không?
– Chính xác! – Jones cười. – Em đoán hay ghê!
– Thật là tuyệt vời vì cuối cùng cũng gặp được cô! Chúng tôi đã nghe kể rất nhiều về cô. Cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều dù chúng ta chưa gặp nhau bao giờ! Cô Edwards mỉm cười.
– Vâng! Tôi cũng rất vui khi được gặp mọi người. Jane và Jones đã nói với tôi về những bữa tối vui vẻ của mọi người. Và thật tuyệt vời khi được tham dự buổi tối nay.
– Thật đúng lúc! Tôi nghĩ đã đến lúc chúng tôi tốt nghiệp được rồi, đúng không Jones? – James hỏi.
– Gần như thế! – Jones nói đùa. – Nhưng phải đợi xem tối nay mọi người có đạt điểm cao không đã, và cô Edwards sẽ là người quyết định.
Cô Edwards nói với một nụ cười tươi tắn:
– Ôi không, tôi không muốn chịu áp lực nữa đâu. Đánh giá học sinh ở trường đã đủ lắm rồi!
– Có thể là hơi sớm, nhưng hãy cứ coi như chúng ta đang ở nhà hàng Ritz nhé! – James nói khi lấy một chai champagne ra khỏi thùng đá. – Jones, phiền anh xếp ly ra được không? Tôi sẽ rót rượu. Đã đến lúc nói lời chúc mừng rồi.
– Sẵn sàng thôi! – Jones lấy ly ra khỏi tủ và đưa cho từng người.
Khi đã rót đầy các ly, James hít một hơi dài, hào hứng chuẩn bị nói lời chúc mừng thì Jones đã giành lời.
– Chúc mừng James và Joyces, những học trò giỏi nhất của tôi từ trước đến nay! – Ôi Jones! – James kêu lên rồi đấm vào vai Jones một cách vui vẻ. – Anh luôn đối xử với tôi như thế!
– Chúng ta nâng ly thôi.
Họ cụng ly và uống một ngụm champagne. James cười thật tươi, bắt đầu:
– Cảm ơn Jane và Jones, những người bạn tốt nhất.
Đến lượt mình, Joyce nói:
– Cảm ơn cô Edwards, cô giáo tuyệt vời nhất!
– Nào! Nâng ly đi! – Tất cả cùng đồng thanh.
– Các bạn tử tế quá, xin cảm ơn! – cô Edwards nói khi nhấp thêm một ngụm, vẻ cảm động. James chuyển sự chú ý của mọi người bằng cách dẫn mọi người đến bàn ăn và thông báo những món ăn mà Joyce đã chuẩn bị.
– Vịt quay với cam; cơm thập cẩm và rau non. Và cuối cùng là món chocolate phồng đút lò dành cho tráng miệng.
Những tiếng “Ôi!”, “Ngon quá!” vang lên khắp nơi. Jones hào hứng la lên:
– Mang chúng lên nào!
Suốt bữa tối, James và Joyce kể lại những gì xảy ra trong hơn hai tuần qua. Họ cũng thuật lại cho cô Edwards biết toàn bộ câu chuyện từ khi bắt đầu, những diễn biến chính, những thời điểm khó khăn, những điều họ đã làm được và cả mong ước trong tương lai. Trên hết, họ bày tỏ sự biết ơn vì những kinh nghiệm quý báu của cô. Và kết thúc câu chuyện của mình, họ nói rằng bữa tối này là để chúc mừng cho một bài học kinh nghiệm quý giá đã được truyền dạy thành công.
James tổng kết:
– Thật khó mà tin rằng 8 tuần đã trôi qua kể từ khi mọi chuyện bắt đầu. Joyce tiếp lời:
– 8 tuần nghe có vẻ là một thời gian dài, nhưng nhìn vào những gì chúng tôi đã tiếp thu được, cũng như tình hình khả quan trong hiện tại, thì có thể nói 8 tuần qua là một quãng thời gian rất ngắn.
– Đúng! – Cô Edwards tán thành. – Có vẻ thời gian trôi qua rất chậm chạp khi chúng ta phải đối mặt với một khó khăn nào đó. Tuy nhiên, một khi đã nhận ra hướng đi, thì ta lại có cảm giác nó trôi qua rất nhanh.
– Những gì chúng tôi học được rất đơn giản và dễ hiểu; nhưng thật sự nó đã giúp ích cho chúng tôi rất nhiều. – James nói. – Không thể nào tìm được điều gì tốt hơn thế.
– Chắc chắn rồi. – Jones hòa vào. – Những công cụ đơn giản như thế thật sự có hiệu quả. Chúng làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên dễ dàng hơn. Nhưng như các công cụ khác, chúng chỉ có ích khi được dùng đến.
– Chắc chắn rồi! – James và Joyce cùng tán thành.
– Nó thật sự đã thay đổi cuộc sống của chúng tôi. – Joyce tiếp tục. – Từng bước một, nó đã giúp lũ trẻ nhà tôi thành công hơn cả những gì chúng tôi mong đợi; đã mang chúng tôi đến gần nhau hơn. Thật tuyệt vời! James chân thành nói:
– Chúng em rất cảm kích trước tấm lòng và sự giúp đỡ của anh chị, Jane và Jones! Vợ chồng em có một món quà nhỏ muốn dành tặng anh chị. Xin lỗi cô Edwards, nếu biết cô sẽ ở đây, nhất định chúng tôi đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cảm ơn cô.
Cô Edwards trả lời:
– Việc biết các bạn thành công đã là món quà đối với tôi rồi.
Jane từ chối:
– Các em không cần tặng quà cho anh chị đâu.
Joyce quả quyết:
– Vợ chồng em chỉ muốn cám ơn anh chị vì những gì đã làm cho gia đình em. Thế nên, đây là món quà nhỏ của chúng em.
James và Joyce rời khỏi phòng và quay trở lại với một cái hộp lớn. Họ đã phải ghép nhiều tờ giấy gói quà mới có thể gói được nó.
Joyce giải thích:
– Lũ trẻ đã giúp mình chọn và gói quà. Jones vừa chuẩn bị xé lớp giấy gói quà thì Jane đã ngăn lại.
– Đợi một chút, Jones. – Jane nhìn gần hơn và thấy trên mỗi lớp giấy gói quà có đính những mảnh dán khác nhau. Thoạt nhìn, chiếc hộp như một tác phẩm cắt dán tuyệt đẹp. – Ôi, đẹp quá!
– Đó là ý tưởng của bọn trẻ đấy.
Chúng đã rất vui khi trang trí món quà này.
– Thôi nào, nhìn giấy bao quà như thế là đủ rồi. Mở ra đi nào! – Jones yêu cầu một cách nghịch ngợm.
– Ôi, Jones! – Jane cười khúc khích. – Anh như một đứa trẻ lớn xác ấy!
– Anh rất thích những món quà! – Jones cười, nhưng rồi nụ cười trên mặt anh dần biến mất.
– Chuyện gì thế Jones? – Jane thắc mắc.
– Giấy bao quà làm anh nhớ đến một chuyện. Không chỉ là 5 bước đâu, phải là 6 chứ. Chúng ta đã quên mất một bước. Có lẽ chúng ta không nên ăn mừng vội.
– Tôi biết thiếu cái gì rồi. – James nói, hoàn toàn hiểu rõ ý của người anh họ, giống như hồi họ còn nhỏ. – Một buổi nói chuyện cuối cùng, giống như bước cuối cùng trong quá trình ủy thác mà cậu đã chỉ cho mình trong công việc.
– Đúng vậy! – Jones gật đầu. – Nhưng ở đây chúng ta nên gọi đó là “Buổi tổng kết”.
– Tổng kết? – Joyce ngạc nhiên. – Nhưng tổng kết gì mới được chứ?
– Ồ, dĩ nhiên rồi. Buổi tổng kết! – Jane đồng tình. – Em cũng quên khuấy chuyện ấy. May mà anh lại nhớ, Jones. Nhưng có vẻ như James đã đi trước anh trong chuyện này rồi.
– Mọi người đang nói về chuyện gì vậy? Hình như chỉ có tôi là người duy nhất ở đây không hiểu gì cả. – Joyce than vãn. – Tôi nghĩ đúng thế thật. – Cô Edwards đùa. – Nhưng không sao, rồi cô sẽ hiểu ra ngay thôi mà.
James bắt đầu:
– Tổng kết là lần trao đổi cuối cùng về những gì đã xảy ra. Jones đã hướng dẫn cho anh điều này khi thực hiện quá trình ủy quyền trong công việc ở công ty.
Joyce nhún vai:
– Em vẫn chẳng hiểu gì cả.
Cô Edwards bèn giải thích:
– Khi đã hoàn tất 5 bước đầu tiên, nên có một buổi họp cuối cùng để mọi người tổng kết những gì đã xảy ra, cả những mặt tốt lẫn không tốt. Nó giúp chúng ta có cái nhìn tổng quát về mọi chuyện, và rút kinh nghiệm cho lần sau.
Đó là một cuộc đối thoại mà mỗi người đều cho và nhận ý kiến phản hồi về những việc đã xảy ra. Đó là cơ hội tuyệt vời để chúng ta định hướng con đường tương lai của mình, về những gì mình muốn làm và những gì nên loại bỏ. Và cuối cùng, đó là dịp chúng ta ăn mừng thành công. Tôi luôn áp dụng điều này với các học sinh của mình vào cuối kỳ và cuối năm học. Thỉnh thoảng tôi cũng áp dụng với những bài tập lớn, thậm chí tôi còn áp dụng điều này với những phụ huynh quan tâm đến việc học hành của con cái họ. Thật ra tôi nghĩ có hai người như thế trong phòng này.
Jane và Jones nhìn nhau mỉm cười.
Joyce rạng rỡ hẳn lên :
– À, tôi hiểu rồi. Giống như những gì chúng ta đang làm tối nay, đúng không?
Chúng ta nói về những gì chúng ta đã làm tốt cũng như những gì cần phải được cải thiện cùng những bài học kinh nghiệm. Chúng ta sẽ có một buổi tổng kết với lũ trẻ, đúng không?
– Chính xác ! – Cô Edwards gật đầu. – Đó là việc cần thiết.
– Xinh đẹp và thông minh! – James ôm vợ khen ngợi. – Thật tuyệt khi chúng ta cùng trải qua những chuyện như thế này. Chúng ta là một đội xuất sắc.
– Nào! Nào! – Jones xen vào. – Trò lãng mạn này dừng được chưa? Chúng ta quay lại với món quà đi chứ.
Jane đấm nhẹ vào vai chồng:
– Ôi ! Anh tệ thật đấy. Họ đang có giây phút ngọt ngào cơ mà!
Jones mỉm cười và bắt đầu mở lớp giấy bao. Jane cũng tham gia vì cô biết, để Jones mở quà thì việc này chẳng biết bao giờ mới kết thúc.
Khi món quà được mở ra, cả hai ngây người ra nhìn. Đó là một chiếc lều du lịch được làm bằng chất liệu mới nhất, nhẹ, có khả năng chống thấm nước và chống xì hơi. Không những thế, nó còn có thêm 10 sợi carbon siêu nhẹ xung quanh cùng các dụng cụ cần thiết khác. James và Joyce biết gia đình Jones đã để ý đến chiếc lều này từ lâu. Chiếc lều cũ của họ bằng vải dù, đã bắt đầu thấm nước và bị rách ở các mép nối. Chiếc lều cũ lại rất nặng nên mỗi lần đi chơi, việc dựng lều với họ là cả một vấn đề. Họ cũng luôn phải cầu trời không mưa để túi ngủ và quần áo bên trong không bị ướt.
Jane và Jones nhìn chăm chăm vào món quà, cuối cùng Jones cũng nói :
– Món quà này lớn quá.
– Nó xứng đáng với những gì mà anh chị đã làm cho gia đình chúng em.
Joyce nói và ôm cả hai thật chặt. Mọi người mỉm cười cảm ơn lẫn nhau.
– Đến lúc ăn tráng miệng rồi ! – Joyce nói lớn khi chuông lò nướng reo. Sau đó, họ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn tráng miệng. Cô Edwards chia sẻ với mọi người kinh nghiệm dạy học của cô. Cô cũng kể với họ về những gì cô đã học được từ học sinh và những bậc phụ huynh như họ. Sự thông thái và tình yêu nghề của cô khiến mọi người hết sức kính phục.
– Tôi ước năm nào cô cũng dạy con cái chúng tôi ! – James nói với cô, và những người khác cũng gật đầu đồng tình.
– Ồ, tôi có thể nói rằng chính những phụ huynh như các bạn, người không chỉ liên quan mà còn háo hức muốn đóng góp sức mình vào việc dạy dỗ lũ trẻ, mới chính là những người mang đến thành công cho việc dạy học của chúng tôi. Nó giống như việc cái kiềng phải có 3 chân mới trở nên vững chãi vậy. Nếu thiếu đi một chân thì cái kiềng sẽ khập khiễng và yếu ớt. Các bậc phụ huynh đóng vai trò quyết định trong việc nuôi dạy con trẻ. Họ là hình mẫu mạnh mẽ, ổn định nhất đối với trẻ. Do đó, những gì họ nói hoặc làm sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hành động của chúng. Tôi chỉ dạy dỗ chúng trong một năm, nhưng các bạn, với vai trò là cha mẹ, sẽ có ảnh hưởng tới chúng trong ít nhất 18 năm.
Jones tán thành :
– Cô nói rất đúng. Thật khó mà tin được là có những bậc cha mẹ lại không muốn giúp đỡ con cái để chúng có thể phát huy hết năng lực. Tôi cho là hầu hết các bậc phụ huynh đều rất quan tâm đến con cái của mình. Nhưng cũng như chúng tôi, họ không biết phương pháp nào hiệu quả để giúp cho con.
– Đúng đấy! – Cô Edwards ủng hộ. – Đó là lý do tại sao tôi đề xuất chương trình gồm 6 bước như trên cho nhiều phụ huynh. Đây là cách thức tốt nhất để chiếc kiềng 3 chân vững vàng. Tôi cũng chia sẻ điều này với các đồng nghiệp, đặc biệt các giáo viên từng là học trò của tôi, để họ có thể làm như tôi. Đó chính là cách làm hữu ích nhất.
– Ôi! – Cô Edwards nhìn đồng hồ. – Muộn mất rồi! Rất tiếc nhưng tôi phải về. Cảm ơn các bạn về bữa tối, James và Joyce. Thật vui vì đã được gặp mọi người.
Khi tất cả đã về, James thu dọn bát đĩa trong khi Joyce đi tắm. Sau khi ngâm người trong bồn nước ấm, Joyce sảng khoái bước vào giường và vui vẻ ghi lại những lưu ý cuối cùng trong chương trình giúp đỡ con:
Nên có một buổi tổng kết sau khi hoàn tất một bài tập, dự án lớn, và sau mỗi tuần, mỗi tháng.
Hãy coi đó là một buổi thảo luận để mọi người trao đổi ý kiến, nhận xét về những mình đã làm được hoặc chưa được để thực hiện tốt hơn trong thời gian tới.
Thống nhất về những gì có thể cải thiện và ăn mừng thành công.