Rất hào hứng với những dấu hiệu khả quan vừa đạt được, gia đình James quyết định sẽ mời gia đình Jones đến ăn tối hai tuần một lần. Trên thực tế, mỗi tháng lũ trẻ phải tham dự hoạt động ngoại khóa hai lần nên đó sẽ là thời gian để các vị phụ huynh gặp gỡ và trao đổi kinh nghiệm dạy dỗ con cái. Họ không chỉ nói về những gì xảy ra trong hai tuần vừa qua, mà còn bàn bạc về những gì cần làm trong hai tuần tới. – Sao, mọi chuyện thế nào rồi? – Jones hỏi khi bước vào nhà. Anh cũng rất hào hứng muốn biết kết quả mà vợ chồng James đã đạt được, chẳng khác gì vợ chồng James đang hăm hở chia sẻ nó.
– Đến bây giờ thì mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp. – James nói khi giúp cả hai treo áo khoác lên giá. – Chúng em giúp bọn trẻ nắm chắc các yêu cầu của bài tập, và hỏi lại nếu cảm thấy chúng chưa hiểu rõ, và cả hai đã tiến bộ rất nhanh. Chúng có vẻ rất vui khi nhận được sự giúp đỡ này. Tuy nhiên vẫn còn một vài vấn đề khác.
– Chuyện gì thế? – Jane hỏi.
– Hai đứa nhóc của em đã làm bài tốt hơn trước nhiều, nhưng chúng vẫn gặp rắc rối về thời hạn nộp bài. – Joyce giải thích thêm. – Có vẻ như chúng không làm chủ được thời gian, hoặc không thể dự tính trước được thời gian cần thiết để hoàn thành số bài tập được giao. Vợ chồng em cũng đã bàn bạc với nhau, nhưng không biết nên tư vấn cho chúng như thế nào.
Anh chị có ý kiến gì không?
Jane và Jones nhìn nhau và mỉm cười; dường như cả hai đang cùng nghĩ về một chuyện gì đó. Khi James chuẩn bị lặp lại câu hỏi thì Jane bắt đầu:
– Anh chị cũng từng gặp phải trường hợp đó. Chị gần như đã quên mất chuyện ấy, vì dường như đã lâu lắm rồi.
– Lâu lắm là khi nào? – Joyce hỏi, giọng nôn nóng. Cô muốn biết rõ hơn về vấn đề này để có thể giúp bọn trẻ đi đúng hướng. Jane thuật lại câu chuyện:
– Đó là vào buổi họp phụ huynh lần thứ hai với cô Edwards. Cô thông báo rằng Joe đang không theo kịp tiến độ học ở lớp. Thật ra, anh chị cũng biết điều này khi thấy điểm số của thằng bé ngày càng giảm dần.
Chị không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì thấy thằng bé vẫn nắm rất rõ bài tập. Anh chị đã hỏi ý kiến cô Edwards và cô đã giải thích rằng vấn đề mà Joe gặp phải là điều rất thường gặp ở lứa tuổi chúng. Cô ấy đã khiến anh chị yên tâm và có thể bình tĩnh tìm ra cách giải quyết tốt nhất.
Jones thêm vào:
– Đúng đấy. Thay vì than vãn, anh chị ngồi lại suy nghĩ và bàn bạc nghiêm túc để tìm ra biện pháp giúp bọn trẻ.
Jane tiếp tục:
– Cô ấy nói khối lượng công việc mà học sinh phải làm trong trường đang tăng dần trong khi bọn trẻ lại có xu hướng tập trung nhiều hơn vào các hoạt động ngoại khóa và các vấn đề bên ngoài lớp học. Do đó, tất nhiên là chúng sẽ gặp khó khăn trong việc sắp xếp và cân bằng thời gian. Và chúng ta hoàn toàn có thể giúp chúng làm việc này, vì hầu như chúng ta đều đã biết đến việc sắp xếp thời gian. Thậm chí, dù không biết đến kỹ năng đó chăng nữa thì chúng ta cũng biết được mình nên làm gì để quản lý thời gian tốt hơn. Vì thế, hãy chia sẻ kinh nghiệm ấy với con cái chúng ta.
Jones nói thêm:
– Anh phải thừa nhận rằng sau khi giúp Joe, anh cũng đã học được cách sắp xếp thời gian của mình hợp lý hơn. Thằng bé chịu ảnh hưởng rất lớn từ bố; nên nếu muốn giúp thằng bé, mình buộc phải làm gương cho nó trước.
Jane mỉm cười khi nhớ lại mọi chuyện:
– Thật là buồn cười khi mình nghe anh Jones khuyên Joe cách để học tốt hơn; trong khi mình biết thật ra anh ấy chưa từng làm điều ấy.
– Và cô ấy cũng đã nói cho mình biết điều này ngay sau đó. – Jones cũng cười, xiết tay vợ âu yếm.
Joyce không kìm được câu hỏi cô muốn biết ngay:
– Vậy rốt cuộc cô Edwards đã nói với mọi người những gì về trường hợp của Joe?
– À, vâng! – Jane nói. – Phần quan trọng nhất đây. Cô Edwards nói có rất nhiều cách quản lý thời gian, nhưng điều quan trọng là phải tìm ra cách thích hợp đối với từng người. Cô ấy đề nghị anh chị mua cho Joe một cuốn lịch treo tường lớn.
Trên cuốn lịch đó, Joe có thể ghi lại tất cả các hạn nộp bài tập bằng một màu mực.
Ngoài ra, thằng bé cũng có thể ghi lên đó lịch luyện tập bóng rổ bằng một màu mực khác, lịch hoạt động xã hội theo màu mực khác nữa.
Sau khi đã ghi mọi thứ lên lịch, chị yêu cầu thằng bé ước lượng thời gian cần thiết cho mỗi bài tập, đồng thời xem xét các hoạt động khác như học ngoại khóa, luyện tập bóng rổ… Cô Edwards cho biết cô đã áp dụng cách làm này với Joe ở trường và thằng bé đã tiến bộ rõ rệt. Cô ấy cũng lưu ý rằng nếu cả gia đình và nhà trường cùng áp dụng cách thức này thì hiệu quả của nó sẽ tăng lên rất nhiều. Thú vị hơn là đôi khi cô ấy để cho bọn trẻ tự lên lịch cho những công việc của mình.
Jones bổ sung:
– Anh đã học được nhiều điều thú vị khi giúp đỡ Joe. Khi nhìn thằng bé sắp xếp lại lịch hoạt động của nó, anh bỗng nhận ra mình cũng muốn chủ động hơn trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Jane cười:
– Đó cũng là lúc chị khám phá ra Joe đã thừa hưởng một trong những tính xấu của anh Jones.
– Này, anh cũng nhận ra điều tương tự như vậy đấy. – Jones đùa.
– Tính xấu gì vậy? Có thể nói ra cho mọi người nghe được không? – James nhìn Jones đầy tò mò.
– Đó là tính hay trì hoãn! – Jane trả lời. James hết sức ngạc nhiên khi nghe Jane nói như vậy. Anh đã chơi thân với Jones từ bé nhưng lại không nhận ra điều này.
– Jones này! Thành thật mà nói thì tôi không hề biết là anh có cái thói quen xấu đó đâu nhé. – James nói, vỗ vỗ vai người anh họ.
Joyce buột miệng:
– Có lẽ vì anh cũng như thế.
Cô và Jane cùng phá lên cười trong khi hai anh em Jones và James nhìn nhau với vẻ mặt giả vờ cau có.
– Nào, hai người cười xong chưa? – Jones hỏi, cố gắng làm cho mọi người quên những gì đang nói về mình, dù anh vẫn rất sẵn sàng đón nhận mọi sự trêu chọc của họ.
– Hãy quay trở lại vấn đề chính đi nào. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
– Đúng rồi. – James đồng ý. – Vậy là anh chị đã mua cho Joe một cuốn lịch treo tường và để thằng bé tự ghi lại mọi bài tập, hoạt động của mình lên đó bằng nhiều màu mực khác nhau, đúng không?
– Đúng vậy! – Jane trả lời. – Trở lại vấn đề quản lý thời gian của Joe, cô Edwards đề nghị rằng một khi mọi thứ đã ghi trên lịch, Joe cần ước lượng thời gian cần thiết cho mỗi bài tập lớn, ghi ngày bắt đầu và ngày hoàn thành trên lịch. Sau đó thằng bé cần nối ngày bắt đầu và ngày kết thúc lại với nhau, và ghi rõ nó dành bao nhiêu thời gian để làm bài tập mỗi ngày. Với những môn thằng bé không thích, hoặc các môn khó, cô Edwards đề nghị nên dự phòng thêm một ngày để đảm bảo hoàn thành đúng hạn định.
Khi anh chị áp dụng cách thức này với Joe, tính trì hoãn của thằng bé càng lộ rõ. Chị nhận ra Joe thường làm bài tập của các môn nó thích trước, ngay cả khi chúng không tốn nhiều thời gian lắm. Tiếp theo, nó sẽ làm những bài dễ nhất rồi cuối cùng mới đến những bài tập khó. Điều đó đồng nghĩa với việc nó chẳng bao giờ hoàn thành đúng hạn.
Jones cười:
– Tất nhiên, vì cách làm này không thể mang lại hiệu quả nên anh chị phải giúp thằng bé tìm cách khác, nhờ vào sự giúp đỡ của cô Edwards. Và anh phải thừa nhận là mình cũng đang áp dụng nó ở công ty. Nó thật sự hiệu quả đấy.
– Được rồi, em sẽ thử áp dụng nó với lũ trẻ nhà em xem sao. Em nghĩ thế nào, Joyce? Đã sẵn sàng chưa? – James quay lại nhìn vợ, mỉm cười chờ đợi.
– Sẵn sàng ư? Em đang rất nóng lòng đây! – Joyce thốt lên.
Jones và Jane tay trong tay đi bộ về nhà. Trời đêm rất đẹp, trăng chiếu vằng vặc. – Thật vui vì đã giúp được vợ chồng James, trong khi mình cũng củng cố được những gì chúng ta đã học, em nhỉ? – Jones xiết chặt tay vợ.
Jane đồng ý:
– Vâng, em cũng thấy rất vui.
Trong khi đó, với Joyce và James, niềm vui của họ còn lớn lao hơn. Họ dọn dẹp, rửa chén đĩa và ngồi bên nhau trong phòng khách.
– Chúng ta hãy cùng áp dụng biện pháp này với các con mình, anh ạ! – Joyce lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
– Em nghĩ như thế sẽ hiệu quả hơn việc mỗi người thực hành riêng lẻ với một đứa. Anh thấy thế nào?
– Hay đấy. Em thật tuyệt vời, Joyce ạ. Khi cùng nhau chia sẻ tất cả những khó khăn trong gia đình mình như thế này, anh cảm thấy vững tin hơn rất nhiều.
Joyce mỉm cười, dựa đầu vào vai chồng. Đó cũng chính là điều mà cô đang nghĩ.
Ngày hôm sau, Joyce vào hiệu sách gần công ty để mua vài cuốn lịch lớn cho bọn trẻ. Cô biết Jolie rất thích mèo nên chọn một cuốn lịch có in hình những chú mèo cho cô bé. Với Jake, cô chọn một cuốn lịch in hình Người Nhện. Thằng bé cần được giúp đỡ, bởi vì cũng như James, Jones và Joe, nó là người hay trì hoãn công việc. Joyce tin việc chọn những tấm lịch các con yêu thích sẽ khích lệ hai đứa thực hiện ý tưởng của bố mẹ.
Joyce gói lịch bằng những tờ giấy có hình vui nhộn và đưa cho bọn trẻ sau khi dùng xong bữa tối.
– Ôi, đẹp chưa này! Người Nhện! – Jake hét lên thích thú khi xé lớp giấy gói.
– Mèo con! – Jolie cũng thốt lên đầy vui sướng khi mở gói quà của mình.
– Nhưng mẹ ơi! – Jake nhìn từ Joyce sang James hỏi. – Sao bố mẹ lai mua lịch cho tụi con vậy? Lạ quá!
Jolie hưởng ứng theo:
– Đúng vậy ạ! Lạ quá!
James trả lời:
– Những cuốn lịch này món quà mà bố mẹ tặng cho các con. Bố mẹ sẽ chỉ cho tụi con cách dùng chúng trong việc học tập. Lại đây nào, bố mẹ sẽ giải thích cho các con rõ.
Joyce và James thay phiên nhau giải thích về những gì họ sắp làm và tại sao lại làm như vậy. Joyce cũng mua thêm nhiều bút màu để bọn trẻ có thể dùng chúng ghi chú lên lịch. Jake và Jolie bắt đầu bằng việc nhớ lại lịch luyện tập thể thao, các hoạt động xã hội cũng như các buổi dã ngoại cùng với các bạn trong thời gian tới. Sau đó, chúng chạy về phòng lấy bài tập về nhà xuống để xem thời hạn nộp bài. Mọi chuyện hoàn tất cũng là lúc đến giờ đi ngủ. Cả hai đứa quyết định mang lịch của mình lên phòng để xem lại lần nữa. Jolie nhìn chăm chú vào tờ lịch đến mức suýt va vào tường còn Jake thì phóng lên cầu thang nhanh hết mức có thể. Và trong khi Jolie treo cuốn lịch ngay trên bàn học của mình thì Jake đã thay cuốn lịch mới vào vị trí của một trong những tấm hình Siêu nhân mà cậu thích nhất trên tường.
Vợ chồng James cũng về phòng ngủ.
Trước khi ngả lưng vào giường, James hỏi vợ:
– Em nghĩ kết quả sẽ ra sao?
– Em tin mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp thôi, anh ạ.
– Anh cũng tin thế! – James nói và cười thật tươi. – Bây giờ, chúng ta chỉ phải nhắc nhở để bọn trẻ dùng và cập nhật chúng mỗi ngày mà thôi.
Joyce mỉm cười:
– Em nghĩ chúng ta cũng phải ghi điều đó lên lịch của mình nữa.
Joyce với tay lấy cuốn sổ ghi chép đặt trên bàn và viết:
Mua lịch và tạo cho bọn trẻ thói quen ghi các bài tập, lịch luyện tập thể thao, các hoạt động ngoại khóa lên lịch bằng nhiều màu mực khác nhau.
Đối với những bài tập lớn, hãy để bọn trẻ tự tính toán thời gian cần thiết và ghi lại ngày bắt đầu cũng như ngày kết thúc.
Sau đó, yêu cầu chúng nối liền hai ngày, thể hiện khoảng thời gian cần thiết để hoàn thành bài tập.
Cuối cùng, để bọn trẻ ghi lại thời gian cần cho việc làm bài mỗi ngày. Hãy chắc rằng bọn trẻ luôn cập nhật điều đó trên lịch.