Tiền Giai Nghiên đứng ngoài cửa, mặc dù dì Trân không nói gì nhưng cô ta cảm thấy thái độ của dì Trân hôm nay khác hẳn với mọi ngày.
Trước đây dì Trân sẽ mời cô vào trong, thậm chí khi cô ta ngồi trong phòng khách còn chạy đi pha trà cho cô ta. Hôm nay chỉ bảo cô ta đứng ngoài cửa đợi, không thấy người đâu.
Trong lòng Tiền Giai Nghiên suy nghĩ đủ thứ, nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa có một chiếc xe ô tô, đó không phải là xe của Hứa Trì.
Chẳng lẽ trong nhà có khách? Thế nên mới không cho cô ta vào? Hơn nữa Vu Ngọc Cầm cũng đang giận cô ta, lần trước cô ta nhờ đồng nghiệp lấy địa chỉ nhà Hứa Trì, còn tùy tiện tới…
Khi Tiền Giai Nghiên đang suy nghĩ lung tung, Vu Ngọc Cầm tới.
“Dì Ngọc Cầm.” Tiền Giai Nghiên cười ngọt ngào, gọi tên bà.
Vu Ngọc Cầm cười cho có lệ, còn không bảo cô ta đi vào trong, hỏi. “Hôm nay không phải cuối tuần, không đi làm sao?”
Ngụ ý là, hôm nay cô ta không nên xuất hiện ở đây.
Tiền Giai Nghiên giả vờ như nghe không hiểu, nở nụ cười bước lên hai bước, nói. “Hôm nay cháu được nghỉ, bạn của cháu mới đi Nhật về, tặng cháu vài món đồ, cháu biết dì thích ăn đồ ngọt nên mang tới đây.”
Tiền Giai Nghiên vừa nói vừa nâng hộp quà trên tay, đều là mấy hộp chocolate được đóng gói kỹ.
Vu Ngọc Cầm liếc nhìn, không nói gì. Nếu như Tiền Giai Nghiên đã tới đây, có vài lời nói nên nói trước mặt thì mới tốt.
“Vào trong trước đi.”
Tiền Giai Nghiên vâng dạ, đi theo Vu Ngọc Cầm vào trong phòng khách, không thấy có ai ở bên trong, hỏi Vu Ngọc Cầm. “Dì Ngọc Cầm, cháu thấy có một chiếc xe đỗ bên ngoài…Trong nhà có khách sao?”
“Không có.”
Hứa Trì và Tần Cần không tính là khách.
Tiền Giai Nghiên thấy hôm nay Vu Ngọc Cầm nói rất ít, cũng không đon đả như trước kia, ngồi xuống ghế salon.
Vu Ngọc Cầm không muốn làm lỡ thời gian, mở miệng nói thẳng. “Giai Nghiên, chắc là do hôm đó ở trong điện thoại dì không nói rõ với cháu…”
“Dì Ngọc Cầm, cháu hiểu ý của dì.” Tiền Giai Nghiên chủ động nói, làm vẻ như tủi thân. “Cháu biết Hứa Trì và Tần Cần bên nhau, nhưng cháu thích Hứa Trì nhiều năm như vậy rồi, cháu…”
“Giai Nghiên.” Vu Ngọc Cầm ngồi đối diện cắt đứt lời cô.
“Chuyện tình cảm không phải một người quyết định là được, cả hai người phải có tình mới thành một đôi.” Giọng nói Vu Ngọc Cầm có chút tức giận, đè nén xuống mới nói tiếp. “Trước đây cháu luôn tới chơi với cô, chưa từng nhắc tới chuyện Hứa Trì có thích cháu hay không, khiến cô đơn phương xác nhận quan hệ của hai đứa, cháu muốn giải thích thế nào?”
Nghe Vu Ngọc Cầm hỏi, Tiền Giai Nghiên không trả lời.
“Có mấy lần Hứa Trì nói với dì nó và cháu chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là bạn học bình thường, cũng không phải bạn bè. Sao cháu lại lừa dì? Cháu nói hai đứa chỉ cãi nhau?”
Vu Ngọc Cầm nói xong không khỏi cười khẽ. “Sau này dì mới hiểu, nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ, chuyện tình cảm của hai đứa hai đứa tự quyết định, dì cho cháu cơ hội, cũng không ngăn cản cháu làm bất cứ chuyện gì, đúng không?”
Sau khi Tiền Giai Nghiên bị vạch trần, trên mặt viết đầy ba chữ “không cam lòng”.
“Không phải dì không thích Tần Cần sao? Sao bây giờ dì lại bảo cháu rời xa Hứa Trì? So với Tần Cần, cháu còn giỏi hơn cô ấy mấy lần.” Tiền Giai Nghiên nói.
“Dì Ngọc Cầm, vì Hứa Trì nên cháu mới về nước, nếu không….sao cháu có thể bỏ tất cả chuyện ở Anh, không cần công việc, quay về đây…” Tiền Giai Nghiên vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Chuyện lúc trước dì không nhắc lại, đó là vì Hứa Trì vẫn còn độc thân, cháu vẫn có thể theo đuổi.” Vu Ngọc Cầm đứng dậy, giọng nói nghiêm túc. “Bây giờ Hứa Trì đã có người mình yêu, cho dù là ai cũng không thể lấy cái cớ theo đuổi để chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.”
Dì Trân đang ở trong nhà bếp nghe tiếng cũng chạy tới.
“Sau này cháu tới thăm dì cũng được, dì có thể xem cháu như những cô gái khác, còn những chuyện khác, cháu đừng suy nghĩ nhiều.”
Vu Ngọc Cầm nói hết lời cũng bảo dì Trân tiễn khách.
Tiền Giai Nghiên không ngờ hôm nay tới đây bản thân lại bị xem như cái gai trong mắt người ta, mấy câu Vu Ngọc Cầm vừa nói, còn có ý ám chỉ cô ta là kẻ thứ ba xen vào trong chuyện tình của Hứa Trì và Tần Cần, giọng điệu còn rất châm biếm.
“Tiền tiểu thư, mời đi bên này.” Dì Trân giơ tay chỉ, ý bảo cô ta ra khỏi cửa.
****
Trong phòng sách.
Tần Cần sốt ruột chờ đợi, muốn tới phòng khách thăm dò kết quả nhưng bị Hứa Trì kéo lại.
“Lát nữa hẵng ra.” Hứa Trì khẽ nói.
Tần Cần mấp máy môi, bất đắc dĩ nói. “Được rồi.”
Mới rồi cô và Tiền Giai Nghiên không gặp nhau, chỉ nghe được giọng của dì Trân bên ngoài cửa. “Là Giai Nghiên sao? Cháu chờ một lát.”
Thấy Tần Cần ngồi ngoài phòng khách nên dì Trân mới đi tìm Vu Ngọc Cầm.
Tần Cần dựa vào khung cửa phòng sách, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, vừa kéo ống tay áo của anh vừa “lòng dạ hẹp hòi” nói. “Sao lúc nào Tiền Giai Nghiên kia…”
Hứa Trì nắm tay cô, khẽ cười. “Trước đây mẹ anh mắc bệnh cao huyết áp, phải vào bệnh viện, trùng hợp lại nằm bệnh viện mà Tiền Giai Nghiên làm việc, thường xuyên qua lại nên quen biết mẹ anh.”
Tần Cần bĩu môi, nắm tay anh. “Thường xuyên qua lại…Chắc chắn là thường xuyên tới tìm mẹ anh hỏi han ân cần.”
Ăn dấm rồi.
“Sau này em muốn tới đây hay ở đây cũng được.” Hứa Trì vừa nói vừa dùng tay nâng cằm Tần Cần, thấy khuôn mặt ăn dấm chua của cô, không nhịn được cười.
“Anh còn cười!” Tần Cần đỏ mặt, không vui nói. “Ai biết hôm nay sao cô ta lại tới đây, có lẽ là “giao hàng tận nhà” đấy, gặp phải thời gian tốt…vừa lúc anh cũng ở đây.”
Hứa Trì nghe cô nói, mím môi cười. “Em đấy, không quan tâm anh nhiều hơn một chút sao? Trước đây anh không thèm quan tâm đến cô ta, bây giờ cũng không, tương lai càng không.”
Anh vừa dứt lời, Tần Cần chưa kịp vui mừng đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị vỡ bên ngoài.
Tần Cần sửng sốt nắm chặt tay Hứa Trì, hỏi. “Không phải đánh nhau rồi chứ?”
Hứa Trì cũng nghe tiếng đổ vỡ ngoài phòng khách, cũng không cản Tần Cần ra ngoài.
****
Tần Cần chạy ra ngoài phòng khách, đập vào mắt là mảnh vỡ của bình hoa bằng gốm, còn cả Tiền Giai Nghiên đang tức đến đỏ mặt.
Tiền Giai Nghiên đứng trước mặt Vu Ngọc Cầm nên không thấy Tần Cần đi ra, tiếp tục nói. “Nếu như không phải vì Hứa Trì, sao nửa năm nay tôi phải thường xuyên tới đây, phí hết tâm tư để dì vui vẻ. Dì cho rằng tất cả mọi người đều thích cầm kỳ thi họa sao? Dì cho rằng dì là ai?”
“Tiền tiểu thư, cô đừng như vậy.” Dì Trân vòng qua mảnh sứ vỡ, cố gắng bảo Tiền Giai Nghiên dừng lại.
Tiền Giai Nghiên đẩy tay dì Trân ra, cười lạnh, nói. “Dì còn nói viện trưởng mắng tôi, nói tôi tiết lộ hồ sơ bệnh nhân, chạy tới cửa quấy rối? Nếu không phải vì nửa năm nay dì không nói với tôi, sao tôi phải nhờ hết người này người kia chứ! Trước đây dì còn bảo tôi được, bây giờ thì sao? Bây giờ Tần Cần xuất hiện, dì bảo tôi đừng chen chân vào?”
Tiền Giai Nghiên nói xong, y hệt như một người mắc bệnh tâm thần, Vu Ngọc Cầm đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Cần tỉnh táo lại, khẽ chửi thầm một tiếng, sải bước tới chắn trước mặt Vu Ngọc Cầm, dùng sức đẩy cô ta ra, mắng. “Cô bị bệnh à? Nói chuyện với người bề trên thế sao?”
Tiền Giai Nghiên thấy Tần Cần không biết từ đâu chui ra, vừa giật mình vừa định mắng lại, Hứa Trì đã bước tới.
“Là tôi khiếu nại cô đấy, có chuyện gì?”
Giọng Hứa Trì rất lạnh, mặc dù Tần Cần không thấy ánh mắt anh nhưng cũng cảm giác được anh đang tức giận.
Tiền Giai Nghiên lùi về sau một bước, bình tĩnh nói. “Hứa Trì, em và anh học cùng trường với nhau, cùng thực tập chung một bệnh viện…”
“Đủ rồi, tôi có cần cô đếm đâu?” Hứa Trì không có hứng thú nghe mấy lời nói nhảm của cô ta, híp mắt nói. “Khi học cùng trường, cô còn bảo với phụ đạo viên chúng ta yêu nhau, dọn vào khu nhà tôi ở, sáng hôm sau tôi đã dọn đi.”
“Khi thực tập ở bệnh viện, cô ở khoa ngoại, tôi ở khoa răng hàm mặt, giáo sư luôn nhắc nhở tôi đừng vì yêu đương mà bỏ lỡ chuyện công việc, sau này tôi mới biết cô luôn nói mấy câu không nên nói với các bác sĩ, y tá bên khoa răng hàm mặt.”
“Năm nay khi tôi về nước làm việc, rõ ràng cô bị bệnh viện ở Anh đuổi nên mới về đây, cô lại nói với mọi người cô xin về nước là vì tôi…Tiền tiểu thư, xin hỏi cô, đây là cách cô theo đuổi tôi sao?”
Tần Cần đứng sau lưng Hứa Trì lắng tai nghe tất cả, càng nghe càng giận.
Đang định nói chuyện, đột nhiên Tiền Giai Nghiên lại khóc nức nở.
Tần Cần liếc mắt nhìn cô ta, bước lên vài bước, đứng trước mặt Hứa Trì. “Tiền Giai Nghiên, đến giờ này rồi mà còn muốn diễn nữa à?”
Tiền Giai Nghiên nghe Tần Cần nói vậy, không khóc nữa, trừng mắt nhìn Tần Cần. “Có loại anh nào thì có loại em đó.”
Tiền Giai Nghiên kéo tay Hứa Trì, hỏi anh. “Hứa Trì, anh thích cô ta đến thế sao?”
Tiền Giai Nghiên này nói hai, ba câu đã giẫm phải cái đuôi của Tần Cần.
Tần Cần vén tay áo lên đánh cái tay đang kéo Hứa Trì, hất cằm nói. “Thứ nhất, tôi thế đấy, Hứa Trì thích tôi như vậy đấy.”
“Thứ hai, anh tôi thế nào? Nếu anh ấy cũng chửi cô, vậy tôi phải cảm ơn trời cảm ơn đất, anh tôi đâu có sai.”
“Thứ ba…”
Tần Cần vừa nói vừa đặt ngón trỏ lên vai Tiền Giai Nghiên. “Tính tôi không tốt, tốt nhất đừng đụng vào người thuộc về tôi, một người cũng không được.”
Tần Cần nói xong đẩy cô ta ra ngoài cửa, cuối cùng còn không quên châm chọc một câu. “Thái độ nói chuyện với dì ấy mà, tôi đề nghị cô nên giữ lại để dùng cho chuyện múa quảng trường khi về già, đảm bảo không ai dám giành chỗ múa với cô.”