Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 36

Tác giả: Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang

Tần Cần cúp điện thoại, vẻ mặt có hơi hoảng sợ.

“Sao thế? Quán bar bị mất đồ sao em?” Hứa Trì vừa hỏi vừa nắm tay cô, cố gắng an ủi cô.

Tần Cần quay đầu nhìn anh, vành mắt đỏ ửng, cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường. ” “Hắc Tử” bị trộm rồi.”

Hứa Trì nghe Tần Phóng nói Tần Cần rất thương yêu “Hắc Tử”, khi cha mẹ nuôi của Tần Cần qua đời, tất cả vui mừng hay buồn tủi, cô và Hắc Tử luôn cùng nhau trải qua.

Trong lòng Hứa Trì cũng không an ủi cô nhiều, đạp chân ga chạy nhanh tới quán bar.

Trên đường đi, Tần Cần luôn suy nghĩ chuyện ai là kẻ trộm…

***

Xe đậu trước cửa quán bar, Tần Cần cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra, hít sâu một hơi.

Xuống xe, cô đứng bên ngoài chờ Hứa Trì khóa xe, điện thoại di động vang lên, là A Huy gọi cho cô.

“Tôi đang đứng trước cửa quán bar rồi.” Tần Cần vừa nói vừa nhìn về phía cửa quán bar, lo lắng hỏi. “Nhà kho tầng hai không bị mất gì chứ?”

Quán bar có hai nhà kho, sau nhà kho lầu một có một ngõ hẻm, thuận lợi cho việc vận chuyển đồ đạc, nhà kho lầu hay chủ yếu chứa một số đồ dùng, vật phẩm các phòng bao cần dùng.

Tần Cần vừa nói vừa nhíu mày. “Chuyện này rất khó nói, không ai biết kẻ trộm muốn trộm thứ gì…”

Lời vừa dứt, Hứa Trì đã tới.

“Tôi vào ngay đây, gặp nhau rồi nói.” Tần Cần cúp điện thoại.

Hai người sóng vai bước về phía nhà kho tầng một, chưa đi được mấy bước, Tần Cần đã chú ý tới người đàn ông kỳ lạ đứng ngoài cửa quán bar, chỉ đứng trước cửa đi qua đi lại quan sát, không có ý muốn vào trong.

Tần Cần bước chậm lại, híp mắt nhìn kỹ người đàn ông trước mặt.

Mũ lưỡi trai màu đen, áo khoác và áo trong màu đen, thậm chí còn đeo cả kính râm màu đen.

“Bây giờ đã 8 giờ tối, còn đeo kính râm làm gì…” Tần Cần vừa lẩm bẩm vừa đi lên trước, cô mới tới gần, người đàn ông nọ đã muốn đi.

“Này anh kia!” Tần Cần hô to, kéo người kia lại trước khi người đó kịp chạy!

“Buông tôi ra.” Người đàn ông mặc đồ đen giữ chặt vành mũ, cố gắng thoát khỏi tay cô.

Tần Cần nắm chặt áo người kia, nghiêm túc hỏi. “Nói! Anh ở đây lén lén lút lút làm gì?”

Người đàn ông mặc đồ đen không cố gắng tránh thoát nữa, giải thích với cô. “Tôi đi ngang qua, không được à?”

“Nhìn anh giống như một tên trộm! Trộm không được đi qua đây!” Tần Cần vừa nói vừa kéo mũ người đàn ông xuống.

Hứa Trì đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng. “Chờ một lát…”

“Trâu Thành?” Hứa Trì đọc một cái tên, sau đó kéo mũ người kia xuống.

Trâu Thành thấy Hứa Trì, ngạc nhiên hỏi. “Ơ? Sao ông ở đây?”

“Lời này tôi phải hỏi ông mới phải.” Hứa Trì buông tay ra.

Tần Cần thấy có hơi mờ mịt, bổ sung. “Anh, anh đừng tưởng rằng là người quen thì tôi sẽ thả anh ra.”

Nghe cô nói, Hứa Trì bật cười.

Anh kéo tay Tần Cần lại, nhìn quần áo của Trâu Thành bị kéo lộn xộn, giải thích. “Trâu Thành, cảnh sát sẽ không phạm pháp, đúng không? Hả?”

Tần Cần sửng sốt một lát, giờ mới hiểu ra. Thì ra người đàn ông thần bí này là một cảnh sát.

Trâu Thành lúng túng sửa sang lại quần áo, nhìn Tần Cần, tự giới thiệu bản thân mình. “Chào cô, tôi là Trâu Thành, cũng xem như là bạn bè của Hứa Trì.”

Trâu Thành vừa nói vừa tức giận liếc mắt nhìn Hứa Trì.

“Gặp được ông ở quán bar, tôi thật sự thấy ngạc nhiên…” Trâu Thành trêu chọc.

Hứa Trì không thèm trả lời anh ta, ôm vai Tần Cần giới thiệu. “Đây là Tần Cần, bạn gái tôi.”

Trâu Thành sờ cằm, đột nhiên nghĩ ra. “À, trách không được, có bạn gái rồi nên ở đây cũng không có gì lạ.”

Tần Cần nhìn hai người, biết mình nhận lầm người ta thành tên trộm, ngượng ngùng nói. “Xin lỗi, tôi tưởng anh trộm đồ…”

Trâu Thành nhún vai, cũng không thèm để ý, bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.

“Quán cô bị trộm à?”

Tần Cần sửng sốt, lập tức cầm tay Hứa Trì, nói. “Đúng, đúng, trùng hợp anh cảnh sát lại cũng ở đây.”

“Quán bar của tôi bị trộm mấy thùng rượu, còn cả xe máy của tôi nữa, anh có thể điều tra giúp được không?” Tần Cần nghiêm túc nói với Trâu Thành.

Trâu Thành không cười nữa, nghiêm túc nói. “Phải lập án mất trộm mới điều tra được, bây giờ tôi có thể theo cô vào trong xem xét một lát.”

Tần Cần đưa hai người vào trong nhà kho.

Trâu Thành đi bên cạnh Hứa Trì, nói. “Ông có bạn gái khi nào thế? Tôi nghe nói bạn gái ông rất nổi tiếng ở đây…”

“Mấy tháng không gặp, sao ông lắm chuyện thế?”

“…”

Được rồi, chuyện Hứa Trì xuất hiện ở cửa quán bar đã đủ ngạc nhiên rồi, anh ta còn dám hỏi gì nữa đây.

****

Anh Tử đang đứng trước cửa nhà kho chờ Tần Cần, thấy Tần Cần và Hứa Trì đi vào, bên cạnh còn có một người đàn ông không biết là ai.

Tần Cần không lắm lời nói ra thân phận của Trâu Thành, đi vào trong nhà kho, hỏi. “A Huy đâu rồi?”

Vừa dứt lời, A Huy đã về.

“Chị Tần Cần, nhà kho trên tầng không bị mất gì, chắc là cạy cửa vào nhà kho ở đây, trộm xong rồi đi luôn.”

Hứa Trì đi tới, thấy vết bánh xe trong nhà kho, hỏi. “Báo cảnh sát chưa?”

Anh Tử và A Huy liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu nói. “Không dám báo cảnh sát.”

“Sao lại không báo cảnh sát?” Trâu Thành cau mày hỏi.

Tần Cần gẩy tóc, chủ động giải thích. “Bây giờ trong quán bar có rất nhiều khách, nếu cảnh sát tới đây, qua hôm nay không biết bên ngoài lại nói gì về quán bar…”

Trên con phố này có ít nhất 3 quán bar, nếu chuyện quán bar bị trộm được nói ra ngoài, chắc hẳn sẽ biến thành trong quán bar buôn bán thứ gì đó…

Tần Cần hít sâu một hơi, đi ra ngoài nhà kho, nhìn camera lắp ở hẻm. “Xem camera chưa?”

“Bảo mấy người đi xem rồi.” A Huy vừa nói vừa dẫn bọn họ đi tới cửa sau của quán bar, vào trong phòng quan sát.

Hứa Trì đi bên cạnh Tần Cần, nắm tay cô ý bảo cô đừng lo lắng.

Tần Cần gật đầu, mọi người đi vào trong phòng quan sát, trong lòng cô cũng suy nghĩ rõ ràng.

“Chiều nay ai là người cuối cùng vào trong nhà kho?”

Trước 6 giờ chiều, nhân viên quán bar phải tới đông đủ, 3 giờ mọi người đã tới đây làm, khoảng thời gian từ 3 giờ đến 6 giờ là thời gian nhân viên ra vào nhà kho nhiều nhất.

“Là em.” A Huy giơ tay lên, lại gần nói. “Em chắc chắn mình đã khóa cửa kỹ, cũng khóa “Hắc Tử” lại rồi.”

Tần Cần mím môi, chìa khóa xe vẫn đang nằm trong tay cô, chẳng lẽ xe bị người tay cạy khóa rồi dắt đi?

“Chị Tần Cần, hình như là hai người kia.” Anh Tử nhấn nút tạm dừng, gọi mọi người tới xem.

Trâu Thành là người đầu tiên chạy lại.

Chỉ thấy hai người đàn ông, một cao một thấp lần lượt đi vào trong hẻm, còn cố ý đội mũ áo khoác lên, dáng vẻ hèn mọn, trước khi bọn họ lấy búa và cờ lê ra, ai cũng thấy hai người họ có vấn đề.

Hai tên trộm cố gắng bẻ khóa, phí mất mấy phút mà vẫn chưa bẻ được, vì vậy chúng cầm búa đệp khóa.

Nhìn hai tên trộm rón rén đi như mèo vào bên trong, đầu tiên là chuyển mấy thùng rượu, qua hai phút lại quay về dắt “Hắc Tử” ra ngoài, tên trộm cao cố gắng đẩy xe, tên trộm lùn có hơi phách lối, đong đưa xích khóa xe trước camera.

“Chờ đã.”

Tần Cần nhấn lùi lại. “Phóng to gương mặt tên lùn lên đi.”

Nhân viên lập tức phóng to, mặc dù không nét nhưng vẫn thấy rõ ngũ quan của tên trộm lùn.

Tần Cần híp mắt, định mở miệng nói chuyện đã nghe A Huy nói. “Em nhớ ra rồi! Tên này là đàn em của Lý Càn.”

Bình luận