Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 7

Tác giả: Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang

Lý Càn nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, cười toét miệng. “Tần Cần, em kéo một người đàn ông từ đâu tới nói người ta là bạn trai em, em tưởng tôi là trẻ ba tuổi sao?”

Tần Cần liếc anh ta, tiện thể khoác tay Hứa Trì. “Anh tin hay không tùy anh, đừng ở đây cản đường tôi, nên làm gì thì làm đi.”

Lý Càn sờ cằm, cố ý nói. “Em bảo em và Hạ Duy yêu nhau tôi còn tin…”

Tần Cần nghe ra anh ta cố ý chọc ngoáy, bước lên trước một bước, châm chọc nói. “Tôi nói cho anh biết! Cho dù tôi và Hạ Duy yêu nhau, anh cũng phải đợi trăm năm sau mới có được tôi.”

Nói xong kéo Hứa Trì vào phòng làm việc..

Lý Càn nhổ một bãi nước bọt, tức giận rời khỏi.

Tần Cần đóng cửa lại, cánh tay đang khoác tay anh vẫn mãi không buông ra. Khó lắm mới có một cơ hội khoác tay anh, cô không muốn buông.

“Hạ Duy là ai?”

Không ngờ sau khi vào phòng, câu đầu tiên Hứa Trì hỏi lại là câu này?

“Hạ Duy?” Tần Cần dựa lưng vào cửa, ngẩng đầu nhìn anh. “Khi còn bé anh ấy ở sát vách nhà em, sau đó là học trưởng của em và Ký Thu, bây giờ là người hợp tác mở quán bar với em.”

Tần Cần giới thiệu tất cả mọi thứ về Hạ Duy cho anh biết, còn sợ lọt mất chuyện gì.

Hứa Trì đợi cô nói xong, cái bình dấm chua trong lòng mới đỡ vài phần. Khi cô nhắc tới người này, trong mắt không có gì khác thường, chắc chắn Hạ Duy không phải người cô thích.

Hứa Trì cúi đầu tránh né ánh mắt cô, nhìn cánh tay cô đang khoác tay mình.

Tần Cần đỏ mặt, ho khẽ hai tiếng, lúng túng rút tay về, còn sờ sờ tóc vờ như rất tự nhiên.

Tốt xấu gì cũng khoác được một lát rồi, có lời!

Trên tay Hứa Trì thiếu mất trọng lượng của cánh tay cô, không khỏi mím môi.

Tần Cần đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra trong phòng khám hôm nay.

“Bác sĩ Hứa, không phải anh bảo bận tới 9 giờ sao? Sao rảnh rỗi thế?”

Hứa Trì ngẩn ra, lập tức đi tới cạnh bàn làm việc. “Có bệnh nhân sửa lại lịch, nên tôi tan làm sớm.”

Tần Cần đi theo sau anh, mím môi cười trộm, lại tiếp tục hỏi anh. “Anh tới đây làm gì? Hẹn bạn ở đây?”

“Không phải.” Hứa Trì quay người nhìn cô, nhẹ nhàng nói. “Đi ngang qua thôi, không suy nghĩ nhiều mà vào.”

Không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới cô nên muốn tới đây.

Tần Cần biết Hứa Trì không hẹn ai, pháo hoa trong lòng nở bùm bùm, quấn lọn tóc của mình, xấu hổ hỏi anh. “Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Em cũng chưa ăn cơm, để em mời anh một bữa!”

“Không công mà lại nhận lộc, em mời tôi ăn cơm cũng phải có lý do chứ?” Hứa Trì cong môi nhìn cô, giọng nói cũng không nghe ra ý từ chối.

“Hôm qua anh nói chúng ta có ba tầng quan hệ, hơn nữa vừa rồi anh không vạch mặt em trước mặt Lý Càn, em mời anh ăn một bữa cơm cũng không được sao?”

Tần Cần lấy lí do ba tầng quan hệ của mình và anh, Hứa Trì tự nhiên đồng ý, dù sao anh qua đây cũng không phải đơn giản như thế.

Nơi ăn cơm ở phố kế bên, hai người đi qua ngõ tắt sau quán bar là tới.

Tần Cần dẫn Hứa Trì tới sau ngõ tắt, thấy “Hắc Tử” đang cô đơn dựa vào tường.

“Hôm nay em mặc vậy đi xe tới đây?” Hứa Trì hỏi cô.

Tần Cần kéo làn váy, ngượng ngùng cười. “Không phải, hôm trước em không đi xe về, vẫn để ở đây.”

Từ Phỉ Na nói chắc chắn Hứa Trì không thích cô đi xe máy, con gái đi xe máy không dịu dàng thục nữ.

Hai người vòng qua ngõ tắt, cuối đường đã thấy quán cơm kia.

Khi sắp tới cửa, Tần Cần bước chậm hơn, tìm chủ đề nói với anh. “Anh tới đây rồi sao? Anh Trương ông chủ ở đây cũng quen Tần Phóng.”

“Chưa từng tới.” Hứa Trì lắc đầu, bổ sung thêm. “Tôi mới về nước hơn nửa năm nay.”

Tần Cần tới cửa, vừa định giúp anh kéo cửa ra, anh đã giành trước.

“Anh luôn khám răng giúp Ký Thu mà…” Tần Cần vừa đi vào vừa tò mò hỏi.

“Phòng khám mở được hơn 2 năm rồi, trước đây mỗi tháng tôi về nước một lần, mỗi lần ở đây một tuần.”

Hứa Trì mới dứt lời, anh Trương đã gọi hai người.

“Này, Tần Cần, tới đây, muốn ăn gì thì nói với anh Trương…”

Tần Cần cười vui vẻ, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh Trương hôm nay cô dẫn người tới đây!

Anh Trương để ý tới người bên cạnh cô, mới nhìn ánh mắt của Tần Cần đã hiểu hết, mở miệng hỏi. “Là bạn trai em sao? Chào cậu chào cậu, tôi là Trương Hải Nham, tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu đâu, cứ gọi anh Trương như Tần Cần là được rồi.”

Anh Trương nói được hơn nửa, cười ha ha thỏ thẻ với Tần Cần. “Bé con, bạn trai này của em không tệ đâu.”

Rõ ràng là nói nhỏ, nhưng cái giọng anh Trương to tới mức khiến người trong quán ai cũng nghe thấy.

“Bạn trai Tần Cần, sau này cậu đưa bạn bè tới đây, tôi sẽ giảm giá cho cậu! Đều là người nhà mình!”

Anh Trương diễn hơi lố, Tần Cần che miệng ho khan vài tiếng, ý bảo anh được rồi.

Anh Trương vỗ trán. “Xem anh này, chỉ mãi nói chuyện mà quên mất, hai người nhanh tìm bàn ngồi đi.”

Nhân viên trong cửa hàng dẫn hai người ngồi xuống một bàn trống, Tần Cần ngồi xuống có hơi mạnh, khiến mái tóc giả hơi động đậy, cô vội vàng giữ lại.

Anh Trương đi tìm menu cho hai người, Tần Cần lo anh Trương diễn quá sâu, thừa dịp anh còn chưa ra, nói với Hứa Trì. “Anh Trương thích nói đùa, anh đừng để ý.”

Hứa Trì cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười nhạt. “Không sao đâu, làm bạn trai em được giảm giá mà, tốt lắm.”

Tần Cần nghe anh nói vậy, cho dù anh chỉ đang nói đùa nhưng cô vẫn phải tự véo đùi mình, tự nói với mình – Không được! Không được cười to! Hôm nay mày là thục nữ! Ừm!

Anh Trương đi qua đưa menu cho hai người, mới đặt lên bàn đã chủ động hỏi Tần Cần. “Bé con, hôm nay vẫn gọi mấy món kia sao? Thịt xào ớt và rượu mơ anh tự ủ?”

Tần Cẩn ngẩng đầu cười, định gật đầu, thấy Hứa Trì ngồi phía đối diện, lập tức đổi giọng. “Không được không được, gần đây em đau răng, ăn thức ăn thanh đạm là được, không uống rượu.”

Tần Cần nói xong cũng đẩy thực đơn về phía Hứa Trì.

“Anh chọn đi, em không kén anh.” Hai tay Tần Cần để trên bàn, ngoan ngoãn như học sinh ba tốt.

Hứa Trì xem thực đơn, không quyết định mình ăn gì, anh gọi một món lại hỏi cô một câu.

Tần Cần chỉ mải ngắm anh, anh nói gì Tần Cần cũng – ừ, được, nghe lời anh, cũng được đó.

Anh Trương đứng một bên say sưa nhìn hai người. Trước đây mỗi khi Tần Cần tới đều giành gọi món với Tần Phóng, hôm nay không chỉ đổi phong cách quần áo, ngay cả tính cách cũng đổi rồi?

Ba món ăn một món canh đã gọi xong.

Hứa Trì trả menu cho anh Trương, Tần Cần nương theo tay anh thấy Tần Phóng đang đi về phía hai người.

Tần Cần chột dạ cầm menu che trước mặt mình, ông giời ơi, sao thằng anh Tần Phóng này lại tới đây cơ chứ!

Hứa Trì nhìn theo ánh mắt cô, vừa lúc Tần Phóng cũng tới đây.

“Hey, đây là đứa nào thế? Xa xa đã thấy tóc dài phấp phới, mặc váy dài, cười còn ngọt hơn cả đường… Này, em gái Tần Cần của tôi đâu rồi?”

Tần Phóng tự nói tự trả lời khiến Tần Cần phải để menu xuống.

Anh Trương cười chào Tần Phóng. “Sao? Cần mang ghế lên không?”

“Không cần đâu, lát nữa em có khách tới bàn chuyện, anh đi làm việc đi.” Tần Phóng vỗ vai anh Trương, ý bảo không cần xen vào.

Sau khi anh Trương đi rồi, Tần Phóng cười đểu đi tới cạnh Tần Cần khiến Hứa Trì ngồi phía đối diện nhíu mày. “Sao? Hai người trốn tới đây hẹn hò à?”

Tần Cần nghiêng mặt sang một bên, vừa xoa tai vừa nói nhỏ với Tần Phóng. “Em còn chưa ăn đâu, anh đừng…”

Đừng phá chuyện của em!

Tần Phóng đẩy cái đầu cô ra, lải nhải mắng. “Đồ vô lương tâm.”

“Hôm nay anh còn có việc, hai người ăn đi! Lớn rồi, anh trai không nói được nữa.” Tần Phóng đứng thẳng người, giương cằm nhìn Hứa Trì. “Ăn xong nhớ đưa nó về nhà, gần đây nhiều trộm cướp, tôi không yên lòng.”

Nói rồi còn tới cạnh Hứa Trì, vỗ vỗ bả vai anh. “Về nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi, hai ta cùng nhau tâm sự.”

Bình luận