Cô vẫn cho là mình cái gì cũng không có để ý, chuyện sống hay chết đã không còn là chuyện mà cô coi trọng từ lâu nữa rồi, cô thật cho là mình có vô số mặt nạ, có thể khoá chặt được lòng của mình, như vậy thì sẽ không có bất kỳ chuyện gì tác động được đến cô. Cô giống như một cái xác không hồn sống mấy năm nay, cô cho rằng sẽ như vậy nhưng thì ra lại không bằng một câu “xin chào, tôi là Lâm Mạc Tịch”. Ở trên thế giới này, chỉ có một người sẽ không lừa gạt cô, chỉ có một người thật tâm đối với cô, chỉ có một người là cô hoàn toàn tin tưởng, chỉ có một người như vậy, lại để cho cô yêu không thể kiềm chế được, chỉ có một người như vậy ở nơi mềm mại nhất trong lòng của cô. Người đó chính là Lâm Mạc Tịch. Chắc chắn chỉ có một người như vậy, ở trong cuộc sống của mỗi người tại một thời gian nào đó sẽ xuất hiện, sẽ lấp đầy một nửa còn lại của mỗi người, có lẽ người này không phải là người tốt nhất, nhưng vào thời điểm đó thì người này là người thích hợp nhất, vì vậy nên yêu, vì vậy nhớ mãi không quên, những nhung nhớ này không mất đi theo ngày tháng mà từ từ biến thành khắc cốt ghi tâm. Người đó chính là Lâm Mạc Tịch. Năm đó, khi anh ta rời khỏi cô, không phải là cô không có nghe qua những lời gièm pha, nói anh ta vì tiền, nói cha cô cho anh ta một số tiền để anh ta rời khỏi cô. Cô nghe qua rất nhiều lần những lời bôi nhọ anh ta, nhưng cô vẫn thuỷ chung tin tưởng anh ta, dù tận mắt nhìn thấy thì cô vẫn sẽ tin tưởng tình yêu của anh ta đối với cô. Giống như cùng một dạng, mặc dù mới vừa rồi anh ta vươn tay ra để tự giới thiệu mình, giống như một người bạn vừa mới quen, nhưng cô biết, anh ta rất đau, cũng giống với sự đau đớn của cô. Cho nên lúc không thấy thì cô sẽ nhớ nhung, cho nên lúc gặp nhau thì không bằng không gặp. Hướng Vãn ngồi trong góc, vùi mặt ở trên đầu gối, không có một chút hình tượng nào gào khóc. Lúc Ninh Tri Nhiên đuổi tới nơi thì Hướng Vãn đang khóc vô cùng đau khổ, anh ta ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, cơ thể Hướng Vãn lại đang run rẩy. Anh ta vẫn cho rằng Hướng Vãn rất kiên cường, thế nhưng vào lúc này, cả người cô gái này đang run rẩy, rốt cuộc là có chuyện gì mà có thể là cho cô trở thành như thế này? Anh ta chỉ có thể ra sức ôm lấy cô, cho cô thêm ấm áp.
“Hướng Vãn, cô bị làm sao vậy?”
“Đau, tôi đau lắm, Ninh Tri Nhiên, tôi đau lắm. Tôi cho rằng mình sẽ không có đau, nhưng thì ra tôi lại đau như vậy.” Cô dựa vào trong ngực anh ta, âm thanh nghẹn ngào, có chút không liên tục. Anh ta không đành lòng, nhưng lại không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể dùng thân thể của mình để sưởi ấm cho cô. Nước mắt giống như một cơn bão, đến rất mạnh mẽ, hành hạ người ta kiệt sức, Hướng Vãn đã khóc rất lâu rồi, giọng nói sớm đã mất, dần dần không có tiếng động phát ra. Sau một hồi lâu Ninh Tri Nhiên mới phát hiện, cô đã khóc đến ngất đi, sờ trán một cái, nóng đến doạ người. Ninh Tri Nhiên không tiếng động ôm lấy cô, lái xe chạy như điên về phía bệnh viện. Hướng Vãn, thật tốt là, để cho tôi có thể biết em vẫn còn sống. Hướng Vãn, thật là tốt, để cho tôi còn gặp lại được em, cho dù có đứng ở xa như vậy mà nhìn em. Hướng Vãn, em là ban đêm, tôi là màn đêm, em xem, chúng ta là trời sinh một đôi. Hướng Vãn, làm sao em lại không chịu nhìn tôi? Bây giờ em như thế nào? Hướng Vãn, có phải bây giờ em đã không cần tôi nữa phải không? Bên cạnh em đã có một người đàn ông xuất sắc. Nhưng còn tôi, trừ em ra thì tôi sẽ không yêu một ai nữa.
“Mạc Tịch, cậu làm sao vậy? Khóc? Cậu muốn làm cái gì?” Người đại diện vỗ vỗ bả vai Lâm Mạc Tịch. Hai người đứng sóng vai nhìn xe đi xa.
“Cái này a, Ninh Tri Nhiên mời chúng ta tới mà lại cứ đi như thế, thật là.” Người đại diện oán trách. Lâm Mạc Tịch lại cười, trên gương mặt nước mắt óng ánh trong suốt, giống như kim cương loé sáng: “Tâm của tôi đã tìm được về rồi. Tôi lại có thể yêu được một lần nữa rồi.”
Người đại diện bị anh ta nói mà chẳng hiểu làm sao, lôi kéo anh ta lên xe: “Đi, còn nhìn cái gì nữa, càng ngày càng không hiểu nổi cậu.”
Lâm Mạc Tịch đoạt lấy chìa khoá xe: “Anh trở về trước đi, tôi có việc.”
Dứt lời, bụi đất bay tứ tung, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
“Bác sĩ, mau lại đây khám cho cô ấy!”
“Đặt lên giường.” Y tá có chút không vui, nơi này dù sao cũng là bệnh viện, tóm lại, cãi nhau là không có tốt. Ninh Tri Nhiên đặt Hướng Vãn xuống, trên gương mặt trắng thuần vẫn còn vương những giọt nước mắt, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng. Lúc này bác sĩ mới tới, cuẩn đoán một phen, sau đó mới nói: “Không có việc gì, chính là bị cảm, lại có chút phát sốt, phải truyền nước thôi.”
Y tá tới đây ghim kim. Kim tiêm nho nhỏ tinh tế ghim vào trong da thịt của cô, ống truyền dịch chảy tí tách. Ninh Tri Nhiên vẫn nắm chặt tay của cô, lúc này, tay của hai người toàn là mồ hồi. Y tá cười một cái: “Là bạn gái phải không, nhìn anh gấp thành bộ dáng như thế kia kìa. Không có chuyện gì đâu, truyền nước xong sẽ tốt thôi.”
Ninh Tri Nhiên đã nghe được, anh ta nhìn thấy Hướng Vãn cau mày, khóc một hồi, vào lúc này thì lòng anh ta cũng đang rối loạn. Mặc dù Hướng Vãn ngủ mê man, nhưng nước mắt vẫn đang chảy suốt không có dừng lại, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn đang khóc. Ninh Tri Nhiên gấp gáp, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhưng khi lau bên này xong thì bên kia lại chảy xuống. Vẻ mặt của Hướng Vãn rất khổ sở, hình như là đang gặp ác mộng thì phải, Ninh Tri Nhiên cố gắng đánh thức cô dậy, nhưng cô vẫn như cũ, nhắm mắt mà rơi lệ. Anh ta gấp đến độ rối loạn, nhưng cũng không có cách nào khả thi. Cần phải đi tìm bác sĩ, chứ không thể để khóc suốt như vậy được. Tất cả chuyện này Lâm Mạc Tịch đều nhìn thấy được, núp ở bên cạnh vụng trộm nhìn cô, chờ Ninh Tri Nhiên đi rồi anh ta mới xuất hiện. Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay không có chuyền dịch kia của cô. Đột nhiên anh ta cười khúc khích: “Hướng Vãn, rốt cuộc thì anh cũng nắm được bàn tay của em rồi. Làm sao em lại gầy như vậy? Tại sao lại không thương yêu bản thân của mình? Em không biết anh sẽ đau lòng sao? Em xem em đi, đã lớn chừng này rồi mà cũng không biết chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Ngón tay thon dài của Lâm Mạc Tịch êm ái vuốt ve mặt của cô, đầu ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên khuôn mặt của cô.
“Mạc Tịch……” Âm thanh của cô bé không thể nghe thấy, tuy nhiên nó lại làm cho anh ta rung động. Tròng mắt của Lâm Mạc Tịch xuất hiện nước mắt, thoáng một cái đã rơi xuống, từ từ lăn xuống, sau đó vỡ ra, rồi biến mất không còn một chút gì. Anh biết mà, em cũng nhớ anh… anh biết mà, em và anh nhớ nhung nhau giống như em nhớ nhung anh vậy. Anh ta cúi đầu xuống hôn vào môi của cô, nhẹ nhàng êm ái, giống như một cái lông vũ.
“Anh ở đây làm gì?” Đột nhiên có một tiếng hét to làm phá vỡ không gian tốt đẹp này. Ninh Tri Nhiên tức giận nhìn người đàn ông đang có hành động không đứng đắn đôi với Hướng Vãn, anh ta nắm chặt của đấm. Chỉ cần không cẩn thận một chút thì chiến tranh sẽ bộc phát. Khi đến gần thì Ninh Tri Nhiên mơi phát hiện thế nhưng trên mặt của Lâm Mạc Tịch cũng có nước mắt, anh ta mờ hồ cảm thấy Hướng Vãn cùng với Lâm Mạc Tịch có quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không có bình thường, như vậy thì việc là của mình hôm nay có phải đã sai rồi phải không? Lâm Mạc Tịch xoa xoa nhẹ khoé mắt, nhìn Ninh Tri Nhiên, bình tĩnh tự nhiên: “Ninh tổng, tôi và Hướng Vãn sớm đã quen biết, tuyệt đối so với việc quen biết của hai người còn sớm hơn. Mấy năm nay tôi vẫn tìm cô ấy, rốt cuộc cũng để cho tôi tìm lại được, tôi sẽ không để chúng tôi phải chia cắt nhau nữa.”
Ý tứ của Lâm Mạc Tịch rất rõ ràng, anh ta đang tuyên cáo quyền sở hữu Hướng Vãn đối với Ninh Tri Nhiên. Vốn anh ta không có xác định được, nhưng nghe thấy âm thanh nỉ non trong cơn mơ ngủ của cô, thì anh ta liền quyết định phải làm cho cô trở lại bện cạnh của mình, bây giờ anh ta đã có năng lực bảo vệ cho cô. Ninh Tri Nhiên chần chờ một chút, sau đó nói: “Hai người có quan hệ gì? Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là……..”
“Anh ta là em trai của tôi!”
“Hướng Vãn?”
“Hướng Vãn!”
Ninh Tri Nhiên kinh ngạc nhưng cũng có chút vui mùng khi cô tỉnh lại. Người khiếp sợ là Lâm Mạc Tịch, như thế nào anh ta cũng không ngờ rằng cô có thể giới thiệu mình như vậy. Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn, thấy túi còn một nửa chưa có truyền hết thì do dự một chút nhưng cuối cùng cũng rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, nước thuốc chảy tí tách.
“Em làm gì vậy?” Lâm Mạc Tịch muốn đi lên ngăn cô lại nhưng đáng tiếc đã quá muộn, tức giận nhìn hành động của cô.
“Tôi không muốn truyền nữa, tôi muốn trở về.”
“Không được! Em có thể không tuỳ hưng như vậy được hay không? Không biết mình đang sốt cao hay sao?”
“Tôi phải đi về! Tôi không muốn ở lại chỗ này nữa!”
“Anh nói không được là không được! Hướng Vãn, nghe lời đi.” Âm thanh của anh ta đột nhiên mềm nhũn, giống như một ma chú giữ cô lại. Y ta một lần nữa ghim kim tiêm, cố định tốt ống chuyền dịch. Giữa bọn họ quá mức quen thuộc, thậm chí Ninh Tri Nhiên căn bản còn không được đề cập đến. Anh ta hoàn toàn không được để ý đến, mặc dù Hướng Vãn nói Lâm Mạc Tịch là em trai của cô, nhưng Ninh Tri Nhiên lại có một cảm giác mãnh liệt, giống như không có được, giống như bị mất đi, cứng ngắc vô lực, cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra. Hướng Vãn hơi mệt một chút, cô không có tính nhẫn lại, cho nên việc truyền nước biển này đối với cô mà nói giống như bị thôi miên. Cô cố gắng đi nhanh một chút nhưng lại bị Lâm Mạc Tịch vô tình đánh vào tay: “Không được lộn xộn! An phận một chút biết không?”
“Anh dạy dỗ tôi!”
“Em không ngoan nên anh mới nói em, em cho rằng anh không có chuyện gì làm nên mới thích tìm việc mà làm sao!”
Đột nhiên Hướng Vãn không nói gì, loại cảm giác này quá mức quen thuộc, thật lâu trước kia, thời điểm bọn họ ở bên nhau chính là như thế này, rõ ràng là cô lớn tuổi hơn thế nhưng anh ta luôn là người giáo huấn cô. Một thời gian khá lâu, mọi người đền trầm mặc, không khí đè nén không thể thở được. Hình như chỉ nghe thấy âm thanh tí tách. Y tá tới rút kim, vốn cũng không phải bệnh nặng, nên khi truyền dịch xong thì cũng không đáng ngại, có thể trở về nhà được. Hướng Vãn sóng đôi cùng bọn họ đi ra, hành lang bệnh viện giống như dài ra. Cô do dự một chút, vừa muốn mở miệng nói thì Lâm Mạc Tịch liền cướp lời: “Ninh tổng, anh vất vả rồi, để tôi đưa Hướng Vãn về thồi.”
“Không cần, Mạc Tịch, anh đi về đi, Ninh Tri Nhiên đưa tôi về được rồi.”
“Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau? Để anh đưa em về đi.”
Cô không thể cưỡng lại được những lời nói của Lâm Mạc Tịch, Ninh Tri Nhiên lại thất bại không thể nói xen vào giữa hai người, cuối cùng Hướng Vãn lên xe của Lâm Mạc Tịch. Tới ngã tư đường, một chiếc quẹo trái, một chiếc quẹo phải. Bao nhiêu chuyện xảy ra, muốn trốn mà trốn không được, không nên đến thì lại dây dưa không dứt. Giống như một tấm lưới, siết chặt làm cho người ta thấy căng thẳng và hồi hộp. Cô không nói đi nơi nào, anh ta cũng không có vấn đề gì, vẫn lái xe, xe chạy đi không có mục đích. Anh ta lái xe với tốc độ rất nhanh, giống như bay trên đường lớn, làm cho người ta nhìn mà lo lắng, chỉ sợ không lâu sau là chiếc xe kia sẽ bay ra khỏi con đường. Trầm mặc một lúc lâu, Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài phía của xe. Vội vàng không chuẩn bị một chút nào thì Lâm Mạc Tịch đột nhiên thắng xe, nếu không phải đeo dây an toàn thì chỉ sợ là hai người sẽ bay ra khỏi xe. Lâm Mạc Tịch đột nhiên cởi dây an toàn, sau đó lật người đè lên hôn thật mạnh lên môi của Hướng Vãn. Cô không thể tránh được, chỉ là có chút ngạc nhiên, môi của anh ta, hay là nhiệt độ, cảm giác được anh ta hôn thì cơ hồ cô đã quên mất rồi, nhưng giờ phút này cô lại nghĩ tới, thì ra loại cảm giác lại khắc sâu đến như vậy, cho dù thời gian đã trôi qua thật lâu, bị chôn vùi thì cũng sẽ không thể quên được, chỉ cần tiếp xúc một lần thì tất cả sẽ bộc phát. Bọn họ giống như điên cuồng ôm hôn nhau, anh ta ôm cô, quên hết tất cả, liều chết triền miên.
“Hướng Vãn, tại sao em lại nói với người khác anh là em trai của em?” Anh ta ôm cô, lực mạnh giống như muốn bóp vỡ cô ra.
“Trên thực tế thì anh chính là em trai của tôi.” Cô bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng trả lời.
“Anh không phải! Căn bản anh không phải là em trai của em, ngay từ lúc anh bị đuổi ra khỏi cái nhà kia thì anh đã không phải là em trai của em nữa rồi!”
“Nhưng Mạc Tịch, anh có thể phủ nhận được sao? Đó là một sự thật không thể phủ nhận, tôi chính là chị của anh.”
“Hướng Vãn, tại sao em lại như thế?” Anh ta hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ giọng nỉ non. Tại sao cô lại muốn như vậy, dù không để ý luân lý đạo đức, coi như vứt bỏ tất cả thì cô cũng không thể quay đầu lại, để ở cùng một chỗ với anh ta, ngày hôm nay, bản thân mình làm sao mà có thể xứng với sự nổi tiếng của anh ta? Cho nên đẩy anh ta ra nhưng anh ta lại không có buông: “Hướng Vãn, em không thể như thế vậy được? Không cần cùng anh nói cái gì mà luân lý, không phải chúng ta đã nói với nhau từ trước rồi hay sao, mặc kệ như thế nào thì cũng sẽ đi cùng với nhau. Lúc này chúng ta cùng nhau rời đi thôi, đi đến một nơi khác, cùng nhau sống cuộc sống mới, dù không thể kết hôn cũng được, chúng ta hãy sống cuộc sống của chúng ta! Bây giờ đã không còn ai có thể ngăn cản chúng ta được nữa rồi, tại sao em một mực chắc chắn anh là em trai của em?”
Trên thực tế có người có thể ngăn cản được bọn họ, anh ta là Lê Thiên Qua, anh ta là ác ma, anh ta sẽ không như vậy mà bỏ qua cho mình. Cô tự trấn định bản thân, sau đó gằn từng chữ: “Lâm Mạc Tịch, cho tới bây giờ tôi chưa từng yêu anh, những lời nói kia cũng chỉ là những lời nói đùa khi còn trẻ tuổi mà thôi, anh cũng không cần coi đó là thật, hiện tại chúng ta đều đã trưởng thành rồi, nên quên đi, thậm chí không nên nhớ để làm gì.”
“Em cho rằng anh sẽ tin những lời nói đó sao? Hướng Vãn, trên thế giớ này, người hiểu rõ em nhất vĩnh viễn chính là anh. Em đang ngại cái gì đây?”
Lúc đẩy cửa xe ra thì mới phát giác được là xe đã chạy tới bờ biển rồi. Gió từ mặt biển thổi vào, thế nhưng có một chút vị mằn mặn, nước biển đánh thẳng vào bờ cát, vừa đi qua hiện nên một dấu chân thật sâu. Hướng Vãn đi ở phía trước, Lâm Mạc Tịch đi theo dấu chân của cô.
Ngày trước cũng giống như vậy, bọn họ tản bộ trên bờ biển, mỗi lần Hướng Vãn đề đi chân không, giầy xách ở trên tay, khuyên như thế nào cũng không nghe, mặc kệ nước biển lạnh hay không lạnh, đề đi chân trần, cô thích loại cảm giác ngưa ngứa khi bị nước vỗ vào chân. Nhưng có một lần cô không cẩn thận bị cua kẹp vào chân, đau đến khóc oa oa mãi không thôi, anh ta dụ dỗ như thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng thì anh ta phải đồng ý làm bài tập cho cô một tháng thì cô không còn khóc nữa mà ngay lập tức nở nụ cười hắc hắc, lúc này Lâm Mạc Tịch mới cảm thấy là mình bị lừa, mà còn bị lừa hết tất cả tài sản của mình, hơn nữa còn bị lừa gạt bằng một thủ đoạn hết sức đơn giản.
Về sau Hướng Vãn không còn đi chân trần trên cát nữa. Về sau nữa thì cô chỉ còn có một mình, cho dù có đi chân không cũng không còn có người quản cô nữa.
Cô chợt quay đầu lại cười với anh ta, chỉ lên trên mặt sóng biển nói: “Anh xem, cho dù sóng biển có lớn như thế nào thì sau cũng cũng đều sẽ yên lặng lại, sẽ biến mất không còn tung tích.”
Anh ta cách cô ba bước chân, đột nhiên cảm thấy không hiểu rõ, nụ cười của cô luôn làm cho anh ta cảm thấy một loại bị thương không nói thành lời.
Anh ta dừng lại một chút, liếc mắt nhìn sóng biển, sau đó nói: “Nhưng sóng biển sẽ không quên mình, không quên những chuyện gì đã xảy ra, coi như thời gian đã rất xa nhưng trí nhớ vẫn còn tồn tại, cho nên Hướng Vãn, em không cần nói với anh là em đã quên em, dù có tin là có quỷ thì anh cũng sẽ không tin tưởng những lời nói này của em.”
Cô cũng không còn lời nào để nói, dắt tay của anh ta đi về phía trước mấy bước, sau đó ngồi lên trên bờ cát, tựa đầu vào bả vai của anh ta, nhắm hai mắt lại.
Một hồi lâu Hướng Vãn đột nhiên mở miệng: “Mạc Tịch, anh có nghĩ tới hay không, thật ra chúng ta không phải là yêu nhau, chỉ là những chấp nhất từ thuở còn niên thiếu mà thôi. Bởi vì khi còn nhỏ, anh không có ai thương yêu cho nên anh cho rằng anh yêu tôi. Giống như khi tôi còn bé, luôn lệ thuộc vào anh, nên sai lầm coi đó là tình yêu.”
Anh ta nhìn cô, dột nhiên cười lên tiếng, chỉ là nụ cười này có chút cay đắng: “Hướng Vãn, em nói cái gì cũng được, nhưng anh rất hiểu rõ chuyện của hai chúng ta. Anh đã nói rồi, nếu em không muốn kết hôn thì chúng ta cả đời chỉ sống chung với nhau mà thôi, mặc kệ cái danh nghĩa kia, được rồi, sẽ giống như em nói, chúng ta là chị em, như vậy thì em sẽ không thể rời khỏi anh. Chị.”
Một tiếng chị này giống như anh ta mang hết sức lực của mình ra mà gọi, gục đầu của mình lên vai của cô, tựa sát vào cũng là một loại ấm áp.
Giữa hè sắp trôi qua, đến thời điểm xác định thì nhiệt độ đã thấp đi, trong trí nhớ mơ hồ thì thời gian chính là tuổi tác, thiếu niên đã lớn lên, thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu tiên hình như cũng là giữa mùa hè, thời điểm mùa thu sắp tới.
Hướng Vãn nhớ, ngày đó giống như bao ngày bình thường khác, chỉ là vào thời điểm cô đang chơi búp bê ở nhà thì không cẩn thận làm hỏng cái đầu, sau đó cha cô về nhà, trong trí nhớ của cô thì cha cô rất ít khi về nhà. Ngày đó khi cha về thì cha có dẫn theo hai người, một người phụ nữ thành thục và xinh đẹp, Hướng Vãn vừa nhìn thì đã rất ghét cô ta, trong trong trí nhớ của cô thì mẹ phải là một người hiền lành, dù có tuổi nhưng vẫn rất ấm áp, thế nhưng người phụ nữ này trừ nụ cười xu nịnh ra thì Hướng Vãn cũng không có nhìn thấy điều gì khác.
Cha cô ngoắc gọi cô như mọi khi, cô vô cùng không tình nguyện nhưng vẫn không dám làm trái lời của cha.
Cha cô cao lớn và rất khoẻ mạnh, một thân vinh quang, khí khái anh hùng hừng hực, người ngồi xổm, tự nói với con gái của mình, Vãn nhi, đây là dì Vương của con.
Cho dù Hướng Vãn tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu cách giới thiệu này là như thế nào, như vậy từ đó về sau người phụ nữ này sẽ thay thế người mẹ đã mất của cô, trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này rồi hả? Hướng Vãn cố chấp không nói lời nào. Ánh mắt của cô chuyển động qua lại, chợt phát hiện sau lưng của cha cô còn có một bé trai xinh đẹp, so với cô thì còn xinh đẹp hơn.
Cha, cậu ta là ai? Hướng Vãn hăng hái kéo tay của cha cô.
Sau đó sắc mặt cha cô trầm xuống, người gọi Lâm Mạc Tịch tới gần, về sau cậu bé này sẽ ở trong nhà của chúng ta.
Hướng Vãn không để ý đến sự thay đổi của cha mình, chỉ cảm thấy rất hứng thú với cậu bé kia, đi tới lôi kéo tay của bé trai, mỉm cười đối với cậu, em giống họ với mẹ của chị, chị tên là Hướng Vãn, về sau em phải gọi chị là chị.
Lâm Mạc Tịch cũng nhếch môi cười với cô, khi đó Lâm Mạc Tịch vần là lần đầu tiên nhìn thấy người mặc váy công chúa, xinh đẹp giống như những công chúa khác.
Lúc nhỏ, bé gái luôn lớn nhanh hơn bé trai nên Hướng Vãn cao hơn Lâm Mạc Tịch nửa cái đầu rồi, tự nhiên cũng cho rằng cô là chị còn cậu chính là em.
Trên thực tế thì đúng là như vậy, năm đó Hướng Vãn mười hai tuổi còn Lâm Mạc Tịch mười tuổi.
Thời điểm còn nhỏ thì anh ta rất ít nói, có lẽ bởi vì Hướng Vãn cũng là trẻ con, mà mẹ của cô trước đó cũng chỉ sinh có một mình cô là đứa con duy nhất, cũng sợ cô bé sẽ hư nên không cho cô chơi với những đứa trẻ khác nên sau đó, khi Lâm Mạc Tịch cũng là một đứa trẻ giống như mình xuất hiện thì cô cũng rất thích cậu, sau đó đối sử với cậu rất tốt, không có lý do gì, chỉ đơn thuần là thích cậu bé đó, muốn cậu sống thật tốt.
Mà Lâm Mạc Tịch từ nhỏ lớn lên trong khu ổ chuột, nhìn qua rất nhiều ánh mắt nóng lạnh, đột nhiên có một ánh mắt của một cô gái xinh đẹp như vậy đối tốt với anh ta thì anh ta cũng thoải mái mở rộng nội tậm với cô bé đó. Anh ta vốn sinh hoạt ở một nơi rất rách nát, một căn phòng chưa lớn bằng tám mét vuống, mỗi khi trời mưa to thì trao đảo giống như muốn ngã, bên ngoài hạt mưa to thì trong nhà sẽ là hạt mưa nhỏ.
Cho dù như vậy thì khi còn rất nhỏ, Lâm Mạc Tịch sống cùng với người bà nội đã già rất là tốt, cái gọi là tốt thì thật ra là vui mừng. Ăn trấu nuốt tro cũng là một hạnh phúc.
Nhưng đột nhiên có một ngày, có một người đàn ông mặc bộ đồ của lính đến muốn dẫn anh ta đi. Anh ta nghiêng đầu nhìn thấy bà nội gật đầu với anh ta, sau đó thu thập quần áo rồi buộc túi đồ lên người anh ta, nói cho anh ta biết, Mạc Tịch, sau khi con về nhà thì phải ngoan ngoãn, không nên nhớ đến một bà lão như bà.
Bà nội, người không đi cùng con sao?
Bà nội ở lại nơi này, không muốn đi.
Anh ta gắt gao ôm lấy bà nội, nếu người không đi thì con cũng không đi.
Bà nội lạnh lùng nói, con muốn bị liên luỵ đến chết cùng với bà già này sao? Mạc Tịch, bà nội không nuôi nổi con… con cũng đã mười tuổi rồi, nên phải đi học rồi, bà nội không có tiền để cho con đi học, hiện tại thì thật tốt, có Hướng tiên sinh không có ngại, con đi cùng người ta nhanh lên một chút!
Đôi mắt của cậu thiếu niên đầy ắp nước, răng cắn thập chặt, chính là để cho mình không khóc lên. Âm thanh đó thật nghẹn ngào, bà nội, con sẽ thường xuyên về thăm người.
Xe quân khu nhanh chóng rời đi, trên con đường đất đỏ bụi bay mờ mịt, bà lão lớn
tuổi đuổi theo chiếc xe thật lâu, nhưng tốc độ của bà không thể nào đuổi kịp xe hơi, nhìn theo chiếc xe dần biến thành một điểm thật nhỏ rồi biến mất thì bà mới dừng lại.
Lâm Mạc Tịch ngồi trong xe, anh ta không dám quay đầu lại nhìn, dùng sức cắn chặt quai hàm, cố nén nước mắt.
Người phụ nữ diêm dúa loè loẹt đó rúc vào người đàn ông mặc quân trang ngồi bên cạnh, cô ta vẫn nhìn chằm chằm Lâm Mạc Tịch, đột nhiên đoạt lấy túi đồ bà nội Lâm Mạc Tịch đưa cho.
Lâm Mạc Tịch gắt gao nhìn cô ta chằm chằm, người phụ nữ đó căm tức nhìn rồi mở túi quần áo đó ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo cũ rách, một đôi giày chơi bóng đã rách đầu ngón chân. Người phụ nữ đó giống như bị cái gì đó xúi quẩy dính vào người, nhanh chóng vất sang một bên rồi mắng, còn tưởng là vật gì tốt, thì ra cũng chỉ là một tí đồ rách nát. Ném đi, mang về thì rất mất mặt.
Cô đưa cho tôi! Thiếu niên đó nói một tiếng, tuy chỉ là một âm thanh non nớt nhưng lạ lộ ra một phần lạnh lẽo làm cho người phụ nữ đó sợ hãi.
Tao không đưa cho mày đó, một đứa con hoang mà còn dám nói như vậy với tao? Người phụ nữ đó nhất quyết không đưa.
Hai người giằng co, cuối cùng vẫn là người đàn ông mặc quân trang đó trừng mắt liếc người phụ nữ kia một cái, trầm giọng nói, để cho đứa bé cầm đi. Cô có thái độ như thế này với một đứa bé sao? Chẳng lẽ đối với con gái tôi cũng sẽ làm như vậy?
Người phụ nữ kia cười làm lành, thân thể mềm mại dựa vào, sẽ không a, em rất thích Hướng Vãn, sẽ đối với con bé thật tốt.
Lâm Mạc Tịch ngồi yên ở một bên, dùng sức ôm lấy túi đồ bà nội đưa cho.
Thời điểm Hướng Vãn nhìn thấy bọc quần áo này thì có chút tò mò, muốn cùng anh ta xem một chút. Khi nhìn thấy những đồ bên trong thì cô chỉ cười rất vui vẻ với anh ta, sau đó lôi kéo anh ta đến gian phòng của mình. Ở trong phòng tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm thấy một đôi giày không sai biệt lắm dùng để chơi bóng màu trắng, sau đó đưa cho anh ta, chị đổi với em được không, chị thích đôi giày chơi bóng kia.
Anh hạ giọng xuống, lắc đầu nói một câu, không được, đó là bà nội em đưa cho em, em không muốn đổi. Vậy chị đưa đôi này cho em, còn đôi bà nội đưa cho em thì em đừng đi, em giữ lại, thỉnh thoảng lấy ra chúng ta cùng nhìn một chút. Đừng có làm hư.
Lâm Mạc Tịch nhếch môi cười với cô, khuôn mặt gầy tong teo, hàm răng trắng muốt, bé trai này thật sự càng nhìn càng không giống con trai một chút nào.
Hết chương 33.