Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 22: Cái thế gới này điên hết rồi

Tác giả: Vivien0201
Chọn tập

Điên rồi, Lê Thiên Qua tuyệt đối là bị điên, Hướng Vãn cũng bị anh làm cho muốn điên rồi, anh đang làm cái gì đây? Tại sao lại đến đây, Hướng Vãn cũng không nghĩ Lê Thiên Qua rảnh rỗi không có việc gì làm, đặc biệt chạy đến đây để đùa giỡn cô. Hướng Vãn giãy giụa, bất mãn nhìn anh đang điều khiển mình. Lê Thiên Qua ấn cô lên trên ghế sofa: “Cô có tin là tôi sẽ cởi hết quần áo của cô ra hay không?”

“Lê Thiên Qua, anh buông tôi ra!” Cô nhìn anh chằm chằm không có chút sợ hãi.

“Thế nào, có phải cô không muốn, thẹn quá hoá giận rồi? Cô thủ thân như ngọc là vì ai? Lâm Mạc Tịch? Ninh Tri Nhiên? Hay là người tên Tô Tín gần đây? Cô có thủ đoạn quyến rũ đàn ông thật là nhiều!”

“Không cho anh nói tên của anh ấy!”

“Người nào a? Lâm Mạc Tịch? Hướng Vãn, cô nhìn lại mình mà xem, dáng vẻ của cô bây giờ như thế nào? Chẳng lẽ bây giờ cô cũng không hiểu rõ sao, cô cả đời này cũng sẽ không thể ở chung với anh ta, chỉ cần một ngày còn có tôi thì tôi sẽ không để cho hai người có được hạnh phúc!”

“Anh dám động đến anh ấy tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Hướng Vãn, cô hại tôi một lần đã đủ rồi, tôi sẽ không để cô có cơ hội lần thứ hai!

Đừng tưởng rằng tôi vẫn có thể dễ dàng tha thứ cho cô!”

“Như vậy anh sẽ giết tôi.”

“Cô cho rằng tôi sẽ không giết tôi?”

“Đúng. Tôi nghĩ vậy.”

Lê Thiên Qua đột nhiên nở nụ cười: “Tối hôm nay tôi là khách của cô, biết rõ nên làm thế nào không?”

Âm tình bất định*, đây là ấn tượng của Hướng Vãn đối với anh.

* tâm tình không ổn định.

Người đàn ông giống như môt lò xo, nếu như ngươi mạnh thì anh ta yếu, còn nếu ngươi yếu thì anh ta mạnh. Đạo lý này Hướng Vãn hiểu được, nhưng mà không cô dám áp dụng vào thực tế, mấu chốt vì đây là Lê Thiên Qua. Lê Thiên Qua là nhân vật nào, giống như một ngọn núi lửa, nếu như xúc phạm đến anh thì anh sẽ giống như một ngọn núi lửa phun trào. Đừng tưởng Bạch Mã là hoàng tử, nếu như thế thì Đường Tăng sẽ là gì đây? Người nhìn thì đẹp mắt, lòng ngứa ngáy khó nhịn nhưng Ngự Đệ ca ca lại không cho ngươi ăn nha. Lê Thiên Qua cũng cùng một dạng như vậy, trêu chọc ngươi không sai biệt lắm sẽ cho ngươi một gáo nước lạnh để cảnh tỉnh ngươi, làm cho ngươi khóc cũng không được mà cười cũng không xong, đàn ông như vậy rất là khó dây dưa nhất. Nhìn qua thì Lê Thiên Qua có tiêu chuẩn rất tốt nhưng đáng tiếc người này lại không phải như vậy, không cẩn thận ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Nhưng Hướng Vãn không sợ, cô đã không còn qua tâm đến sống chết nữa rồi. Cho nên đối với những người như vậy cô cũng đã tìm cho mình một con đường, vò đã mẻ lại sứt, thích thế nào thì như thế ấy! Hướng Vãn tựa đầu rồi uốn éo một cái, cười lạnh nói: “Lê Thiên Qua, cho dù anh có tiền thì tôi cũng sẽ không phục vụ anh!”

Lê Thiên Qua lại không có tức giận, ngược lại còn ôm cô vào lòng: “Bắt đầu từ hôm nay cô không phải đến đây làm nữa!”

Hướng Vãn thuận thế ôm cổ anh, thân mật nói: “Tôi bị đuổi rồi hả?”

“Từ ngày mai trở đi, cô sẽ đến công ty làm thư ký cho tôi.”

Gì? Hướng Vãn không có nghe lầm chứ? Đầu Lê Thiên Qua tuyệt đối đã bị hỏng rồi.

“Tôi không phải là thư ký chuyên nghiệp.”

“Cô cũng không phải là một ‘tiểu thư’ chuyên nghiệp.” Lê Thiên Qua suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nhớ không nhầm thì cô tốt nghiệp Đại học A khoa quản trị kinh doanh quốc tế phải không?”

Chuyện này tuyệt đối không thể tìm ra, xin hỏi có trường đại học nào bồi dưỡng sinh viên tốt nghiệp rồi đi làm kỹ nữ đây?

“Không phải là tốt nghiệp, anh lầm rồi, tôi còn đang học, nguyên nhân là bởi vì anh đó.” Cô mỉm cười nhìn anh, mơ hồ có chút oán hận.

“A, là đang học, vậy cũng tốt. Tôi cũng nghĩ cô không thích hợp học quản lý chuyên nghiệp, còn là một đại học danh tiếng, quả thực chiếm một chỗ ngồi tốt của người khác. Chắc là cô dùng tiền để vào thôi. Một người đến việc sinh hoạt thường ngày của mình cũng không quản lý được thì nói gì đến việc quản lý công ty?”

“Vậy anh còn nói tôi đến công ty của anh để làm gì? Không sợ tôi làm cho công ty anh bị đóng cửa?”

“Nếu dễ dàng bị đóng cửa như vậy thì tôi không còn gọi là Lê Thiên Qua.”

Vậy gọi anh là Lê Thiên Heo! Hướng Vãn mắng thầm ở trong lòng, người đàn ông này hôm nay đầu óc bị hỏng hay sao, hay là bị cái gì kích thích?

“Dù sao tôi cũng không đi!” Hướng Vãn hạ quyết tâm, mỗi ngày đều nhìn thấy anh không bằng chết đi cho xong.

“Tôi không phải đang hỏi ý kiến của cô, Hướng Vãn, cô không đi cũng phải đi! Không nên thấy tôi bây giờ đối tốt với cô một chút thì liền quên hết tất cả.”

Hướng Vãn á khẩu không nói lên lời, anh nói rất đúng, những người mà có vẻ mặt càng ôn hoà thì càng đáng sợ.

“Có thể hay không cho tôi mấy ngày, tôi còn muốn sắp xếp một chút.”

“Có thể, cô có thời gian là một tuần, tuần sau tôi muốn thấy cô xuất hiện ở Tổng Công Ty đúng giờ.”

Hướng Vãn không có biện pháp gì, đành phải để cho anh quyết định, nếu thỉnh thoảng lộ ra một chút tính tình thì không biết anh sẽ đối sử với cô như thế nào nữa. Lần này cô bất đắc dĩ phải thuận theo ý của anh, phản kháng thì có ích lợi gì chứ? Giãy giụa thì có ích lợi gì? Giống như một người bị đuối nước, càng giãy giụa thì chỉ càng nhanh chóng bị chìm mà thôi. Hai năm qua, Lê Thiên Qua một mực làm sạch sản nghiệp của anh, nhưng xã hội đen thì vẫn là xã hội đen mà thôi, dù làm sạch thế nào thì tiền của anh cũng không sạch sẽ. Ở vùng ngoại ô không tốt nhất chính là thuê xe, cho dù đường xa, có được nhiều tiền hơn thì những tài xế taxi cũng không chịu đi, bởi vì lúc quay lại rất có thể không còn xe nữa. Hướng Vãn gọi mấy chiếc xe, nghe nói cô muốn đi ra ngoại ô thì đều lắc đầu không đồng ý. Đi xe buýt, Hướng Vãn không có dũng khí để đi, cô nhìn thấy trạm xe cách đó không xa, thấy số người chờ xe buýt cũng phải gấp hai mươi lần số xe đó, từ trạm xe còn xếp hàng đến rất xa. Mà cô còn xách theo hai túi đồ nữa, nếu đi xe buýt nhất định sẽ hi sinh nha. Thật vất vả mới có xe chịu đi, cô vội vàng lên xe, chỉ là giá hơi đắt một chút.

“Bà nội, con đến thăm bà đây.”Cách đó thật xa Hướng Vãn bắt đầu lên tiếng, mỗi lần đi gặp bà nội, cô đều lấy ra trạng thái tốt nhất của mình. Buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, không có phấn son, gương mặt trắng ngần, cô có đôi mắt to và có hồn, váy dài màu trắng, đơn giản nhưng hào phóng, làm cho người khác có cảm giác sảng khoái. Bà nội đã lớn tuổi, tai không nghe được, tự nhiên sẽ không nghe được Hướng Vãn gọi mình, vẫn như cũ ngồi trong sân chọn đồ ăn.

“A, Hướng Vãn lại tới nữa à, tới thăm bà nội của cháu à. Đang nói chuyện gần đó là một phụ nữ trung niên, là người rất thật thà, Hướng Vãn cũng coi như là có quen biết.

“Đúng vậy, bà nội cháu gần đây có khoẻ không?”

“Có, rất tốt, mau đi đi, bà nội cháu sẽ rất vui mừng đó.”

Hướng Vãn cười một cái rồi chào tạm biệt. “Bà nội” Hướng Vãn đi vào lại gọi một tiếng.

“Vãn nhi đến rồi đấy à! Nhanh ngồi xuống đây, chắc là mệt muốn chết rồi, đi đường xa như vậy mà. Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy? Bà không có ăn hết đâu, dùng không hết thì thật lãng phí.” Bà nội đã lớn tuổi, cười lên thì mặt có nhiều nếp nhăn, chồng chất lại cùng một chỗ, nhìn rất hiền lành.

Hướng Vãn ôm lấy cổ của bà nội mình, đong đưa trái phải, nhìn mười phần là tính tình trẻ con: “Bà nội, con nhớ bà lắm, không có mệt mỏi chút nào. Nếu bà thương con thì chuyển sang sống cùng với con đi.”

“Nơi này không khí trong lành, yên tĩnh, bà là một bà lão có tuổi, không quen sống ở trong thành phố. Vãn nhi, con đi làm vất vả lắm à, người cũng gầy đi. Bà đi mua thức ăn, đợi lát nữa làm đồ ăn ngon cho con.”

“Con đi cùng với bà!”

Hướng Vãn đỡ bà nội vào nhà dọn dẹp, vừa mới chuẩn bị đi thì điện thoại vang lên. Mới đầu cô cho là Lê Thiên Qua gọi đến để bới móc, nhưng lại nhìn thấy một số lạ. Hướng Vãn hơi do dự nhưng vẫn nghe.

“Hướng Vãn, tôi bị lạc đường.”

“Ninh Tri Nhiên?”

“Làm gì mà mỗi lần cô nhận điện thoại của tôi thì cô đều ngạc nhiên vậy? Tôi có doạ người như vậy không?”

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Vãn nhi, ai gọi đến vậy? Nếu con có chuyện gì thì cứ về trước đi.”

“Không có gì đâu bà nội, là đồng nghiệp của con gọi tới thôi.”

Đồng nghiệp? Ninh Tri Nhiên nhịn không được cười một tiếng, bọn họ được coi là đồng nghiệp à? Ninh Tri Nhiên hắng giọng: “Hướng Vãn, tôi thật sự bị lạc đường, cô có thể ra ngoài đường giúp tôi một chút hay không?”

“Trên xe của anh không có bản đồ chỉ đường hay sao? Anh đi hỏi cảnh sát đi.”

“Hướng Vãn, cô gạt tôi. Nơi này hẻo lánh như vậy lấy đâu ra cảnh sát chứ, cô cứ ra ngoài giúp tôi đi.”

Hướng Vãn cẩn thận nghe những lời nói này, giật mình một cai: “Anh có ý tứ gì? Anh đang ở đâu?”

“Cô nhất định phải ra giúp tôi nếu không tôi sẽ hỏi hàng xóm xem nhà bà nội của cô là nhà nào.” Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

Hướng Vãn gấp gáp nói: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Đầu đường, có lái xe vào không?”

“Ở đó chờ tôi, tôi lập tức ra ngay.”

Bộp một tiếng gấp điện thoại lại: “Bà nội, con có một người bạn đến, bây giờ con đi xem, con sẽ trở lại ngay lập tức!”

Chọn tập
Bình luận