Hiện tại bây giờ đã được 28 lượt share, nếu ngày mai con số đó lên tới 38 – 45 lượt chia sẻ thì Ri sẽ edit và đăng ngay 1 chương nữa để cảm ơn các bạn.
Cửa lớn đột nhiên bị phá, trong phòng nhất thời yên lặng, đều nhìn chằm chằm người tới.
“Hướng Vãn? !” Phí Thanh Khê kêu lên, anh ta quả thật có chút say rồi.
Hướng Vãn nhìn chăm chú, người này cô nhận ra, lần trước ăn cơm với Ninh Tri Nhiên, hình như là buôn bán châu báu. Cô nhìn thoáng qua Lâm Mạc Tịch, ngửa người trên người Phí Thanh Khê, nhắm chặt hai mắt, cau mày. Cô nắm chặt quyền, sau đó lại buông ra, cười duyên đi đến.
“Phí tổng, thật khéo, anh cũng ở đây.” Mặt cô không biến sắc ngồi xuống, ngăn cản Lầm Mạc Tịch với nguy hiểm.
Phí Thanh Khê thèm muốn Hướng Vãn cũng không phải là một ngày hai ngày, lần trước không được, vẫn tìm cơ hội, không nghĩ tới cơ hội lại tới nhanh như vậy. Anh ta cũng không phải biến thái, nhưng thích phụ nữ, liền buông Lâm Mạc Tịch ra, ngược lại ôm Hướng Vãn.
“Em là tiểu yêu tinh, sao nói là khéo, tới đây còn không phải là vì có thể gặp được em một lần sao.”
Giọng nói đàn ông lười biếng vang lên bên tai cô. Hướng Vãn muốn cười, anh tìm hoan là tìm hoan, lôi kéo quan hệ với tôi làm chi. Nhưng trong lòng muốn và ngoài mặt làm, lại là hai chuyện khác nhau.
Hướng Vãn cố ý nhích lại gần người anh ta, nửa là oán trách, nửa là làm nũng nói: “Sao không thấy anh đến tìm em, ngược lại chơi đùa ở trong này?”
Phí Thanh Khê lay động thân thể của cô, “Không phải anh sợ em không đến sao, em còn khó mời hơn thần tiên!”
Phí Thanh Khê lần lượt giới thiệu đám người bọn họ với Hướng Vãn, “Đây là Tống U, Tề Uy Tổng Kinh Lý, vị này chính là Tô Tín. Ách, Tô Tín giới thiệu cậu như thế nào đây?”
Bị gọi tên là Tô Tín, đúng là người đàn ông vừa rồi lên tiếng, anh ta mỉm cười nói: “Tôi không có việc làm.”
Hướng Vãn biết người đến đây chắc chắn không phải dạng vừa.
Phí Thanh Khê cười nói: “Cậu thôi đi! Tô Tín, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu có chuyện gì chẳng lẽ tôi không biết? Đừng ở chỗ này gạt Hướng Vãn của tôi.”
Hướng Vãn thầm nghĩ, khi nào thì tôi thành của anh rồi.
Phí Thanh Khê Nhìn Hướng Vãn nói: “Tên nhóc này cũng không phải dạng vừa, tự mình lập một công ty, hình như là bán phần mềm?”
Nghe giống như không được tốt lắm, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, những người này đều là nhân vật có uy tín danh dự, người bình thường có thể chơi cùng sao? Bán phần mềm, Microsoft cũng là phần mềm, không phải cũng là 1 trong 500 công ty lớn nhất thế giới?
Tô Tín cẩn thận đánh giá Hướng Vãn, trừ bỏ xinh đẹp chút, thì không có ấn tượng khác. Phụ nữ xinh đẹp anh ta có không ít, quyến rũ như Hướng Vãn tự nhiên có tiếp xúc qua. Cho nên ngay từ đầu cũng không quá để ý, tiếp tục đùa với cô bé thanh thuần này.
“Tránh ra!” Hi Lệ vùng vẫy, tránh né tay Tô Tín.
Kỳ thật Tô Tín cũng không phải hái hoa tặc đại gian đại ác, nhưng vì rượu mạnh, cho nên nhìn thấy phản ứng của Hi Lệ này, thì cường thế một chút, khó tránh khỏi có chút không thương hương tiếc ngọc.
Mắt thấy đứa nhỏ Hi Lệ này sắp rơi vào bàn tay quỷ dữ, Hướng Vãn cũng thiếu kiên nhẫn, cô cũng thích Hi Lệ này. Bởi vì cô cảm thấy cô giống các cô. Cô nghe Tiêu Tiêu nói qua, bé gái này, tới nơi này làm việc, là muốn chữa bệnh cho mẹ, vì tiền lương ở đây cao.
“Mời anh buông em ấy ra.” Hướng Vãn lẳng lặng nói.
Giọng nói của cô vốn ngọt ngào như mứt hoa quả, nhưng thời điểm cô nghiêm trang, thì có một loại cảm giác nói không lên lời. Tô Tín hứng thú nhìn Hướng Vãn, nhíu mày nói: “Cô có tư cách gì muốn tôi buông cô ta ra?”
Phí Thanh Khê thấy chuyện không tốt, vội vàng hoà giải nói: “Hướng Vãn, cô bé kia là thân thích của em? Chúng ta cũng không phải làm khó cô bé, đùa giỡn với cô bé chút thôi, muốn uống với cô bé ly rượu thôi, nhưng cô bé kia không nể mặt.”
Hướng Vãn bình tĩnh nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Tôi thay em ấy uống.”
“Ôi! Lại một người muốn uống thay. Cô bé này duyên cũng không tệ.” Tô Tín nhéo nhéo cằm Hi Lệ, cười nói.
Phí Thanh Khê cũng đi theo xem náo nhiệt, “Nếu không anh thay em uống!”
Tô Tín cười mắng: “Tiểu tử cậu cũng đừng gây chuyện nữa!”
Phí Thanh Khê cười, rót cho Hướng Vãn một ly rượu, “Đây là em muốn uống, nhưng không được nói anh khi dễ em!”
Hướng Vãn cười với anh ta, tiếp nhận ly rượu. Hình như là Vodka, loại rượu này, cực kỳ mạnh, rượu rất mạnh. Hướng Vãn vừa muốn uống, Tô Tín liền giữ chặt tay cô, “Gấp gì. Tôi có quy định phải nói. Cô không được uống một chén, ít cũng phải uống 20 chén.”
(Vodka là loại rượu chưng cất, trong, thường là không màu (trừ khi pha thêm hương liệu) và có độ cồn tương đối cao từ 35% đến 50%.
Nguyên liệu để sản xuất vodka thường là khoai tây, hoặc một số loại ngũ cốc, lên men.)
Phí Thanh Khê vừa nghe, thiếu chút nữa mắt trợn trắng, Tô Tín này nói thật, uống hết 20 chén, Hướng Vãn còn không ngất mới lạ. Nhưng anh ta nghĩ lại, hôn mê cũng tốt, anh ta có thể ôm được mỹ nhân về. Nhưng anh ta yêu thương Hướng Vãn, nếu cô uống nhiều rượu như vậy, gặp chuyện không may, anh ta cũng chịu không nổi, vì thế nói: “Không được, vừa rồi Lâm Mạc Tịch uống 10 ly rượu, sao có thể để Hướng Vãn uống 20 chén. Chơi cái khác đi!”
Tô Tín cười nói: “Cậu thật đúng là người làm ăn, đều phải hơn thua, vậy được rồi, 15 chén.”
Hướng Vãn không nói một lời, nâng ly rượu lên mà bắt đầu uống. Tô Tín mỉm cười nhìn cô, rót một ly tiếp một ly cho cô.
Hướng Vãn uống đến hôn mê, cũng không rõ cô uống vào bao nhiêu chén, vẫn ngửa đầu rót rượu. Một chén này, cô vừa muốn uống, đột nhiên bị người giữ lại, cẩn thận nhìn thì ra là Tô Tín. “Đủ rồi, đã 15 chén rồi.”
Hướng Vãn dừng một chút, đặt cái chén xuống, “Tôi có thể dẫn bọn họ đi đúng không?”
“Bọn họ? Em còn muốn mang người nào đi?” Phí Thanh Khê nghi hoặc nói.
“Anh ấy, tôi muốn mang anh ấy đi.” Hướng Vãn say như chết chỉ vào Lâm Mạc Tịch.
Vẻ mặt mọi người mê mang, Tô Tín cười nói: “Có thể, nhưng cô dùng gì trao đổi?”
Hướng Vãn nhìn anh ta, cắn cắn môi, nói không ra lời, dùng cái gì trao đổi, cô cái gì cũng không có.
Cô gái này anh ta hoàn toàn có ấn tượng rồi. Tô Tín có phần thưởng thức cô, không chỉ là một bình hoa xinh đẹp, thời điểm nhìn cô cắn môi, trong ánh mắt để lộ ra một loại kiên nghị, cô nhất định phải dẫn bọn họ đi. Tuy nhiên anh ta không biết Hướng Vãn làm như vậy với mục đích gì, nhưng cô gái này, anh ta có hứng thú rồi. Cũng bởi vì thời điểm cô nhìn mọi người nơi này với vẻ khinh thường.
“Được, bọn họ, cô mang đi đi. Nhưng tôi sẽ tìm được cô, bất cứ chuyện gì đều phải có cái giá.”
“Cảm ơn.” Hướng Vãn nói xong liền đỡ Lâm Mạc Tịch, nhưng anh say thật rồi, sao cô kéo mà không đứng dậy.
Hi Lệ đã sớm bị dọa sợ, lúc này thấy Hướng Vãn cật lực như vậy, thì đi tới, giúp đỡ Hướng Vãn kéo Lâm Mạc Tịch ra ngoài.