Quý Thành Dương trở thành phóng viên ngoại trú tại nước ngoài.
Cô thỉnh thoảng mới được nghe một vài chuyện nhỏ nhặt của anh qua Noãn Noãn và mẹ của bạn ấy. Ở trường không có ti vi, cô chỉ có thể xem ti vi vào cuối tuần khi về nhà ông nội. Lần nào về cô cũng chăm chú xem mục tin tức, đặc biệt là khi xảy ra những sự kiện lớn ở nước ngoài thì cả buổi tối cô sẽ không chuyển kênh. Cô chỉ muốn được nghe cầu truyền thanh hoặc cầu truyền hình từ hiện trường.
Chỉ có đúng một lần, cô còn nhớ rất rõ, hôm ấy là trung tuần tháng Mười hai.
Sau khi xa cách một năm, cuối cùng cô đã nhìn thấy Quý Thành Dương trên ti vi. Cảnh quay diễn ra vào giữa đêm khuya, trong cơn mưa bão dữ dội. Quý Thành Dương mặc chiếc áo mưa màu đen đứng trong một lán che, dường như anh mới gỡ bỏ mũ xuống, nửa thân trên, thậm chí cả tóc anh cũng đang sũng nước. Anh vừa nói vừa giới thiệu hiện trường sau khi bị đánh bom ở phía sau lưng: “Tôi tin rằng, các vị khán giả xem truyền hình cũng giống như tôi, đều đã nhìn thấy kiến trúc sau khi bị tấn công bằng bom ở phía sau lưng tôi đằng kia…”
Một vụ đánh bom ư?
Kỷ Ức nghe mà bỗng cảm thấy hoảng hốt, cô chạy đến trước ti vi, nhìn anh thật kỹ, muốn xem xem liệu anh có bị thương ở đâu không.
Thực ra chỉ quay nửa thân người phía trên của anh nên cô cũng chẳng thể nào nhìn rõ được.
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình mà không mấy để tâm xem anh đang nói những gì.
Cô bỗng nhận ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người quen xuất hiện trên ti vi. Chỉ cách một cái màn hình nhưng thực ra anh lại đang ở ngoài mặt trận cách đây hàng ngàn hàng vạn cây số.
Cô đưa tay chạm lên màn hình ti vi, vào giây phút vừa chạm tới bỗng cảm thấy xấu hổ nên vội vã thu tay về.
Trong ti vi, anh đang nói những lời kết thúc: “… Về vấn đề này, tôi tin rằng tất cả những người đang quan tâm tới vấn đề xung đột giữa Israel và Palestine đều sẽ nghĩ tới. Nhưng xem ra Hamas giờ đã trở thành biến số lớn nhất trong cục diện Trung Đông.”
Hình ảnh bỗng chốc quay về với phát thanh viên và bắt đầu đưa tin về vấn đề rối ren cục diện ở Argentina.
Hôm ấy cô nhìn thấy anh.
Anh lại khác với một năm trước rồi.
Cô bỗng hiểu ra “sức hấp dẫn” mà Noãn Noãn dùng để hình dung Quý Thành Dương có nghĩa là gì… Ánh mắt anh đẹp đến thế là bởi vì đằng sau đôi mắt ấy chất chứa rất nhiều suy nghĩ. Nụ cười mím nhẹ nhàng thoáng qua của anh, dù khẽ hay rạng rỡ cũng đều không hề có liên quan gì đến người khác.
Cứ như thể…
Anh chưa bao giờ để tâm xem người khác nghĩ gì, chẳng quan tâm định nghĩa về “thành công” của người khác ra sao.
Trong buổi đêm khuya ấy, anh đứng trong cơn mưa dữ dội, mặc chiếc áo mưa màu đen dính đầy bùn đất, đi ngang qua phế tích sau vụ nổ bom… Cô tắt ti vi, đi vào bếp và mang hộp cà phê còn nguyên tem chưa bóc ra, rồi pha một tách theo đúng cách mà anh đã hướng dẫn cô nhiều năm về trước. Cô cúi đầu ghé môi vào sát thành cốc rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Có một hơi ấm chậm rãi lan ra, thấm khắp người cô.
Tháng Năm, mùa hạ bỗng chốc ùa về.
Trong lớp thậm chí đã có người bắt đầu mặc đồng phục mùa hè, còn có người tranh thủ những lúc thầy giáo không có mặt để bật quạt.
Buồn cười nhất là, vì chưa lau dọn trước nên khi cánh quạt trần bắt đầu quay cả phòng học đều ngập trong bụi bẩn.
Lớp trưởng dở khóc dở cười, cậu đi xin phép thầy giáo cho cả lớp được tan học sớm nửa tiếng rồi ở lại với mấy bạn ủy viên lớp cùng xắn tay áo lên dọn dẹp. Kỷ Ức cất hết các đề bài phải làm vào cặp sách, đầu vẫn còn bận suy nghĩ xem đề nào đã được sử dụng trong đề thi đại học năm ngoái thì đã bị Noãn Noãn kéo ra đến cửa lớp.
Lớp trưởng đúng lúc này lại đứng thẳng dậy, đối diện với Noãn Noãn, ánh mắt cậu bạn thoáng qua nét gì đó rất khác lạ.
“Chào lớp trưởng nhé.” Noãn Noãn cười.
“Ừm, chào cậu.” Lớp trưởng trả lời hơi bối rối, nhưng cậu bạn cũng không quên nhắc nhở, “Về nhà đừng quên làm bài tập Hóa học nhé.”
“Biết rồi.” Noãn Noãn kéo Kỷ Ức, chuồn mất.
Thậm chí cô vẫn còn nhớ rất rõ, nửa năm trước, Noãn Noãn đã mô tả nụ hôn đầu tiên với lớp trưởng vào buổi tối sau giờ học thêm tại dãy phòng học như thế nào. Ấy vậy mà mới sau nửa năm, nam chính đã thay người. Lớp trưởng ngoài chuyện hơi quan tâm đặc biệt đến Noãn Noãn ra thì cũng không thấy có vẻ gì là đau khổ sau khi chia tay cả. Kỷ Ức cực kỳ sợ phải nghe những chuyện đằng sau mỗi cuộc chia tay như thế này, cô chỉ biết rằng Noãn Noãn cảm thấy tính cách hai người không hợp, nên đã chia tay trong hòa bình, chứ cũng không hỏi gì thêm.
Vì hôm nay là thứ Sáu, nên ở cổng trường có rất nhiều xe con đến đón học sinh tan trường. Noãn Noãn kéo Kỷ Ức ngồi lên một chiếc: “Đến nhà chú út tớ ở cổng Hậu khu Tân Nhai Khẩu*.”
*Hậu là tên của một cổng thành ngày xưa trong khu Tân Nhai Khẩu tại Bắc Kinh.
Kỷ Ức sững sờ: “Chú út của cậu à?”
Noãn Noãn hớn hở: “Phải rồi, ba hôm trước chú út về nước, nhưng tớ không nói cho cậu biết vì muốn cho cậu bất ngờ. Tớ nhịn mãi đấy. Chẳng phải cậu vốn rất thích chơi với chú út sao? Đừng tưởng tớ không biết nhé.”
… Rõ ràng thế cơ à?
Nhưng khi xe dừng lại trước cửa khu nhà, Noãn Noãn lại đưa cho Kỷ Ức một chùm chìa khóa, sau khi nói cho cô biết địa chỉ xong liền nháy mắt nói: “Tớ đi mua cho chú út cái gì ngon ngon hoặc quà cáp gì đó, cậu cứ lên trước đi nhé. Lúc nãy tớ gọi điện thoại mà không thấy ai nhấc máy, chắc chú út bây giờ không có nhà đâu, cậu cứ vào trong nhà, muốn ăn uống gì cũng được. Nếu như chú ấy không về thì cậu đợi tớ rồi ăn tối nhé.”
Kỷ Ức dở khóc dở cười.
Cô hoàn toàn hiểu Noãn Noãn định làm gì, kể từ sau khi chia tay với lớp trưởng, Noãn Noãn đã có một cậu bạn trai học trường khác. Vì họ gọi điện và gặp nhau quá nhiều nên bị mẹ Noãn Noãn cấm. Có lẽ chuyện hôm nay Noãn Noãn dẫn Kỷ Ức đến thăm chú út chẳng qua cũng chỉ là lý do để có thể ra ngoài mà thôi.
Nếu như chẳng có ai thật…
Có lẽ cô sẽ phải nhịn đói đến tám, chín giờ mới được đi ăn mất.
Nhưng, Noãn Noãn đưa chìa khóa nhà chú út cho một người ngoài như cô liệu có ổn không?
Cô gõ cửa, có điều chẳng có ai ra mở.
Cuối cùng cô cũng lấy chìa khóa ra để mở cửa, bước vào nhà của anh.
Đây là… lần đầu tiên Kỷ Ức vào nhà của Quý Thành Dương, nghe nói căn nhà này đại đa số thời gian đều bị bỏ không, bởi vì anh chủ yếu sống ở nước ngoài. Nhưng bây giờ tới đây, cô lại không thấy căn nhà này thiếu hơi người, chắc là thường xuyên có người đến lau dọn? Căn hộ chủ yếu được trang trí bằng màu xanh xám và trắng, cửa phòng khách và cửa ban công không đóng nên cô có thể nhìn thấy mặt trời đang lặn xuống ở đằng Tây.
Cô lấy dép đi trong nhà từ trong tủ giày rồi đi vào bên trong.
Nhưng cô chợt phát hiện ra cửa phòng ngủ đang mở hé.
Cô nhìn vào bên trong qua khe hở.
Quý Thành Dương đang hơi co người ôm chiếc chăn màu xanh xám ngủ mê mệt, trên chiếc sô pha trong phòng ngủ là anh bạn tên Vương Hạo Nhiên đang đắp áo ngủ rất say. Họ ngủ say thật đấy, không ai nghe thấy tiếng gõ cửa ư?
Kỷ Ức cứ thế đứng trước ngưỡng cửa, nhìn anh.
Cô bỗng nhận ra mình vẫn đang mặc bộ đồng phục xuân thu pha lẫn giữa hai màu xanh trắng, tay áo dài nên được cô xắn lên, trông hơi xấu… Nếu cô mặc bộ đồng phục váy đen trắng của mùa hè thì sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Trong lúc đang đắn đo không biết có nên gọi anh dậy hay không thì Kỷ Ức đã ma xui quỷ khiến thế nào lại cởi áo khoác đồng phục ra, chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và chiếc váy dài đồng phục màu xanh rồi khẽ khàng đi vào phòng. Cô đứng do dự ở giữa giường và ghế sô pha một lát rồi len lén leo lên giường và ngắm anh thật kỹ.
Lâu lắm không gặp, Quý Thành Dương.
So với hình ảnh cô nhìn thấy trên ti vi nửa năm trước thì tóc anh đã dài hơn rồi, mái tóc mềm rũ xuống từ trên trán, che đi đôi mắt đang nhắm chặt. Dưới đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi màu ghi nhạt, có phải nốt ruồi lệ không nhỉ? Kỳ diệu quá, sao trước giờ cô không hề phát hiện ra? Kỷ Ức vuốt phía đuôi mắt mình, cô cũng có một nốt ruồi lệ ở chỗ đó.
Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh rất thích nghiên cứu những thứ này nên bà đã nói cho Kỷ Ức biết, nốt ruồi này là nốt ruồi lệ, nên sẽ rất hay khóc.
Từ nhỏ cô đã rất hay khóc, lẽ nào anh cũng vậy?
Hơn nữa mí mắt của anh cũng rất sâu. Gần đây cô mới biết, như thế này được gọi là mắt hai mí kiểu Châu Âu.
Kỷ Ức nhìn ngắm anh thật kỹ càng, cứ như đang phát hiện ra một đại lục mới, vành tai anh rất đẹp nhưng cũng rất mỏng, thế nhưng… rõ ràng đây chính là tướng mặt không có phúc mà mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh từng nhắc đến. Cuối cùng cô cũng từ bỏ việc quan sát các đường nét trên gương mặt anh và bắt đầu đưa mắt xuống dưới. Cổ áo anh mở bung ra vài cúc để lộ xương quai xanh, anh gầy quá… Gầy đến mức có thể nhìn rõ xương quai xanh thế này.
Có một sợi màu đen vòng qua cổ anh thả xuống gần bên cạnh xương quai xanh, sợi dây được luồn qua một đầu đạn màu bạc.
Dường như có một tâm tư rất nhỏ đã được cất giấu trong tim từ lâu đang dần dần lan ra, và bỗng nhiên trở thành một nỗi niềm cực kỳ kín đáo.
Chỉ là một tâm tư rất nhỏ mà thôi.
Kỷ Ức muốn len lén xuống khỏi giường, nhưng Quý Thành Dương đột ngột giơ tay ra định tiếp tục ôm chăn thì lại vơ nhầm phải cánh tay phải của Kỷ Ức đang chống xuống giường bên cạnh anh…
Trong một thoáng khi cô đang bối rối hoảng hốt thì anh cũng bừng tỉnh.
Anh giật mình buông chiếc chăn mỏng đang ôm trong tay ra rồi ngồi dậy.
“Tây Tây?” Anh hơi bất ngờ, giọng nói còn ngái ngủ nên vẫn rất mơ hồ.
Kỷ Ức xấu hổ chết đi được, cô muốn nhảy ra khỏi giường nhưng lại luống cuống đến mức ngã ra phía sau, may mà Vương Hạo Nhiên kịp thời đưa tay ra đỡ cô đứng vững: “Xem cậu làm con gái nhà người ta sợ kìa.”
Thôi xong, xấu hổ quá đi mất…
Quý Thành Dương đứng dậy cài cúc áo, không cần hỏi anh cũng có thể dễ dàng đoán ra vì sao Kỷ Ức lại có chìa khóa nơi này, cứ như thể anh đã coi Kỷ Ức như một thành viên trong gia đình và không hề phiền lòng về việc cô bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Anh chỉ hỏi đúng một câu khi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt: “Noãn Noãn đâu?”
Anh vừa nói vừa dùng hai tay hất nước lạnh vào mặt.
Nước chảy xuống khỏi mặt anh, anh dùng tay phải lau qua loa, chỉ còn sót lại một vài giọt rơi xuống, lọt vào trong cổ áo…
“Bạn ấy… đi mua quà cho anh rồi.”
Lý do này đến cô còn chẳng thể nào tin được… nên rõ ràng chẳng hề có sức thuyết phục đối với anh.
Quý Thành Dương cúi xuống nhìn cô một lát nhưng không những không lột trần lời nói dối này, mà còn đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Năm nay Tây Tây cao lên nhiều quá nhỉ?”
“Vâng ạ.” Kỷ Ức thở phào nhẹ nhõm, “Cháu cao lên sáu phân, bây giờ đã 1m55 rồi.”
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến vấn đề chiều cao của cô.
Dù đã cao lên nhưng cô vẫn phải ngước lên nhìn anh, chắc anh phải cao tầm 1m87 hoặc 1m88?
Trong lúc Kỷ Ức đang đoán bừa chiều cao của Quý Thành Dương thì anh và Vương Hạo Nhiên dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhanh chóng bị hỏi xem bữa tối muốn ăn gì. “Em ăn gì cũng được ạ. À…” Kỷ Ức chợt nhớ ra ở cổng Hậu có một quán ăn người Hồi, nhưng lời chưa kịp thoát ra thì cô đã im bặt.
“Nghĩ ra muốn ăn gì rồi hả?” Quý Thành Dương dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Ức, anh dùng ngón tay quẹt đầu mũi cô: “Không cần phải khách sáo với anh.”
Sức mạnh và cả mùi thuốc rất dịu dàng truyền từ đầu mũi đến sống mũi, vành tai cô hơi đỏ lên.
“Không phải là đồ đắt đâu ạ.” Kỷ Ức không khỏi giải thích, “Em chỉ muốn ăn đồ ăn người Hồi ở cổng Hậu thôi, món mề gà của họ ngon lắm.”
“Tây Tây!” Vương Hạo Nhiên bỗng mỉm cười, “Em dễ nuôi thật đấy!”
Thế là hai người đàn ông quyết định sẽ giải quyết bữa tối luôn tại quán ăn người Hồi ở cổng Hậu khu Tân Nhai Khẩu. Đi bộ từ căn hộ của Quý Thành Dương đến đó cùng lắm cũng chỉ hai mươi phút, đang là giờ ăn tối nên trong quán cực kỳ đông đúc náo nhiệt.
Vương Hạo Nhiên bưng ba bát canh lòng đến bàn rồi lấy đũa.
Quý Thành Dương đã mua một đĩa đồ ăn vặt đặt xuống bàn.
“Này Quý Thành Dương, sao tớ không phát hiện ra cậu giỏi chiều con gái thế nhỉ?!” Vương Hạo Nhiên nhìn các món ăn trong đĩa liền lập tức bật cười, “Chắc không phải ông chủ kỳ quái này có mưu đồ bất chính đấy chứ?”
Quý Thành Dương chẳng buồn đáp lời, anh đẩy cả đĩa đồ ăn đến trước mặt Kỷ Ức. Lý do rất đơn giản, bởi vì anh mua chúng cho cô.
Một túi giấy đựng mề gà rán, bốn xiên thịt dê nướng, hai cái đường nhĩ đóa, hai cái oản đậu hoàng…(đây là các món ăn vặt nổi tiếng của Bắc Kinh) Nhiều thế này làm sao mà cô có thể ăn hết được đây. Kỷ Ức cúi đầu rồi lại nhìn vào bát canh lòng đặt trước mặt: “Nhiều thế này em không ăn hết được đâu!”
“Nghe thấy chưa? Tây Tây bảo không ăn hết được kia kìa.” Vương Hạo Nhiên nhân cơ hội trêu chọc.