Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

13 Lý Do Tại Sao

Chương 3

Tác giả: Jay Asher

Băng 2: Mặt B

Nhân danh Hannah, đáng lẽ tôi nên gọi một ly chocolate nóng. Ở Monet’s, họ phục vụ món này với một chút xíu thục quỳ thả nổi ở bên trên. Đây là cửa hiệu cà phê duy nhất làm điều đó mà tôi biết.

Nhưng khi cô phục vụ hỏi, tôi lại gọi cà phê bởi vì tôi hà tiện. Chocolate nóng có giá một đô la hoặc hơn.

Cô ta đẩy cái tách rỗng trượt ngang qua quầy tính tiền và chỉ vào chỗ quầy tự phục vụ. Tôi chỉ rót vừa một lượng nhỏ thứ thức uống hỗn hợp nửa sữa nửa kem ở đáy tách rồi đổ đầy phần còn lại bằng hỗn hợp Hairy Chest bởi vì nó có lượng cafein cao và tôi có thể thức khuya để nghe hết những cuốn băng này.

Tôi nghĩ là mình cần phải nghe hết tất cả các cuộn băng ấy ngay trong đêm nay.

Nhưng tôi có nên làm thế không? Trong một đêm ư? Hay tôi nên tìm câu chuyện của mình và nghe nó thôi, rồi sau đó chỉ cần nghe cuốn băng tiếp theo để biết xem ai sẽ là người kế tiếp tôi phải chuyển số băng này?

“Bạn đang nghe gì thế?” Cô gái đứng sau quầy tính tiền hỏi. Giờ thì cô ấy đang đứng cạnh tôi, nghiêng cái bình bằng thép không gỉ đựng thứ thức uống nửa sữa nửa kem, ít béo và có hương vị đậu nành kia. Cô ta đang kiểm tra xem chúng còn đầy không. Vài đường kẻ đen, một hình xăm, chạy dài từ cổ áo và biến mất sau mái tóc được hớt ngắn của cô.

Tôi liếc nhìn xuống hai cái tai nghe màu vàng treo lủng lẳng quanh cổ mình.

“Chỉ là mấy cuốn băng thôi mà.”

“Băng cát-xét à?” Cô ta nhấc cái thùng sữa đậu nành lên và ôm nó trước bụng. “Thật thú vị. Tôi không thấy ai nghe chúng nữa.”

Tôi lắc đầu và thả ba miếng đường vào tách cà phê của mình.

Cô gái kẹp cái thùng đựng sữa đậu nành vào cánh tay kia rồi chìa bàn tay ra.

“Chúng mình đã học cùng trường với nhau hai năm trước. Bạn là Clay phải không?”

Tôi đặt cái tách xuống và đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô gái. Lòng bàn tay cô ấy thật ấm áp và mềm mại.

“Chúng mình học chung một lớp”, cô nói, “Nhưng không nói chuyện với nhau nhiều lắm”.

Cô ấy trông hơi quen. Có lẽ do mái tóc khác lạ.

“Bạn không nhận ra mình”, cô nói. “Mình đã thay đổi nhiều kể từ khi vào cấp ba.” Cô nàng đảo đôi mắt được trang điểm thật đậm. “Ơn Chúa.”

Tôi cho que gỗ vào tách cà phê và khuấy đều. “Chúng mình đã học cùng nhau ở lớp nào nhỉ?”

“Lớp học làm đồ mộc.”

Tôi vẫn không nhớ được gì về cô ấy.

“Thứ duy nhất mình thu được từ lớp học ấy là mấy mảnh gỗ vụn”, cô nàng nói. “Ồ, nhưng mình cũng đã làm được một cái ghế ngồi đàn piano. Vẫn chưa có piano, nhưng ít nhất thì mình cũng đã có cái ghế ngồi đàn. Cậu có nhớ cậu đã làm được thứ gì không?”

Tôi khuấy đều tách cà phê. “Một cái giá để đồ gia vị.” Lớp kem sánh lại và cốc cà phê chuyển sang màu nâu sáng, một chút cà phê đen làm nền cho lớp kem trên bề mặt.

“Tớ luôn cho rằng cậu là chàng trai tốt nhất”, cô nói. “Ở trường mọi người cũng nghĩ vậy. Một anh chàng trầm lặng, như thế cũng tốt. Nhưng mọi người lại cho rằng tớ nói quá nhiều.”

Một vị khách khạc nhổ ở chỗ quầy thu ngân. Cả hai chúng tôi cùng liếc nhìn ông ta, nhưng ông ta không thèm rời mắt khỏi cái menu đồ uống.

Cô bạn quay lại phía tôi và chúng tôi bắt tay nhau lần nữa. “Có lẽ mình sẽ nói chuyện với cậu sau, khi nào có nhiều thời gian hơn.” Rồi cô trở lại chỗ quầy thu ngân.

Đó là tôi. Chàng Clay tốt bụng.

Liệu cô bạn ấy còn nói thế nữa không nếu được nghe những cuộn băng này? Tôi nhìn ra phía sau quán, chỗ cánh cửa đang đóng chặt dẫn ra cái sân sau.

Hai bên lối đi dẫn tới cánh cửa ấy là những chiếc bàn đầy nhóc người ngồi với những cái chân duỗi dài ra, hoặc ngồi nghiêng ghế ra sau tạo thành một cuộc thử thách gian nan khiến tôi làm sóng cả tách cà phê trên tay.

Một giọt cà phê ấm nóng rớt lên ngón tay tôi. Tôi nhìn theo nó trượt qua đốt ngón tay và rớt xuống sàn nhà. Tôi di mũi giày lên chấm nước ấy cho tới khi nó biến mất. Tôi nhớ lại vào sớm hôm nay, khi tôi nhìn thấy mảnh giấy rớt ra ở cửa hiệu giày ấy.

Sau vụ Hannah tự tử, nhưng trước khi cái hộp giày đựng các cuốn băng này xuất hiện, tôi nhận ra mình thường hay đi bộ cạnh mẹ của Hannah trên đường đến gần cửa hiệu giày của bố cô ấy không biết bao nhiêu lần. Chính cửa hiệu đó đã đưa cô ấy tới thị trấn này. Sau ba mươi năm kinh doanh, ông chủ cửa hiệu giày muốn bán nó đi và lui về nghỉ hưu. Còn bố mẹ của Hannah thì đang có ý định chuyển chỗ ở.

Tôi không rõ vì sao mình lại hay tìm đến cửa hiệu giày đó. Có lẽ tôi đang cố kiếm tìm một mối liên hệ với Hannah, những mối liên hệ bên ngoài trường học và đó là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Để kiếm tìm câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi không biết phải hỏi ra sao. Về cuộc đời của cô ấy. Về mọi thứ.

Tôi không rõ những cuộn băng này có phải đang giải thích cho tất cả những câu hỏi ấy hay không.

Một ngày sau hôm cô ấy tự tử, cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra mình đang đứng trước cửa hiệu nhà Hannah, trước cánh cửa ra vào. Đèn đều đã tắt. Chỉ có một tấm biển được gài lên cánh cửa số đề: SẼ SỚM MỞ CỬA, nó được viết bằng bút dạ màu đen đậm.

Dòng chữ đó không phải được viết ra trong lúc vội vã, tôi đoán vậy. Chúng chỉ thiếu mất vài nét thôi.

Trên cửa kính ra vào, một người phân phát hàng để lại một mẩu giấy nhắn.

Khoảng một danh sách các ý kiến khác nhau và câu “Sẽ quay lại vào ngày mai”.

Vài ngày sau tôi quay trở lại. Khi đó còn có nhiều giấy nhắn hơn được dính trên cửa kính.

Hôm nay, trên đường từ trường về nhà, tôi cũng có ghé qua cửa hiệu thêm lần nữa. Trong khi tôi đọc ngày tháng và những lời nhắn trên các mẩu giấy thì tờ giấy nhắn cũ nhất bị mất chất dính tuột xuống đất nằm ngay cạnh chân tôi. Tôi nhắt nó lên và tìm tờ tin nhắt mới nhất. Nâng một góc tờ giấy nhắn mới nhất lên, tôi gài tờ giấy nhắn cũ kẹp phía dưới.

Họ sẽ sớm trở lại, tôi đã nghĩ vậy. Họ phải đưa cô ấy về nhà để tổ chức tang lễ chứ. Quay về thị trấn cũ của cô ấy. Không giống như tuổi già hay căn bệnh ung thư, không có ai có thể biết trước về một vụ tự tử cả. Những người ấy chỉ đơn giản là ra đi, là biến mất mà không có cơ hội để sắp đặt mọi chuyện.

Tôi mở cánh cửa dẫn ra sân sau Monet’s, cẩn thận hơn để không làm rớt thêm chút cà phê nào nữa.

Xung quanh khu vườn, để giữ một bầu không khí thư giãn thoải mái, những ngọn đèn đều được mắc ở dưới thấp. Tất cả các bàn, trong đó có cả chiếc bàn của Hannah ở góc phía xa đều đã bị ngồi kín.

Ba chàng trai đội mũ lưỡi trai của đội bóng rổ đang ngồi ở bàn đó, tất cả đang khom người trên đống sách và vở bài tập, không ai trong bọn họ nói chuyện cả.

Tôi trở vào trong quán và ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ gần cửa số. Từ chỗ ấy có thể nhìn toàn cảnh khu vườn nhưng chiếc bàn của Hannah thì bị che khuất sau một cột gạch bị những dây trường xuân cuốn chặt lấy.

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

Khi những câu chuyện này được kể, từng chuyện một, tôi nhận ra là bản thân đang thấy nhẹ nhõm khi tên của mình chưa bị nhắc đến. Tôi đang dõi theo những câu chuyện ấy với nỗi lo sợ về những điều cô ấy chưa nói ra, về những điều cô ấy sẽ nói khi đến lượt tôi.

Bởi vì sắp tới lượt tôi rồi. Tôi biết thế. Và tôi muốn nó sớm kết thúc.

Tôi đã làm gì cậu hả Hannah?

Trong lúc chờ đợi những lời đầu tiên của cô ấy, tôi nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ ở bên ngoài, trời tối hơn trong nhà. Khi tôi kéo cái nhìn chăm chăm vô thức của mình trở lại và tập trung ánh mắt hơn, tôi có thể nhìn thấy cả hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa.

Rồi tôi nhìn đi chỗ khác.

Tôi liếc xuống chiếc Walkman nằm trên mặt bàn. Vẫn không có một âm thanh nào phát ra mặc dù nút PLAY đã được bấm. Có thể cuộn băng này bị đặt lệch.

Vì thế tôi nhấn nút STOP. Rồi PLAY lại. Không có gì.

Tôi di ngón cái lên nút quay chỉnh âm lượng. Tiếng tĩnh điện trên hai tai nghe to hơn vì vậy tôi lại giảm âm lượng xuống. Và tôi chờ đợi.

Suỵt!… Nếu bạn đang nói chuyện trong thư viện. Giọng cô ấy thì thầm.

Suỵt! Trong rạp chiếu phim hoặc trong nhà thờ.

Tôi nghe gần hơn.

Thỉnh thoảng sẽ không có ai ở xung quanh để nhắc nhở bạn giữ yên lặng…rất, rất yên lặng. Đôi khi bạn cần phải yên lặng ngay cả khi bạn chỉ có một mình. Giống như tôi, ngay lúc này đây.

Suỵt!

Chỗ những cái bàn đông người ngồi chật kín cả phần còn lại của căn phòng, mọi người đang nói chuyện. Nhưng những lời duy nhất tôi có thể hiểu là những lời Hannah nói. Những tiếng nói khác đã trở thành một nền âm thanh ồn ã bị bóp nghẹt lại, đôi lúc điểm xuyết một tiếng cười sắc lạnh.

Ví dụ như, bạn sẽ thấy khá hơn những lúc yên tĩnh cực kỳ yên tĩnh – Nếu bạn sắp sửa là một Peeping Tom(1). Bởi vì điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ nghe thấy?

Tôi thở ra một hơi dài. Không phải tôi. Vẫn chưa tới tôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy… nếu tôi… phát hiện ra?

Đoán xem nào, Tyler Down? Tôi đã phát hiện ra rồi. Tôi dựa ra sau ghế và nhắm mắt lại.

Tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cậu, Tyler ạ. Những người khác có chuyện kể trong những cuộn băng này, ở một chừng mực nào đó, chắc hẳn sẽ cảm thấy chú ít nhẹ nhõm. Bọn họ bị lộ mặt là những kẻ dối trá hay là những kẻ xuẩn ngốc, hoặc người không có lập trường khi chửi mắng người khác. Nhưng câu chuyện của cậu, Tyler ạ… nó thuộc thể loại kinh dị.

Tôi nhấp ngụm cà phê đầu tiên.

Một kẻ rình mò ư? Tyler ư? Tôi chưa bao giờ biết chuyện này cả.

Và tôi cũng cảm thấy đôi chút ghê rợn khi kể lại. Tại sao ư? Bởi vì tôi đang cố gắng thân thiết với cậu hơn, Tyler ạ. Tôi đang cố gắng để hiểu cái cảm giác háo hức khi nhìn chăm chăm qua cửa sổ phòng ngủ của người khác. Theo dõi ai đó khi họ không biết là đang bị theo dõi. Cố gắng bắt quả tang những cảnh họ đang làm…

Cậu đã cố gắng bắt quả tang tôi đang làm chuyện gì hả Tyler? Và nếu cậu có thấy thất vọng không? Hay cảm thấy ngạc nhiên đến vui sướng hả?

Được rồi, ai biết tôi làm ơn giơ tay lên nào?

Tôi đặt cốc cà phê xuống, nhoài người về phía trước và cố tưởng tượng cô ấy đang ghi âm lại cái gì.

Cô ấy đang ở đâu?

Có ai biết ngay lúc này tôi đang đứng ở đâu không?

Rồi tôi hiểu ra và lắc mạnh đầu, tôi cảm thấy thật ái ngại cho anh chàng đó.

Nếu bạn nói: “Ở bên ngoài cửa sổ phòng Tyler”, bạn đã đúng. Và đó là điểm A-4 trên tấm bản đồ của bạn.

Lúc này Tyler không có ở nhà… nhưng bố mẹ cậu ta thì có. Và tôi thực sự cầu mong là họ đừng đi ra ngoài này. May mắn thay, có một bụi cây cao và rậm nằm ngay phía dưới cửa sổ, tương tự nhìn cái cửa sổ phòng tôi, vì vậy mà tôi cảm thấy khá là an toàn.

Cậu cảm thấy sao hả Tyler?

Tôi không thể tưởng tượng được cậu ta đã cảm thấy thế nào khi gửi đi những cuốn băng này. Trong khi biết rằng cậu ta đang giữ bí mật của mình cho cả thế giới biết.

Có một cuộc họp mặt để làm cuốn kỷ yếu vào tối nay, tôi biết là nó sẽ liên quan rất nhiều đến bánh pizza và những chuyện đàm tiếu. Bởi thế tôi biết là cậu sẽ không có ở nhà cho tới khi cuộc họp mặt ấy kết thúc tốt đẹp và trời đã tối. Với tư cách là một kẻ đi rình trộm, tôi thấy biết ơn rất nhiều về điều này.

Vì vậy, cảm ơn Tyler. Cảm ơn vì đã khiến cho chuyện trở nên dễ dàng hơn.

Khi Tyler nghe cuốn băng này, liệu cậu ta có đang ngồi ở đây, tại Monet’s này, cố gắng trông có vẻ bình tĩnh trong khi mồ hôi toát ra như tắm hay không? Hay là cậu ta khi đó đang nằm trên giường và cáu tiết nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ?

Chúng ta hãy liếc trộm vào bên trong một cái trước khi cậu về nhà nào, như thế được chứ? Đèn hành lang vẫn sáng vì vậy mà tôi có thể nhìn thấy khá rõ bên trong. Và phải rồi, tôi thấy chính xác cái mà tôi mong mỏi – có một đống thiết bị máy ảnh đang nằm la liệt ở đó.

Cậu đã có được một bộ sưu tầm kha khá ở đây đấy, Tyler à. Và một cái ống kính dùng cho mọi hoàn cảnh tác nghiệp.

Bao gồm cả khả năng chụp trong đêm. Tyler đã chiến thắng ở một cuộc thi trong toàn bang với cái ống kính đó. Bức ảnh nằm ở trang đầu tiên của một catalog ảnh hài hước. Một người đàn ông lớn tuổi đi dạo cùng con chó của ông ta vào buổi tối. Con chó dừng lại để tè vào một cái cây và Tyler đã chộp được ảnh đó. Khả năng chụp trong đêm của cái ống kính đã khiến cảnh đó trông giống như là có một chùm hạt laser màu xanh lá cây đang vỡ òa ra từ đáy xương chậu của chú cẩu vậy.

Tôi biết, tôi biết. Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu lúc này. “Những tấm ảnh là để dành cho cuốn kỷ yếu cuối năm học, Hannah ạ. Mình là một học viên nhiếp ảnh. ” Và tôi biết rõ lý do tại sao bố mẹ cậu lại có thể hào phóng chi ra một khoản lớn như thế. Nhưng chẳng lẽ đó là cách duy nhất mà cậu biết để dùng cái thứ máy móc đó hả? Những bô ảnh chụp lén thân thể của một học sinh ư?

À phải đấy. Lén chụp cơ thể một học sinh.

Trước khi đến đây, tôi đã thử tra cứu từ “Lén chụp” trong từ điển. Đó là một trong những từ có rất nhiều định nghĩa, nhưng có một định nghĩa thích hợp nhất. Và nó đây, được ghi nhớ để làm vui lòng cậu: Liên quan đến những đề tài nhiếp ảnh được thực hiện một cách hoàn toàn tự nhiên hay một cách không bó buộc đối với việc tạo dáng làm mẫu.

Vậy hãy nói cho tôi biết Tyler, những đêm cậu đứng bên ngoài cửa sổ phòng tôi, liệu tôi đã đủ thanh thoát tự nhiên đối với cậu hay chưa? Có phải cậu đã chụp tôi trong mọi tư thế tự nhiên mà không hề làm dáng?

Đợi đã. Cậu có nghe thấy không?

Tôi ngồi thẳng dậy và chống hai khuỷu tay lên bàn.

Một chiếc xe con đang đi đến gần con đường này.

Tôi khum hai tay áp vào hai bên tai.

Có phải cậu không, Tyler? Chắc chắn là chiếc xe đang càng ngày càng đến gần hơn. Và có ánh đèn pha chiếu sáng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng chiếc xe đó, ngay cùng giọng nói của Hannah.

Tiếng động cơ xe.

Trái tim tôi kiên định với ý nghĩ đó là cậu. Lạy Chúa tôi, trái tim tôi, nó đang đập thình thịch. Chiếc xe đang rẽ lên đường dành riêng cho xe chạy.

Đằng sau giọng nói của cô ấy là tiếng lốp xe lăn ngang qua vỉa hè. Tiếng động cơ xe chạy.

Đó là cậu Tyler à. Đó là cậu. Cậu đã không tắt động cơ vì vậy mà tôi vẫn đang tiếp tục nói. Và đúng là điều này đầy kịch tính và kích động. Tôi rõ ràng có khả năng xem phim kinh dị.

Chắc hẳn việc nghe câu chuyện này là một điều rất khủng khiếp đối với cậu ta. Và nó chắc hẳn sẽ là địa ngục nếu như cậu ta không phải là người duy nhất.

Được rồi, các thính giả đã sẵn sàng chưa? Cửa xe ô tô và

Suỵt!

Một đoạn ngưng băng kéo dài. Hơi thở của cô ấy nghe thật khẽ. Nó đã được cô ấy kiểm soát.

Tiếng cánh cửa đóng sập. Tiếng khóa cửa. Tiếng bước chân. Cánh cửa khác được mở khóa.

Được rồi, Tyler. Đây là trò “Gậy ông đập lưng ông”. Cậu đang ở trong nhà với cánh cửa đóng chặt. Cậu đang chào hỏi bố mẹ, nói rằng mọi thứ đều diễn ra rất tuyệt và đây sẽ là cuốn kỷ yếu tuyệt nhất từng có từ trước tới nay, hay là họ đã không mua đủ bánh pizza và cậu đang hướng thẳng đến nhà bếp.

Trong khi chờ đợi, tôi sẽ quay lại kể cho mọi người nghe về việc tất cả những chuyện này bắt đầu ra sao. Và nếu tôi có sai số vẽ các mốc thời gian thì Tyler lại hãy tìm đến những người khác trong các cuốn băng này và cho họ biết cậu đã bắt đầu nhìn trộm thế nào trước khi tôi tóm được cậu nhé.

Cậu sẽ làm thế phải không? Tất cả các cậu? Các cậu sẽ lấp đầy những khoảng trống này chứ? Bởi vì mỗi câu chuyện tôi đang kể ở đây có quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

Chưa được giải đáp ư? Mình đã có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào, Hannah à.

Nhưng cậu đã không bao giờ hỏi mình cả.

Ví dụ như, cậu đã lén săn đuổi tôi trong bao lâu hả Tyler? Làm thế nào mà cậu biết được bố mẹ tôi rời thị trấn vào tuần lễ ấy?

Thay vì đặt câu hỏi, cậu đã la hét với mình ở bữa tiệc tối hôm ấy.

Được rồi, đến thời điểm để thú tội đây. Luật lệ ở nhà tôi khi bố mẹ đi vắng là tôi không được phép hẹn hò. Dù không nói ra nhưng bố mẹ có cảm giác rằng có thể tôi rất thích hẹn hò và đề nghị chàng trai ấy đến nhà.

Trong những câu chuyện trước, tôi đã kể với bạn rằng những tin đồn mà bạn đã nghe về tôi đều không phải là sự thật. Và chúng không phải thế. Nhưng tôi chưa bao giờ tuyên bố mình là một kẻ “bắt cá hai tay” cả. Tôi đã đi chơi khi bố mẹ tôi vắng nhà, nhưng chỉ duy nhất lần đó bởi vì tôi có thể về muộn chừng nào tôi muốn. Và như cậu biết đấy, Tyler, vào cái tối mà tất cả chuyện này bắt đầu, chàng trai mà tôi đi chơi cùng đã đi bộ với tôi trên suốt đường về, đến tận cửa nhà tôi. Cậu ấy đứng đó trong khi tôi lôi chùm chìa khóa ra để mở cửa… rồi cậu ấy đi về.

Tôi sợ phải nhìn, nhưng tôi tự hỏi không biết có phải mọi người ở Monet’s đang chăm chú nhìn tôi không. Chẳng lẽ chỉ căn cứ vào những phản ứng của tôi mà họ có thể nói rằng cái tôi đang nghe đây không phải là âm nhạc chăng?

Hoặc có lẽ không ai chú ý cả. Tại sao họ phải làm thế chứ? Tại sao họ lại quan tâm xem tôi đang nghe cái gì chứ?

Đèn phòng Tyler vẫn tắt bởi thế có lẽ cậu ta đang trao đổi vài điều với bố mẹ hoặc cậu ta vẫn còn đó. Tốt thôi, hãy làm điều cậu muốn, Tyler ạ. Tôi sẽ tiếp tục nói chuyện về cậu.

Cậu đã mong rằng tôi sẽ mời chàng trai ấy vào nhà có phải không? Hay điều đó sẽ khiến cậu ghen tức?

Tôi khuấy tách cà phê của mình bằng chiếc que gỗ.

Sau khi vào nhà một mình, tôi rửa mặt và đánh răng. Và ngay lúc tôi bước chân vào phòng mình… “TÁCH”.

Tất cả chúng ta đều biết cái âm thanh một chiếc máy ảnh tạo ra khi nó chớp một bức ảnh. Thậm chí một số máy kỹ thuật số còn tạo ra tiếng động ấy với mục đích hoài niệm về quá khứ của những chiếc máy ảnh xưa kia. Và tôi thì luôn để cửa sổ mở khoảng một hoặc hai inch, để lấy không khí trong lành ngoài trời. Đó là cách giúp tôi biết được có ai đang đứng bên ngoài.

Nhưng tôi đã phủ định tình huống đó. Tôi rùng mình đến mức không thể thừa nhận điều đó trong đêm đầu tiên ở nhà một mình khi bố mẹ đi vắng. Tôi chỉ đang cố thay đổi bản thân thôi, tôi đã nói vậy mà. Chỉ là làm quen với việc ở một mình thôi.

Vẫn như thế, tôi đã không đủ can đảm để thay đổi tư thế trước cái cửa sổ để mở ấy. Bởi vậy tôi lặng ngồi xuống giường mình. “TÁCH”.

Một thằng ngốc, Tyler ơi. Trong trường học, một số người đã nghĩ rằng mày là kẻ ưa thử thách. Nhưng mày đâu phải là người như thế. Mày chẳng qua chỉ là một thằng ngốc mà thôi.

Hay có thể đó không phải là tiếng “TÁCH”, tôi tự nhủ với bản thân như thế.

Có thể đó chỉ là một tiếng kẽo kẹt thôi. Cái giường của tôi có khung bằng gỗ và nó có kêu cọt kẹt một chút. Chắc là âm thanh đó. Rốt cục thì tôi hoàn toàn không chắc chắn thế nào là một kẻ rình trộm.

Nhưng đợi chút – một bức ảnh khác sẽ chứng minh là hắn ta có mặt ở đó, đúng không? Và rồi tôi có thể gọi cảnh sát và…

Nhưng sự thật là, tôi đã không biết phải hy vọng điều gì nữa. Bố mẹ tôi đi vắng. Tôi chỉ có một mình. Có lẽ lựa chọn tốt nhất là tôi nên lờ hắn ta đi. Và cho dù hắn ta có mặt ở ngoài kia đi chăng nữa thì tôi cũng quá sợ hãi để biết điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta nhìn thấy tôi đến gần cái điện thoại.

Thật ngu ngốc đúng không? Nhưng nó có ý nghĩa đúng không? Đúng thế vào thời điểm lúc đó.

Đáng lẽ cậu nên gọi cảnh sát, Hannah ạ. Điều đó có thể đã ngăn được quả bóng tuyết này tăng tốc. Đó là điều mà cậu vẫn nói còn gì.

Quả bóng tuyết đã nghiền nát tất cả chúng ta.

Vậy tại sao lại để cho Tyler có thể nhìn ngó vào phòng tôi dễ dàng đến thế và bắt đầu mọi chuyện này? Có phải đó là điều các người đang thắc mắc đúng không? Có phải tôi luôn đi ngủ với rèm cửa để mở như thế không?

Thật là một câu hỏi hay, những nạn nhân thích đổ lỗi. Nhưng chuyện không dễ dàng như thế. Mành cửa sổ luôn được giữ ở một góc chính xác theo chủ ý của tôi. Vào những đêm trời trong, đặt đầu trên gối, tôi có thể chìm vào giấc ngủ khi ngắm nhìn những vì sao. Còn vào những đêm giông bão tôi có thể ngắm ánh chớp nháng lên trên những đám mây.

Mình cũng đã từng làm thế, chìm vào giấc ngủ trong khi ngắm nhìn cảnh bên ngoài. Nhưng từ tầng hai nên mình không cần phải lo lắng về những kẻ dòm ngó vào nhà.

Khi bố phát hiện ra là tôi thường để màn cửa mở – thậm chí là một khe nhỏ -bố đã ra ngoài để kiểm tra chắc chắn là không ai có thể nhìn thấy tôi từ dưới đường. Bởi thế bố đã đi thẳng từ hè đường ngang qua sân tới phía dưới cửa sổ phòng tôi. Và bố tôi đã thấy gì? Trừ khi họ khá cao to và phải đứng kiễng chân lên bên ngoài cửa sổ phòng tôi, còn không thì tôi hoàn toàn là vô hình đối với họ.

Vậy cậu đã đứng như thế trong bao lâu hả Tyler? Chắc hẳn là khá bất tiện đấy nhỉ. Và nếu cậu đã sẵn lòng chịu vượt qua những bất tiện ấy chỉ để rình trộm tôi thì tôi hy vọng là ít nhất cậu cũng đã có được cái gì đó nhờ nỗ lực ấy.

Hắn ta đã có. Nhưng không như những gì hắn ta muốn. Thay vào đó, hắn ta đã có được câu chuyện này.

Có phải khi đó tôi đã biết kẻ rình mò ấy là Tyler, có phải tôi đã ngó xuống khe mành và tìm kiếm để xem mặt cậu ta, tôi đã có thể chạy ra ngoài và làm bẽ mặt cậu ta lắm chứ?

Thực tế, điều đó sẽ đem đến phần thú vị nhất của…

Đợi đã! Cậu đây rồi. Chúng ta sẽ để dành câu chuyện, lát nữa tiếp tục nhé.

Tôi đẩy tách cà phê chưa uống được hết một nửa của mình đến điểm xa nhất trên mặt chiếc bàn.

Hãy để tôi mô tả lại cái cửa sổ của Tyler cho các bạn khác nhé. Mành cửa sổ đã được buông xuống hết, nhưng tôi vẫn có thể nhìn vào trong. Chúng được làm bằng tre, hoặc giả tre và giữa các thanh tre có khá nhiều khoảng trống. Nếu tôi đứng kiễng chân như Tyler đã làm thì tôi có thể với tới chỗ một lỗ hổng khá rộng và nhìn vào trong.

Được rồi, cậu ta đang bật đèn và… cậu ta sập cửa lại. Cậu ta… cậu ta đang ngồi trên giường. Cậu ta giật mạnh giày ra và… giờ đến tất.

Tôi lầm bầm phản đối. Làm ơn đừng làm điều gì ngu xuẩn, Tyler. Nếu đó là phòng của mày, mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn, nhưng đừng gây thêm rắc rối cho bản thân mày nữa.

Có lẽ tôi nên đánh động cho cậu ta. Cho cậu ta một cơ hội để nấp đi. Để nằm dưới tấm chăn phủ mà cởi quần áo. Có lẽ tôi nên gõ vào cửa sổ. Hoặc đấm hay đá vào tường. Có lẽ tôi nên cho cậu ta có được cái chứng hoang tưởng giống như cậu ta đã cho tôi.

Cô ấy nói ngày càng to hơn. Chẳng lẽ cô ấy muốn bị bắt gặp ư?

Rốt cục, đó là lý do tại sao tôi lại ở đây, đúng không? Trả thù ư?

Không. Sự trả thù có thể rất vui nhộn. Trả thù, theo kiểu “Gậy ông đập lưng ông”, sẽ có thể cho tôi một vài cảm giác thỏa mãn. Nhưng lúc này đây, đứng ngay bên ngoài cửa sổ phòng của Tyler, tôi không thấy thỏa mãn gì cả. Tôi hiểu rõ điều đó.Vậy tại sao? Tại sao tôi lại ở đây?

À, tôi đã nói gì nhỉ? Tôi chỉ nói tôi ở đây là vì tôi. Và nếu các bạn truyền nhau những cuộn băng này thì không có bất kỳ ai khác ngoại trừ các bạn, những người có tên trong danh sách, biết được những gì tôi đang nói lúc này.

Vậy thì tại sao tôi lại ở đây?

Hãy cho chúng tớ biết đi. Làm ơn, Hannah. Hãy cho mình biết tại sao mình lại phải nghe chuyện này. Tại sao lại là mình?

Tôi không ở đây để ngắm cậu, Tyler ạ. Bình tĩnh đi. Tôi chẳng quan tâm lúc này cậu đang làm gì. Thực tế, ngay lúc này đây tôi thậm chí còn không nhìn cậu nữa.

Tôi đang tựa lưng vào tường và nhìn chăm chăm ra phía con đường. Nó là một trong những con đường có hai hàng cây ở cả hai bên, nhưng cành lá của chúng vươn lên gặp nhau ở trên cao, lông như những ngón tay đang dang ra chạm vào nhau. Nghe thật nên thơ, phải không? Tôi thậm chí đã có lần viết hẳn một bài thơ so sánh những cái cây như thế này với nhịp điệu mà tôi yêu thích từ thời thơ ấu của mình. Đây ngôi nhà thờ, đây tháp chuông, mở nó đi… yadda, yadda, yadda.

Một người trong các cậu thậm chí đã đọc bài thơ tôi viết. Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.

Lại không phải là tôi. Tôi thậm chí còn không biết là Hannah sáng tác thơ nữa.

Nhưng lúc này tôi đang nói về Tyler. Và tôi vẫn ở trên cơn phố nhà cậu ta. Con phố tối om và vắng vẻ của Tyler. Chỉ có điều cậu ta không biết là tôi đang ở đây… chưa biết. Vậy hãy tổng kết lại câu chuyện này nào, trước khi cậu ta đi ngủ.

Vào ngày hôm sau ở trường học, sau chuyến viếng thăm của Tyler tới cửa sổ phòng tôi, tôi kể cho một cô bạn gái ngồi trước tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Cô gái này nổi tiếng là một người rất biết lắng nghe, biết thông cảm và tôi muốn có ai đó lo lắng cho tôi. Tôi muốn ai đó xác nhận cho nỗi sợ hãi của tôi.

Vậy thì, cô bạn đó dứt khoát không phải là cô gái lý tưởng có khả năng lắng nghe rồi. Cô bạn đó có một mặt trái khoáy mà rất ít người trong các bạn biết được.

“Một Peeping Tom á?”, cô ta nói. “Ý cậu là một kẻ thứ thiệt á?” “Mình cho là vậy”, tôi nói với cô ta.

“Mình luôn luôn thắc mắc một kẻ như thế trông ra làm sao”, cô nàng phán.”Có một kẻ rình trộm là một cách… mình không biết nữa… thật gợi tình.”

Rõ là chéo cẳng ngỗng. Nhưng cô nàng đó là ai chứ?

Và tại sao tôi lại quan tâm nhỉ?

Nàng ta mỉm cười và rướn một bên lông mày. “Cậu có nghĩ anh ta sẽ qua lại không?”

Thành thực mà nói, cái ý nghĩ rằng kẻ đó sẽ quay lại chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng giờ nó khiến tôi quan tâm. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn ta quay lại?”,tôi hỏi nhỏ.

“Thì cậu sẽ phải kể cho mình chuyện ấy chứ”, cô nàng trả lời. Và sau đó nói chuyện vòng vo, rồi kết thúc cuộc trao đổi của chúng tôi.

Cô nàng đó và tôi chưa bao giờ lui tới chơi với nhau. Chúng tôi có rất nhiều những khóa học tự chọn chung, chúng tôi đối tốt với nhau trong lớp học và thỉnh thoảng chúng tôi có nói chuyện về việc tới chơi nhà nhau, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực hiện điều đó cả.

Và tôi đã nghĩ đây chính là một cơ hội vàng.

Tôi vỗ vai cô nàng và bảo rằng bố mẹ tôi hiện không có mặt ở thị trấn. Tôi hôi cô nàng thấy thế nào nếu đến nhà tôi và bắt kẻ nhìn trộm đó?

Sau giờ học tôi về nhà cùng cô nàng để lấy vài món đồ. Sau đó cô nàng đến nhà tôi. Vì đó là tuần lễ đêm và cô nàng có thể về nhà muộn nên cô ta đã nói với bố mẹ của mình rằng chúng tôi đang thực hiện một đề tài ở trường.

Chúa ơi. Chẳng lẽ mọi người đều viện cái cớ đó hay sao?

Chúng tôi làm bài tập về nhà trên bàn trong phòng khách, chờ cho trời tối.Chiếc xe của cô ta đỗ ở ngay phía trước nhà để nhử mồi.Hai cô gái. Thật không thể cưỡng lại được phải không nào?

Tôi vặn mình một chút và thay đổi tư thế ngồi.

Chúng tôi đi vào phòng ngủ và ngồi duỗi dài chân trên giường, đối diện với nhau, nói chuyện về đủ thứ có thể tưởng tượng ra. Để bắt được kẻ nhìn trộm, chúng tôi biết mình cần phải nói chuyện thật khẽ. Chúng tôi cần phải nghe được tiếng… “TÁCH” đầu tiên.

Miệng cô nàng há hốc. Đôi mắt của cô ta nữa, tôi chưa bao giờ trông thấy chúng vui vẻ đến vậy.

Cô ta thì thầm với tôi để tiếp tục cuộc nói chuyện. “Hãy vờ như cậu không nghe thấy. Hãy đóng kịch theo mình.”

Tôi gật đầu.

Sau đó cô ta mím môi một lúc rồi ứng khẩu: “Ôi lạy Chúa tôi! Cậu đã để cho anh ta chạm vào chỗ nào?”

Chúng tôi tán gẫu trong một vài phút, cố gắng kìm nén những tiếng cười không thích hợp sẽ có thể khiến chúng tôi bị phát hiện là đang đóng kịch. Nhưng tiếng “TÁCH” đã ngưng và chúng tôi sắp cạn đề tài tán dóc.

“Cậu biết mình có thể sử dụng cái gì không?” Cô nàng hỏi. “Một động tác mát xa lưng thật đẹp.”

“Đồ quỷ”, tôi thì thầm.

Cô nàng nháy mắt với tôi, rồi nhổm dậy quỳ trên hai đầu gối và xòe hai bàn tay duỗi về phía trước giống như một chú mèo đang vươn mình cho tới khi tất cả thân người nằm dài xuống giường của tôi. “TÁCH”.

Tao chân thành hy vọng là mày đã thiêu hủy hoặc xóa đi những bức hình ấy, Tyler ạ. Bởi vì nếu chúng bị lộ ra ngoài, thậm chí dù đó không phải là lỗi của mày, tao ghét phải nghĩ đến những điều có thể xảy ra với mày lắm.

Tôi dạng chân qua lưng cô nàng. “TÁCH”. Vén tóc cô nàng sang một bên. “TÁCH”.

Và bắt đầu xoa hai vai cô nàng. “TÁCH”. “TÁCH”.

Cô nàng quay mặt tránh hướng cửa sổ và thì thầm. “Cậu biết điều đó có nghĩa là gì nếu hắn ta ngưng chụp ảnh lúc này không?”

Tôi nói với cô nàng là tôi không biết.

“Điều đó có nghĩa là anh ta đang làm cái gì đó”. “TÁCH”. “Ồ tuyệt”, cô nàng ậm ừ.

Tôi tiếp tục chà xát hai vai của cô nàng. Thực ra, tôi đã nghĩ là tôi đang làm khá tốt công việc ấy bởi vì cô nàng thôi không nói chuyện và đôi môi uốn cong lên thành một nụ cười mỉm rất đẹp. Nhưng sau đó cô nàng lại thì thầm một ý tưởng mới. Cách để bắt tại trận kẻ đồi bại này.

Tôi nói với cô nàng là không. Một trong hai người nên ra khỏi phòng, nói là chúng tôi cần phải dùng phòng tắm và gọi điện cho cảnh sát. Chúng tôi có thể kết thúc chuyện này ở đây.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

“Không đời nào”, cô nàng nói. “Mình sẽ không rời khỏi đây cho tới khi mình biết được mình có biết hắn ta hay không. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn ta tới trường của chúng mình?”

“Nếu hắn ta làm thế thì sao?” Tôi hỏi.

Cô nàng nói tôi làm theo hướng dẫn của cô ta, rồi lăn mình ra khỏi hai chân tôi. Theo kế hoạch của cô nàng, khi cô ta nói “ba”, tôi sẽ phụ trách cái cửa sổ. Nhưng tôi nghĩ là kẻ nhìn trộm có lẽ đã đi rồi – một chút hoang mang bởi vì không còn nghe thấy tiếng “TÁCH” nữa từ lúc tôi trèo xuống khỏi lưng cô nàng.

“Đến lúc dùng một chút sữa dưỡng thể rồi”, cô nàng nói. “TÁCH”.

Âm thanh đó khiến cho cơn giận dữ của tôi phun trào. Được thôi. Tôi có thể chơi trò này, tôi nghĩ vậy. “Hãy tìm trong cái ngăn kéo trên cùng của mình ấy.”

Cô nàng chỉ vào cái ngăn kéo gần cửa sổ nhất và tôi gật đầu.

Bên dưới cánh tay áo sơ mi của tôi đã hơi ướt. Tôi lại thay đổi tư thế ngồi một cách khó chịu. Nhưng Chúa ơi, tôi không thể ngưng nghe tiếp.

Cô nàng kéo mở cái ngăn kéo, nhìn vào bên trong và đưa tay che miệng.

Cái gì thế? Chẳng có thứ gì trong ngăn kéo của tôi đáng để cô ta phải có phản ứng như thế cả. Chẳng có thứ gì trong căn phòng này đáng để phản ứng như vậy cả.

Mình đã không biết là cậu để cái này ở đây”, cô ta nói thật rõ và thật lớn.

“Chúng mình có thể dùng… chung.”

“Ừm, được thôi”, tôi đáp.

Cô ta thò tay vào trong ngăn kéo lôi một vài thứ ra, rồi lại che miệng.

“Hannah?”, cô ta nói. “Cậu có bao nhiêu chiếc này thế? Cậu đúng là một cô gái hư.” “TÁCH”. “TÁCH”.

Rất thông minh, tôi nghĩ. “Tại sao cậu không đếm chúng nhỉ?”

Thế là cô nàng đếm. “Để xem nào. Một… hai…” Tôi trượt một chân xuống giường.

“..ba!”

Tôi nhảy đến chỗ cửa sổ và giật mạnh cái dây kéo. Tấm mành vén lên. Tôi tìm kiếm khuôn mặt cậu nhưng cậu đã lẩn đi quá nhanh.

Cô nàng kia, cô ấy cũng không nhìn thấy mặt cậu, Tyler ạ.

“Ôi, Chúa ơi!” Nhỏ gào lên. “Hắn ta đang nhét cái của quý của hắn vào trong quần lót kìa.”

Tyler, rất chia buồn với mày dù mày đang ở đâu. Mày đáng bị thế này, nhưng tao rất tiếc.

Vậy cậu là ai? Tôi đã nhìn thấy chiều cao và tóc của cậu nhưng không nhìn rõ mặt cậu.

Cậu vẫn tự chối bỏ chính bản thân mình, Tyler ạ. Ngày hôm sau ở trường, tôi đã hỏi rất nhiều người chính xác cùng một câu hỏi: Bạn đã ở đâu vào tối hôm qua? Một vài nói họ ở nhà hoặc ở nhà bạn bè. Hoặc ở rạp chiếu phim. Hay “Không phải việc của cậu”. Nhưng Tyler à, cậu có phản ứng đề phòng thú vị nhất trong tất cả mọi người.

“Cái gì, tôi á? Chẳng ở đâu cả.”

Và vì một vài lý do, việc nói cho tôi biết cậu không ở đâu cả khiến cho mắt cậu giần giật và trán cậu lấm tấm mồ hôi.

Mày là đồ ngốc, Tyler ạ.

Này, ít nhất cậu cũng là kẻ lập dị. Và ít nhất là cậu đã hỏi cái việc quẩn quanh gần nhà tôi. Nhưng sự hiện diện của cậu không bao giờ mất đi Tyler ạ.

Sau những chuyến “Thăm viếng” của cậu, tôi đã đóng chặt rèm cửa mỗi tối.

Tôi cách ly với những vì sao và tôi chẳng bao giờ còn thấy nhìn ánh chớp nữa. Mỗi đêm, tôi chỉ đơn giản là tắt đèn và leo lên giường.

Tại sao cậu lại để tôi cô đơn thế hả Tyler? Ngôi nhà của tôi. Căn phòng ngủ của tôi. Chúng đáng ra rất an toàn đối với tôi. Bảo vệ tôi khỏi mọi thứ bên ngoài. Nhưng cậu là kẻ đã lấy đi điều đó.

À..không phải tất cả đâu. Giọng cô ấy rung lên.

Nhưng cậu đã lấy đi những điều còn sót lại.

Cô ấy ngưng nói. Và trong sự im lặng đó tôi nhận ra tôi đã không hề nhìn chăm chú vào thứ gì cả. Tôi nhìn chăm chăm về hướng cái tách rỗng ở chỗ xa nhất trên mặt bàn nhưng không phải nhìn vào nó.

Tôi muốn làm thế, nhưng tôi trông có vẻ quá hăm dọa nên không thể nhìn vào mọi người xung quanh mình. Họ chắc hẳn đang quan sát tôi lúc này. Cố gắng để hiểu cái nhìn đau đớn trên khuôn mặt tôi. Cố gắng tìm hiểu xem đứa trẻ tội nghiệp này là ai, mà đang nghe một cái đài chạy băng lỗi thời đến thế.

Vậy sự an toàn của cậu quan trọng đến mức nào hả Tyler? Còn sự riêng tư của cậu thì sao? Có lẽ nó chẳng có gì quan trọng với cậu như nó quan trọng với tôi nhưng đó không phải là điều cậu được quyền quyết định.

Tôi nhìn hình ảnh khu vườn trong sân sau được thắp sáng vừa đủ phản chiếu xuyên qua cửa sổ. Tôi không thể nói liệu có còn ai vẫn ở đó không, chỗ ngồi đằng sau cái cột gạch và bụi trường xuân tại cái bàn của cô ấy.

Chiếc bàn đó một thời đã là một chỗ trốn an toàn khác của Hannah.

Vậy ai là cô gái bí ẩn nổi bật trong câu chuyện của cậu nhỉ, Tyler? Ai đã mỉm cười thật xinh đẹp khi tôi xoa bóp vai cho cô ấy nhỉ? Ai là người đã giúp tôi vạch trần cậu? Tôi có nên kể ra không nhỉ?

Điều đó còn tùy. Cô ta đã làm gì với tôi?

Để biết lời giải… hãy cho băng thứ ba vào.

Nhưng mình đã sẵn sàng đó là mình, Hannah ạ. Mình đã sẵn sàng để kết thúc chuyện này.

Ồ, Tyler này, tôi lại đang đứng bên ngoài cửa sổ phòng cậu. Tôi đi bộ một vòng để kết thúc câu chuyện của cậu, nhưng đèn phòng ngủ của cậu đã tắt từ lúc nào… vì vậy mà tôi quay lại vào lúc này.

Có một đoạn ngưng dài. Tiếng xào xạc của lá cây.

Cốc cốc, Tyler.

Tôi nghe thấy tiếng gõ. Cô ấy gõ vào cửa sổ. Hai lần.

Đừng lo lắng. Cậu sẽ sớm khám phá ra thôi.

Tôi tháo tai nghe ra, quấn sợi dây màu vàng thật chặt quanh cái Walkman, nhét nó vào túi áo khoác của mình.

Ngang qua căn phòng là chiếc giá sách của Monet’s chứa đầy những cuốn sách cũ. Hầu hết là những đồ bỏ đi. Sách giải trí phương Tây, Kỷ nguyên mới, truyện khoa học viễn tưởng.

Thận trọng len qua những chiếc bàn đông đúc, tôi đi về phía giá sách. Một quyển từ điển chuyên đề đồ sộ nằm cạnh một cuốn từ điển đã bị mất gáy cứng. Dưới cái gáy sách để trần có ai đó đã viết chữ TỪ ĐIỂN bằng mực đen đậm. Được xếp chồng thành đống trên chiếc giá sách là năm cuốn sổ, mỗi cuốn có một màu khác nhau. Chúng có kích cỡ tương đương như những cuốn kỷ yếu, nhưng các trang trống được đem bán cho những ai muốn viết vẽ vào đó. Những cuốn sách nguệch ngoạc, họ gọi chúng như vậy. Mỗi năm, một cuốn mới lại được bổ sung thêm và mọi người vẽ viết lộn xộn bất cứ thứ gì họ muốn vào trong đó. Họ đánh dấu những dịp đặc biệt, viết những vần thơ khủng khiếp, phác họa những thứ đẹp đẽ hoặc lố bịch, hoặc chỉ là viết những lời văn huênh hoang, rỗng tuếch.

Mỗi cuốn có một mảnh dây băng trên gáy đề năm nó được viết. Tôi lôi ra một cuốn từ năm thứ nhất chúng tôi mới vào trường. Với tất cả khoảng thời gian Hannah từng đến Monet’s, có lẽ cô ấy đã viết gì đó vào trong này. Như một bài thơ chẳng hạn. Hoặc có thể cô ấy có những năng khiếu khác mà tôi không biết. Có thể cô ấy biết vẽ. Tôi đang tìm kiếm thứ gì đó ngoài những điều khó chịu trong những cuốn băng này. Tôi cần điều ấy ngay lúc này. Tôi cần nhìn thấy cô ấy theo một cách khác.

Vì hầu hết mọi người đều đề rõ ngày họ viết vào đó nên tôi giở về chiều ngược lại. Tới tháng Chín. Và nó ở đó.

Tôi đóng cuốn sách, kẹp ngón tay mình vào để đánh dấu trang sách ấy và mang nó về chỗ bàn của tôi. Tôi chậm rãi nhấp một ngụm cà phê ấm, mở lại cuốn sách và đọc những từ được viết nguệch ngoạc bằng bút mực đỏ gần phía trên đầu: Mọi người đều cần một olly-olly-oxen-free.

Nó được ký với ba cặp tên họ được viết tắt: J.D, A.S, H.B. Jessica Davis, Alex Standall, Hannah Baker.

Dưới những chữ viết tắt họ và tên ấy, ép vào đường gấp giữa hai trang, có ai đó đã kẹp ngược một tấm ảnh. Tôi lôi nó ra, vuốt phẳng nó rồi xoay lại cho đúng chiều.

Là Hannah.

Chúa ơi, tôi yêu nụ cười của cô ấy. Và mái tóc của cô ấy nữa, nó vẫn dài như thế. Một cánh tay của cô ấy ôm ngang hông một học sinh khác. Courtney Crimsen. Và phía sau họ là một đám học sinh. Mọi người đều đang cầm chai, lon, hoặc một cốc nhựa màu đỏ. Đó là một bữa tiệc tối. Courtney trông không vui vẻ nhưng cũng không giống đang tức giận.

Cô ta trông có vẻ lo lắng, tôi nghĩ thế.

Tại sao?

Chú thích:

(1) Peeping Tom là một nhân vật trong huyền thoại về Lady Godiva, hắn là kẻ đã nhìn trộm Lady Godiva trong khi nàng cưỡi ngựa khỏa thân đi quanh các con đường ở Conventry thuộc vùng hồ (Nước Anh) nhằm đòi miễn giảm sưu thuế do chính chồng nàng áp đặt lên nông dân nghèo. Peeping Tom ở đây được dùng ý nói về một kẻ rình mò nhìn trộm người khác.

Bình luận
× sticky