Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

13 Lý Do Tại Sao

Chương 4

Tác giả: Jay Asher

Băng 3: Mặt A

Courtney Crimsen. Một cái tên thật hay làm sao. Và đúng là một cô gái xinh xắn. Mái tóc đẹp. Nụ cười xinh tươi. Làn da hoàn hảo.

Và cô ta cũng rất tốt bụng. Mọi người đều nói vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức hình trong cuốn sổ viết nguệch ngoạc. Cánh tay của Hannah ôm ngang lưng Courtney tại một bữa tiệc nào đó. Hannah đang hạnh phúc. Nhưng Courtney thì bất an. Nhung tôi không biết tại sao.

Phải, Courtney, cậu dịu dàng với mọi người cậu gặp trong hành lang. Cậu dịu dàng với mọi người khi họ dạo bước cùng cậu ta lấy xe lúc tan học.

Tôi nhấp cà phê, nó đang nguội dần.

Cậu nhất định là một trong những nữ sinh nổi tiếng nhất ở trường. Và cậu..chỉ…là…quá…dịu dàng thôi. Phải không?

Sai rồi.

Tôi uống cạn tách cà phê.

Vâng, thưa các thính giả thân mến của tôi. Courtney tử tế với bất kì ai mà cô ấy tiếp xúc hoặc bất cứ người nào cô ấy nói chuyện cùng. Và giờ hãy tự hỏi chính cậu – tất cả có phải là chỉ là giả bộ không?

Tôi mang tách cà phê đã cạn tới quầy tự phục vụ để lấy thêm một tách đầy nữa.

Tôi cho là thế. Bây giờ hãy để tôi nói lý do tại sao nhé.

Trước hết với những ai đang lắng nghe tôi, tôi ngờ rằng Tyler sẽ để các bạn thấy những bức hình cậu ta chụp tôi đang mát xa lưng cho Courtney.

Cái ca trượt nửa chừng khỏi tay tôi và va vào quầy thanh toán. Tôi bắt kịp trước khi nó rơi xuống nền nhà rồi ngoái nhìn qua vai. Cô gái đứng sau quầy nghiêng đầu nhìn và bật cười.

Courtney là người ở trong phòng Hannah đó ư?

Hannah ngưng một khoảng rất lâu. Cô ấy biết rằng thông tin này cần được ngấm kỹ.

Nếu bạn đã từng thấy những bức ảnh đó, bạn thật may mắn. Tôi chắc chắn rằng chúng rất gợi cảm. Nhưng bây giờ thì bạn biết rồi đấy, chúng cũng đã được tạo dáng.

Tạo dáng. Quả là một từ thú vị để tóm tắt chuyện kể về Courtney. Bởi vì khi bạn tạo dáng là bạn biết đang có người quan sát bạn. Bạn khoác lên nụ cười tươi tắn nhất. Bạn để dáng vẻ duyên dáng nhất của mình toả sáng.

Không hề giống với bức ảnh chụp Courtney trong cuốn sổ viết nguệch ngoạc.

Và ở trường trung học, mọi người luôn để ý quan sát nên luôn có lý do để tạo dáng.

Tôi nhấn nút trên nắp chiếc bình và một dòng cà phê đen chảy vào cốc.

Tôi không cho rằng cậu làm thế một cách có chủ ý, Courtney ạ. Và đó là lý do vì sao tôi đưa cậu vào những cuốn băng này. Để cậu biết rằng những việc cậu làm ảnh hưởng ra sao đến những người khác. Cụ thể hơn thì nó đã ảnh hưởng đến tôi.

Courtney vẫn tỏ ra thật sự dịu dàng. Việc nghe câu chuyện của cô ta trong những cuốn băng này có lẽ đã giết chết cô ấy mất.

Cơn rùng mình làm tôi sởn gai ốc. “Đã giết cô ấy”. Một cụm từ mà giờ tôi sẽ loại bỏ khỏi vốn từ vựng của mình.

Courtney Crimsen. Cái tên nghe gần như quá hoàn hảo. Và như tôi đã nói, trông cậu cũng thật hoàn hảo. Điều duy nhất còn lại là… trở nên hoàn hảo.

Tôi quay lại bàn mình cùng với tách cà phê pha lẫn kem và đường viên.

Vậy đấy chính là điểm tới dành cho cậu lời khen ngợi. Cậu đã có thể chọn lấy cái cách thật khốn nạn mà vẫn có được tất cả những người bạn và những anh bạn trai mà cậu có thể lợi dụng được. Nhưng thay vì thế thì cậu lại chọn cách dịu dàng, bởi vậy mà mọi người sẽ đều thích cậu và không một linh hồn nào có thể ghét cậu cả.

Để tôi nói rõ ràng ra nhé. Tôi không hề ghét cậu, Courtney ạ. Thực tế, thậm chí tôi không phải là không thích cậu. Trong một thời gian, tôi đã nghĩ cậu và tôi sẽ trở thành bạn bè.

Tôi không nhớ chuyện ấy. Tôi không cho rằng đã từng thấy họ cặp kè với nhau.

Hóa ra là cậu lại đang chuẩn bị biến tôi thành một kẻ nữa có dán mác “Người nghĩ Courtney Crimsen là một cô gái thực sự trong sáng”. Một lá phiếu bảo đảm nữa cho danh sách “Được yêu thích nhất” trong cuốn kỷ yếu trung học.

Và một lần cậu làm thế với tôi, tôi đã nhận ra điều đó, tôi đã quan sát cậu làm thế với những người khác.

Courtney ạ, đây là phần đóng góp của cậu vào hợp tuyển cho cuộc sống của tôi.

Cậu có thích thế không? Hợp tuyển cho cuộc sống của tôi?

Tôi kéo chiếc balô vào lòng và mở khoá kéo ngăn túi rộng nhất.

Cái ngày sau khi Tyler có được những bức ảnh chụp tự nhiên về thân thể học sinh của chúng tôi được bắt đầu như bao ngày khác. Chuông báo giờ học đầu tiên vang lên và như thường lệ, Courtney chạy vào muộn vài giây. Việc đó chẳng hề gì vì cô Dillard cũng chưa vào lớp.

Cũng không giống thường lệ.

Tôi rút bản đồ của Hannah ra và trải nó lên chiếc bàn nhỏ.

Khi cậu đang tán chuyện với người bạn ngồi phía trước cậu, Courtney, tôi vỗ nhẹ lên vai cậu. Khoảnh khắc cậu nhìn vào mắt tôi, chúng ta đã cùng bật cười. Chúng ta nói một vài câu hay hai ba từ gì đó mà tôi không nhớ là ai đã nói gì nữa vì điều cậu nói cũng là điều tôi nghĩ tới.

“Thật kỳ quặc.”

“Mình biết.”

“Cái quái gì cơ?”

“Cậu tưởng tượng được không?”

“Thật buồn cười.”

Rồi khi cô Dillard vào lớp, cậu quay người để nhìn lên phía đầu lớp. Và khi hết tiết học, cậu ra về.

Tôi tìm trên bản đồ ký hiệu ngôi sao đỏ tại nhà của Tyler. Một phần trong tôi cảm thấy kỳ lạ về việc theo sát dấu như thế này đối với câu chuyện của Hannah. Như thể tôi bị ám ảnh. Quá ám ảnh. Trong khi phần kia trong tôi lại muốn phủ nhận sự ám ảnh này.

Không phải đến tận khi tôi bước ra hành lang trên đường chuyển lớp sang tiết học thứ hai, tôi đã nghĩ là, chờ một chút. Cậu ấy đã không nói tạm biệt.

Tôi chỉ đang làm điều cô ấy yêu cầu. Đó không phải là sự ám ảnh. Mà là tôn trọng. Tôi đang thực hiện những thỉnh cầu cuối cùng của cô ấy.

Những hôm khác cậu có nói tạm biệt không? Không, không thường xuyên.

Nhưng sau đêm hôm qua, có vẻ như lần này có chủ ý. Tôi đoán chúng mình đã cho rằng sau những gì chúng ta trải qua cách đây chưa đầy hai mươi tư giờ trước, chúng ta giờ đáng lẽ phải thân thiện hơn thái độ quen biết hờ hững vừa rồi.

A-4. Một ngôi sao đỏ tại địa điểm nhà của Tyler.

Nhưng rõ ràng đó là điều chúng ta một lần nữa mong muốn. Chúng ta chào nhau trong hành lang và đôi khi cậu chào tạm biệt tôi sau tiết học nhưng chưa bao giờ có sự khác biệt so với việc chào bất kỳ ai khác.

Cho tới cái đêm diễn ra bữa tiệc.

Cho tới cái đêm cậu lại cần đến tôi.

Tôi cần một lúc để lại bắt kịp. Tôi không thể nghe thêm nữa cho tới khi tôi bắt kịp.

Tôi tháo tai nghe ra và quàng nó quanh cổ. Cô gái mà tôi học cùng trong lớp làm đồ mộc đang bận rộn với chiếc chậu nhựa, thu dọn tách đĩa trên những chiếc bàn trống khách. Tôi nhìn ra ô cửa sổ tối đen khi cô ấy đang lau dọn cạnh chỗ tôi. Đôi lần cô ấy liếc sang chỗ tôi với ý dò xét nhưng tôi không quay người lại.

Khi cô ta rời đi, tôi uống cà phê và cố hết sức không suy nghĩ nữa. Tôi chỉ chờ đợi.

Mười lăm phút sau, một chiếc xe buýt chạy ngang qua cửa quán Monet’s và việc đợi chờ đã hết. Tôi gập tấm bản đồ lại, quàng ba lô lên vai và chạy ra cửa.

Chiếc xe buýt dừng lại ở góc phía xa. Tôi lao xuống vỉa hè, bước lên bậc cửa xe buýt và tìm được một ghế trống gần giữa xe.

Người lái xe nhìn tôi qua gương chiếu hậu. “Tôi đến bến sớm hơn lịch trình”, ông nói. “Tôi sẽ chờ ở đây vài phút.”

Tôi gật đầu, đưa tai nghe lên tai và nhìn ra cửa sổ.

Để tôi kể bạn nghe có một bữa tiệc lớn hơn, quan trọng hơn ở phần sau của những cuốn băng này.

Là đó chăng? Là nơi tôi sắp xuất hiện?

Nhưng đây là bữa tiệc sẽ đưa Courtney bước vào hỗn hợp những câu chuyện này.

Bấy giờ tôi đang ở trường, vai đeo ba lô hướng tới phòng học của tiết thứ nhất thì cậu túm lấy tay tôi.

“Hannah, chờ đã,” cậu nói. “Cậu thế nào?”

Nụ cười, hàm răng của cậu… thật hoàn mỹ.

Tôi có lẽ đã trả lời: “Ổn” hoặc “Tốt. Thế còn cậu?” Nhưng thành thật mà nói, tôi không quan tâm, Courtney ạ. Mỗi khi mắt chúng ta giao nhau ở hành lang đông người và tôi đã quan sát cái nhìn chằm chằm của cậu chuyên phắt sang người khác, tôi đã vơi đi phần nào sự tôn trọng đối với cậu. Và đôi khi tôi tự hỏi có bao nhiêu người trong hành lang đó cũng cảm thấy như vậy.

Cậu tiếp tục hỏi tôi có nghe nói về bữa tiệc khuya đêm hôm đó không. Tôi nói có biết, nhưng tôi không có hứng thú đến và đi loanh quanh tìm người để nói chuyện cùng. Hoặc tôi không muốn đi loanh quanh để tìm người này giải cứu tôi khỏi phải nói chuyện với người kia.

“Chúng ta nên đi cùng nhau”, cậu nói. Và cậu nghiêng một bên đầu, toét miệng cười và – dù rằng có thể tôi đang tưởng tượng ra thế – Tôi nghĩ mình thậm chí đã thấy cậu nháy mắt.

Chà, đúng là Courtney rồi. Không ai có thể từ chối cô ấy và cô ấy vẫn ve vãn được mọi người.

“Tại sao cơ?” tôi hỏi. “Tại sao chúng ta lại nên đi cùng nhau tới bữa tiệc?” Rõ ràng là cậu bị bất ngờ. Ý mình là, cậu là cậu và mọi người đều muốn tới bữa tiệc cùng cậu. Tối thiểu là để được nhìn thấy bước vào bữa tiệc với cậu. Mọi người đều thế! Các bạn trai. Các bạn gái. Chẳng hề gì. Đó là kiểu mọi người ngưỡng mộ cậu.

Đang ngưỡng mộ? Hay là đã ngưỡng mộ? Vì tôi có cảm giác điều đó sắp thay đổi rồi.

Đa phần họ, thật không may, không nhận ra rằng cậu đã tạo dáng hình tượng đó một cách chu đáo như thế nào.

Cậu nhắc lại câu hỏi của tôi: “Tại sao chúng ta lại nên đi cùng nhau tới bữa tiệc ư? Hannah, để chúng ta có thể đi chơi với nhau mà”.

Tôi hỏi vì sao cậu muốn đi chơi với tôi sau khi đã phớt lờ tôi lâu đến thế.

Nhưng đương nhiên là cậu phủ nhận rằng không hề phớt lờ tôi. Cậu nói rằng hẳn tôi đã hiểu sai những điều đó. Và bữa tiệc sẽ là một cơ hội tốt để hiểu nhau rõ hơn.

Và dù tôi vẫn nghi ngờ nhưng cậu vẫn là cậu và mọi người đều muốn đi tới bữa tiệc cùng cậu.

Nhưng cậu đã biết mà, Hannah. Cậu đã biết, nhưng cậu vẫn đi. Tại sao?

“Tuyệt!”, cậu nói. “Cậu có lái được xe không?” Và tim tôi khẽ đập loạn lên.

Nhưng tôi đã bình tĩnh lại và một lần nữa lại phớt lờ sự nghi ngờ của mình đi. “Chắc chắn rồi, Courtney”, tôi đáp, “Mấy giờ nhỉ?”

Cậu lật mở quyển vở và xé ra một mẩu giấy. Bằng những nét chữ nhỏ xíu màu xanh, cậu đề địa chỉ, thời gian và kí tên tắt: C.C. Cậu đưa tay tôi mảnh giấy và nói “Sẽ tuyệt vời lắm đấy!” rồi cậu cất gọn sách vở của mình và quay đi.

Cửa trượt xe bus đóng lại và chúng tôi rời bến.

Nghĩ gì thế, Courtney? Rời bước ra cửa, cậu đã quên chào tạm biệt.

Vậy thì đây là giả thiết của tôi về lý do tại sao cậu muốn đến bữa tiệc cùng với tôi: Cậu biết là tôi sẽ thành trò cười ngu ngốc khi bị cậu phớt lờ đi. Thậm chí, cậu biết là tôi bị tổn thương. Và điều đó thì không hề tốt cho tiếng tăm hoàn mỹ của cậu. Việc này phải được sắp đặt trước.

Thưa mọi người, D-4 trên bản đồ. Nhà của Courtney. Tôi lại mở bản đồ ra.

Khi tôi dừng xe sát hè đường, cửa chính nhà cậu bật mở. Cậu bước ra ngoài, nhảy vọt qua hiên nhà và bước xuống lối đi. Mẹ cậu trước khi đóng cửa lại còn nhìn vào xe tôi với vẻ rất hài lòng.

Đừng lo lắng, bác Crimsen, tôi nghĩ. Không có con trai trong xe. Không có rượu. Không ma tuý. Không gì đáng ngờ.

Tại sao tôi lại cảm thấy bị thúc ép phải đi theo tấm bản đồ của cô ấy? Tôi không cần phải làm thế. Tôi đang nghe những cuốn băng, từng chiếc một, mặt này đến mặt kia và thế là đủ rồi.

Nhưng không phải vậy.

Cậu mở cánh cửa bên của xe, ngồi xuống và thắt dây an toàn. “Cảm ơn đã cho mình đi nhờ xe”, cậu nói.

Tôi không đi theo tấm bản đồ bởi vì cô ấy muốn tôi làm thế. Tôi đi theo nó vì tôi cần phải hiểu. Dù nó có dẫn tôi tới đâu, tôi cần hiểu thật sự điều gì đã xảy ra với cô ấy.

Đi nhờ xe ư? Đang ngờ vực về việc tại sao cậu lại mời tôi đi thì cậu lại không nói lời xin chào như tôi muốn nghe.

D-4. Đó chỉ là một dãy những ngôi nhà quanh khu nhà của Tyler.

Tôi đã muốn mình nhầm khi nghĩ về cậu, Courtney ạ. Tôi đã muốn thế. Tôi đã muốn cậu coi đây như là việc tôi đến đón cậu để chúng ta cùng tới bữa tiệc với nhau. Và điều đó khác rất nhiều với việc tôi cho cậu đi nhờ xe.

Vào lúc đó, tôi đã biết bữa tiệc sẽ diễn ra thế nào với chúng ta. Nhưng nó đã kết thúc ra sao? Chà, nó thật bất ngờ. Nó… thật kỳ quặc.

Được gắn chặt vào lưng mỗi ghế ngồi, mặt sau một tấm nhựa dẻo hình vuông của nhãn Plexiglas(1), là tấm bản đồ của các tuyến đường xe buýt trong thành phố. Từ điểm tôi bắt chiếc xe buýt này, nó sẽ đi tới nhà Courtney, rẽ trái tới khu nhà kế nhà Tyler và dừng lại.

Chúng ta đã đỗ xe cách hai khu nhà rưỡi, thực sự là điểm đỗ xe gần nhà mà chúng ta tìm được. Tôi có một chiếc xe có nhạc mà sau khi đã tắt máy nó vẫn chạy và sẽ không ngừng lại cho tới khi có người mở cửa xe. Nhưng tối hôm đó, khi tôi mở cửa xe, tiếng nhạc không ngừng lại nó chỉ nghe nhỏ hơn như có vẻ từ xa vẳng lại.

“Ôi, Chúa ơi!”, cậu nói. “Mình nghĩ rằng tiếng nhạc đó vang ra từ bữa tiệc!”.

Có phải tôi đã nói rằng chúng tôi đỗ xe cách xa hai khu nhà rưỡi không?

Chứng tỏ phải ồn ào lắm. Bữa tiệc nhất định mời mọc cảnh sát ghé thăm rồi.

Đó là lý do vì sao tôi ít đi dự tiệc. Tôi sắp trở thành học sinh được chọn đọc diễn văn tốt nghiệp. Một lỗi lầm có thể làm rối tung mọi dự định của tôi.

Chúng ta tham gia vào dòng người đang đi tới bữa tiệc giống như hoà mình vào đàn cá hồi bơi ngược dòng kiếm bạn đời. Khi chúng tôi tới nơi, hai cầu thủ bóng đá – không bao giờ đi dự tiệc mà thiếu áo nịt len của mình – đứng hai bên cổng để thu tiền đồ uống. Thế nên tôi thò tay vào túi tìm ít tiền mặt.

Át cả tiếng nhạc ồn ào, cậu hét to lên với tôi: “Không phải lo về việc đó”.

Chúng tôi tiến tới cổng và một trong hai anh chàng nói: “Hai đô la một cốc”. Rồi anh ta nhận ra mình đang nói chuyện với ai. “Ồ, chào Courtney. Em đây rồi.” Và anh ta đưa cậu một cốc nhựa đỏ.

Hai đô la? Giá đấy sao? Hẳn là họ tính giá khác cho con gái.

Cậu nghiêng đầu về phía tôi. Anh ta cười, rồi đưa tôi một cốc. Nhưng khi tôi cầm nó rồi, anh ta vẫn không buông tay ra. Anh ta nói với tôi là có người sẽ đến thay cho anh ta bất kỳ lúc nào và rồi chúng tôi sẽ đi chơi với nhau. Tôi mỉm cười với anh ta nhưng cậu đã tóm lấy cánh tay tôi và đẩy tôi qua cổng.

“Đừng”, cậu nói, “Tin mình đi.”

Tôi hỏi tại sao nhưng cậu đang mãi lướt nhìn đám đông và không nghe tôi nói.

Tôi không nhớ bất cứ một câu chuyện nào về Courtney và bất kỳ cầu thủ bóng đá nào. Tôi nhớ nhiều người trong số các cầu thủ bóng rổ. Nhưng bóng đá ư? Không có ai.

Rồi cậu nói chúng ta nên tách ra. Và cậu có muốn biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì khi cậu nói thế không, Courtney? Thế đấy, việc đó chắc chắc không mất nhiều thì giờ đâu.

Cậu nói có một vài người cậu cần gặp mặt và chúng ta nên gặp lại sau. Tôi đã nói dối và bảo rằng tôi cũng có hẹn với một số người.

Rồi cậu bảo tôi đừng bỏ về mà không có cậu. “Cậu là phương tiện của mình mà, nhớ chứ?”

Làm sao tôi quên được chứ Courtney?

Chiếc xe buýt rẽ vào phố nhà Courtney, bảng niêm yết “Bán nhà” được gắn vào vị trí ở khoảng một phần ba hiên trước. Khi chiếc xe đi qua nhà Courtney, tôi nửa như mong được nhìn thấy một ngôi sao được sơn đỏ ở cửa chính. Nhưng hiên nhà bị bóng tối che phủ. Không có đèn ở hiên nhà. Cũng không hề có ánh sáng nào từ cửa sổ.

Nhưng cậu đã mỉm cười với mình. Và cuối cùng, cậu thốt ra cái từ ma lực đó. “Tạm-biệt”. Và “Tạm biệt” chính xác là điều mà cậu muốn nói.

“Lỡ mất điểm xuống hả, Clay?”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Một giọng nói. Một giọng nói của con gái. Nhưng không phải từ tai nghe.

Ai đó gọi tên tôi. Nhưng từ đâu thế?

Ở bên kia lối đi, chiếc đai màu đen của những ô kính xe tựa như một chiếc gương. Tôi thấy hình ảnh phản chiếu của một cô gái ngồi phía sau tôi. Có lẽ chạc tuổi tôi. Nhưng tôi có quen cô ấy không? Tôi quay người lại và nhìn qua thành ghế.

Skye Miller. Cô bạn gái tôi phải lòng hồi lớp tám. Cô ấy mỉm cười, hoặc có thể có phần giống nụ cười tự mãn, bởi vì cô ấy biết mình đã làm tôi giật mình như vừa thoát ra từ địa ngục.

Skye vẫn luôn xinh xắn, nhưng cô ấy cư xử như thể không suy nghĩ vậy. Đặc biệt là vài năm gần đây cô ấy mặc những trang phục lùng nhùng, xám xịt hàng ngày. Gần như nuốt hết người trong đó. Tối nay, cô ấy mặc chiếc áo tay ngắn màu xám, cỡ lớn tương xứng với chiếc quần dài.

Tôi kéo tai nghe ra khỏi tai. “Chào, Skye.”

“Lỡ nhà cậu rồi à?”, cô ấy hỏi. Đã lâu rồi cô ấy không nói với tôi nhiều từ đến thế. Đã lâu rồi tôi mới được nghe cô ấy nói với người khác nhiều từ đến thế.

“Bác ấy sẽ dừng xe nếu cậu bảo bác ấy mà.”

Tôi lắc đầu. Không. Không phải nhà tôi.

Chiếc xe buýt rẽ trái ở ngã rẽ tiếp theo và tấp dần vào sát vỉa hè. Cửa xe trượt mở ra và bác lái xe nói lớn về phía sau. “Có ai xuống không?”

Tôi nhìn lên phía đầu xe, qua gương chiếu hậu và bắt gặp ánh mắt của bác lái xe. Rồi tôi quay lại với Skye. Tôi hỏi: “Cậu đang đi đâu vậy?”

Nụ cười tự mãn trở lại. Đôi mắt của cô ấy nhìn tập trung vào mắt tôi. Cô ấy đang cố gắng hết sức để khiến tôi thấy không thoải mái. Và cô ấy đã thành công.

“Mình không đi đâu cả”, cuối cùng cô ấy nói.

Tại sao cô ấy làm thế? Điều gì đã xảy ra từ năm lớp tám đến giờ? Tại sao cô ấy cứ khăng khăng trở thành một người kỳ quặc thế? Điều gì đã thay đổi? Không ai biết. Một ngày gần nhất, chỉ cần cô ấy thôi không muốn là một phần của bất kỳ điều gì nữa.

Nhưng đây là điểm xuống của tôi và tôi xuống xe. Đây là điểm giữa hai ngôi sao đỏ: nhà của Tyler và nhà của Courtney.

Hoặc thay vì thế, tôi có thể ngồi lại và nói chuyện với Skye. Nói chính xác hơn, tôi có thể ngồi lại và cố gắng nói chuyện với cô ấy. Một cuộc nói chuyện gần như được đảm bảo chỉ có một chiều.

“Hẹn cậu ngày mai”, cô ấy nói.

Và chỉ thế thôi. Cuộc nói chuyện kết thúc. Tôi thừa nhận rằng phần nào trong tôi được khuây khoả.

“Hẹn gặp cậu sau”, tôi nói.

Tôi đeo ba lô lên vai và đi lên phía đầu xe buýt. Tôi cảm ơn bác lái xe và quay ra với làn không khí lạnh lẽo bên ngoài. Cửa xe đóng lại sau lưng tôi. Chiếc xe buýt rời đi. Ô cửa chỗ Skye ngồi lướt qua, cô ấy đang tì đầu lên cửa kính và nhắm mắt lại.

Tôi đeo ba lô lên cả hai vai và siết chặt quai đeo. Lại một mình, tôi bắt đầu bước đi. Tới nhà Tyler.

Được rồi, nhưng làm thế nào tôi biết đâu là nhà cậu ấy? Đây là một khu nhà.

Tôi biết vậy và nó ở phía bên này của khu nhà, nhưng Hannah không để lại địa chỉ.

Nếu đèn phòng ngủ cậu ấy sáng, có thể tôi sẽ thấy những chớp cửa tre.

Lướt qua từng ngôi nhà, tôi cố gắng không nhìn chăm chú quá lâu tìm kiếm những cửa chớp kiểu đó.

Có thể tôi sẽ gặp may. Có thể sẽ có một biển chỉ dẫn trong sân nhà cậu ấy.PEEPING TOM – HÃY VÀO TRONG.

Tôi không nín được cười với ý nghĩ hài hước không đâu của mình.

Đối với những lời nói của Hannah sẵn sàng phát lên chỉ bằng việc nhấn vào một cái nút, có cảm giác thật sai trái khi mỉm cười như vậy. Nhưng cũng có vẻ thú vị. Nó giống như đây là lần đầu tiên tôi cười sau rất nhiều tháng vậy mặc dù điều đó mới chỉ diễn ra vài giờ trước.

Rồi đi cách đó hai ngôi nhà, tôi nhìn thấy nó. Tôi không cười nữa.

Đèn phòng ngủ sáng và cửa chớp bằng tre hạ xuống. Một viền mạng nhện màu trắng bạc nối những đoạn cửa sổ lại với nhau.

Có phải đó là một hòn đá không? Có ai đó đã ném một hòn đá vào cửa sổ nhà Tyler à?

Có phải có người đã biết chuyện không? Ai đó trong danh sách của Hannah? Khi tôi tiến lại gần hơn, tôi gần như có thể tưởng tượng thấy cô ấy, Hannah, đang đứng bên ngoài cửa sổ của cậu ấy và thì thầm vào máy ghi âm. Những câu nói quá khẽ khàng nên tôi không nghe thấy được từ khoảng cách này. Nhưng cuối cùng thì những lời nói ấy cũng tới chỗ tôi.

Dãy hàng rào vuông vức ngăn chia mảnh sân trước nhà Tyler với sân bên cạnh. Tôi bước tới đó để giấu mình khỏi bị nhìn thấy. Bởi vì cậu ta hẳn đang quan sát. Canh chừng. Chờ đợi kẻ làm vỡ cửa sổ đang mở của mình.

“Cậu muốn ném cái gì à?”

Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tôi quay lại sẵn sàng đánh trả và bỏ chạy.

“Bình tĩnh đã! Là tớ đây.”

Marcus Cooley, bạn ở trường.

Tôi cúi người về phía trước, chống hai tay vào đầu gối. Kiệt sức. “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”, tôi hỏi.

Marcus cầm một hòn đá cỡ một nắm tay ngay dưới mắt tôi. “Cầm lấy nó”, cậu ta nói.

Tôi ngước nhìn cậu ta. “Tại sao?”

“Cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn, Clay ạ. Thật đấy.”

Tôi nhìn sang phía cửa sổ. Chỗ viền ống. Rồi tôi nhìn xuống và nhắm mắt lại, lắc lắc đầu. “Để mình đoán nhé, Marcus. Cậu có tên trong những cuốn băng.”

Cậu ta không trả lời. Cậu ta không cần nói. Khi tôi nhìn lên, trong khoé mắt cậu ta cố gắng giữ lại một nụ cười. Và trong khoảnh khắc nỗ lực đó, tôi có thể nói rằng cậu ta không hổ thẹn.

Tôi nghiêng đầu về phía cửa sổ nhà Tyler. “Cậu đã ném hả?”

Cậu ta dúi hòn đá vào tay tôi. “Cậu là người đầu tiên nói không, Clay.”

Tim tôi đập loạn xạ. Không phải bởi Marcus đang đứng đây hay Tyler đang đứng đâu đó trong nhà, hoặc bởi hòn đá trong tay tôi, mà bởi cái điều cậu ấy vừa bảo tôi.

“Cậu là người thứ ba tới đây”, cậu ấy nói, “Ngoài mình ra.”

Tôi cố hình dung bất kỳ ai khác ngoài Marcus, ai đó khác trong danh sách, ném đá vào cửa sổ phòng Tyler. Nhưng tôi không thể. Điều đó chẳng có nghĩa lý gì.

Chúng tôi đều có trong danh sách. Tất cả chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều phạm lỗi về một chuyện gì đó. Tại sao trong chúng tôi Tyler lại khác biệt hơn những người còn lại?

Tôi nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tay mình. “Tại sao cậu lại làm việc này?”, tôi hỏi.

Cậu ấy nghiêng đầu trên vai, xuôi về phía khu nhà. “Nhà của tớ ở phía dưới kia. Nhà có đèn đang sáng ấy. Tớ đang theo dõi nhà Tyler để xem những ai loanh quanh qua đây.”

Tôi không thể tưởng tượng ra được Tyler đã nói gì với cha mẹ. Cậu ấy có cầu xin họ đừng thay cửa sổ vì nhiều người có thể sẽ tới không? Và họ đã nói gì? Họ có hỏi làm thế nào mà cậu ấy biết thế? Họ có hỏi tại sao không?

“Người đầu tiên là Alex”, Marcus nói. Nghe chừng cậu ấy chẳng có chút ít xấu hổ nào khi kể điều đó cho tôi. “Bọn tớ đang chơi ở nhà tớ, chẳng biết đi đâu nữa, thế là cậu ấy muốn tớ chỉ cho biết nhà của Tyler. Tớ không biết tại sao, họ có vẻ như không chơi với nhau, nhưng cậu ấy rất muốn biết.”

“Thế nên, gì cơ, cậu đã đưa cậu ta một hòn đá để ném vào cửa sổ nhà Tyler ư?”

“Không. Đó là ý của cậu ấy. Lúc bấy giờ tớ thậm chí chưa được biết có những cuốn băng kia.”

Tôi tung hòn đá lên cao vài inch(2), rồi bắt nó bằng tay kia. Cho dù những hòn đá được ném trước đó đã khiến khung cửa sổ không còn chắc chắn, nó vẫn cứ giữ nguyên, không có gì chống đỡ cả. Vậy thì tại sao Marcus chọn hòn đá này cho tôi? Cậu ấy đã nghe phần còn lại của cuốn băng, nhưng cậu ấy muốn tôi là người phá huỷ hoàn toàn cái cửa sổ đó. Tại sao thế?

Tôi tung lại hòn đá sang tay kia. Qua vai của Marcus, tôi có thể thấy ánh sáng đèn hiên nhà cậu ấy. Đáng lẽ tôi nên bảo cậu ấy chỉ cho tôi cửa sổ phòng của cậu ấy. Đáng lẽ tôi nên bảo cậu ấy rằng hòn đá này sẽ xuyên qua một trong những cửa sổ nhà cậu ấy và có thể cậu ấy sẽ nói cho tôi biết đâu là cửa phòng cậu ấy thế nên tôi chẳng sợ làm kinh hãi đứa em gái của cậu ta.

Tôi nắm chặt hòn đá. Chặt hơn. Nhưng không có cách nào khiến giọng tôi không run lên. “Cậu đúng là đồ chết tiệt, Marcus ạ.”

“Gì cơ?”

“Cậu cũng có tên trong những cuốn băng”, tôi nói, “Đúng không?”

“Cậu cũng vậy, Clay.”

Giọng tôi run lên vì vừa giận dữ vừa nỗ lực ngăn nước mắt rơi. “Điều gì khiến chúng ta khác biệt hẳn cậu ta chứ?”

“Hắn ta là kẻ đi rình trộm”, Marcus nói. “Hắn ta là kẻ biến thái. Hắn ta đã nhìn vào cửa sổ phòng Hannah, tại sao lại không phá cửa sổ của hắn chứ?”

“Còn cậu?”, tôi hỏi, “Cậu đã làm gì?”

Mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Rồi cậu ta chớp chớp mắt.

“Không gì cả. Thật là lố bịch”, cậu ta nói. “Tớ không thuộc về những cuốn băng đó. Hannah đã muốn có một cái cớ để tự sát.”

Tôi thả hòn đá rơi xuống lối đi. Nó rơi xuống nếu không sẽ lao thẳng vào mặt cậu ta mất.

“Cút xa ra khỏi tôi”, tôi nói với cậu ta.

“Đây là phố nhà tôi, Clay.”

Những ngón tay tôi gập lại thành nắm đấm. Tôi nhìn xuống hòn đá, những muốn nhặt lại nó.

Nhưng tôi quay người đi. Thật nhanh. Tôi rảo bước dọc theo lối đi bộ đằng trước cửa chính nhà Tyler mà không ngoái nhìn vào cửa sổ. Tôi không thể để cho mình được suy nghĩ nữa. Tôi kéo tai nghe từ cổ lên đeo vào tai mình. Tôi với tay vào túi và nhấn nút PLAY.

Có phải tôi đã bị thất vọng khi cậu nói tạm biệt với tôi không, Courtney?

Không nhiều lắm. Khó mà bị thất vọng khi cái điều cậu mong đợi diễn ra lại trở thành sự thực.

Đi tiếp đi, Clay.

Nhưng tôi có cảm thấy bị lợi dụng không à? Chắc chắn là vậy.

Và cho đến lúc bấy giờ, toàn bộ thời gian Courtney lợi dụng tôi, cô ấy có lẽ đã nghĩ cô ấy đang đánh bóng hình ảnh của mình lên trong mắt tôi. Các bạn có thể gọi đó là châm ngòi nổ chậm?

Buổi tiệc đó trở thành một đêm của những điều đầu tiên đến với tôi. Tôi đã chứng kiến trận ẩu đả thực sự đầu tiên – thật khủng khiếp. Tôi không biết chuyện xảy ra vì cái gì, nhưng nó bắt đầu ngay sau lưng tôi. Hai anh chàng hét lên và khi tôi quay lại, ngực họ chỉ cách nhau khoảng một phân. Một đám đông túm tụm lại, bao quanh họ. Đám đông trở thành một bức tường dày đặc và không hề muốn dập tắt cảnh tượng đó. Tất cả những gì bọn họ cần là thấy một trong hai người áp sát lại phá tan khoảng cách dù chỉ là tình cờ và chuyện cứ tiếp diễn.

Và điều đó rồi cũng xảy ra.

Cái huých ngực của một bên và tiếp đến là cú đẩy mạnh, ngay tức thì sau đó là quả đấm thọi vào quai hàm đáp trả.

Sau hơn hai cú đấm lẫn lộn, tôi quay người và chen xuyên qua bức tường người lúc đó đã tạo thành bốn hàng. Một số đứng phía sau kiễng mũi chân lên để nhìn rõ hơn.

Phát kinh lên được.

Tôi chạy vào trong nhà, tìm nhà tắm để trốn vào đó. Cơ thể tôi không thấy ốm. Nhưng về tinh thần thì.. . tâm trí tôi đang quay cuồng theo nhiều ngả. Điều duy nhất tôi nghĩ tới là tôi cần nôn thốc ra.

Tôi giở tấm bản đồ ra và tìm kiếm ngôi sao gần nhất mà không phải nhà Courtney. Tôi không định tới đó. Tôi sẽ không vừa nghe Hannah kể chuyện của mình vừa nhìn chăm chăm vào ngôi nhà trống, tối om của cô ấy.

Tôi đang đi tới điểm tiếp theo.

Trong môn Sức khoẻ, chúng ta từng có lần đọc một tài liệu về chứng đau nửa đầu. Một trong số những người được phỏng vấn thường ngã khuỵu gối và va đầu xuống nền nhà, chịu đựng những cơn đau lặp đi lặp lại. Việc đó làm chuyển hướng nỗi đau từ sâu bên trong não anh ta, nơi anh ta không thể nhận biết nó, tới một nơi đau bên ngoài mà anh ta có thể kiểm soát được. Và cũng theo cách đó, nôn thốc ra là điều tôi muốn làm.

Vị trí chính xác của những ngôi sao đỏ rất khó thấy nếu tôi không dừng bước, nếu tôi không đứng yên dưới ánh đèn đường. Nhưng tôi không thể dừng lại. Không thể dù chỉ trong giây lát.

Đối với tôi. Việc nhìn những gã đó đánh nhau thùi thụi để không ai nghi ngờ mình là kẻ yếu đuối là quá lắm rồi. Tiếng tăm của họ quan trọng hơn mặt mũi của họ. Và danh tiếng của Courtney thì quan trọng hơn danh tiếng của tôi.

Có ai ở bữa tiệc đó thực sự tin là cô ấy dẫn tôi đến đấy như dẫn một người bạn không? Hoặc họ chỉ nghĩ đơn giản rằng tôi là trường hợp làm từ thiện mới nhất của cô ấy thôi không?

Tôi e rằng mình sẽ chẳng bao giờ biết được.

Tôi cuộn tấm bản đồ lại và kẹp nó dưới cánh tay.

Thật không may, nhà tắm duy nhất tôi tìm được lại đang có người nên tôi quay ra ngoài. Trận ẩu đả đã kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường và tôi cần phải đi về.

Nhiệt độ tiếp tục xuống thấp, tôi vừa đi vừa khoanh chặt cánh tay trước ngực.

Khi tôi ra đến cổng, vẫn là cái cổng khi tôi bước vào bữa tiệc, đoán xem ai đang đứng đó một mình.

Tyler Down… được trang bị đầy đủ với chiếc máy ảnh của mình.

Đã tới lúc để Tyler được yên rồi, Hannah.

Khi cậu ta thấy tôi, cái nhìn trên mặt cậu ta thật nực cười. Và đáng thương.Cậu ta đưa tay bắt chéo trước ngực, cố che giấu chiếc máy ảnh để tôi không nhìn thấy. Nhưng sao cậu ấy phải làm thế? Mọi người đều biết cậu ấy ở trong đội làm kỷ yếu trung học mà.

Nhưng dẫu sao tôi vẫn hỏi. “Cái đó để làm gì thế, Tyler?”

“Gì cơ? Ờ… cái này hả? Ừ… cuốn kỷ yếu.”

Và rồi, có người gọi tên tôi từ phía sau. Tôi sẽ không kể với các bạn đó là ai đâu, vì điều đó không quan trọng. Giống như kẻ đã chộp mông của tôi ở Blue Spot Liquor, điều cậu ta sắp nói chỉ là một hệ quả nối tiếp từ những việc làm nhẫn tâm của một kẻ khác.

“Courtney nói rằng anh nên nói chuyện với em”, anh ta nói.

Tôi nhanh chóng thở hắt ra. Sau chuyện này, cái danh tiếng của cậu tiêu tan rồi Courtney ạ.

Tôi nhìn ra phía sau anh ta. Ở cuối sân từ phía xa, có ba thùng bia màu bạc kê ở giữa một bể đầy đá. Đứng bên cạnh bể, Courtney đang nói chuyện với ba anh chàng học trường khác.

Anh bạn đang đứng trước mặt tôi thong thả uống một hơi bia. “Cô ấy bảo rằng đi chơi với người như em thì thật vui.”

Và tôi trở nên mềm yếu. Tôi bắt đầu hạ thấp sự đề phòng của mình. Dĩ nhiên, có thể tôi đã đúng còn Courtney thì chỉ quan tâm tới việc bảo vệ hình tượng của mình mà thôi. Có thể cô ấy đã cho rằng bằng cách gửi sang một anh chàng đáng yêu để tôi nói chuyện cùng, tôi có thể quên đi tất cả việc cô ấy phớt lờ tôi tại bữa tiệc.

Đúng thế, cậu ta thuộc tuýp người đáng yêu. Và được thôi, có thể tôi đang sẵn lòng mắc nhẹ chứng quên có chọn lọc.

Nhưng điều gì đã xảy ra, Hannah. Điều gì?

Sau khi chúng tôi nói chuyện một lúc, anh chàng này nói rằng anh ta phải nói ra một lời thú nhận. Courtney đã không thực sự gửi anh ta sang để nói chuyện với tôi. Nhưng anh ta đã nghe lỏm thấy cô ấy nói về tôi và đó là lý do vì sao anh đã tới tìm tôi.

Tôi hỏi anh ta Courtney đã nói gì, anh ấy chỉ mỉm cười và nhìn xuống thảm cỏ.

Tôi đã hoàn thành trò chơi này sao! Tôi gặng hỏi để biết cô ấy đã nói gì về tôi.

“Rằng đi chơi với người như em thì thật vui nhộn”, anh ấy lặp lại.

Tôi bắt đầu khựng lại sự phòng vệ của mình, từng nấc từng nấc một. “Vui nhộn… như thế nào?”

Anh ta nhún vai. “Như thế nào?”

Sẵn sàng nghe chưa, mọi người? Cô bạn duyên dáng bé bỏng Crimsen của chúng ta đã nói với anh chàng này và bất kì ai khác đứng trong tầm tai, rằng tôi có một vài thứ gây ngạc nhiên được giấu kín trong ngăn kéo tủ quần áo của tôi.

Hơi thở của tôi nín lặng lại như thể tôi là gã khờ vừa bị thọi một cú vào bụng.

Cô ấy đã bịa ra chuyện đó! Courtney hoàn toàn đã bịa đặt ra chuyện đó.

Tôi liếc nhìn sang thì thấy Tyler Down đang đi ra chỗ khác.

Bấy giờ, nước mắt tôi tuôn rơi. “Cô ấy có nói trong đó có gì không?” Tôi hỏi.

Một lần nữa, anh ta lại mỉm cười.

Tôi thấy mặt nóng bừng, hai tay bắt đầu run rẩy và tôi hỏi sao anh ấy lại tin cô ta nói. Anh tin vào mọi điều người ta nói về tôi à?”

Anh ấy bảo tôi bình tĩnh lại đi và chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả đâu.

“Có chứ!”, tôi nói với anh ta. “Nó có quan trọng đấy.”

Tôi để anh ta nói chuyện tào lao lúc đi về phía chiếc bể có đặt những thùng bia. Nhưng trên đường tới đó, tôi nảy ra một ý tưởng hay ho hơn. Tôi chạy tới, đứng trước mặt Tyler. “Cậu muốn một bức ảnh chứ?”, tôi nói. “Đi theo mình.” Rồi tôi kéo cánh tay và dẫn cậu ấy đi băng qua sân.

Là bức ảnh đó! Bức ảnh trong cuốn sổ vẽ nghuệch ngoạc.

Tyler hết sức phản đối vì nghĩ rằng tôi muốn cậu ấy chụp hình bể đựng bia.

“Họ sẽ không bao giờ rửa nó đâu”, cậu ta nói. “Cậu biết mà, chưa đủ tuổi uống rượu”.

Phải rồi. Sao mà họ lại muốn cuốn kỉ yếu phơi bày cuộc sống thực sự của học sinh cơ chứ?

“Không phải cái đấy”, tôi nói. “Tớ muốn cậu chụp ảnh tớ. Tớ và Courtney.” Tôi xin thề, lúc đó vẻ mặt cậu ta như bừng sáng lên. Tôi và cô gái được mát xa, cùng bên nhau lần nữa.

Tôi hỏi liệu cậu ấy có đồng ý không.

“Có chứ sao không, chắc chắn rồi, tốt thôi mà.” Và đó là một lời trích dẫn chính xác đấy.

Trong bức ảnh, cánh tay Hannah ôm ngang lưng Courtney. Hannah đang cười, còn Courtney thì không. Cô ta bất an.

Và giờ tôi biết là tại sao.

Courtney đang chờ rót đầy cốc của mình, tôi bèn bảo Tyler chờ ở đó. Khi Courtney thấy tôi, cô ấy hỏi tôi có được vui vẻ không.

“Có người muốn chụp hình cậu”, tôi nói. Rồi tôi nắm cánh tay và kéo cô ta lại chỗ Tyler. Tôi bảo cô ấy đặt chiếc cốc xuống nếu không thì cuốn kỷ yếu sẽ không dùng bức ảnh được đâu.

Tyler đã đưa nó vào cuốn sổ viết nghệch ngoạc ở Monet’s. Cậu ấy muốn chúng tôi thấy nó.

Đây không phải là một phần trong kế hoạch của cô ấy. Cô ấy chỉ mời tôi tới bữa tiệc để thanh minh cho tên tuổi tốt đẹp của mình sau khi đã phớt lờ tôi khá lâu rồi. Bức ảnh vĩnh cửu này kể nơi chúng tôi lại với nhau, đã không được dự định là sẽ có.

Courtney đã cố thoát khỏi vòng tay giữ chặt của tôi. Mình… mình không muốn”, cô ấy nói.

Tôi xoay người ra trước mặt cô ấy: “Sao lại không hả Courtney? Sao cậu lại mời mình tới đây? Làm ơn đừng nói với mình rằng mình chỉ là tài xế nhé. Ý mình là, mình đã nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè cơ đấy”.

Cậu ta hẳn đã đặt nó vào cuốn sổ nghệch ngoạc vì cậu ta biết chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được nó trong cuốn kỷ yếu. Cậu ta không bao giờ muốn đưa nó ra. Cho tới khi biết bức ảnh này thực sự có ý nghĩa gì.

“Chúng ta là bạn bè mà”, cô ấy nói.

“Vậy đặt cốc của cậu xuống”, tôi nói. “Đến lúc chụp hình rồi.”

Tyler nhắm máy ảnh và điều chỉnh ống kính, chờ đợi những nụ cười tự nhiên, xinh tươi của chúng tôi. Courtney hạ thấp cốc xuống bên cạnh mình. Tôi quàng tay ôm ngang lưng cô ấy và bảo với cô ấy rằng: “Nếu cậu từng muốn mượn cái gì trong tủ quần áo của mình, Courtney ạ! Cậu chỉ cần hỏi mượn thôi mà”.

“Sẵn sàng chưa?”, Tyler hỏi.

Tôi ngả người về phía trước, giả bộ như có người vừa kể cho nghe câu chuyện hài hước nhất thế giới. “TÁCH”.

Rồi tôi bảo họ là tôi sẽ về bởi vì bữa tiệc thật bê bối.

Courtney nài nỉ tôi ở lại. Cô ấy bảo tôi hãy biết điều đi. Và có thể tôi đang nhỏ nhen và vô tâm. Ý tôi là, cô ấy chưa định ra về. Cô ấy sẽ về nhà thế nào nếu tài xế của cô ấy không chịu chờ cô ấy?

“Cậu tìm xe khác đi”, tôi nói. Và tôi ra về.

Một phần trong tôi muốn bật khóc vì đã đoán quá đúng về lời mời mọc của cô ấy. Nhưng thay vì thế, trên đoạn đường dài đi bộ ra lấy xe, tôi bắt đầu cười lớn. Và tôi hét to lên với những cái cây: “Cái gì đang diễn ra thế?”

Và rồi có người gọi tên tôi. “Cậu muốn gì hả Tyler?”

Cậu ta bảo tôi đã nói đúng về bữa tiệc. “Bữa tiệc đúng là bê bối.”

“Không đâu, Tyler. Không phải thế, tôi nói. Rồi tôi hỏi sao cậu ta lại đi theo tôi.

Cậu ta nhìn chăm chăm chiếc máy ảnh và nghịch nghịch ống kính. Cậu ta nói cần đi nhờ xe về nhà.

Lúc đó, tôi thật sự đã bật cười. Không chỉ bởi những điều cậu ấy nói, mà còn bởi những thứ ngớ ngẩn trong suốt đêm hôm ấy. Chẳng lẽ cậu ta thật sự không nhận ra là tôi đã biết về vụ lai vãng đêm hôm của cậu ta, về những nhiệm vụ ban đêm của cậu ta ư? Hoặc cậu ta thật sự hy vọng tôi không hề biết gì. Bởi vì chừng nào tôi còn không biết thì chúng tôi có thể là bạn bè, phải không?

“Tốt thôi”, tôi nói. “Nhưng chúng ta sẽ không dừng xe bất cứ chỗ nào cả.”

Đôi lần trên đường lái xe về nhà, cậu hãy thử bắt chuyện với tôi. Nhưng lần nào tôi cũng ngắt lời. Tôi không muốn tỏ ra như là mọi thứ đều ổn thoả bởi vì nó đâu có như thế.

Và sau khi thả cậu ta xuống xe, tôi chọn con đường dài nhất để về nhà.

Tôi có cảm giác tôi cũng sẽ làm như thế.

Tôi thám hiểm những ngõ ngách và những con đường khuất mà mình chưa từng biết tới. Tôi phát hiện ra những vùng lân cận thật hoàn toàn mới lạ với mình. Và cuối cùng tôi phát hiện ra rằng tôi phát ốm với cái thị trấn này và mọi thứ ở đây.

Tôi cũng đang bắt đầu cảm thấy thế đây, Hannah.

Mặt bên.

Chú thích:

(1) Một thương hiệu cho sản phẩm nhựa dẻo, trong suốt, chịu nhiệt và ánh sáng.

(2) Inches: Đơn vị đo độ dài của Anh (l inch = 2,54 cm).

Bình luận
× sticky