Lục Thung nằm mơ.
Trong bóng tối, cả người hắn toàn là máu, nhưng lại không tìm thấy miệng vết thương, thật sự đau đến cùng cực.
Hắn tìm thật lâu, mãi đến khi nghe thấy một đợt tiếng khóc hỗn loạn kèm theo âm thanh nức nở: “Thung Thung, em đau quá.”
Là A Nông.
Nàng khóc lớn, nói nàng đau quá, âm thanh cứ quanh quẩn bên tai lặp lại.
“Thung Thung, em đau quá!”
Lục Thung đột nhiên mở to mắt, cúi đầu thấy A Nông cuộn tròn người, ngủ đến thơm ngọt, mới yên lòng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt ló dạng.
Ngày đêm luân phiên.
Một ngày mới lại đến.
*
Thức ăn mèo được đổ vào chén nhỏ, A Nông ngồi xổm trên mặt đất, sờ sờ đầu A Miêu, nhìn nó ăn sáng.
Thần sắc Lục Thung mệt mỏi ăn bữa sáng, trong đầu vẫn còn nhớ đến ác mộng đêm qua.
Hắn rất ít khi nằm mơ, mọi thứ trong mơ hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.
A Nông đứng dậy, thấy tinh thần Lục Thung không được tốt lắm, đắn đo rằng Thung Thung có phải sinh bệnh hay không, nghĩ vậy liền đến gần muốn sờ sờ trán của hắn.
Nhưng mà tay mới vừa rồi sờ qua A Miêu, tựa hồ không được tiện lắm.
Vì thế, thiếu nữ cong eo, trán tựa trán, nhận thấy độ ấm vẫn bình thường, lẩm bẩm nói: “Không có phát sốt mà…”
Lục Thung bắt lấy cánh tay của A Nông, phát lực kéo nàng vào trong lòng, tay vòng qua eo nhỏ của nàng.
“Làm sao mà một chút thịt dư cũng không có vậy hả?”
A Nông chu chu môi, nghĩ nửa ngày, lôi kéo tay Lục Thung áp lên trên ngực mình, không phục nói: “Em có đầy thịt mà.”
Ánh mắt người đàn ông lập loè không rõ, cảm thụ sự mềm mại dưới lòng bàn tay, cười như không cười, có chút nói không ra lời dọa người, giống như đang tích tụ điều gì đó chờ đợi bùng phát.
“Tôi thấy em là có bản lĩnh lớn mới đúng.”
Lúc đưa Lục Thung ra cửa, A Nông ấp úng muốn nói gì, miệng há rồi, vẫn là ngậm lại.
Đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Vu Nghi.
Cô ấy hôm nay được nghỉ không đi làm.
Rất nhanh, Vu Nghi đã lái xe đến dưới lầu, A Nông ôm mèo đứng đó chờ cô ấy.
“Đi thôi tiên nữ, cùng chị đây xoay chuyển dưới trời trên đất thôi.”
A Nông thắt dây an toàn, Vu Nghi khởi động xe, chở A Nông đi đến nơi cần đến.
“Không nghĩ tới em sẽ gọi điện thoại cho chị đó.”
“Thung Thung không cho em đi ra ngoài. Chỉ là em muốn tìm chút việc để làm, nên chỉ có thể làm phiền chị giúp em tìm việc thôi.”
Vu Nghi nở nụ cười, sau đó nói: “Chị rất thích đối nghịch với bác sĩ Lục. Nếu anh ấy bắt nạt em, em cứ tìm chị là được.”
“Rốt cuộc vẫn là do chị đây thích bé gái xinh đẹp thôi.”
A Nông:???
A Miêu ở trong lòng: Meo meo meo?
Vu Nghi tìm chỗ cho A Nông làm việc là một cửa hàng bán hoa, A Nông chỉ biết cảm ơn rối rít với Vu Nghi. Cô ấy cười vui sướng, sờ sờ đầu A Nông, nói buổi chiều còn có hẹn, lái xe đi trước.
Chủ cửa hàng là một chị gái dịu dàng, bởi vì mang thai, cho nên muốn tìm thêm người tới hỗ trợ.
Vì thế, A Nông bắt đầu đi theo chị chủ cửa hàng học tập.
A Miêu ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất phát ngốc, chốc chốc lại cắn cắn ống quần của A Nông.
Có khách tới mua hoa, A Nông đi theo phía sau chị chủ làm trợ thủ, bó hoa, bận rộn đến tận lúc chạng vạng.
Đóng cửa rồi.
A Nông duỗi cái eo lười, thấy chị chủ đứng phía sau, vuốt bụng, cười với nàng nói: “Tiểu nha đầu học rất nhanh, rất thông minh.”
A Nông ngượng ngùng cười xua tay: “Không có không có, em rất thích công việc này.”
Mặt trời xuống núi, chân trời vẫn còn dát một lớp mây màu vàng, A Nông đột nhiên híp mắt nở nụ cười, lộ rõ má lúm đồng tiền nhợt nhạt bên khóe miệng, ngọt muốn mạng người.
Giống như đã cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Tuy rằng cái gì cũng không nhớ rõ, hoặc có thể nói là trốn tránh hồi ức, nhưng chỉ cần được sinh hoạt mỗi ngày như vậy, đã tốt lắm rồi.
A Nông có khi cũng suy nghĩ, nàng đã từng sinh hoạt với bộ dáng gì, hay là không thân mật với cha mẹ, bạn thân, có thích thứ gì hay không.
Đoạn thời gian dưỡng bệnh vừa qua, ý thức của nàng cũng dần dần khôi phục, không có như lúc trước bất lực đến vậy.
Chỉ là rất khổ sở.
Là đã làm chuyện gì sai, mới có thể bị đánh đáng sợ như vậy.
Nhất định là đã làm chuyện gì đó không tốt, bản thân trước kia nhất định không phải là một người tốt rồi.
Một đóa hoa lăn từ trên bàn rớt xuống đất, A Nông a một tiếng, chạy tới nhặt lên, lại nghe thấy phía sau có âm thanh vang lên:
“Xin chào, tôi muốn mua một bó hoa.”
A Nông nhặt hoa lên, vội đáp: “Dạ được, có yêu cầu hoa gì không ạ?”
Quay người lại, liền thấy Lục Thung cả người chỉnh tề đi tới, giơ tay chọn đóa trên bàn đã được cắt tỉa đẹp đẽ, cắm vào giữa mái tóc đen nhánh của A Nông.
Người so hoa còn đẹp hơn.
Đánh giá một hồi, khẽ gật đầu, làm như vừa lòng thật.
“Tôi muốn đóa hoa này.”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง