Người đàn ông cắn mút thân thể mềm mại trắng nõn của A Nông, tựa như đang thưởng thức một loại thịt tuyệt hảo.
Mái tóc thiếu nữ đen mềm, lòng bàn tay hắn sạch sẽ nắm lấy một nhúm nhỏ, vòng vài vòng, rồi buông ra, tạo thành từng vòng từng vòng uốn nhỏ.
Lực mạnh hơn chút, ngón tay liền để lại một vệt dài vết hồng hồng.
Lục Thung không để ý lắm, hệt như dã thú, âu yếm liếm láp con mồi của mình.
Hắn yêu triền miên, không ngừng nghỉ.
Cũng giờ phút yêu đương này, mới được ôn tồn bên A Nông.
Da thịt kề sát, hắn là băng, nàng là lửa.
Cuối cùng sẽ có lúc hòa tan nhau.
Không cần đến nàng chủ động, hắn đã sớm thần phục.
Nam nữ thân mật giao hợp, cùng nhau nhìn trời ngoài cửa sổ xám xịt.
Mùa đông tuy rất lạnh, nhưng bọn họ ôm lẫn nhau, lại thật ấm áp.
“A Nông.”
Lục Thung không biết vì sao, cảm thấy thật buồn ngủ, nhắm mắt lại, khóe môi cọ cọ vào bả vai trắng tinh của A Nông, hôn nhẹ.
A Nông cảm thấy hơi nhột, đang tưởng tượng về bé cưng trong mơ.
Mềm mại, nho nhỏ, chọc cũng không dám chọc.
Nhưng rất thích.
“Em muốn meo meo.”
“Cũng muốn bé cưng.”
Khuôn mặt nhỏ của nàng nằm nghiêng một bên, đôi mắt ngập nước, không nhìn Lục Thung, chỉ nằm yên vậy nói Lục Thung nghe.
Đầu óc hôn hôn mê mê, nhiều hình ảnh đan chéo trong đầu Lục Thung, chập choạng mấy chập.
Nhưng vừa thấy giọng nói của A Nông, lại đột nhiên an tĩnh lại.
Hắn ôm A Nông càng chặt, hàm răng cắn cần cổ A Nông, rồi dùng đầu lưỡi liếm láp, ức chế nội tâm xúc động.
Lục Thung cũng không rõ ràng lắm mình muốn làm gì.
Chỉ là vừa khó chịu, vừa muốn cười.
“Vậy còn anh?”
Muốn anh không?
A Nông tự hỏi mình, sờ sờ bàn tay của Lục Thung, bị nhiệt độ nóng bỏng khiến cho hoảng sợ, bĩu môi nói: “Cũng muốn.”
Bộ dáng rất miễn cưỡng.
Lục Thung nở nụ cười, lồng ngực hơi chấn động, đôi mắt nửa khép nửa mở, đáy mắt chứa lệ khí dày đặc, cũng chứa sự dịu dàng chết người.
Cùng lúc tồn tại, trong con người cô đơn của hắn.
Mâu thuẫn nhưng lại hài hòa.
“Nhưng anh chỉ muốn em.”
“Chỉ muốn một mình em.”
Đã từng xem qua các mức độ cô độc, người ta nói rằng tệ nhất chính là ăn lẩu một mình.
Thật ra chưa phải tệ nhất.
Đêm 30 tết, khi cả nhà đoàn tụ, nào có người nào một mình cô độc ăn sủi cảo đông lạnh.
Này cũng chưa tính là gì.
Thế giới vô biên, tìm khắp thế giới, nhưng chỉ có duy nhất một người để nhớ, đó mới là sự cô độc bậc nhất.
Người đàn ông tựa như một đứa trẻ, hồ ngôn loạn ngữ hết lên, A Nông ngây ngốc, cuối cùng mới ý thức được có chút không thích hợp.
Toàn thân hắn trên dưới nóng hổi, sắc môi cũng tái nhợt dọa người.
“Thung Thung.”
A Nông run giọng gọi hắn.
Bất cứ lúc nào, nàng gọi hắn, hắn luôn đáp lại.
Cho dù sốt đến hồ đồ cũng không ngoại lệ.
“Anh không sao.”
Lục Thung kiệt sức, chỉ còn sức ôm lấy mặt A Nông, tựa vào trán nàng, yếu ớt phả ra hơi thở nóng cháy, tiếng nói khàn khàn: “Anh chỉ là, bị cảm.”
A Nông biết bệnh cảm mạo, cũng biết rằng Lục Thung bị bệnh mất rồi.
Bị bệnh, A Nông xem đó là một chuyện rất lớn rất lớn.
“Bị bệnh, uống thuốc vào sẽ khỏi.”
Bộ dáng A Nông nói lời này thật sự rất nghiêm túc, chọc cho Lục Thung cười run vai bần bật, cười không dừng được, lúc sau ho hai tiếng, dựa vào người A Nông, làm nũng nói: “Không muốn uống.”
A Nông nóng nảy, nâng cái cằm của người đàn ông lên, tay nhỏ cố hết sức giữ lấy, nói: “Phải uống.”
“Nhưng mà anh không muốn uống.”
Hắn lấy bệnh để tùy hứng, cúi đầu xuống, chụp lấy ngón tay A Nông, hăng say gặm, giống như một con chó nhỏ.
Xong rồi xong rồi.
Thung Thung hình như bị ngốc rồi.
A Nông phát tâm từ bi thương xót, Thung Thung thông minh như vậy, làm sao có thể bị vậy được?
Rồi đột nhiên lại nhớ tới một chuyện khác, A Nông rất có ý thức che miệng lại, nói: “Sẽ lây bệnh.”
Đôi mắt Lục Thung hồng hồng, ướt át lại ôn hòa, thực chất lại đang chất chứa đủ loại cảm xúc lộn xộn.
Hắn sốt đến hồ đồ, số lần cười cũng nhiều hơn, rất khác thường.
Nhưng A Nông lại không phát giác ra, vẫn còn đang ngây ngốc che miệng.
“Em ghét bỏ anh.”
Thân hình hắn thon dài lủi vào trong chăn, tính cuộn người lại, nhưng sức khỏe yếu ớt không cho phép.
Âm thanh khàn khàn càng thêm tủi thân.
A Nông buông tay, cũng chui vào trong chăn.
Trong không gian nho nhỏ, hô hấp giao hòa.
Hắn khép nửa mắt, nửa bên mặt hơi ửng hồng, lông mi lẳng lặng rũ xuống, nhìn ngoan muốn chết.
A Nông không dằn lòng nổi, thò lại gần hôn một cái lên đôi mắt hắn.
Lục Thung lập tức cong môi, nói: “Là ai mới hôn anh vậy?”
“Là A Nông.”
Trong giọng nói, mười phần kiêu ngạo.
Tóc đen của thiếu nữ hỗn độn, mắt ngọc mày ngài, bộ dáng kiều diễm như hoa, như mây, như hết thảy sự vật tốt đẹp.
“Có thể nhờ em hôn anh một cái nữa không?”
Thử ảo tưởng một chút.
Khi bạn nhỏ Lục Thung vẫn đang độ tuổi đi học, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Có thể nhờ chị hôn em một cái nữa không?”
Bạn có nỡ từ chối bạn nhỏ ấy được không?
Đương nhiên sẽ không.
A Nông nhẹ nhàng hôn xuống, môi răng quyến luyến, mềm mềm dinh dính, ngọt ngấy, tình yêu trong lòng không ngừng trào ra, nhiều đến độ tràn cả ra ngoài.
Hai người rúc vào mỗi một góc, hôn hồi lâu, người đàn ông sở hữu một đôi môi mỏng tuyệt đẹp, cười tủm tỉm, mắt cong cong.
“Anh rất thích em hôn anh.”
A Nông tự nhiên lại ngượng ngùng, sờ sờ gương mặt nóng bỏng, cảm thấy mình có phải đã bị lây bệnh rồi không.
“Em cũng có một chút, thích.”
Bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng quá đáng yêu.
Thật muốn một lần ăn hết.
Lục Thung nói.
“Anh cho miệng nhỏ của em ăn ngon!”
Nhịn đau cắt thịt.
“Vậy em muốn ăn hai phần.”
Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cuối cùng có nói cũng không làm nổi, trên môi người đàn ông còn đọng ý cười, nặng nề ngủ mất.
A Nông canh giữ ở một bên, ngoắc lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng lay khẽ.
Do không còn sức, vì thế hắn chỉ động được mỗi ngón tay, đáp lại A Nông.
“Uống thuốc.”
Tóc Lục Thung đen mềm dán sát cái trán, mặt mày dịu ngoan, bộ dáng mười phần phúc hậu và vô hại, giọng nói cũng rất nhẹ rất nhỏ.
Thật giống như một con sơn dương mặc người tùy ý giết.
Sau đó, sơn dương mở miệng nói.
“Rồi ăn em.”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง