Max định gọi tới Dallas ngay khi trở về nhà, anh muốn chuyển ngay thông tin Claire vừa trao cho anh càng sớm càng tốt. Anh biết Anson sẽ hành động về chuyện này đầu tiên trong buổi sáng. Vào thứ hai, việc mua lại công ty đó đang chuyển động. Công việc của anh tất nhiên vẫn chưa kết thúc. Anh sẽ phải giám sát việc chuyển giao quyền sở hữu và đàm phán vô số các chi tiết luôn hết sức quan trọng đối với những người đầy lo lắng của công ty vừa giành được, nhưng chướng ngại vật chính đã bị loại bỏ. Max Benedict có thể trở lại là Max Conroy, anh có thể hướng mọi mối quan tâm vào Claire.
Claire, cô là người đàn bà khó nắm bắt và phức tạp nhất anh từng biết. Cô luôn giữ mình lảng tránh, không để ai đủ gần để thực sự hiểu cô, nhưng điều đó sắp thay đổi. Sự kìm chế bực bội mà anh áp đặt lên mình đã đến lúc kết thúc. Anh sẽ làm mọi việc thật chậm rãi để cô dần quen với sự đụng chạm của anh. Sự giày vò như suốt cả tuần qua cũng có mặt tích cực là cô đã quen với sự bầu bạn của anh. Cô thoải mái với anh và bất chấp thất bại của mình, tình bạn không đòi hỏi anh chia sẻ với cô có sức quyến rũ riêng. Claire không phải là một người hay ba hoa, và thời gian anh ở cùng cô thường ngắt quãng bởi sự tĩnh lặng yên ả.Anh muốn cô hơn bất kỳ một phụ nữ nào khác và anh không biết tại sao.
Cô không phải là người phụ nữ đẹp nhất anh từng biết. Cô là một phụ nữ xinh xắn, lặng lẽ với dáng dấp thanh mảnh và đôi mắt nâu sẫm như hồ đêm, tràn đầy mơ mộng. Cô không khêu gợi, thân thể hoàn toàn mảnh mai như cây sậy, tuy nhiên vẫn nữ tính không thể chối cãi. Có sự dịu dàng ở cô mà anh thấy hết sức cuốn hút. Anh muốn ôm cô trong vòng tay và yêu cô, muốn vào sau bức tường trống rống mà cô dựng nên giữa mình và người khác. Anh muốn biết suy nghĩ của cô, điều cô cảm nhận, thế giới mơ mộng mà cô thường trôi giạt tới khi đôi mắt nâu sẫm ấy mờ đi xa xôi.
Thêm vào đó, anh cũng thích cô như một con người. Nói chung Max mê mệt đàn bà nhưng bản năng tình dục mạnh mẽ ở anh đôi khi phát triển theo hướng bạn bè. Một phụ nữ thường ở trong giường anh trước khi họ có cơ hội hiểu nhau như một con người. Sự kìm chế cần thiết trong mối quan hệ của anh với Claire cho phép sự ưa thích và tình bạn phát triển. Anh thích nói chuyện với cô, cô đầy suy tư và không có chút ác tâm nào, cô hoàn toàn thoải mái với những khoảnh khắc im lặng thỉnh thoảng rơi xuống giữa họ. Sẽ cực kỳ thú vị khi thức dậy ngay cạnh Claire, ở cả buổi sáng lười nhác cùng cô, đọc báo và nấn ná qua bữa sáng, nói chuyện khi cảm thấy thích và đơn giản là im lặng nếu không muốn.
Chỉ có duy nhất một phụ nữ khác mà anh thích có cùng tính cách như vậy, anh nghĩ về cô trong chốc lát. Sarah Matthews, vợ của Rome bạn anh: cô dịu dàng không tin nổi và cũng mạnh mẽ không tin nổi. Max đã suýt yêu cô, và thực tế đã yêu cô vì con người hết sức đặc biệt bên trong, nhưng cô đã làm mọi chuyện rõ ràng ngay từ đầu rằng Rome là người đàn ông duy nhất trong thế giới của cô, và cách Max cảm thấy về cô chưa bao giờ phát triển trong lĩnh vực quan hệ gần gũi. Giờ cô ấy và Rome là những người bạn thân nhất của anh, và cuộc hôn nhân của họ vững vàng hơn bao giờ hết, nồng nàn hơn bao giờ hết .
Anh thích có điều ấy với Claire.
Suy nghĩ ấy làm anh điếng người. Anh đá giầy văng ra và nằm xoài trên giường, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Kịch bản anh vừa tưởng tượng có sức hấp dẫn mạnh mẽ, quá mạnh mẽ. Claire lôi kéo một điều gì đó trong anh. Anh không chắc là anh thích điều anh đang cảm nhận, nhưng anh hoàn toàn chắc rằng anh phải làm gì đó. Claire Westbrook phải là của anh.
Đêm sau anh đưa cô tới buổi hoà nhạc mà cô yêu thích và sau đó họ ăn tại một tiệm nhỏ phục vụ thịt nướng Nhật Bản. Claire lúc đầu rất căng thẳng, và khi căng thẳng cô trở nên lặng lẽ hơn, xa xôi hơn, nhưng âm nhạc giúp cô thư giãn. Max dường như luôn là thế: bình thản và kiểm soát, nhìn thế giới với sự thích thú biếng nhác. Cô cảm thấy an toàn khi anh như vậy.
Cô đã trằn trọc suốt đêm hôm trước, trí tưởng tượng của cô tua đi tua lại cái cách anh hôn cô, điều anh nói, như băng phim liên tục chạy trên máy chiếu. Tất cả những lúc thức dậy, cô đều thấy tim mình chạy đua trong sự kích động, thân thể cô ấm nóng và khao khát vì anh. Cô chẳng có bạn tình nào từ khi ly hôn. Cô đã rút quá sâu vào bản thân mình, cố gắng xây dựng sức mạnh và hồi phục từ việc mất đứa bé, cú đòn làm cảm xúc vỡ vụn và nhìn cuộc hôn nhân của cô tan rã, chẳng còn gì ở lại, không sự đam mê dành cho một người đàn ông. Nhưng dù cô không hề nhận thức về điều này, thời gian đã thực hiện quá trình hàn gắn của nó, và cô đã sống lại. Bản tính tự nhiên của cô là nồng nhiệt, đam mê, và cô run rẩy từ bên trong với khao khát bất kì lúc nào nhớ về miệng anh áp vào môi cô.
Đó không phải là một nụ hôn say đắm, nhưng cô muốn vòng tay qua cổ anh và kiễng chân để áp người vào anh. Cô muốn đánh mất bản thân mình trong anh, dâng hiến cho anh tất cả những gì cô có. Đó là một thôi thúc nguyên sơ, không thể chế ngự, ước muốn nằm trong vòng tay anh, giao hoan cùng anh, một thôi thúc mãnh liệt vừa mới nảy sinh. Tuy nhiên nhu cầu bảo vệ bản thân mình cũng mạnh mẽ như vậy, và cả hai nhu cầu đang đối chọi nhau trong cô. Khả năng yêu thương của Claire vô cùng lớn tới mức cô lo sợ một cách bản năng, rút lui khỏi bất cứ mối đe doạ nào tới cảm xúc của cô. Bởi yêu quá sâu đậm, cô sẽ bị tổn thương sâu sắc trước anh. Anh có khả năng làm cô tổn thương nhiều tới mức không bao giờ có thể hồi phục được nữa.
Điều an toàn nhất đối với cô bây giờ là chạy trốn, đơn giản là không gặp anh nữa. Cô nằm trong giường và lật đi lật lại điều này trong đầu, nhưng khi buổi sáng tới, cô lại thú nhận với mình rằng cô không thể làm việc này. Cô yêu anh và có lẽ anh đang dần quan tâm tới cô một chút. Có gì đó thật nóng bỏng và một chút khiếp sợ trong mắt anh trước khi anh che giấu biểu hiện đó,cái nhìn như của một con thú săn mồi đói khát. Một người đàn ông không nhìn như vậy nếu anh ta không quan tâm. Cái nhìn ấy cho cô hy vọng.
Giờ thoát khỏi những suy nghĩ triền miên, cô thấy anh đang ngắm mình với vẻ thích thú biếng nhác, và màu đỏ nhuộm đôi má cô. Anh có thể đoán được chiều hướng ấy trong những tưởng tượng của cô không?
“Cô chẳng ăn chút nào cả, cô đang mơ mộng”, anh nói, lấy cái dĩa từ tay cô và đặt trên tấm vải lót. “Ta đi chứ?”
Trên đường trở về nhà, anh lặng lẽ hỏi, “Claire, tôi không định làm cô khó chịu với tôi. Tôi xin lỗi vì đặt cô vào tình cảnh khó khăn như vậy. Nếu cô không thấy tôi hấp dẫn, tôi hiểu, chúng ta sẽ tiếp tục chỉ là bạn bè…”
“Ôi, thôi mà”, cô thở dài, ngắt lời anh. “Anh có thật sự tin là tôi không bị anh hấp dẫn không?”
Anh liếc cô một cái sắc nhọn rồi hướng sự chú ý trở lại việc lái xe. “Cô đã thể hiện rõ là không muốn tôi chạm vào mình. Thực tế là lúc đầu cô không muốn có chuyện gì với tôi hết. Tất cả mọi điều tôi có thể làm là nài xin cô chấp nhận tôi như một người bạn”.
Cô im lặng. Cô không thể nói với anh rằng cô sợ sức quyến rũ của anh, sợ rằng sẽ phải lòng anh, bởi cô chính xác đã làm điều đó. Cuối cùng cô quay đầu nhìn anh, khuôn mặt hoàn hảo như được chạm bạc nổi bật trong ô cửa tối đen, và tim cô nảy lên mừng rỡ vì cô đã tới chỗ mong đợi. Có phải anh bảo cô tin rằng những giấc mơ đã thành hiện thực? Thật khó để cô tin tưởng, để ai đó vào sau rào chắn cảm xúc bảo vệ cô khỏi bị thương tổn. Cô không nghĩ mình là týp người có thể bình phục lại từ một cơn đau tim nữa sau lần trước, hồi phục ngay để rồi lại thử một tình yêu đích thực khác, tin rằng mọi chuyện hiển nhiên sẽ kết thúc. Claire yêu quá sâu nặng, cô phải rất lâu mới hồi phục lại được từ một trái tim tan vỡ.
Cô không phải là một con bạc, nhưng không thấy mình có nhiều lựa chọn. Giờ đây cô không thể rời xa anh nữa. Trái tim cô đã biết điều đó từ đầu và giờ thâm tâm cô xác nhận điều này. Cô phải thử lần nữa thôi. Cô phải chìa tay ra hoặc bất chấp bản thân vì phần đời còn lại. Max cũng đáng để liều như vậy và có thể cô sẽ thắng.
“Tôi thấy anh rất hấp dẫn”, cuối cùng cô nói, giọng cô nhẹ tới mức anh không chắc là nghe thấy cô không. Đầu anh giật lên, mắt anh nheo lại và cô cứng cỏi đáp lại cái nhìn săm soi từ anh.
“Vậy thì tại sao cô cứ giữ tôi xa cách thế?”
“Như vậy dường như an toàn hơn”, cô thì thầm, xiết chặt tay ở trong lòng mình.
Ngực anh nở rộng ra khi anh hít một hơi thật sâu. Họ đang ở gần nhà cô và họ chẳng nói gì thêm khi anh đỗ xe. Im lặng trải rộng. Rồi anh với tới và dịu dàng kéo cô vào vòng tay. Cô không thấy đầu anh cúi xuống, nhưng cảm thấy hơi ấm của cơ thể anh gần sát cô, sức mạnh kìm chế của cánh tay anh bao bọc quanh cô và rồi miệng anh đặt trên môi cô. Đầu cô ngả ra sau để chấp nhận anh hoàn toàn và môi cô hé ra êm ái, phản ứng của cô chậm rãi và rụt rè. Anh uống lấy miệng cô vẫn theo cách ấy, như dành toàn bộ thời gian cho chuyện này, không làm thâm tím da thịt mềm mượt của cô. Miệng cô mở rộng cho lưỡi anh và anh thăm dò miệng cô, cảm thấy sự run rẩy của thân thể cô với sự gần gũi sâu thẳm của nụ hôn này. Anh ghì cô sát hơn, uốn cong người cô áp vào anh, và một cơn run rẩy khác chạy suốt cơ thể cô với khoái cảm nóng bỏng ngọt ngào của cảm giác ngực cô áp sát vào ngực anh. Một tiếng rên nhỏ dội lên trong họng anh. Với cử động từng trải, và chắc chắn, tay anh phủ lên ngực cô.
Tay cô xiết lấy ống tay áo anh, những ngón tay run lẩy bẩy. Max nhấc miệng anh khỏi cô và bắt đầu áp môi vào quai hàm, tìm kiếm hương thơm tinh khiết của làn da cô. Anh thưởng thức da thịt cô khi anh lần xuống, phát hiện những nơi êm ái làm anh như điên dại suốt cả tuần: chỗ hõm nhỏ đằng sau tai cô, chiều dài của chiếc cổ, chỗ trũng cực kỳ nhạy cảm bên trên xương đòn mỏng manh. Và tất cả thời gian đó, bầu ngực nhỏ rắn chắc của cô rúc vào lòng bàn tay anh, cái núm nhỏ dựng lên như mời mọc sự đụng chạm mật thiết hơn nữa.
“Vòng tay em qua người anh đi”, anh nói, giọng anh là một đòi hỏi âm thầm. Anh muốn cảm nhận cơ thể yếu ớt của cô dán chặt lấy anh trong ham muốn. Cô vừa vặn trong vòng tay anh như không người đàn bà nào khác từng ở đó. Anh muốn đối với cô cũng vậy. Anh muốn cô ôm anh, cảm nhận hai thân thể áp sát vào nhau tuyệt vời đến thế nào. Từ từ ngón tay cô thả ống tay áo anh ra và cánh tay cô trượt lên trên. Một cánh tay quàng lấy cổ anh và tay kia vòng qua vai anh. Cô thở ra một hơi run rẩy.
Chậm rãi anh nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô, chú ý để không làm đau cô hay làm cô sợ vì mất kiểm soát và vồ lấy cô. Hơi thở của anh không phát thành tiếng, đều đặn vững vàng, và anh biết mình phải dừng lại hoặc không tự chủ được nữa. Anh không quen độc thân, và từ lúc anh gặp Claire, đời sống tình cảm của anh chỉ ở trong trí tưởng tượng. Miễn cưỡng lùi khỏi cô, cơ thể anh cháy bùng với khát khao mãnh liệt bị kìm nén. Anh sẽ phải kiểm soát được bản thân mình trước khi dám yêu cô. Cô quá yếu đuối, mỏng manh. Anh không muốn nhân cơ hội này để làm cô đau, và rất sợ là mình sẽ làm vậy.
“Đây là lúc phải tạm dừng, khi mà anh còn có thể”, anh rầu rĩ thú nhận, cái nhìn sắc bén, hiểu biết chiếu vào vẻ mê mẩn đắm đuối trên mặt cô. Sự vui sướng dâng đầy trong anh vì Claire không phải là người đàn bà lạnh nhạt, chỉ là một người hết sức dè dặt, kín đáo và cuối cùng cô đã đáp lại anh.
Lời anh gọi cô trở lại từ thế giới nồng nàn xa lắc của đam mê thể xác nơi anh đã mang cô tới và cô ngồi thẳng lên, mắt cô lảng tránh anh, tay cô đưa lên vuốt vuốt tóc, cứ như là bằng cách chỉnh đốn lại mình cô có thể phủ nhận những gì đã xảy ra. Max nắm tay cô và đưa lên môi anh. “Đừng”, anh thì thào.
Anh ra khỏi xe, đi quanh mở cửa xe giúp cô bước ra, tay anh đặt dưới khuỷu tay cô khi cô đỡ chiếc váy dài mặc tới buổi hoà nhạc. Cánh tay anh vòng qua eo cô khi họ đi vào toà nhà và vẫn ở đó trong suốt thời gian ngắn ngủi thang máy lên tới tầng cô ở. Những đau khổ về bản thân bắt đầu dịu đi. Sự ân cần của anh làm được điều gì đó, từ từ làm cô cảm thấy chắc chắn hơn về mình, đó như là sự những rung động ngập ngừng đâù tiên của đôi cánh bướm non.
Anh kiểm tra căn hộ rồi quay lại với cô. Nụ cười tươi vui, lười biếng quen thuộc nở trên môi, nhưng mắt anh lấp lánh nồng nhiệt khi anh cúi xuống hôn cô lần nữa. “Anh sẽ không ở lại, chưa phải tối nay. Anh muốn em hoàn toàn thoải mái với anh, và trung thực mà nói, sự tự chủ của anh lung lay rồi. Anh sẽ gặp lại em tối mai. Bữa tiệc của cô Adkinson trang trọng tới mức nào?”
Claire nhớ lại những cái cúi chào của Leigh “Rất trang trọng”.
“Áo khoác trắng buổi tối được không?”
Anh đã mặc chiếc áo khoác trắng khi cô gặp anh chính xác một tuần trước đây và các giác quan của cô quay cuồng chốc lát khi nhớ lại cách anh nhìn, với ánh sáng trong mái tóc vàng như một vầng hào quang và đôi mắt sáng rực và lấp lánh như ngọc quý, chiếc áo choàng trắng ôm khít đôi vai rộng. Cô không còn là con người cũ từ tối ấy.
“Nó thật tuyệt”, cô nói. Anh không biết nó tuyệt thế nào.
Anh lại hôn cô và ra về, và Claire máy móc chuẩn bị đi ngủ, nhưng tâm trí cô vẫn trôi nổi, bồng bềnh, nhớ lại từng cảm xúc, từng khoảnh khắc của những nụ hôn, sự đụng chạm của anh trên ngực cô. Nhu cầu được âu yếm tự nhiên ở cô đã bị kìm nén một thời gian dài bởi mong muốn cố gắng chứng tỏ với bản thân là cô có thể độc lập, nhưng giờ cơ thể cô đau đớn và thiêu đốt khi sống dậy sau thời gian thiếp ngủ quá dài. Cô nằm trên giường, mơ về anh.
Chiếc váy dài cô mặc tới tiệc tối của Leigh hôm sau là chiếc váy có gần chín năm rồi, nhưng cô hiếm khi mặc nó trước đây, và nó là một trong những kiểu dáng giản dị mà không lỗi mốt. Đó là chiếc váy dài bằng nhung đen hơi xoè ở phần chân váy, và phần ngực ôm sát người cô một cách đáng yêu. Đó không phải là chiếc váy cổ trễ đặc biệt, chỉ lộ một chút đường cong của khuôn ngực cao, được ôm giữ bởi hai quai mảnh, để vai và lưng trần. Chiếc khuyên tai đen nhánh đu đưa trên tai, ngoài ra cô không mang một thứ trang sức nào khác. Chiếc gương nói rằng nhìn cô chưa bao giờ đẹp hơn thế, những ngón tay cô yêu thích cảm giác mềm mượt, dày dặn của lớp vải nhung. Tất cả giác quan dường như nhạy bén hơn và cô đau đớn nhận biết cơ thể mình trong lớp vải lụa và nhung. Khi cô mở cửa cho Max, con ngươi anh nở rộng đến khi tròng đen hầu như nuốt chửng màu xanh nước biển, và dường như làn da trở nên căng ra trên gò má anh. Căng thẳng lên tiếng từ cơ thể anh.
Nhưng nếu đã nghĩ về việc với tới cô, anh kìm chế thôi thúc đó. “Em đẹp quá”, anh nói, mắt anh chưa từng rời khỏi cô, và cô cảm thấy mình thật yêu kiều.
Claire thích bữa tiệc tối nay hơn mong đợi, dù sự vui thích bị mờ đi bởi sự hiện diện của Virginia Easley. Phải mất một thời gian dài cô mới quên được sự hiểm độc của Virginia khi mời Claire và Jeff cùng tới bữa tiệc hôm trước. Max cảm thấy Claire hơi cứng người lại và liếc cô dò hỏi. Rồi anh cũng thấy Virginia và mắt anh nheo lại. “Đừng để cô ta làm em bực mình. Cô ta không đáng vậy đâu”.
Leigh Adkinson lướt tới chào mừng họ và ôm Claire, kêu lên cô vui sướng thế nào khi gặp lại Claire. Max đứng gần cô, chỉ hơi lùi lại một chút, sự hiện diện của anh như một bức tường sức mạnh vững chắc phòng khi cô cần anh. Anh đã gặp vài người khách tại bữa tiệc của Virginia, nên mọi người tới nói chuyện với anh và Claire, nhưng tất cả những người khác đều lạ đối với anh. Trong một lúc anh và Claire chỉ đứng im tại chỗ, như vua chúa trong buổi thiết triều, bao quanh bởi những người ôm hôn Claire và nói rằng họ đã nhớ cô thế nào. Phụ nữ liếc trộm anh, chờ được giới thiệu, nhưng không có chút dấu hiệu ve vãn nào trong cách cư xử của anh. Như trước đây, anh thể hiện rõ là anh đi cùng với Claire và không có ý định rời khỏi cô.
Virginia tới, cười cợt và ngọt nhạt : “Tin đồn về hai bạn lan khắp cả thị trấn”, cô ta thỏ thẻ. “Sao mà tôi lại nghe các bạn đang thật sự sống cùng nhau nhỉ! Tôi rất hãnh diện là các bạn đã gặp nhau tại bữa tiệc nhà tôi!”.
Nụ cười của Claire run run và Max bước lên trước, tay anh chạm vào cánh tay cô. Anh ghim Virginia với cái nhìn hẹp, chết người làm nụ cười của cô ta nhạt đi và sự im lặng chờ đợi rơi xuống những người khách đứng gần họ nhất. “Lời đồn có cách lan truyền ở những kẻ cứ nhắc đi nhắc lại chúng”, anh nói với giọng khinh miệt. Anh giận dữ và không hối tiếc gì về việc để người khác thấy điều này. “Đặc biệt là những con đĩ ghen tuông vừa thiếu giáo dục vừa thô lỗ” (Especially jealous bitches who lack both breeding and manners)
Virginia tái nhợt, rồi đỏ bừng. Leigh chứng kiến vụ lộn xộn bắt đầu phát sinh, tới quàng tay cả Max và Claire. “Các bạn phải gặp gỡ vài người đấy”, cô vui vẻ nói khi đưa họ đi. Hành động nhanh nhạy của cô xoa dịu tình hình và bữa tiệc lại bùng lên tiếng trò chuyện ồn ào thường lệ. Sau khi giới thiệu họ một cách đầy trách nhiệm với người khác, cô lảng ra xa để chắc chắn là Virginia không ngồi gần họ tại bàn ăn.
Trừ mỗi cảnh đó, đó là một bữa tối thú vị. Claire phát hiện ra là mình không buồn như đã nghĩ, cô đang cùng với Max và đó là điều quan trọng nhất. Khi nhớ về việc cô đã thấy những bữa tiệc như vậy khó khăn đến thế nào, cô ngạc nhiên trước sự khác biệt. Cô đã chứng tỏ với bản thân là có khả năng tự quyết định cuộc đời mình và vì lý do nào đó nó dường như không còn quá quan trọng nếu cô tình cờ lấy nhầm dĩa.
Người phụ nữ ngồi cạnh Max nghiêng qua lôi kéo sự chú ý của Claire.
“Chị có còn đánh tennis không? Chúng tôi vẫn nhớ chị ở câu lạc bộ đó, chị biết đấy”.
“Nhiều năm rồi tôi không còn chơi nữa. Dù sao tôi cũng chưa bao giờ là người chơi giỏi cả. Tôi không để tâm vào trò này”.
” Mơ mộng à?” Max trêu.
“Chính xác. Trí óc em cứ lang thang tận đâu”, cô thú nhận, tự cười mình.
“Tôi tập trung hết sức có thể, và tôi vẫn không chơi giỏi được”, người phụ nữ khác thú nhận với tiếng cười khúc khích. Claire không nhớ được tên người này nhưng thường thấy cô tại câu lạc bộ đồng quê nơi nhà Halseys cũng tham gia. Người phụ nữ nhấm nháp ly rượu rồi đặt chiếc ly xuống, nhưng chạm vào rìa đĩa bánh mì của cô và đổ nhào, khiến rượu văng tung toé lên chiếc áo khoác trắng của Max.
Người phụ nữ đỏ dừ mặt. “Ôi trời. Tôi hết sức xin lỗi. Giờ các bạn thấy là tại sao tôi không chơi tennis giỏi được. Tôi quá vụng về!” Cô ta chộp lấy chiếc khăn ăn và cố lau vết rượu trên chiếc áo khoác.
“Chỉ là một chiếc áo thôi mà”, anh an ủi, mặt anh bình tĩnh. “Và cô đang uống rượu trắng, nên nó sẽ không để lại vết bẩn đâu. Xin đừng để chuyện này làm cô lo lắng”.
“Nhưng nó đổ khắp cả người anh rồi!”.
Anh nắm tay người phụ nữ và hôn chúng. “Không có gì quan trọng đâu. Claire và tôi sẽ dừng ở căn hộ của tôi trên đường tới khách sạn và tôi sẽ thay áo”.
Cách xử xự quá điềm tĩnh đó làm người phụ nữ yên tâm và bữa ăn tiếp tục không còn rủi ro nào nữa. Khi bữa tối kết thúc, anh lặng lẽ xin lỗi Leigh và anh và Claire ra về.
“Tôi luôn khiếp sợ việc đánh đổ rượu lên ai đó”, cô trầm ngâm trong xe.
“Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, nhưng tôi luôn sợ như vậy”.
Anh thản nhiên về chuyện này, và một nét cười nhẹ thoảng trên môi anh. “Có một lần tôi đã đổ rượu vào lòng một quý bà. Váy của bà ấy trở nên trong suốt khi bị ướt, nên nó thật là đáng nhớ. Sau đó, tôi cũng nựng nịu các cháu trai và cháu gái khi chúng còn bé và mọi người đều biết là bọn trẻ con hoàn toàn tự nhiên thế nào rồi, chả xấu hổ hay lịch sự gì hết, nên nếu so sánh với rượu thì rõ ràng là tôi thích hơn”
Tại căn hộ, anh vào phòng ngủ thay đồ lúc Claire xem xét lại vẻ bề ngoài trong chiếc gương mạ vàng ở ngoài sảnh, tô lại son môi và gạt một lọn tóc khỏi mặt cô. Max chỉ mất một lát, thay chiếc áo khoác đen tuyền làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt vời của anh. Hơi thở Claire nghẹn lại khi nhìn anh. Mặc bộ đồ đen, ngoại trừ chiếc sơ mi lễ phục trắng nõn bên trong, anh là người đàn ông không thể cưỡng lại được. Mắt anh trôi dạt lên khắp cơ thể cô khi cô để thỏi son môi trở lại chiếc xắc tay nhỏ xíu. “Chúng ta đúng là một cặp ăn ý”, anh nói.
Anh nhìn xuống chiếc váy đen khi cô đi trước anh đến cửa. “Đúng vậy. Có thể đó lại là một tai nạn may mắn nhỉ”.
Tay anh dừng lại trên nắm cửa, dành cho cô một cái nhìn ngưỡng mộ khác. Thả tay nắm, anh xoay lại đối mặt với cô, tay anh nâng cằm cô lên. Môi anh chạm thật nhẹ vào môi cô. Rồi anh nhấc đầu lên và mắt họ gặp nhau, đôi mắt cô mở to và tối sẫm, mắt anh sáng rực nheo lại. Anh lại hôn cô, áp vào môi cô thật êm ái. Cô hưởng ứng, đáp lại nụ hôn này, đứng lặng trước anh. Cứ như đang nâng niu một bông hoa mỏng mảnh, anh khum cả hai tay lên mặt cô, ngón cái chạm nhau dưới cằm và tiếp tục hôn cô những nụ hôn dài, chậm rãi và thư thái, lưỡi họ gặp nhau trong một vũ điệu. Mùi vị anh lấp đầy miệng cô và với một cái thở dài thích thú, Claire đặt tay lên vai anh.
Anh lẩm bẩm điều gì không thể hiểu nổi, chuyển tay anh khỏi khuôn mặt cô và cánh tay quàng qua người kéo cô lại gần hơn. Hoàn toàn cả quyết, anh đặt tay lên ngực cô, hơi ấm của những ngón tay anh đốt cháy cô qua lớp vải nhung của chiếc váy.
Cô run bắn và những khát khao rung động bắt đầu trỗi dậy bên trong cơ thể. Nhón chân lên, cô áp sát vào anh, cần cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh và sức mạnh của những cánh tay bao quanh người cô. Miệng họ quấn lấy nhau, sự tiếp xúc đầy khao khát, lưỡi anh chọc sâu vào miệng cô. Tay anh luồn vào bên trong ngực áo và ôm trọn bầu ngực trần của cô, ngón cái chà xát lên cái đỉnh nhạy cảm khiến những tia lửa nóng rực chạy dọc những dây thần kinh. Cô rên lên, chưa chuẩn bị cho dòng lũ đam mê bất thần tràn qua từng thớ thịt. Người cô uốn cong lại dán vào anh và cô cảm thấy sự cứng rắn nơi anh, bất thình lình cả hai bùng nổ với ham muốn dữ dội và không thể kiểm soát được.
Miệng anh lại đặt trong miệng cô, đầu lưỡi nóng bỏng và rắn chắc, cánh tay xiết cô lại với anh quá chặt đến mức cô không thể thở nổi. Các giác quan đảo lộn hoang dại, tràn ngập bởi sự quá độ của những thông điệp khoái lạc bất ngờ đó bùng lên dọc theo các dây thần kinh. Cô có thể cảm thấy sức mạnh sắt thép trong những cơ bắp của vai anh, căng ra dưới những ngón tay bấu chặt của cô. Anh bị khuấy động rõ rệt, phần nam tính của anh thúc vào người cô. Sự mềm yếu âm thầm trườn qua từng lóng xương và những bắp cơ, và sâu bên trong cô là sức nóng và ham muốn quằn quại, nóng bỏng, cấp bách.
Cô không mong đợi khao khát hoang dại này ở anh hay ở cô và bất lực trong việc chấm dứt nó. Cô cũng không chuẩn bị cho xúc cảm mãnh liệt trong sự đụng chạm của anh hay cái cách mà cô đáp lại anh, cứ như là cơ thể cô đã đảm đương trách nhiệm của nó và cô không thể kiểm soát được nữa. Anh chuyển cánh tay xuống để ôm trọn mông cô và nâng cô lên áp sát vào anh trong một cử động gợi tình rõ rệt đến nỗi cô không thể kìm tiếng rên thích thú buột ra khỏi cổ họng. Cô yêu anh, cô muốn anh và chả có gì quan trọng nữa.
“Claire”, anh thầm thì, hơi thở rít lên khi buột ra khỏi ngực. Quai áo mỏng manh đã tuột khỏi vai phải và để phần ngực áo trượt ra, và anh đẩy quai áo xuống hoàn toàn đến khi bầu ngực trần lộ ra. Anh nhìn chằm chằm vào phần da thịt trần trụi và cô cảm thấy bùng nổ bởi cái nhìn của anh. Khuôn mặt anh căng thẳng, khắc nghiệt như của một người đàn ông trên bờ vực đớn đau cực độ. Cô chỉ là một con búp bê trong vòng tay anh, hoàn toàn bất lực chống lại sức mạnh của anh, khi anh ngả cô ra trên cánh tay và cong ngực cô lên cho miệng anh. Giờ đây anh chẳng còn dịu dàng chút nào, miệng anh sát sao nóng bỏng mút núm vú cô, khiến cô hét lên.
Tay anh luồn dưới váy cô, vuốt ve đùi, mông và mơn trớn giữa hai chân cô. Một tiếng kêu khẽ không lời buột ra khỏi môi cô, nhưng đó không phải là tiếng kêu phản kháng. Cô không thể phản kháng. Những vuốt ve của anh gia tăng dòng xúc cảm mãnh liệt bên trong cô. Cô cảm thấy tan chảy, cháy lên với khao khát và anh cũng cuồng dại với ham muốn chiếm lấy cô. Những ngón tay cứng cáp đặt trên quần lót và nịt tất rồi chỉ bằng một động tác tuột chúng xuống và giật ra, rồi cô cảm thấy cạnh bàn cứng ngay sau mình và anh nhấc cô lên đó. Tay anh giờ ở đó, đụng chạm cô thật mật thiết, vuốt ve mơn trớn, chà xát và tìm kiếm, làm mọi điều với cô và đẩy cô sắp tới ngưỡng không thể chịu nổi. Cô lại hét lên lần nữa, chộp lấy anh, quá trống rỗng và đau đớn đến mức cô không thể chịu đựng thêm nữa và nước mắt ứa ra từ hàng mi nhắm chặt.
“Claire”, anh lại nói, giọng anh giờ không thể nhận ra nữa. Nó thô ráp, cáu kỉnh và khi tên cô rời khỏi môi anh, anh xé toạc quần áo mình. Trong cơn kích động, anh đẩy váy lên tận eo cô và trải rộng đôi chân cô và đặt mình vào giữa chúng. Trong khoảnh khắc đông cứng cô cảm thấy choáng váng bởi vật đàn ông trần trụi của anh chạm vào mình và khi anh hướng thẳng vào trong cô, thân thể cô nảy lên bởi tác động ấy. Cô thôi tồn tại như một con người, cô chỉ còn là hơi nóng và ham muốn, đôi chân trần cuốn quanh eo anh, tay quấn lấy vai anh, cô hét lên và vặn mình để đáp ứng với cú đâm vào của anh. Anh giữ miệng cô trong miệng anh và hơi thở cô dừng lại, bị ngọn lửa hoang dại của anh cuốn đi. Ham muốn nóng bỏng khẩn thiết và đau đớn bừng lên bên trong cô quá mức chịu đựng . Nó sẽ giết chết cô, xé vụn cô thành nghìn mảnh nhỏ.
“Max, ngừng lại”, cô rên rỉ, giật miệng ra khỏi anh. “Em không… Em không thể chịu được”.
Hàm răng anh nghiến chặt và một âm thanh như của một con thú dội lên từ cổ họng. “Anh… không thể dừng lại. Không phải lúc này, không phải…”.
Khoái lạc bùng nổ và cô vỡ vụn, người cô nặng trĩu trong vòng tay anh. Anh ghì lấy cô và dâng lên trong cô và thấy sự vỡ vụn của chính mình, mù quáng bởi sự cuồng nhiệt buông thả của những gì vừa xảy ra giữa họ. Claire mềm rũ trong vòng tay anh, đầu cô gục trên vai anh. Anh để đầu mình rơi xuống nghỉ ngơi trên đường lượn giữa cổ và vai cô, mùi đàn bà ngọt ngào xộc thẳng vào mũi anh khi anh nuốt một ngụm không khí. Làn da cô bừng bừng như lên cơn sốt và anh cảm nhận cái cách cô run lẩy bẩy như một chiếc lá trong bão.
Mất một lúc lâu cả hai người mới cử động được, mới thu đủ sức mạnh để làm gì khác ngoài việc gắn chặt với nhau để tìm nơi dựa dẫm. Rồi cô bắt đầu cử động, cố gắng một cách yếu ớt để rời khỏi anh, kéo phần ngực áo lên phủ trên bầu ngực trần. Cô vẫn cúi đầu, mặt ngoảnh đi, không thể đối diện với anh. Cô không thể tin mình đã hành động như một con thú trong cơn nóng bỏng, rên rỉ và quằn quại trong tay anh, vượt ngoài sự kiểm soát và đánh mất mọi suy nghĩ ngoại trừ nhu cầu thoả mãn cơ thể mình.
“Dừng lại!”, anh ra lệnh bằng giọng nhỏ dữ dội, cuối cùng lùi lại khỏi cô, nhưng thay vì được tự do cô thấy mình trượt vào vòng tay anh, bấu lấy ngực anh. Anh nhanh chóng mang cô xuyên qua căn hộ tối đen vào phòng ngủ, chỉ có một tia sáng nhỏ từ sảnh chỉ đường. Không buồn bật đèn lên ngay cả sau đó, anh đặt cô trên giường và đứng phía trên cô khi anh giật quần áo ra làm những chiếc cúc áo sơ mi rơi lả tả khi vội vàng tuột nó ra. Anh cũng trần trụi trước khi cô có thể kiểm soát các chi run rẩy đủ để ra khỏi giường và lúc đó đã quá muộn. Anh cúi người để cởi chiếc váy khỏi cô, đặt cô trần trụi lên lớp chăn satin màu dưa. Vải satin mát lạnh áp vào làn da nóng rực của cô, rồi anh ở trên cô và vào trong cô, và cô không còn nhận biết sự mát mẻ dưới mình nữa. Lần này anh chậm hơn, sự cấp thiết lúc nãy đã mất, thân thể anh chuyển động trên cô với những cử động dài chậm rãi, ngực anh bao phủ đầy lông chà sát lên ngực cô và cô bắt đầu chuyển động cùng anh.
Cô chưa từng nhận ra những mức độ hoan lạc như thế có khi nào tồn tại, nhưng anh đã cho thấy khía cạnh mới của bản tính tự nhiên ở cô, khả năng hưởng thụ khoái lạc của cơ thể đàn bà nơi cô. Và anh say sưa miệt mài bên trong cô, ôm xiết cô và hôn cô bất tận, đưa cô lên đỉnh cao khoái lạc, để cô nghỉ ngơi rồi làm lại trước khi tất cả trở nên quá mức đối với anh và anh bắt đầu đi vào cô một cách hoang dại khi vươn tới sự điên cuồng ngọt ngào của chính mình.
Cô nằm trong tay anh và anh vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi khỏi mặt cô. Anh hôn cô những nụ hôn ngắn lên môi, má và thái dương cô. “Anh sắp phát điên vì muốn em”, anh thầm thì mộc mạc. “Anh biết chuyện này quá nhanh, và em chưa sẵn sàng cho nó, nhưng anh không hối tiếc. Em là của anh. Đừng cố chạy khỏi anh nữa, tình yêu ạ, ở lại với anh đêm nay”.
Cô chẳng thể chạy khỏi anh bởi sức lực đã tan biến hết, chân cô mềm như nước, và vào lúc đó cô không nghĩ được tại sao cô muốn chạy nữa. Anh kéo cái chăn lên và đặt cô giữa các lớp vải, để đầu cô nghỉ ngơi trên gối. Anh nằm cạnh cô, người anh ấm và chắc, tay anh quàng qua eo cô và sự kiệt sức tràn khắp thân thể họ. Claire ngủ ngay lập tức, chìm nghỉm trong bóng tối bao bọc và chào đón nó. Cô không muốn nghĩ, không muốn mơ nữa. Cô chỉ muốn ngủ.
Cô tỉnh dậy trong căn phòng tối và nằm nhìn trần nhà trống rỗng xuyên qua bóng tối. Max vẫn ngủ bên cạnh cô, hơi thở của anh sâu và thanh thản, cơ thể mạnh mẽ đang nghỉ ngơi. Cô đã không nhận ra anh mạnh mẽ đến thế nào cho đến đêm nay nhưng giờ cơ thể cô đau đớn theo nhiều cách xác nhận sức mạnh của anh. Với cách ứng xử từng trải tinh tế và quảng giao, anh đã yêu cô thật hoang dã, cứ như là nền văn minh chưa từng chạm tới anh. Có lẽ sự tao nhã lịch thiệp chỉ là vẻ ngoài và người đàn ông thực sự là người đã chiếm lấy cô với ham muốn mãnh liệt nguyên sơ.
Và có lẽ cô không phải là người đàn bà mà mình vẫn nghĩ. Nếu anh hoang dại thế nào thì cô cũng vậy. Nếu anh khao khát mãnh liệt thế nào, cô cũng thế.
Anh đã bảo cô ở lại, nhưng cô không biết liệu mình có thể đối mặt với anh vào buổi sáng tới hay không. Mọi bản năng trong cô muốn tìm một nơi riêng tư và tĩnh lặng, nơi cô có thể đến để làm quen với phần mới mẻ trong mình. Một cuộc đời dè dặt, kìm nén, không chuẩn bị tư tưởng cho sự hoang dại đã dâng trào trong cô. Nó làm cô hoảng sợ bởi anh đã có quyền lực như thế trên người cô. Cô không biết rằng đó có thể là một phần của tình yêu.
Cô cử động chậm chạm bởi cơ thể phản kháng lại, cô trượt khỏi giường và mò mẫm quanh sàn nhà đến khi tìm thấy chiếc váy nhung nhàu nát vứt thành một đống. Cô ngừng lại trên ngưỡng cửa nhìn lại hình dáng trần trụi hiển hiện của anh trên giường, nhưng anh vẫn ngủ thật sâu. Nước mắt dâng đầy đôi mắt cô, có phải sai lầm khi rời bỏ anh lúc này không? Điều gì xảy ra nếu cô tỉnh dậy bên cạnh anh trong ánh sáng buổi sớm, không có sự che chắn của bóng tối bảo vệ cô khỏi khả năng là anh sẽ thấy quá nhiều? Cô muốn trườn vào bên cạnh anh và cuộn mình trong vòng tay anh, nhưng cô ngoảnh đi.
“Trở lại đây”
Giọng anh trầm khàn vì giấc ngủ. Cô đứng đó xây lưng về phía anh. “Tốt hơn là em đi bây giờ”, cô nói nhỏ.
“Không được, anh không để em đi đâu”. Cô nghe tiếng sột soạt khi anh ra khỏi giường, thân thể trần trụi ấm nóng của anh áp vào lưng cô. Cánh tay anh cuốn lấy eo cô và chiếc váy tuột khỏi tay cô rơi xuống sàn.
“Anh làm em sợ à?” anh hỏi, miệng anh áp vào cổ cô. “Có phải vì anh làm em đau không?”
Cô chậm chạp lắc đầu phủ nhận “Anh không làm em đau”, cô nói.
“Anh vào trong em hệt như một con bò động dục vậy, tình yêu ạ, và em thì quá yếu ớt”. Môi anh chuyển xuống vai cô và tìm thấy cái hõm mảnh dẻ ở đó. Hơi thở nóng ấm phả trên làn da cô như mơn trớn vuốt ve và cô cảm thấy ngực mình cứng lại trong một phản ứng tự động. “Thật mỏng manh. Làn da em mượt mà như lụa”. Tay anh giờ đặt trên ngực cô và đầu cô dựa vào vai anh, mắt nhắm lại khi sự đê mê lại trào lên trong người.
“Trở lại giường đi” anh êm ái giục. “Anh biết em lo lắng, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh hứa. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện”. Lúc nào đó trong ngày mai anh sẽ phải nói với cô mình thực sự là ai, và anh hài lòng vì chuyện đã xảy ra đêm nay. Nó ràng buộc anh với cô, cho anh thuận lợi để cư xử với cô. Tất nhiên cô sẽ giận dữ, nhưng anh không nghĩ có gì mình không xử trí được.
Cô đến với anh, cho phép mình tin rằng mọi chuyện sẽ ổn. Và một lát sau, nằm bên dưới anh với ngọn lửa giờ đã quen thuộc bùng cháy bên trong, cô quên bẵng tại sao mình từng lo lắng.
Tiếng chuông điện thoại kêu đinh tai đánh thức cô. Bên cạnh cô, Max buột ra một câu chửi tục và ngồi dậy trên dường, với cái ống nghe để chấm dứt tiếng ồn khó chịu ấy . Ánh nắng rạng rỡ tràn ngập căn phòng và cô kéo tấm ga cao hơn đến tận dưới cằm rồi nhắm mắt lại. cô chưa cảm thấy sẵn sàng đương đầu với buổi sáng này, và cô ước chiếc điện thoại đừng reo.
“Sáng sớm tinh mơ chết tiệt thế này chả có gì buồn cười cả”, Max gầm gừ vào ống nghe, đưa ngón tay chải mái tóc rối tung. Anh nghe một lúc rồi nói, “Tôi không nguyền rủa giờ là mấy giờ, bất cứ lúc nào tôi tỉnh, đều là quá sớm. Có gì vậy?”
Rồi anh gác điện thoại vài phút sau đó, anh lầm bầm nguyền rủa trong hơi thở trước khi lăn tròn để nhìn vào cô. Claire mở mắt và chăm chú nhìn anh, vẻ không chắc chắn hiển hiện trên mặt.
“Anh phải tới Dallas”, anh nói, đưa tay anh chạm vào tóc cô. “Sáng nay”.
Cô nuốt ực và cố giữ giọng thản nhiên. “Chắc phải là chuyện khẩn cấp, hôm nay là chủ nhật mà”.
“Đúng vậy. Quỉ tha ma bắt, giờ mới chả giấc! Anh muốn ở cùng em suốt cả ngày. Chúng ta vô cùng cần nói về chuyện xảy ra giữa chúng mình, và có vài chuyện khác nữa anh muốn nói với em, nhưng giờ sẽ phải đợi thôi”.
“Em đợi được” cô khẽ nói.