Trước sự ngạc nhiên của mình, Claire hết sức bận rộn trong suốt hai tuần tiếp theo nên không cảm thấy háo hức nhiều về việc chuyển tới Dallas. Tìm một căn hộ không dễ. Cô dành nhiều giờ đi xem các căn hộ rồi lại loại bỏ, tốn nhiều thời gian, lại thêm ở thành phố lạ lẫm, nhưng dù sao chăng nữa cô cũng thấy vui vui trong việc này. Mẹ Alma một khi đã vượt qua cơn choáng bởi một cô con gái không còn ở trong vòng tay mình nữa, hăng hái xông vào việc tìm kiếm căn hộ với sự thích thú rõ rệt và dành nhiều ngày đi thăm Dallas với Claire, liên tục tìm ra bất cứ điểm rắc rối tiềm tàng nào trong một căn hộ. Claire để mẹ tiếp tục làm việc đó, buồn cười bởi năng lượng tràn ngập của bà. Thật kỳ cục là càng già dặn, cô càng gần gũi hơn với gia đình mình. Ở một vài điểm, vẻ đẹp và sự tự tin của họ đã không còn đe doạ cô nữa. Cô yêu họ và tự hào về tài năng của họ.
Ngay cả Martine cũng bị kéo vào cuộc săn lùng căn hộ và họ cùng nhau làm một danh sách những vị trí phù hợp nhất sau đó bắt đầu thu hẹp lựa chọn. Claire không thích những căn hộ cực kỳ hiện đại, bất chấp sự thuận tiện của chúng và dù vậy cô không thực sự nghĩ về việc thuê một ngôi nhà riêng, cuối cùng một ngôi nhà nhỏ bé ngăn nắp đã vượt lên những căn hộ. Tiền thuê nhà khá hợp lý bởi kích cỡ của nó. Việc chuẩn bị căn hộ sẵn sàng để Claire chuyển tới là kế hoạch chính của cả gia đình. Claire và bố cô sơn lại căn phòng thành màu trắng để chúng có vẻ rộng hơn, trong khi mẹ Alma và chị Martine mua vài tấm vải và rèm đã may cho vừa với kích cỡ khác thường của cửa sổ. Anh Steve đặt nhưng cái khoá mới cố định vào cánh cửa đó và khoá những cửa sổ lại, rồi lau chùi và đánh bóng những sàn gỗ kiểu cũ. Hai đứa trẻ Brad và Cassie nô đùa ở cái sân bé tí như con tem và thỉnh thoảng xuất hiện đòi bánh xăng uých và Kool-Aid (đồ uống pha từ bột trái cây)
Vào ngày cô chuyển tới, cả ngôi nhà thật hỗn loạn, với những đồ gỗ và những cái hộp được chuyển vào bằng xe hai bánh, trong lúc cô, mẹ Alma và chị Martine cố xếp sắp mọi thứ cho có trật tự một chút. Bố Harmon và anh Steve đứng ngoài mọi quyết định, chỉ ở bên cạnh để giúp sức khi cần. Claire đang chúi đầu vào hộp sách thì một giọng lạnh nhạt từ cửa cất lên : “Liệu có cần thêm một đôi tay giúp sức nữa không ạ?”
Claire đột ngột căng người lên, mặt cứng lại khi cô cố đối phó với cách âm thanh của giọng anh tác động đến cô. Suốt hai tuần rồi Max lịch thiệp như người lạ, và cô đã bị tra tấn bởi cảm giác mất mát âm ỉ. Sự rối loạn của việc di chuyển, những giờ khắc pha trộn giữa vui vẻ và thất vọng và sự mệt mỏi về thể chất do quá nhiều việc làm cho cô bớt suy nghĩ, nhưng vẫn có quá nhiều lúc cô ước mình chưa bao giờ phát hiện sự thật về anh, rằng nỗi đau và cơn giận sẽ mất đi. Khoảng cách giữa họ hai tuần qua cũng làm cô đau đớn, dù đã cố làm ngơ. Tại sao giờ anh lại xuất hiện, bình thản tiến vào giữa đống lộn tùng phèo này với vẻ duyên dáng khó tả như thế?
Harmon rên lên, duỗi thẳng người. “Chúng ta chính là đang cần thêm một sự hỗ trợ tích cực nữa đấy . Nhấc đầu bàn kia lên, nó nặng đến cả tấn”.
Max lách qua sàn nhà hỗn độn giúp Harmon khênh cái bàn đặt vào nơi Claire chỉ. Alma lướt ra khỏi bếp và một nụ cười sáng rỡ nở trên khuôn mặt bà khi thấy Max. “Ồ, xin chào! Cháu tình nguyện hay bị bắt cóc đấy?’ bà hỏi, đi tới ôm lấy anh.
“Cháu tình nguyện. Bác biết người ta nói gì về lũ chó điên và đàn ông Anh mà” (chỗ này lười tra quá, ss nào giúp hộ cái), anh cười khi đáp lại cái ôm của bà.
Claire quay trở lại cái hộp sách cô vừa dỡ ra, một nếp hằn nhẹ làm tối đi đôi mắt cô. Cô vẫn chưa nói với mẹ Alma về hoàn cảnh khiến cô tới Dallas, nhưng cô không nghĩ gia đình mình còn tiếp tục liên hệ với Max nữa. Có lẽ Martine đã tiết lộ điều gì đó, nhưng Claire không biết và cũng không muốn hỏi. Alma có còn thân thiện như thế với Max nếu bà biết sự thật không? Điều này hơi khó xử. Họ biết Max là Max Benedict, nhưng anh ta thực sự là Max Conroy. Cô có nên để họ tiếp tục nghĩ đó là tên anh hay giới thiệu lại đây? Cô phải nói gì nhỉ? “Conroy là họ thật của Max, đôi lúc anh ấy chỉ dùng Benedict như biệt hiệu thôi”. Cô nghĩ Hoa hậu ứng xử chắc cũng không xử lý được tình huống đặc biệt này, nên quyết định không nói gì.
Anh dễ dàng hoà nhập với gia đình cô, cười đùa và nói chuyện thoải mái như trước đây. Họ không biết rằng sự ăn ý ấy chỉ che đậy cho năng lựcđiểu khiển người khác trong tính cách thực của anh. Cô nhìn anh, nhưng không nói gì ngoại trừ trả lời những câu hỏi trực tiếp, và cô cảm thấy anh cũng đang quan sát mình. Cô đã nghĩ là anh bỏ cuộc, nhưng giờ cô nhớ đã nói với Martine là anh thậm chí không quen với từ này. Anh không bao giờ bỏ cuộc cả. Anh chỉ chờ đợi thôi. Anh bình thản ghi số điện thoại chưa đăng ký của cô, copying it off the telephone, và khi nhìn lên thấy cô đang soi mình, anh nhướng mày trong một lời mời thầm lặng để cô gây sự về chuyện này. Claire chỉ quay đi tiếp tục những việc lặt vặt khác của mình. Tấn công anh ta lúc này về chuyện số điện thoại sẽ khiến cô trông như một kẻ bạc ác, sau khi anh đã làm việc mệt nhoài suốt cả ngày giúp cô ổn định.
Khi mọi thứ được xếp vào đúng chỗ thì đã muộn và mọi người ngáp ngắn ngáp dài. Gia đình cô chọn ở lại trong một nhà nghỉ và lái xe trở về Houston sáng hôm sau thay vì cố lái cả một đoạn đường dài về thành phố ngay tối đó. Dù sao Claire cũng thấy mình đang vẫy tay tạm biệt cả nhà từ hiên ngôi nhà mới, Max đứng cạnh cô cứ như anh ta thuộc về nơi đó.
“Tại sao anh lại đến đây?”, cô hỏi nhỏ, nhìn ánh đèn hậu khuất dần cuối phố. Đêm ấm áp nghe rõ tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng lá xào xạc trên những cành cây gió thổi nhẹ xung quanh họ, nơi chỉ một lát trước đây thôi còn rộn rã tiếng cười, tiếng náo loạn ầm ĩ và những tiếng hét nồng nhiệt “Chào nhé. Hãy chăm sóc bản thân. Mai bố mẹ sẽ gọi lại cho con!”
“Để giúp em xếp đồ”, anh nói, giữ cánh cửa mở khi cô trở vào nhà. Cô không tin cái giọng ôn tồn của anh chút nào. “Và để chắc là em thoải mái. Không có gì xấu xa ngoài chuyện đó đâu”.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ”
“Anh luôn sẵn lòng. Còn chút cà phê nào trong ấm không?”:
“Tôi nghĩ là có, nhưng giờ chắc là không uống được nữa. Dù sao anh đã uống quá nhiều cà phê rồi”, cô nói mà không nghĩ ngợi gì cả, cô đi vào bếp đổ hết cả phê cũ đi. Anh ngăn lại khi cô bắt đầu pha ấm mới.
“Em đúng đấy. Anh không muốn uống cà phê nữa”, anh nói, nhấc cái ấm khỏi tay cô vào đặt vào bồn rửa. Tóm lấy khuỷu tay cô, anh kéo cô quay lại đối mặt với anh. “Điều anh muốn là cái này”.
Tay anh vòng quanh eo cô, kéo cô dựa sát vào mình, và anh cúi đầu. Miệng anh áp vào miệng cô và mùi vị nóng bỏng đậm đà của anh tràn ngập cô, anh hôn cô với khao khát dữ dội, sâu lắng đến lúc cơn ham muốn đau đớn bắt đầu cuộn lên trong thân thể cô. Cả nỗi tức giận và hoảng hốt bởi anh có thể khơi lên ham muốn trong cô quá dễ dàng như thế khiến cô giật ra khỏi anh và đẩy vào vai anh, cảm nhận những cơ bắp vạm vỡ dưới lòng bàn tay mình.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh để cô đi một cách dễ dàng, thả cô ra và bước lùi lại. Mắt anh ngập vẻ hài lòng, cứ như anh chỉ chứng minh điều gì đó với bản thân mình. Anh chắc phải cảm nhận được sự hưởng ứng từ cô, bởi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô không thể ngăn mình tan chảy vào anh, thân thể cô tìm kiếm anh.
“Tôi ước gì anh không đến” cô thì thầm, đôi mắt tối sẫm dán chặt vào anh. “Tại sao anh lại dính dáng tới gia đình tôi? Tôi biết nói với họ thế nào rằng anh rốt cuộc không phải là Max Benedict?”
“Em không cần nói gì cả, cả nhà biết hết rồi. Anh đã giải thích chuyện đó với mẹ em”.
Sững sờ, Claire nhìn anh trân trối. “Cái gì?”, cô lắp bắp. “Tại sao? Anh nói với bà lúc nào? Anh nói cái gì?”
Anh trả lời nhẹ nhàng thoải mái. “Anh nói với bà là việc công ty anh mua lại Bronson Alloys làm mối quan hệ của chúng ta phức tạp, nhưng anh chuyển em tới Dallas để chúng ta vẫn được ở cùng nhau và có thể giải quyết vấn đề đó”.
Anh khiến mọi chuyện nghe thật đơn giản, cứ như là anh chưa từng bỏ rơi cô sau khi lấy được thông tin anh cần. Thực sự anh không mong cú điện thoại đó buộc anh phải trở lại Dallas, nhưng đúng là anh đã không hề cố gắng liên lạc với cô sau đó, đến lúc tiến trình thực tế của vụ chuyển giao buộc anh trở lại Houston. Giờ đây, trong kiểu cách ngạo mạn điển hình , anh ta tin rằng mọi chuyện cần làm chỉ là chuyển cô tới Dallas và “những rắc rối” sẽ được giải quyết.
Biểu hiện của cô không rắc rối như vậy, mà quá dễ đoán với mọi nghi ngờ và tổn thương anh đã thấy, buộc anh phải kháng cự lại thôi thúc kéo cô vào lòng và bao bọc cô trong vòng tay mình. Max chưa bao giờ biết đến thất bại với người phụ nữ anh muốn. Họ dễ dàng đến trong vòng tay anh và vào giường anh, và họ luôn quá dễ đoán. Thật mỉa mai là Claire, người phụ nữ duy nhất anh không thể hiểu được dễ dàng, lại là người phụ nữ anh muốn thật nhiều, nhiều hơn anh từng mơ có thể muốn một phụ nữ đến thế. Anh không đoán được cô đang nghĩ gì, hàng rào phòng thủ của cô quá mạnh, tính cách cô quá phức tạp. Mỗi cái nhìn vào bên trong người phụ nữ này mà anh có được chỉ khiến anh khao khát khám phá cô nhiều hơn, vào sâu tâm trí cô hơn . Nhìn cô lúc này, với áo quần nhầu nhĩ bởi lao động suốt cả ngày, tóc lộn xộn tuột ra khỏi búi, khuôn mặt không trang điểm và đôi mắt sẫm mượt mà đầy đau khổ và do dự, Max thấy điều gì đó nhói lên trong ngực.
Anh đã yêu cô mất rồi.
Sự thú nhận này làm anh sững sờ, dù lúc này anh đã công nhận điều đó, anh biết cảm xúc ấy đã ở đó từ lâu. Anh đã gọi nó là sự cuốn hút, ham muốn, thậm chí là thách thức và đó là tất cả những thứ đó, và còn nhiều hơn. Trong tất cả những phụ nữ trên thế giới này, anh chưa từng yêu bất kỳ một nhan sắc mềm mại, sẵn lòng nào, những người đã chia xẻ chiếc giường với anh, và làm bất kỳ chuyện gì vì anh. Thay vào đó, một phụ nữ khó gần, xa cách, nhưng cực kỳ dễ tổn thương làm anh cảm thấy như nổ tung vì vui sướng nếu cô mỉm cười với anh. Anh muốn bảo vệ cô, anh muốn khám phá mọi chiều sâu còn ẩn giấu trong tính cách cô, anh muốn đánh mất mình trong nỗi đam mê vỡ vụn và không thể đoán trước mà cô đem lại.
Claire lảng xa anh, chà xát cổ một cách mệt mỏi và không thấy vẻ kìm nén trên khuôn mặt anh. “Anh giải thích việc thay đổi họ thế nào?”
Mất cả phút anh mới tỉnh lại và nhận thức điều cô hỏi. “Anh đã nói sự thật, là anh đã tìm kiếm vài thông tin và không muốn Bronson biết nhân dạng thật của mình”.
Claire nghĩ mẹ Alma đã bị Max mê hoặc nên bà muốn tin mọi điều anh hỏi. “Thế mẹ nói gì?”
Một nụ cười tán thưởng kéo nhếch khoé miệng Max khi anh nhớ chính xác điều Alma đã nói. Quý bà này thật biết dùng từ dù anh không thể nói với Claire những gì mẹ cô đã nói: “Nếu cậu làm con gái ta đau lòng, Max Benedict, hay Conroy, hay bất cứ ai cũng vậy, ta sẽ moi ruột cậu ra làm nịt tất đấy!” (ặc ặc). Claire dường như không nhận ra cả gia đình bảo vệ cô dữ dội đến thế nào.
Anh chỉ nói: “Bà hiểu”, ngắm Claire khi cô lùi xa hơn, tiếp tục mở rộng khoảng cách giữa họ. Cô thật cảnh giác!
“Tôi chắc mẹ đã làm thế”, Claire thở dài.
Max vội vã khép lại khoảng cách giữa họ, những sải chân nhanh nhẹn đưa anh tới bên cô. Claire nhìn lên, run rẩy bởi những cử động bất chợt của anh, rồi kêu lên yếu ớt khi anh đặt tay lên eo cô và nhấc cô lên để mắt cô ngang với anh. “Phải, mẹ em hiểu. Thật tiếc là em lại không!”, anh thì thào, rồi đặt miệng anh lên miệng cô.
Có một tiếng thét nhỏ tuyệt vọng sâu trong tâm trí cô. Làm sao cô kiểm soát được bản thân nếu anh cứ hôn cô thế này? Đặc biệt những nụ hôn như thế, sâu, khao khát, cứ như anh không thể thưởng thức cô đủ. Môi anh thả môi cô ra và trượt xuống cổ họng, bậm vào da cô khi chúng lướt xuống. Anh ôm cô chặt tới mức tay anh làm cô đau và cô không quan tâm. Mắt cô khép chặt và nước mắt dâng đầy bờ mi.
“Tại sao anh vẫn làm thế với em?’ cô khóc thật. “Có phải anh chỉ đuổi theo những gì bỏ chạy? Có phải bởi em đã nói nói với anh hãy để em yên, điều đó xúc phạm lòng tự hào của anh?”
Anh ngẩng lên, mắt cháy lên ngọn lửa xanh biếc. Anh thở nặng nhọc. “Đó là điều em nghĩ à? Rằng cái tôi của anh lớn tới mức không chịu nổi việc một phụ nữ cho anh ra rìa?”
“Phải, đó là điều em nghĩ! Em chỉ là một thách thức đối với anh, không gì khác !’
“Chúng ta đã đốt cháy nhau trên giường, đàn bà ạ, và em nghĩ rằng đó chẳng là gì ngoài thoả mãn cái tôi của anh?” Anh đặt cô xuống, tức điên lên vì cô tiếp tục giải thích những hành động của anh một cách xấu nhất.
“Chính anh bảo em! Em không hiểu anh chút nào! Em nghĩ anh là một quý ông, nhưng thực sự anh lại là một kẻ hoang dã trong bộ tuxedo, phải không? Bản năng của anh là chiến thắng, không quan tâm đến việc phải tàn nhẫn thế nào để đạt được điều anh muốn?”
“Rốt cuộc thì em hiểu anh khá rõ đấy”, anh dằn từng tiếng. “Anh theo đuổi điều anh muốn, và anh muốn em”.
Claire rùng mình, hoảng hốt bởi vẻ khắc nghiệt trên mặt anh. Lầm bầm chửi thề trong hơi thở, anh lại ôm cô trong vòng tay lần nữa, giữ đầu cô ngả trên ngực anh, ngón tay anh xục vào mái tóc mềm. “Đừng e sợ anh nữa, tình yêu ạ”, anh nói khẽ. “Anh không làm em đau đâu. Anh chỉ muốn chăm sóc em thôi”.
Như cái gì? Như nhân tình nhân ngãi à? Cô mù quáng lắc đầu, cử động này bị hạn chế bởi cái cách anh ôm cô vào ngực.
“Em sẽ lại tin anh thôi, anh hứa”. Anh thì thào những từ ấy vào tóc cô, và tay anh trượt xuống ghì lấy lưng cô. Claire thấy tay mình bấu vào áo sơ mi của anh và cô dính vào anh thay vì cố đẩy anh ra. “Anh sẽ làm em tin tưởng anh, tình yêu ạ. Chúng ta sẽ hiểu nhau, chúng ta có thời gian mà. Sẽ không còn mặt nạ nào giữa chúng ta nữa”.
Anh cúi đầu và lại hôn cô và lúc này sự tự chủ của Claire không còn đủ mạnh mẽ để ngăn cô đáp trả anh. Mù quáng cô nhón chân lên, áp sát vào anh, miệng cô mở ra dưới sự thăm dò của lưỡi anh. Cô sẽ vẫn mắc những sai lầm ngớ ngẩn bất cứ nơi nào liên quan tới Max, và lần gần nhất là ý tưởng cô có thể giữ anh cách xa. Run rẩy bởi tình yêu và nỗi đau hoà trong một mớ hỗn độn, cô để sự thích thú tràn ngập cơ thể, bởi không thể làm gì để dừng lại nữa. Tay anh đặt trên cúc áo cô và cô cũng không làm được gì để ngăn lại, cô run lên, đau đớn chờ cái vuốt ve của anh, thân thể cô khao khát hơi ấm và sức mạnh của anh. Rồi những ngón tay của anh trên người cô, trượt vào bên trong chiếc áo mở để bao trọn lấy phần da thịt trần trụi căng phồng và một luồng điện chạy thẳng từ cái đỉnh nhỏ săn cứng xuống thẳng dưới thắt lưng.
“Anh biết em mệt, nhưng anh không phải là một quý ông lịch thiệp, biết hy sinh”, anh nghiệt ngã nói, ngẩng đầu nhìn cô. “Nếu lúc này em không ngăn anh lại, thì tối nay anh không rời đi đâu”.
Cô không thể từ chối chuyện này, ngay cả vì bản thân mình. Anh đang trao cô cơ hội cuối cùng để cân nhắc kỹ. Trong một khoảnh khắc, cô gần như kéo đầu anh xuống mình, rồi ý thức trở lại và cô đẩy vào cánh tay anh đến khi chúng rơi khỏi người cô. Ngón tay cô lẩy bẩy và cô không dám nhìn anh khi vụng về cài cúc áo đến lúc thân mình được che phủ trở lại.
“Cảm ơn”, cô nói ám chỉ điều này. Cô cảm thấy bị bóc trần và tổn thương, bởi sự tự chủ của anh đã cho cô cơ hội để nghĩ lại, còn cô thì chẳng làm được gì nữa, và anh biết điều này.
Chính anh đã đề nghị nhưng điều đó không giúp cơn thất vọng điên cuồng xuyên suốt thân thể. Anh nhìn chằm chằm xuống cô. “Đừng cảm ơn anh vì đã là một thằng khờ ngu dại chết tiệt”, anh nói, giọng dữ tợn vì cáu kỉnh. “Anh phải ra khỏi đây trước khi đổi ý. Hãy chuẩn bị sẵn sàng vào sáu rưỡi tối mai. Anh sẽ đón em đi ăn”.
“Không, em không nghĩ…”
“Được rồi” anh cắt ngang, ôm cằm cô trong tay. “Đừng nghĩ ngợi, và trên hết, đừng tranh cãi với anh lúc này. Anh muốn em quá nhiều tới mức đau đớn. Anh sẽ ở đây lúc sáu rưỡi, nếu em muốn ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không, chúng ta sẽ ở lại đây. Quyền lựa chọn là ở em”.
Cô ngậm ngay miệng lại. Tính khí anh thật đáng sợ, mắt anh lấp lánh. Anh hôn cô lần nữa rồi đường hoàng ra khỏi nhà.
Khi anh đi khuất, ngôi nhà âm vang một cách lạ lẫm. Cô khoá cửa, kiểm tra mọi cửa sổ để chắc chắn chúng đã khoá chặt, rồi đi tắm và chuẩn bị đi ngủ. Tất cả đồ đạc đều quen thuộc và chiếc giường này cô đã ngủ trong suốt năm năm, nhưng cô nằm tỉnh rụi nhìn chằm chằm vào bóng tối. Chính suy tư chứ không phải sự xa lạ với xung quanh đã làm cô mất ngủ. Tại sao anh lại cho cô cơ hội dừng lại? Anh đã nói rằng anh không quý phái lẫn biết hy sinh, nhưng anh đã có một lời đề nghị đầy hy sinh. Anh có thể đưa cô lên giường, cả hai đều biết thế. Anh đã ham muốn cô, chẳng có bí mật nào trong cách phần nam tính của anh thúc vào cô để cô cảm nhận sự kích động của mình. Vậy tại sao anh lại cho cô cơ hội cuối cùng để ngừng lại.
Nỗi đau vặn xoắn trong ngực cô. Ai mới là kẻ ngốc nhất đây? Anh, vì đã cho cô cơ hội dừng lại hay chính cô, bởi đã tận dụng cơ hội đó? Anh đã làm cô tổn thương và cũng làm cô tức điên đến mức muốn ném mọi thứ vào anh, nhưng không điều gì có thể làm cô thôi yêu anh. Cô muốn bám vào cơn giận dữ, sử dụng nó vừa như một vũ khí vừa như hàng rào bảo vệ chống lại anh, nhưng cô có thể cảm thấy nó ngày càng rút khỏi cô và để cô tổn thương trước sự thật. Cô vẫn yêu anh, dù điều gì xảy ra chăng nữa, ngay cả nếu anh muốn cô chỉ cho một cuộc tình ngắn ngủi, cô vẫn yêu anh. Với nhận thức đó, cô cảm thấy hàng rào phòng thủ cuối cùng đã vỡ vụn trong lòng.
Chẳng có gì xảy ra theo cách cô dự định. Cô không định ra ngoài với Max nữa, cô định làm việc và phớt lờ anh, nhưng anh không cho cô lựa chọn. Anh vẫn tiếp tục mọi thứ và với hàng rào phòng thủ đã sụp đổ, cô hoàn toàn bất lực trong chuyện này. Mọi dự định của cô đã tiêu tan cùng với cơn giận dữ. Cô không còn xây dựng kế hoạch hay thiết lập một dự định nào nữa. Tất cả mọi chuyện có thể làm là đối mặt với sự thật là cô yêu anh, và tận dụng từng ngày khi nó đến.
Claire căng thẳng tới mức đánh rơi cả những cái cặp cô đang dùng để cuốn tóc lên. Đây là ngày đầu tiên làm công việc mới, và Max lại đưa cô đi ăn tối nữa. Cô cần tập trung vào công việc, nhưng cô vẫn nghĩ về Max. Anh chỉ là không thể rời khỏi tâm trí cô.
Cái cặp lại rơi khỏi ngón tay run rẩy, và cô lẩm bẩm sốt ruột “chết tiệt!” khi cúi xuống nhặt. Cô phải bình tĩnh lại, nếu không hôm nay sẽ là thảm hoạ.
Cuối cùng cùng cô ghim tóc lại chắc chắn, cuống cuồng liếc vào đồng hồ cô đặt trên chiếc áo khoác tiệp với cái váy xám, chộp lấy ví và chạy vội khỏi nhà. Cô không chắc chắn mất bao lâu mới tới được toà nhà văn phòng Spencer-Nyle trong tình trạng giao thông lúc sáng sớm, nên cô cẩn thận dành thêm 15 phút, rồi dùng hết cả thời gian đó nhặt cặp tóc. Thật ấn tượng làm sao khi đi muộn trong ngày làm việc đầu tiên!
Nhưng cô vẫn đến sớm năm phút, và người lễ tân mỉm cười chỉ cô tới văn phòng của Theo Caulfield ở tầng năm. Một người đàn ông cao, ngăm đen với khuôn mặt như đá granit tình cờ dừng lại, đôi mắt đen nhìn Claire. Cô cảm thấy cái nhìn chăm chú của anh và vội nhìn lảng đi chỗ khác. Anh có vẻ quen quen, nhưng cô chắc mình chưa bao giờ gặp người này. Có vẻ quyền lực hiển hiện ở anh, và người lễ tân trở nên căng thẳng rõ rệt khi nhận ra người đàn ông này đang lắng nghe.
“Cô là Claire Westbrook?”, anh đột ngột hỏi, đi tới bên Claire.
Sao anh ta lại đoán được nhỉ, trừ phi anh là Theo Caulfield? Cô nhìn lên anh, cảm thấy mình bé nhỏ bởi tầm vóc to lớn của anh mặc dù cô đã đi đôi giày cao tới 10 phân, cô hy vọng anh không phải là xếp mới của cô. Anh không phải là người dễ chịu khi làm việc cùng. Bởi anh cũng làm cô căng thẳng, cô lại phản ứng bằng cách trốn sau cái mặt nạ điềm tĩnh thường lệ.
“Đúng vậy”.
“Tôi là Rome Matthews. Tôi sẽ chỉ đường tới văn phòng cho cô và giới thiệu cô với Caulfield. Xin chào, Angie”, anh nói với cô lễ tân khi đưa Claire đi.
“Xin chào, ông Matthews”, cô lễ tân lẩm bẩm sau lưng anh.
Tên anh cũng quen quen. Claire liếc trộm lên khuôn mặt như tạc vẻ cương nghị, gần như khắc nghiệt và trí nhớ dội lên. Ảnh anh ở bên cạnh Max trong bài báo cô đã đọc, khi cô phát hiện ra nhân dạng thật của Max. Anh là phó chủ tịch điều hành và là cánh tay phải của Anson Edward, được chọn lựa là người kế vị của ông. Sao anh ta lại biết tên cô nhỉ và tại sao anh ta lại đưa cô tới văn phòng một cách cá nhân như thế?
Dù là lý do gì, anh ta không hề có ý định giải thích. Anh hỏi những câu lịch thiệp xem cô có thích Dallas không, cô đã thu xếp cuộc sống ổn thoả chưa, nhưng cô có thể cảm thấy anh ta đang quan sát mình. Tay anh đỡ khuỷu tay cô và cô lấy làm lạ bởi sự đụng chạm nhẹ nhàng ấy.
“Đây rồi”, anh nói, giữ cô dừng lại và đưa tay ra mở cửa. “Cô biết đấy, cô sẽ rất bận rộn. Hôm nay người tiền nhiệm của cô được chuyển tới công việc mới, nên cô tự xoay sở một mình vậy”.
Claire nghĩ về việc chạy trốn khi còn có thể, nhưng một người đàn ông từ phòng trong bước ra khi nghe thấy giọng họ, và cô mắc kẹt. Cô nhẹ cả người bởi Theo Caulfield là một người đàn ông bình thường, xương xương, tầm tuổi trung niên, không có uy lực đáng sợ như Rome Matthews. Ông ấy dường như cũng căng thẳng với sự hiện diện của người đàn ông này và nhẹ cả người khi màn giới thiệu ngắn gọn đã xong và vị phó chủ tịch điều hành đi khỏi văn phòng riêng của ông.
Cô nhẹ nhõm bởi nhiệm vụ của cô chỉ là những công việc thường nhật và cô nhanh chóng bắt tay vào việc. Theo Caulfield ít nói và cẩn thận, nhưng không quan trọng hoá vấn đề. Cô nhớ Sam, nhưng ông vui sướng khi trong phòng thí nghiệm hơn bất cứ lúc nào ở văn phòng. Có lẽ việc chuyển giao công ty này là tốt nhất cho ông, cũng như cho công ty.
Max gọi cho cô ngay trước khi ngày làm việc kết thúc- lần duy nhất cô nghe thấy tiếng anh- để bảo cô ăn mặc bình thường để đi ăn tối. Claire vội vã trở về căn nhà nhỏ của mình, sợ rằng anh sẽ coi việc cô chưa sẵn sàng khi anh tới là dấu hiệu cô muốn ở nhà. Ăn mặc bình thường là bình thường thế nào nhỉ? Cô chọn cách an toàn với một chiếc váy và áo giản dị và một đôi giày đế bằng và chờ mở cửa trước khi anh kịp gõ.
“Chúng ta đi đâu đây?” cô hỏi, ngắm cái quần và chiếc sơ mi lụa cổ mở của anh.
“Chúng mình sẽ ăn tối với vài người bạn” anh nói, kéo cô vào lòng hôn nhẹ. “Hôm nay thế nào? Có rắc rối nào xảy ra không?”
“Không, công việc chẳng có gì khó khăn cả. Nó chỉ là những việc thư ký bình thường thôi”.
Max hỏi cô vài câu về ngày làm việc, làm cô xao lãng. Cô vẫn lạ lẫm với thành phố này, nên không quan tâm họ sẽ tới đâu, đến lúc cô thấy họ đã trong khu dân cư. “Chúng ta ở đâu đây?” cô hỏi.
“Gần tới rồi”.
“Gần tới đâu chứ!”
“Nhà Rome. Chúng ta sẽ ăn tối với anh ấy và vợ, Sarah”.
“Cái gì?”, Claire hỏi khẽ. “Max, anh không thể chỉ đưa em tới nhà ai đó khi họ không mời em!” Và lại chính là nhà Rome Matthews chứ không phải ai khác. Cô không thoải mái với anh ta. Anh ta là người đàn ông uy lực nhất mà cô từng thấy.
Nhìn anh có vẻ buồn cười. “Họ đã mời em. Sarah bảo nếu không đưa em đến cùng anh tối nay, thì đừng có đến”. Có một vẻ trìu mến không thể nhầm lẫn trong giọng anh. Anh rẽ vào đường có các ngôi nhà lô nhô theo phong cách Tây Ban Nha và Claire căng người lên.
Anh đặt tay lên lưng cô khi họ đi trên con đường lát gạch tới cửa trước, và nếu không có áp lực sau lưng, thì Claire đã quay lại và chuồn thẳng. Anh bấm chuông và chỉ một lát chính Rome Matthews ra mở cửa.
Claire nhìn chằm chằm, hoàn toàn không nhận ra nhà điều hành đầy quyền thế trong người đàn ông đang đứng đó, trong chiếc quần jean bó khít ôm lấy đôi hông và đôi chân mạnh mẽ và chiếc áo phông đỏ. Mặt anh vô cùng thoải mái, có một vẻ thích thú trong đôi mắt đen. Thậm chí còn buồn cười hơn bởi anh bế một đứa bé chập chững mũm mĩm trong một vòng tay mạnh mẽ và một bé gái nhỏ xíu trong tay kia. Dù sao chăng nữa Claire cũng không thể hình dung anh như một người đàn ông của gia đình, đặc biệt với những đứa trẻ bé xíu như vậy. Rồi mắt cô bị hút về hai đứa bé và cô lẩm bẩm đầy khao khát. “Hai bé xinh quá”, cô tự động giơ tay ra. Cả hai đứa trẻ có mái tóc và đôi mắt đen của bố và làn da màu ôliu, với đôi má hồng rực thật xinh mà chỉ bọn trẻ mới có được. Hai cặp mắt đen to tròn tò mò nhìn cô chăm chú, rồi bé trai cười mủm mỉm và nhoài khỏi vòng tay của bố, hướng tới cô, đôi tay bụ bẫm chìa ra.
“Cảm ơn”, Rome nói, sự thích thú của anh tăng lên và Claire đỏ bừng mặt. Cô ôm cậu bé, yêu cái cảm giác cơ thể bé xíu cứng cáp ngọ ngoạy trong lòng. Bé thơm mùi phấn và cô muốn vùi mặt mình vào cái cổ nhỏ mập mạp ấy.
“Cháu tới đây, bé yêu”, Max nói, chìa tay ra với bé gái và bé cũng cười rúc rích, bỏ rơi luôn bố. Cô bé ôm quanh cổ Max và hôn má anh. Max đặt bé thoải mái trong vòng tay và bế vào nhà, vẫn đặt tay kia trên lưng Claire.
“Cái thùng bé xíu mà cô đang bế tên Jed”, Rome nói, đưa tay cù cậu con trai. “Còn kẻ ve vãn đang bám quanh cổ Max là Missy. Cháu ba tuổi và Jed vừa một tuổi.”
Claire dịu dàng xoa lưng đứa bé, và bé trai rúc vào lòng cô cứ như biết cô cả đời rồi vậy. Bé nặng khó tin, nhưng cân nặng của bé rất dễ chịu trong vòng tay cô. “Cháu yêu”, cô nựng nịu, hôn vào mái tóc đen mềm mại.
Max nhìn lên từ trò chơi với Missy và mắt anh long lanh khi nhìn Claire đùa với đứa bé.
Một tiếng cười trầm trầm vang tới chỗ họ và Claire quay lại khi một phụ nữ mảnh dẻ, tao nhã với mái tóc vàng sáng bước vào phòng. “Tôi là Sarah Matthews”, người phụ nữ nồng nhiệt nói và Claire nhìn vào khuôn mặt trong sáng, bình lặng nhất cô từng thấy. Sarah Matthews đáng yêu và mảnh mai và khi chồng cô nhìn cô, có một biểu hiện trong đôi mắt đen khiến Claire muốn ngoảnh đi cứ như cô đã thấy điều gì cực kỳ riêng tư vậy.
“Sarah, đây là Claire Westbrook”, Max nói, tay anh ấm áp trên cánh tay Claire.
“Chị có những đứa con thật xinh”, Claire chân thành nói và Sarah sáng bừng niềm tự hào.
“Cảm ơn. Chúng còn bé quá. Các bạn đến làm Rome được xả hơi chút xíu rồi”, Sarah trả lời, liếc chồng trêu chọc. “Bọn trẻ luôn phát cuồng lên khi anh ấy về nhà, đặc biệt là Jed”.
Lúc ấy Jed đang say sưa nằm trong lòng Claire, và Rome cười với con. “Nó không thể cưỡng lại một phụ nữ đẹp. Nó là kẻ tán tỉnh ghê gớm nhất đấy, chỉ trừ Missy thôi”.
Missy hoàn toàn hài lòng trong tay Max, và Claire để ý vẻ dịu dàng khi anh chơi với bé cùng khả năng bình tĩnh nữa. Cô đã thấy sự khéo léo của anh khi chơi với bọn trẻ từ trước, ngay sau khi họ gặp nhau. Đó là lúc anh đùa với lũ trẻ nhà Marline tại bữa tiệc ngoài trời và cô đã yêu anh từ đó. Thật đơn giản, dễ dàng và không thể thay đổi.
“Thưởng thức sự bình yên đi” Sarah khuyên, cắt ngang suy nghĩ của Claire và Jed chọn đúng lúc đó để nhấc đầu khỏi vai Claire và nhìn xuống đống đồ chơi vương vãi trên sàn. Với một tiếng làu bàu, bé nhoài khỏi tay cô. Claire hét lên kinh hoàng và chộp lấy bé và Rome cũng làm vậy, túm lấy con trai. Thở dài nhẹ nhõm, anh đặt đứa bé lên sàn. Hoàn toàn chú tâm vào đồ chơi, Jed chập chững đi về phía chiếc xe tải nhựa màu đỏ mà bé chọn.
“Nó không hề đánh giá cao lực hấp dẫn và không hề sợ độ cao”, Rome giễu. “Nó cũng khoẻ như một con la, không có cách nào bế được khi nó cương quyết muốn xuống”.
“Bé làm em sợ chết khiếp” Claire hổn hển.
“Nó làm tôi sợ từ lúc biết bò”, Sarah nói, cười tủm tỉm. “Rồi nó bắt đầu tập đi khi mới tám tháng tuổi và mọi chuyện còn tệ hơn từ đó. Tất cả những gì có thể làm là chạy theo nó”.
Không thể tin được là người phụ nữ mảnh dẻ này lại sinh được một cậu bé khoẻ mạnh cứng cáp như vậy, cậu con trai thể hiện rõ mọi dấu hiệu thừa hưởng từ tầm vóc của người cha. Lũ trẻ ít giống Sarah, ngoài trừ vóc dáng thanh nhã của Missy và nét gì đó trong khuôn miệng mềm mại của bé.
Đó thật là một gia đình dễ chịu, tràn ngập tiếng cười khanh khách của lũ trẻ vui sướng làm Claire quên bẵng là đã sợ Rome. Ở đây anh là một người chồng và một người cha, không phải một nhà điều hành. Hiển nhiên Max là bạn thân thường xuyên tới thăm họ, bởi lũ trẻ hăng hái trèo lên anh khi chúng đã trèo qua bố và anh không chỉ thoải mái với chuyện đó mà dường như còn thích nó.
Bọn trẻ được cho ăn và đặt vào giường, rồi người lớn mới ngồi ăn tối. Claire không nghĩ cô thích buổi tối nào hơn thế. Cô thậm chí không co lại khi Rome trêu. “Tôi phải đến xem cô sáng nay” anh nói, cái miệng cứng rắn nhếch lên thích thú. “Sarah chết đi được vì tò mò”.
“Tôi không tò mò! Max đã nói hết với tôi về cô rồi”, Sarah nói với Claire “Đó là sự tò mò của giới đàn ông mà Rome muốn thoả mãn thôi”.
Rome nhún vai trễ nải, mỉm cười khi nhìn vợ. Claire tự hỏi Max đã nói gì về cô và tại sao anh lại kể về cô như vậy. Cô liếc anh và đỏ bừng mặt khi thấy anh đang ngắm cô chăm chú.
Khi Max lái xe đưa cô về nhà thì đã muộn. Và Claire ngái ngủ cuộn tròn trong góc ghế. “Em thực sự thích họ”, cô thì thầm. “Em không tin được anh ấy cũng là người đã làm em phát sợ sáng nay”.
“Sarah đã thuần hoá anh ấy. Cô ấy thanh thản, trầm tĩnh khó tin”.
“Họ thật hạnh phúc, phải không?”
Giọng Max hơi thô ráp. “Phải, họ đã vượt qua được những thời điểm khó khăn. Nếu họ không yêu nhau nhiều đến vậy thì họ không làm được điều này. Rome đã kết hôn một lần trước đây và có hai con. Nhưng vợ cũ anh ấy và hai bé trai chết trong một tai nạn xe hơi. Anh ấy đau đớn cùng cực vì chuyện đó”.
“Em hình dung được” Claire nói, cơn đau giằng xé cô. Cô chưa bao giờ được ôm con mình. Nó đã biến mất ngay trước khi cô có thể làm được nhiều hơn là chỉ mơ về sự tồn tại của nó. Sẽ thế nào nếu như hai đứa con cô bị cướp đi theo cách bi thảm như vậy? Cô nghĩ về cách Jed rúc vào lòng mình và nước mắt nóng bỏng mắt cô. “Em cũng mất đứa bé. Ngay trước khi ly hôn”, cô nói khẽ. “Và mất đứa bé gần như giết chết em. Em vô cùng muốn có bé”.
Đầu của Max giật mạnh và anh nhìn cô chằm chằm trong ánh sáng lung linh mờ ảo của những đèn đường họ đi ngang qua. Một cơn ghen dữ dội choán lấy anh bởi cô đã có thai và đó không phải là con anh. Anh muốn cô mang con mình, anh muốn con của anh cũng là con của cô. Cô là một người mẹ bẩm sinh, quá yêu thương trẻ nhỏ và chúng cũng bám lấy cô một cách bản năng.
Khi họ tới nhà, anh đi vào trong nhà cùng cô và lặng lẽ khoá cửa lại. Calire nhìn anh, đôi mắt sẫm trở nên to hơn khi anh đi tới và nắm tay cô.
“Max?” Cô thì thầm, giọng run run.
Mặt anh vừa dịu dàng vừa hoang dại và mắt anh lấp lánh. Anh đặt tay cô quanh cổ mình rồi kéo cô lại gần áp suốt dọc người vào anh.
“Anh sắp đưa em lên giường, tình yêu của anh”, anh êm ái nói, và một đợt thuỷ triều khoái cảm nóng rực chạy suốt thân thể cô với lời anh. Cô hít một hơi thở sâu và nhắm mắt lại, thời điểm phản kháng đã qua rồi. Cô yêu anh và lúc này cô nhận ra chính xác điều đó có nghĩa gì. Cô yêu anh quá mãnh liệt để giữ bất kỳ khoảng cách nào giữa họ.
Anh bế cô tới giường, và lúc này anh thật chậm rãi, dịu dàng, tận dụng thời gian để hôn và mơn trớn cô, khuấy động cô tới tình trạng kích thích cao độ trong lúc anh vẫn kiểm soát chặt chẽ cơ thể mình. Rồi anh nhẹ nhàng luồn vào bên trong cô và Claire kêu lên khi anh lấp đầy cô. Móng tay cô cắm vào lưng anh, hông cô uốn cong điên dại áp vào anh. Sự kiềm chế của Max vỡ tan và anh hét một tiếng khàn đục khi chộp lấy hông cô và bắt đầu lao vào trong cô. Nhu cầu điên cuồng, không thể kiểm soát bùng nổ giữa họ, giống hệt lần đầu. Họ không có nhau đủ, không thể gần gũi đủ, sự kết nối mãnh liệt và dữ dội như một cơn bão .
Trong lúc im lặng sau đó Max ôm cô sát vào người, bàn tay anh đặt trên bụng cô. Chuyện đó lại xảy ra và anh không hề hối tiếc. Người đàn bà này là của anh, anh không bao giờ để cô đi được. Cô dịu dàng và đáng yêu, nhạy cảm và tổn thương, dễ đau đớn. Anh sung sướng dành cả phần đời còn lại bảo vệ cô khỏi mọi đau đớn ấy, nếu cô ở lại cùng anh.
Claire nhìn bằng đôi mắt to, sâu thẳm khi anh chống khuỷu tay lên và nghiêng qua cô. Anh thật đàn ông và chưa bao giờ đàn ông hơn lúc anh hoàn toàn trần trụi, sức mạnh của cơ thể phơi bày. Cô đặt bàn tay lên đám lông nâu bao phủ ngực anh, dịu dàng ve vuốt. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Anh là người nghiêm nghị, gần như lạnh lùng, đôi mắt xanh màu biển nheo lại chỉ còn là một khe hẹp sáng rực và anh quá điển trai đến mức cướp hết cả hơi thở của cô.
“Có thể anh sẽ làm em mang thai tối nay”, anh nói, ngón tay vuốt ve bụng cô. Claire nuốt nhẹ, mắt cô mở to. Tay anh trượt xuống sâu hơn chạm vào cô một cách thật mật thiết và tìm kiếm cô theo cách khiến những ngọn lửa chạy dọc các dây thần kinh của cô, làm cô uốn cong người và vặn xoắn lại dán vào những ngón tay anh. Anh nghiêng xuống sát hơn, miệng anh tìm kiếm môi cô. “Anh muốn làm em có thai”, anh gầm gừ, suy nghĩ ấy gợi tình đến nỗi cơ thể anh lại cứng lên một lần nữa. “Claire, em sẽ mang con của anh chứ?”
Nước mắt chảy thành những vệt sáng bạc dọc theo đôi gò má cô. “Vâng”, cô nói khẽ, đưa hai tay lên ôm choàng lấy anh khi anh lăn trên người cô. Anh lại lao vào thật sâu bên trong cô và họ đăm đăm nhìn vào mắt nhau khi ân ái, cùng chuyển động và tìm thấy sự kỳ diệu không thể tin được. Nếu cô có thể có con của anh, cô sẽ không bao giờ đòi hỏi gì hơn nữa ở cuộc đời này. Cô chuyển động bên dưới anh. Cô cảm nhận, cô yêu, cô trải nghiệm và cô khóc.
Anh nằm bên trên cô, vẫn ở thật sâu trong cô, và hôn hết những giọt nước mắt. Sự thoả mãn khó tin tràn ngập trong lòng. “Claire” anh nói, ôm khuôn mặt cô trong tay. “Anh chẳng nghĩ được gì ngoài việc chúng mình phải kết hôn thôi”.