Trời trưa nay khá là oi bức, ngồi trên chiếc xe của đài truyền hình-chiếc xe to rộng điều hòa đầy đủ mà cô vẫn cảm thấy nóng.
-Mịa nó, báo chết tiệt , rõ ràng nó báo nắng mà chả thấy hột mưa mù nào cả? Cô bực tức lảm nhảm một mình.
Nghe tiếng nói, lão đạo diễn ngẩn người:-Em nói cái gì thế?
-À, dạ không, ý em bảo là trời nóng thế này, bây giờ mà mưa thì mát phải biết… Cô nhìn lão đạo diễn báo ục ịc cười trừ. Béo lăn quay thế kia chắn hết điều hòa của cô rồi còn đâu. Thảo nào mà cô hóng mãi chả có hột gió nào phả vào người.
May mà nơi mà mọi người tập trung ăn uống cũng không cách xa đài truyền hình là mấy. Nên cái nóng được bỏ qua nhanh.
Bước vào nhà hàng một cảm giác mát lạnh khiến cô thoải mái. Kinh nghiệm hai năm nhà báo trong nghề, cô đi vào và nở một nụ cười ấm áp khiến và thân thiện khiến cho ai cũng ngắm nhìn cô. Nhưng họ không biết được rằng vẻ ngoài thân thiện như vậy nhưng cô rất là trẻ con. Khuôn mặt trẻ măng của cô khiến ai cũng lầm tưởng là một cô học sinh nổi bật nào đó được tiếp nhận.
-Xin chào mọi người, đây là Quỳnh Thư-người sẽ đảm nhiệm nhân vật nữ chính trong bộ phim mới của chúng ta.
Sau câu giới thiệu không cần nhờ của lão đạo diễn cô cười trừ rồi giới thiệu lại:-Xin chào mọi người,mình là Thư 23 tuổi, mình là người mới vào mong mọi người giúp đỡ, .
-Ô chị 23 tuổi nhìn chị trẻ thật…
-Thế mà đóng cặp với Thiên Quốc…
-Trái lệch lắm….
Những tiếng ồn ào vang lên cô nghe thấy tất cả. Bực mình cô đi theo lão đạo diễn ngồi vào bàn. Đã chào hỏi tử tế rồi mà mấy người không biết lượng sức mình gì cả. Dù biết là vậy nhưng đôi chân cô vẫn phải nhẹ nhàng kéo cái ghế từ từ mà ngồi. Tự dặn mình là phải bình tĩnh và bình tĩnh.
-Chào nhóc… tiếng nói thánh thót như chim hót của Quốc vang lên khiến cô giật mình. Sao nó lại ở đây cái thằng nhóc bố láo dám lấy chứng minh thư của mình.
-Không dám, chào-chú-em-mặt-dày. Cô nghiến răng nhìn anh. Trái lại với vẻ tức giận, anh vẫn nhăn răng ra cười.
Bữa ăn được bắt đầu với bao nhiêu món ăn ngon. Và cô thích thú với điều đó. Cứ ăn, ăn và ăn mà không để ý đến ai.
-Này, nhóc là heo hả? Quốc chống đũa nhìn cô, thi thoảng anh cũng gắp thức ăn vào bát của cô.
-Cám ơn-đó là tất cả những gì cô nói được xúc tích và ngắn gọn nhất.
Mới gặp nhau có mấy tiếng mà Quốc rất thích trêu trọc cô. Dù cô có hơn tuổi anh nhưng dáng vẻ tính cách thật sự cô rất giống trẻ con. Cảm nhận được ánh mắt đăm đăm vào mình, cô bắt đầu ngẩng đầu lên và chuẩn bị cho việc kết thúc bữa ăn.
-Nhìn gì mà nhìn, bộ chị xinh quá hay sao vậy?
Nghe tiếng nói Quốc không nói gì, anh nhẹ nhàng lau chỗ thức ăn còn dính trên miệng cô. Giật lấy khăn cô tự lau cho mình.
Cô đứng dậy xin phép thì cánh tay Quân chặn lại.
-Nhóc đi đâu vậy?
-Đi gặp anh William Cường, có gì không?
-Vậy anh đi gặp cùng nhóc nhá!
-Hả? thôi khỏi, ở đây đi ,mà tôi cấm cậu gọi tôi là nhóc và xưng anh đấy.
Nói rồi cô bỏ đi, thực ra là cô đi WC rồi chuồn luôn, chứ chần chừ ở đây là không về được với tên này. Dù sao cũng gặp hắn dài dài nên chuyện lấy lại chứng minh để sau cũng được.
Xong xuôi cô nhẹ nhàng chuồn khỏi nhà hàng. Vội cầm chiếc điện thoại 1200 cũ kĩ nhắn tin cho lão đạo diễn thì cô va phải ngay….
-Ơ hơ,…. cô giật mình với con người trước mặt mình là tên nhóc con bố láo.
-Định chuồn sao? Quốc đứng dựa lưng vào chiếc cửa kính, hai tay khoanh lại nhìn cô.-Đã gặp xong ai William Cường gì gì đó rồi hả?
-Chị chú có làm gì đâu mà phải chuồn,hứ không rảnh,. Ờ mà gặp William Cường rồi sao?. Cô gân cổ lên cãi rồi vùng vằng bỏ đi. Khổ thân là chiếc guốc không nghe lời nên đã…
-Quẹo…á…ú…. đôi guốc gãy mất gót nằm yên vị trên sàn nhà.
-Nhóc muốn đi nhưng chiếc guốc muốn ở lại rồi đó. Nói rồi Quốc bế xốc cô lên ô tô của mình khiến cô không kịp ú ớ. Chiếc xe phóng vi vút trên con đường oi ả vắng bóng người.