Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 45: Ăn mừng

Tác giả: Hazu
Chọn tập

Xế chiều, Đà Lạt nổi bật với những cánh hoa anh đào rơi và những chiếc lá phong đỏ ven đường. Trên con đường đó có một chiếc taxi lướt nhanh qua các cánh hoa như cùng chia sẽ nỗi niềm chiến thắng. Bước vào khách sạn, mỗi người một vẻ đi về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi sau giây phút căng thẳng.(Từ sau vụ đóng giả học sinh Hoàng Dương đã chuyển về ở hẳn với Quốc ở khách sạn)

8h, hẹn lại lên. Mọi người rủ nhau đến quán lẩu bò nổi tiếng đất Đà Lạt ăn mừng. Những mùi thơm thoảng thoảng như lời mời gọi chân thành nhất của chủ quán.

“Một, hai, ba, dôz, hai ba zô, hai ba uống..” Những tiếng hò reo của bộ bốn con nhặng vang lên khiến cho tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào. Với tiêu chí, mình không biết họ, họ không biết mình vậy lên bốn người họ vẫn ăn uống trò chuyện một cách vô tư và hơi thái quá.

-Anh em, hôm nay uống không say không về.. Quốc cầm cốc bia to đùng giơ lên cùng với nụ cười tươi mời gọi. Giơ chiếc cốc cạn chén như sự đồng ý. Bốn người uống hết không còn một giọt trong đó.

Gắp thịt bò vào nồi lẩu Thanh Hà chợt nghĩ ra một ý tưởng, lâu lâu không có dịp chơi sao lại không chơi một trò chơi nhỉ?

-Này mọi người, chúng ta chơi trò chơi nhé!!

-Ưm cũng được đấy!!

-Tôi thì đồng ý!!

Sau lời đề nghị và được sự đồng ý từ mọi người Thanh hà bắt đầu phổ biến luật chơi:-Chúng ta sẽ chơi trò chơi sự thật hay hành động. Luật chơi sẽ như thế này. Bây giờ tôi sẽ quay chiếc đũa. Chiếc đũa hướng về ai thì người đó phải chon nói về sự thật hay một hành động mà người quay đũa ra luật. Sau khi chọn và trả lời, người đó sẽ tiếp tục quay chai và cứ thế trò chơi tiếp tục.

-Này bà khôn thế bao giờ mới chết,oẳn tù tì cho công bằng. Quỳnh Thư nghe xong lên tiếng đòi công bằng. Nghe có vẻ cũng có lí thế là mọi người cùng nhau oẳn tù tì.

-Uyn zô xê ba con dê chết đói-Cả ba người đồng thanh kèm theo đó là những cái đấm búa bao xuất hiên. Và người thắng là Thanh Hà.

-Ê! Thấy chưa? Tui quay chai nha! Nói rồi Thanh Hà quay chiếc chai và điểm đến là Quốc.

-Ừm bạn Quốc thân mến , bạn chọn sự thật hay hành động!!

-Hành động đê!! Quốc vỗ ngực oai hùng chọn hành động. Sau đó anh uống một hớp bia lấy tinh thần.

Sau khi nhận hành động, Thanh Hà to nhỏ gì đó với quỳnh Thư và nhường cho cô bạn thân xử lí mục tiêu.

-Được rồi, hành động của bạn là ra tán cô bạn béo béo ở đằng kia kìa.

Theo hướng chỉ tay của Thư ,Quốc rùng mình: Nghĩ gì bảo anh-một hot boy của V-biz phải ra tỏ tình với một bà béo ba vòng 90-100-90, định giết người không dao à?

-Vớ vẩn tôi không có chơi đâu? Quốc nhăn nhó khoanh hai tay vẻ mặt hiện lên đôi chút giận dỗi.

-Này anh bạn luật chơi tất cả mọi người đều phải theo, vậy anh có chơi hay nghỉ đây? Thanh Hà cần đôi đũa khoắng mấy miếng thịt bò vừa nói,

Thấy vậy anh đòi chuyển qua sự thật. Và câu hỏi về sự thật là: Bạn hãy kể một câu chuyện mà bạn thấy vui nhất trong tuần qua. Và câu chuyện là…

“Trong lớp học giờ công dân, thầy giáo đang giảng về công ơn của thầy cô. Thầy giáo hỏi cả lớp: – Các em hãy cho thầy biết một câu ca dao về người thầy. Lớp im lặng. Thầy giáo mớm ý: – Câu này có hai chữ “mày” và “nên” Lớp im lặng tập hai. Thầy giáo lại mớm ý – Câu này có cả hai chữ “không” và “đố” Lớp tiếp tục im lặng. Thầy giáo điên tiết: – Câu này có sau chữ, có cả hai chữ “thầy” và “làm”. Ðây là câu gì? Mãi một lúc cuối lớp có một cánh tay rụt rè giơ lên đó là bạn Quỳnh Thư. – Em cho biết đó là câu gì? – Thưa thầy đó là câu “Làm thầy mày không nên đố” Thầy giáo???.”

-Hahaha, Thư tốt lắm!! Thanh Hà nghe xong câu chuyện vỗ vai Quỳnh Thư đang ngồi một xó nhăn mặt bực bội.-Thôi quay tiếp đi đệ.

Theo lời cô Quốc quay chiếc đũa và điểm đến tiếp theo vào Quỳnh Thư.-Ôi my god!! cô bịt miệng giật mình.

-Thôi để cho lành tôi chọn sự thật.

Nghe nói đến sự thật Quốc mỉm cười:-Vậy nhóc xem trong hai người anh và tên “Dương đầu bò” này ai đẹp trai hơn.

-Này cậu gọi ai là Dương đầu bò vậy? Dương tức mình cốc vào đầu Quốc một cái rõ đau. Theo phong trào Thanh Hà với Thư cũng thêm dầu vào lửa. Sao Quốc lại gọi Dương là Dương đầu bò…Ngừng một lúc hai người nói tiếp- mà phải gọi là Dương chim lợn chứ!!

-Dương chim lợn!! Quốc bật thốt lên, sao cái tên này nghe quen vậy. Gãi đầu một lúc anh chợt nhớ tới tối hôm sinh nhật bà béo Như Hoa .Lúc Thư bị lũ côn đồ đánh, hình như có đứa nhắc tới thủ lĩnh Dương chim lợn thì phải. Quay gương mặt ra lườm Dương anh bóp cổ một cách không thương tiếc:-Nói! hôm đấy thực sự là như thế nào?

-Bạn ơi bình tĩnh, bóp cổ nghẹn chết mất! Nghe lời Dương nói Quốc cũng hạj canh tay cho anh giải thích. Chuyện là như thế này. Lũ côn đồ đó là mấy tay đệ của Dương trong sở cảnh sát. Chính anh đã bảo họ diễn vai kẻ xấu để anh và Thanh Hà diễn vai người hùng. Chả qua là anh sợ Quốc kinh nghiệm diễn non kém nên cho anh chút bất ngờ thôi mà.

-Bất ngờ cái con khỉ, cái thằng gì gì đó nó đấm tao méo cả mồm làm cho đêm ăn không ngon ngày ngủ không yên. Nói rồi Quốc lại định giơ tay đấm nhưng Dương đã rời khỏi chỗ và chạy ra sau chỗ hai chị em nhà kia. Thấy vậy anh cầm theo mấy quả táo bên cạnh ném.

-Ý, anh bạn bình tĩnh, Thanh Hà,Quỳnh Thư em nói gì giúp anh đi, kế hoạch này là của nhà viết kịch Thư, đạo diễn Thanh Hà mà, anh chỉ là người làm thuê đóng góp diễn viên và diễn xuất thôi mà.Vừa nói Dương vừa trốn tránh những thứ trên tay Quốc, không trốn có ngày vỡ đầu như chơi. Thế là một cuộc chuột đuổi mèo xung quanh cái bàn tròn khiến cho hai con người ngồi ở kia hoa cả mắt. Có vẻ như cuộc chiến diễn ra quá căng thẳng khiến ông chủ phải chạy ra xem tình hình kẻo hai người có làm vỡ thêm chiếc bát quý giá nào không. Rồi đọt nhiên Quốc cầm chiếc bát nhựa mà phi thẳng vào Dương. Với kinh nghiệm ba năm trong nghề và là một đai đen trong trường phái kalêt bẻ que không gãy, anh chỉ xoay nhẹ người một cái và….chiếc bát hạ cánh trên đỉnh đầu thầy V-H (Vương hói ai còn nhớ bức thư tình yêu vuợt tuổi tác của thầy không?)

-Oh may god!! Thầy V-…h. Cả lũ bịt miệng và sốc khi thấy V-H đang ở đây may là chỉ nói đến chữ V và hạ nhỏ volum chữ H không thì hậu quả khó lường.Hắc hắc

-Các em làm gì ở đây thế này! Thầy hạ chiếc bát xuống nhìn xung quanh, mà cũng may đây là bát nhựa chứ phải bát thủy tinh hay xứ là thầy đi tong làn da căng mịn sáng bóng phủ màu vàng đặc trưng của người Việt Nam trên đầu rồi, Liếc mắt một lượt nhìn ba đứa học sinh thầy tiếp lời với mục tiêu tiếp theo:-Cả cô Thanh Hà nữa sao cô lại để học trò uống bia rượu như thế hả? Mọi người đứng hết ra kia cho tôi! Thầy đúng là giáo viên nghiêm túc khiến ai cũng nể thầy, mới nghe tiếng nói bốn người kia liền cụp mắt giơ hai tay đầu hàng đi thẳng lối xếp theo thứ tự an pha bê ngoài cổng. Còn thầy V-H thì một mình đi đến chỗ chủ quán ở đằng sau, thầy thầm nghĩ chắc tụi này ăn quỵt tranh nhau chạy trốn để không trả tiền nên chủ quán cầm bát đũa ném bắt lại, nhưng thầy không ngờ rằng…..

Đứng ngoài cổng, ngứa chân ngứa tay, Quỳnh Thư nhún nhảy đá một hòn sỏi làm nó văng vào thân cây, nhìn thấy mấy con chim bị phá giác ngủ cô chợt nghĩ đến nguyên nhân của việc mình đứng đây làm bạn với con muỗi và trò chuyện cùng với ba người bạn điên.

-Thầy V-H hôm nay cứng ghê! Nghe tiếng Quỳnh Thư nói Thanh Hà phản bác lại.-Bộ mọi hôm thầy ẻo lả lắm hả?

-Nghe bức thư của thầy thì hiểu rồi? Quốc đắc chí cười khi nhớ lại bức thư tình yêu vượt qua tuổi tác của người thầy kính mến.

Khổ thân Hoàng Dương, anh nghe mọi chuyện chả hiểu cái mô tê gì, ấy thế mà anh cứ cười như đúng rồi làm mọi người nhìn như quái vật ngoài hành tinh.

-Này Hoàng Dương có ai hỏi đừng bảo là bạn tụi này nhá! Xấu hổ lắm!! Ba người còn lại lắc đầu nhìn Hoàng Dương rồi che mặt. Khổ cái tấm thân anh nghe chuyện đã không hiểu gì mà lại còn bị ghẻ lạnh. Thôi anh đi khóc đây. híc híc.

Trở về trong quán ăn, thầy V-H dương dương tự đắc nhìn chủ quán.

-Chủ quán, của tụi nhỏ bàn kia hết bao nhiêu?

-Dạ thưa bác hết bốn triệu hai trăm lẻ lăm ngàn, thôi em lấy tròn bốn triệu rưởi.

Nghe chủ quán nói người thầy vĩ đại cố mở to con mắt do tuổi già của mình:-Cái gì tận bốn-bốn-triệu rưởi sao? Ông lắp bắp hỏi lại, cái bọn nhỏ này chúng có biết tiền lương một tháng của ông mới có bốn triệu không mà chúng một bữa ăn tận bốn triệu năm trăm lẻ không ngàn như thế này. Vét hết tiền trong ví còn hai trệu rưởi, ông đặt lên bàn cho chủ quán với vẻ mặt cười tươi như hoa.

-Tôi trả góp.

Chọn tập
Bình luận