“Tất cả chúng ta, cho dù chúng ta có là các chiến binh hay không, đều có một phân vuông cơ hội thỉnh thoảng xuất hiện ngay trước mắt. Sự khác biệt giữa một người bình thường và một chiến binh là chiến binh nhận thức được điều này và luôn cảnh giác, thận trọng chờ đợi, để khi cái phân vuông cơ hội này xuất hiện, anh ta sẽ chớp lấy.”
– Carlos Castaneda
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn nhiều như vậy trong cuộc đời mình. Bàn tay phải của tôi run rẩy không sao kiểm soát nổi, và máu tràn khắp chiếc áo sơ mi trắng tinh của tôi. Đó là một sáng thứ Hai, và ý nghĩ duy nhất lấp đầy đầu tôi là đây không phải là một ngày đáng để tôi chết.
Khi tôi nằm bất động trong xe hơi của mình, tôi bị tác động bởi sự im ắng của hiện trường. Không một ai trong chiếc xe tải vừa va chạm với tôi rúm ró đến như vậy. Những người đứng xem xúm đông đỏ tại hiện trường trông đầy khiếp hãi. Và giao thông gần như tắc nghẽn hoàn toàn. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng lá sột soạt trên những tán cây dọc bên đường.
Hai người đứng ngoài chạy lại, bảo tôi rằng lực lượng hỗ trợ đang trên đường tới và tôi đừng có bất kỳ cử động gì. Một trong số họ nắm tay tôi và bắt đầu cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hãy giúp người đàn ông này. Xin hãy bảo vệ ông ấy.” Chỉ mấy phút sau, một đoàn xe cấp cứu, xe cứu hỏa, và xe tuần tra cảnh sát vây kín hiện trường tai nạn với những tiếng còi chói tai. Mọi thứ dường như chậm lại, và một cảm nhận bình yên rất lạ lướt qua tôi khi các nhân viên cứu hộ bắt đầu công việc của họ một cách bài bản, thể hiện rõ tác phong làm việc lúc khẩn trương. Tôi cảm thấy mình như một nhân chứng – như thể tôi đang đứng ở một vị trí rất cao phía trên để nhìn toàn bộ mọi việc diễn ra.
Việc tiếp theo tôi có thể nhớ được là mình tỉnh lại trong một phòng bệnh tỏa ra mùi chanh tươi và thuốc tẩy. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cái mùi ấy. Cơ thể tôi được quấn trong mấy lớp băng gạc, và cả hai chân tôi đều bị nẹp cứng. Cánh tay tôi đầy những vết bầm tím.
Người đón chào tôi là một y tá trẻ trung xinh đẹp. “Anh Valentine! Tôi thật không tin nổi anh tỉnh lại được! Để tôi đi gọi bác sĩ,” cô nói trong khi hấp tấp bấm hệ thống liên lạc nội bộ lắp ngay cạnh giường tôi.
Khi cô ấy kết thúc cuộc đàm thoại, tôi rền rĩ: “Hãy gọi tôi là Jack,” cố gắng tỏ ra bình thường trước những gì tôi biết là một tình thế rất nghiêm trọng. “Tôi đang ở đâu vậy nhỉ?”
“Anh đang ở Bệnh viện Đa khoa Lakeview, anh Jack ạ. Đây là phòng Chăm sóc Đặc biệt. Anh bị tai nạn vào tuần trước. Nói thật với anh, anh rất may mắn mới còn sống đấy.”
“Tôi hả?” Tôi bẽn lẽn hỏi.
“Ừm,” cô y tá đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng trong khi mắt nhìn lên những bảng theo dõi ở cuối giường tôi. “Anh bị hôn mê sau khi bị một chiếc xe tải không mui đâm phải. Nhân viên cứu hộ đưa anh tới đây không tin rằng anh sống được sau vụ va chạm. Nhưng mà thôi, việc duy nhất anh cần quan tâm lúc này là điều trị khỏi những vết thương kinh khủng và đôi chân bị gãy của mình. Anh sẽ ổn thôi – tôi nói rồi, anh đúng là một người cực kỳ may mắn.”
May mắn không phải là từ tôi gắn cho mình nhưng trong tình huống này, tôi có thể hiểu ý cô ấy. Tôi đã rất có phước mới còn sống được.
“Tại sao tôi chỉ có một mình trong phòng này?” Tôi thắc mắc khi nhìn xung quanh. “Tôi đâu có bận tâm nếu có thêm ai đó cùng phòng.”
“Anh chỉ vừa mới tỉnh lại được vài phút, Jack. Hãy nghỉ ngơi và dành chút thời gian hít thở đi. Nhớ nằm yên. Bác sĩ của anh sẽ tới đây ngay thôi – ông ấy cực kỳ lo lắng cho anh.”
***
Trong khi ngày hôm đó trôi dần và cả đoàn bác sĩ, y tá xuất hiện, kiểm tra rồi động viên tôi, tôi bắt đầu hiểu được đầy đủ mức độ nghiêm trọng trong vụ tai nạn của mình. Người lái chiếc xe tải đã chết ngay tức thì, và bác sĩ của tôi thẳng thắn thông báo cho tôi biết rằng ông ấy đã nghĩ tôi chẳng bao giờ phục hồi ý thức được nữa. “Tôi chưa bao giờ thấy một trường hợp nào như thế này cả,” ông ấy nói rất thật lòng.
Nhưng ngay lập tức tôi nghĩ trong đầu rằng chuyện này xảy ra vì có lý do. Mọi thứ xảy ra đều có lý do, và trong đời chẳng có gì là ngẫu nhiên cả – tôi biết bạn đã từng nghe nói đến điều này trước đó. Nhưng cá nhân tôi đi đến chỗ hiểu rằng cái vũ trụ kỳ diệu này của chúng ta không chỉ thông minh đến kỳ lạ trong cơ chế hoạt động của nó mà còn là một nơi rất thân thiện. Thế giới này muốn chúng ta có cuộc sống tuyệt vời hơn. Nó muốn chúng ta hạnh phúc. Và nó muốn chúng ta chiến thắng.
Một giọng nói thầm lặng trong nội tâm (lần đầu tiên xuất hiện trong phòng bệnh đó nhưng sẽ tiếp tục an ủi tôi trong những thời khắc khó khăn và dễ tổn thương nhất của tôi) cho tôi biết rằng có gì đó lớn lao sắp xảy ra và rằng những gì tôi trải qua trong những ngày và tuần tới sẽ không chỉ thay đổi cuộc đời tôi mà còn ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều người khác nữa. Nó bảo tôi rằng những điều tốt đẹp nhất của tôi sắp xuất hiện.
Tôi đoán rằng nhiều người trong chúng ta không nghe thấy giọng nói nội tâm thầm lặng nhưng rất uyên bác này. Sâu thẳm trong trái tim mỗi chúng ta có một nơi biết hết mọi câu trả lời cho những câu hỏi lớn nhất của chúng ta. Mỗi chúng ta đều biết chân lý của mình và những gì cần phải làm để tạo ra cuộc sống phi thường cho chính mình. Hầu hết chúng ta đều để mất mối liên hệ với cái nguồn trí tuệ thuần túy tự nhiên này bởi vì có quá nhiều thứ ồn ào huyên náo chiếm ngự mỗi ngày của chúng ta. Nhưng tôi phát hiện thấy rằng khi tôi có được thời gian im lặng, tĩnh tại và một mình, tiếng nói của chân lý bắt đầu cất lên. Và tôi càng tin vào sự chỉ dẫn của nó, cuộc đời tôi càng trở nên phong phú.
Đêm hôm đó, khoảng 9 giờ 30 phút, có một hộ lý đẩy chiếc xe lăn của một bệnh nhân khác vào phòng tôi. Tôi rất vui vì có thêm bạn và lập tức ngóc đầu lên để nhìn người bạn mới. Đó là một ông già, có lẽ khoảng 75 tuổi. Ông có mái tóc bạc trắng rất dày vuốt ngược ra sau rất kiểu cách. Trên mặt ông có những đốm nâu có lẽ là kết quả của nhiều năm dãi dầu nắng gió. Từ vẻ ngoài yếu nhược và hơi thở nặng nhọc của ông, tôi đoán rằng ông ốm rất nặng. Tôi cũng nhận thấy ông đang bị đau gì đó – ông luôn nhắm mắt và khẽ rên khi anh hộ lý chuyển ông lên giường.
Sau khoảng 10 phút, vị khách từ từ mở mắt. Tôi như bị mê hoặc: đôi mắt ông xanh biếc, toát lên vẻ tinh anh và sáng quắc khiến sống lưng tôi nổi gai ốc. Tôi lập tức cảm thấy người đàn ông trước mặt mình có chiều sâu tri thức rất hiếm hoi trong cái thế giới đầy rẫy khó khăn và hối hả này. Tôi cảm thấy mình đang diện kiến một bậc sư phụ.
“Chào anh,” ông khẽ lên tiếng với phong thái rất quý phái. “Có vẻ như chúng ta sẽ ở đây cùng nhau một thời gian.”
“Vâng – đây không phải là nơi hay ho nhất để có một tối thứ Sáu, phải không bác?” Tôi trả lời với một nụ cười niềm nở. “Cháu tên là Jack,” tôi nói, giơ cao tay lên làm động tác chào. “Jack Valentine. Tuần trước, cháu bị tai nạn xe hơi và kết quả là cháu sẽ phải nằm trên chiếc giường này một thời gian, cả ngày nay cháu thấy rất cô đơn, cho nên cháu rất vui được gặp bác.”
“Tôi cũng vui được gặp anh, Jack. Tôi là Cal. Tôi đã ở bệnh viện này, qua đủ các khoa, bảy tháng nay rồi. Tôi đã được khám, điều trị, và theo dõi còn nhiều hơn cả mức tôi có thể hình dung được. Tôi sợ cái cách tiến hành mọi việc cho tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ được ra khỏi đây,” ông nói khẽ, đôi mắt ngước lên trần nhà. Ông ngừng lại một lúc.
“Tôi vào đây vì đau dạ dày, chứng bệnh tôi nghĩ là do tôi ăn phải gì đó. Sáu ngày sau, người ta đưa tôi đi hóa trị.”
“Ung thư ạ?” Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra nhạy cảm hết mức.
“Vâng. Lúc bác sĩ phát hiện ra bệnh, họ thấy rằng nó đã lan khắp cơ thể tôi rồi. Chạy cả vào phổi, vào ruột, và giờ thậm chí lên cả đầu,” ông nói trong khi run rẩy đưa tay phải vuốt qua mái tóc của mình. “Nhưng dù sao,” ông tiếp tục với vẻ trầm ngâm, “tôi cũng đã sống một cuộc đời khá ra trò so với hầu hết mọi người. Tôi lớn lên trong nghèo khó, chỉ có mẹ nuôi nấng. Bà quả là một phụ nữ cao quý.”
“Mẹ cháu cũng vậy,” tôi xen vào.
“Ngày nào tôi cũng nghĩ đến mẹ tôi,” ông Cal đáp. “Bà rất nhạy cảm, nhiệt thành, và mạnh mẽ như thép mới đúc vậy. Bà tin tưởng tôi hơn bất kỳ ai khác tôi từng gặp và khuyến khích tôi đặt ra những mục tiêu lớn lao, mơ những giấc mơ vĩ đại. Tình yêu của bà dành cho tôi đúng là vô điều kiện – và đó là thứ tình yêu đích thực duy nhất, Jack ạ. Nó làm cho tôi nhớ đến những gì Victor Hugo từng viết: ‘Hạnh phúc tối thượng của cuộc đời là có niềm tin rằng chúng ta được thương yêu.’ Và chàng trai ạ, tôi thực sự cảm thấy được người phụ nữ phi thường đó yêu thương. Anh không phiền nếu tôi chia sẻ với anh câu chuyện của tôi chứ?”
“Không sao ạ,” tôi đáp. “Nói thật là cháu đang rất tò mò.”
“Hay lắm. Chậc, tuổi thơ tôi rất đơn giản nhưng vui. Mùa hè thì tắm truồng trong mấy cái vũng còn mùa đông thì ngồi trước lò sưởi cháy phừng phừng để kể chuyện và đọc sách. Mẹ tôi dạy tôi biết yêu sách.”
“Cháu cũng rất mê sách,” tôi lên tiếng. “Cháu thật sự không thích trường lớp lắm, nhưng cháu rất mê sách.”
“Tôi cũng y như vậy. Đúng như nhà tư tưởng vĩ đại Judah ibn Tibbon nhận xét một cách rất sáng suốt: ‘Hãy biến sách thành bạn đồng hành. Hãy biến giá sách thành những sân chơi và khu vườn thú vị.’”
“Thật là những lời tuyệt vời, bác Cal ạ.”
Ông tiếp tục. “Trường học khiến tôi phát chán, nhưng tôi lại tìm thấy hứng khởi từ sách. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên mẹ tôi nói rằng một ý tưởng đọc được trong một cuốn sách có khả năng thay đổi cuộc đời tôi. Sự thật là, bà dạy như vậy, chúng ta không biết cuốn sách nào có chứa ý tưởng sẽ dẫn chúng ta tới chỗ thức tỉnh! Nhiệm vụ của tôi, bà thường nói với tôi bằng tình yêu thấy rõ, là không ngừng tìm kiếm cuốn sách đó; một khi tôi tìm ra nó, tôi sẽ phải có can đảm hành động theo ý tưởng đó để đem lại kết quả cho cuộc đời tôi. Cậu Jack, vì cậu cũng thích đọc, nên tôi sẽ chia sẻ với cậu một câu trích dẫn khác về sức mạnh của việc đọc sách.”
“Tất nhiên là được ạ!”
‘“Mua nhiều sách hơn mức ta có thể đọc không gì khác hơn là tâm hồn đang tiến đến vô cùng, và niềm đam mê này là điều duy nhất nâng chúng ta vượt lên trên bầy thú sẽ bị diệt vong.’ Câu đó là của A. Edward Newton[1]: “Đó là tác giả chúng ta đã được học ở bậc trung học, Cal nói trong lúc ông trở mình trên giường.
***
“Thế rồi, khi lớn thêm một chút, tôi tới một học viện quân sự để được rèn luyện và giáo dục thêm. Mẹ không bao giờ muốn tôi xa nhà, nhưng tôi nhận được học bổng và đó thực sự là tấm vé giúp tôi thoát khỏi cảnh đói nghèo. Sau đó, tôi vào đại học, và ở đó, ngay ngày đầu tiên ở trường, tôi đã phải lòng một cô gái 18 tuổi có mái tóc vàng và nước da trắng trẻo. Tôi gặp nàng trong lớp lịch sử, và đó thực sự là tình yêu sét đánh. Tôi chỉ biết chúng tôi sinh ra để dành cho nhau. Lạy Chúa, tôi yêu Grace – nàng thật trong trắng và tốt bụng. Tôi không thể hình dung ra còn người nào tuyệt vời hơn để cùng tôi đi hết cuộc đời này.”
“Mẹ cháu cũng tên là Grace,” tôi nhớ lại.
“Cái tên rất đẹp, có phải không, Jack?”
“Vâng.”
“Sau khi Grace và tôi kết hôn, chúng tôi có một đứa con, đó là một thằng bé. Tôi rất yêu thằng nhỏ. Đó là một thời kỳ rất đặc biệt cho chúng tôi. Chúng tôi có niềm vui, tiếng cười, tình yêu – những thứ tuyệt vời nhất của cuộc sống. Thời gian đó, tôi cũng quyết định thử kinh doanh, bắt đầu với một công ty cung cấp gỗ cho nhiều nhà thầu lớn. Lúc đó đúng thời điểm kinh tế phát đạt và bùng nổ xây dựng. Suốt nhiều năm, tôi kiếm ra cả tấn tiền – hàng triệu đôla, thật thế – và cuộc sống mà Grace, con trai chúng tôi, và tôi bắt đầu có quả là như rút ra từ một câu chuyện. Như mơ, tôi phải nói vậy,” Cal nói, lắc lắc đầu như thể chính ông cũng không tin nổi.
“Nhưng, khi tôi kiếm được tiền thì tôi lại bị công việc cuốn đi nhiều hơn. Tôi ngày càng sao nhãng và ít quan tâm tới gia đình mình. Người ta vẫn nói rằng khi chúng ta đi qua cuộc sống, chúng ta phải tung hứng vô số những trái bóng khác nhau. Một số trái bóng, ví như trái bóng sự nghiệp chẳng hạn, làm bằng cao su. Nếu chúng ta thả chúng xuống, chúng có khả năng nảy bật trở lại. Nhưng một số trái bóng lại làm bằng thủy tinh – gia đình chính là như vậy. Nếu chúng ta buông trái bóng đó, nó không quay lại. Đó chính là sai lầm tôi mắc phải. Tiền khiến mọi thứ trở nên phức tạp và khiến tôi lạc lối. Tôi đánh mất khả năng nhìn nhận những giá trị sâu và những ưu tiên đích thực nhất của mình. Tôi càng ngày càng xa rời gia đình mình hơn là xích lại gần họ. Người giàu nhất trên thế giới, tôi phát hiện ra như vậy, không phải là người có nhiều nhất mà là người cần ít nhất. Tôi đã mất cả một thời gian dài để rút ra bài học đó. Và chàng trai ạ, tôi đã phải trả một cái giá rất đắt cho nó.”
Tôi lắng nghe chăm chú và bị cuốn hút theo câu chuyện của người đàn ông đang chia sẻ với tôi những trải nghiệm cuộc đời mình rất thẳng thắn. Tôi cũng lớn lên mà không có cha, cho nên tôi rất thích nghe quan điểm của Cal về tầm quan trọng của một cuộc sống gia đình vững chắc. Tôi mong mỏi có một mối liên hệ với người cha mà tôi chưa bao giờ biết và luôn cảm thấy rằng cuộc đời mình thiếu đi một mảng rất lớn vì tình trạng không hoàn chỉnh này. Tôi cũng cảm thấy thoáng chút buồn do thực tế là mặc dù tôi là một thanh niên khá trẻ, nhưng tôi vẫn chưa gặp được một người phụ nữ tôi cảm thấy có thể chia sẻ cuộc đời mình và bắt đầu xây dựng một gia đình. Đó là một khao khát mà tôi chưa hề nhận ra trước đó.
“Nhưng dù sao,” Cal tiếp tục, sự nhiệt thành của ông tuôn trào: “thời kỳ khó khăn cũng đến với công việc của chúng tôi, lúc nào chẳng vậy, và tôi trắng tay. Tôi không nói mình mất một số tiền và một số tài sản đâu nhé, Jack. Tôi nói với cậu rằng chúng tôi mất sạch chỉ trong vài tuần. Grace rất sốc và không nguôi lo lắng về tình cảnh khó khăn của chúng tôi. Nhưng chúng tôi là những con người mạnh mẽ, và chúng tôi đã cùng nhau tìm cách xây dựng lại.”
“Quy mô kinh doanh thu hẹp lại rất nhiều, Grace và tôi cũng sống lối sống giản dị hơn. Đây cũng là thời điểm cho chúng tôi nhìn lại mọi thứ đã xảy ra. Thất bại thường giúp chúng ta thức tỉnh và trở lại với bản ngã đích thực của mình. Do đó, ngay cả khi chúng tôi không hề thoải mái về kinh tế và mối quan hệ của chúng tôi vẫn đối mặt với những thách thức thì tôi cũng vẫn trưởng thành thêm rất nhiều với tư cách một con người. Trên thực tế, tình cảnh bi đát lúc đó đã giúp tôi bắt đầu đi trên con đường tự khám phá và trưởng thành của bản thân mà tôi vẫn đang đi ngày hôm nay. Nó làm thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn.”
“Thế chuyện gì xảy ra tiếp theo, bác Cal?” tôi hỏi với vẻ quan tâm rất thành thật, không hề để tâm rằng trời đã rất khuya và đèn đóm trong bệnh viện đều đã tắt cả.
“Tôi trở thành một triết gia,” một câu trả lời rất thẳng thắn vang lên.
“Một triết gia ạ? Thế còn công việc của bác? Rồi còn bác Grace và con trai các bác nữa?”
“Triết học đơn giản có nghĩa là ‘tình yêu tri thức.’ Những gì tôi đang nói với cậu, cậu Jack, là tôi thấy yêu tri thức chẳng khác gì tôi yêu chính cuộc sống này. Tôi dành cả ngày trời trăn trở về ý nghĩa của cuộc sống và suy ngẫm về những vấn đề sâu xa của nó. Những điều mà trước đây đã ngốn khá nhiều thời gian của tôi bắt đầu tỏ ra không mấy quan trọng. Buồn thay, khoảng cách giữa Grace và tôi ngày càng xa và cuối cùng chúng tôi ly thân. Một số người tin rằng các mối quan hệ đến với chúng ta như những nhiệm vụ. Một số mối quan hệ kéo dài vài tuần, một số dài cả đời – nhưng tất cả chúng đều xuất hiện để dạy cho chúng ta những bài học lớn có ý nghĩa thúc đẩy sự trưởng thành của chúng ta với tư cách là những con người. Tất cả những gì tôi biết là tôi học được nhiều từ quãng thời gian chúng tôi có với nhau. Nhưng thật không may, nàng mang theo con trai đi cùng, và tôi không bao giờ còn được gặp lại hai người nữa. Điều đó khiến tôi suy sụp,” ông Cal kể, giọng run lên. “Một phần trong tôi chết khi chuyện đó xảy ra. Tôi vẫn không sao tha thứ được cho bản thân về những gì tôi đã làm khiến cho cuộc sống gia đình tan vỡ. Và lạy Chúa, tôi nhớ con trai biết chừng nào.”
“Lần cuối tôi nghe tin, Grace chuyển đến vùng khác và cố gắng nuôi nấng con trai chúng tôi bằng những nguồn lực eo hẹp mà nàng có. Tôi cố gắng giữ liên hệ với nàng và giúp nàng bớt khó khăn, nhưng tôi biết trái tim nàng đã vỡ nát, và vốn rất kiêu hãnh, nàng chẳng muốn liên can gì tới tôi. Đây thực sự là sai lầm lớn nhất của đời tôi, để mất gia đình mình. Vợ và con trai tôi đem lại cho tôi những khoảnh khắc vô cùng hạnh phúc, những điều tôi đã không nhìn thấy cho tới khi đã quá muộn. Nhưng những sai lầm lớn nhất của chúng ta cũng đem lại những bài học lớn nhất. Giờ tôi đã khôn hơn. Tôi đoán ra được mánh lới thực sự trong cuộc sống là đưa ra những tiên đoán từ những nhận thức muộn màng trước đó để nhìn thấu được bản chất bên trong.”
“Cách nói hay lắm, bác Cal ạ. Những gì cháu hiểu từ những điều bác nói là trong cuộc đời, rất cần để quá khứ của chúng ta phục vụ cho chúng ta. Có phải thế không ạ?”
“Rất đúng. Chính xác như vậy. Chẳng có gì sai khi phạm sai lầm cả – đó chính là cách con người trưởng thành. Chúng ta sinh ra để phạm sai lầm, vì sai lầm mang lại sự trưởng thành. Chúng ta chỉ không nên lặp lại cùng một sai lầm. Hãy biến một vết thương thành tri thức, hoặc, như cậu nói, hãy để quá khứ phục vụ chúng ta.”
“Mà thôi, sau khi Grace và con trai chúng tôi ra đi, đến lượt mình, tôi càng đi sâu hơn vào bản thân, khép mình lại trước thế giới suốt nhiều năm, và tích cực tự đánh giá và chất vấn bản thân. Niềm đam mê của tôi là theo đuổi việc khám phá xem tôi là ai với tư cách một con người và tại sao cuộc sống của tôi lại diễn ra như vậy. Trong một thế giới nơi hầu hết mọi người sống ở phía bên ngoài thì tôi lại sống ở bên trong. Trong một thế giới nơi mọi người trốn tránh những nỗi sợ hãi của họ thì tôi lại lao về phía chúng. Và những gì tôi nhìn thấy ngay trong những phần sâu thẳm nhất của mình thật phi thường.”
“Bác có thể chia sẻ những điều bác nhìn thấy ở bản thân không ạ?” Tôi háo hức hỏi, bám sát lấy từng lời của ông Cal.
“Tôi sẽ để cậu tìm thấy điều đó cho chính cậu, con trai ạ,” ông đáp lời, càng khiến cho tâm trạng tò mò mãnh liệt của tôi thêm sôi sục. “Con biết không, tất cả chúng ta đều phải thực hiện công việc nội tại của chính mình. Đó là trách nhiệm cao nhất của chúng ta. Mục đích trung tâm của cuộc đời là đánh giá bản thân và hiểu được cái tôi đích thực – cái bản ngã thật sự – cùng tổng thể con người mình. Biết được thêm nhiều về bản thân để có thể làm được hơn nữa cho thế giới chính là hành trình tối thượng. Thành công thật sự trong cuộc đời là một công việc nội tại, con biết không?”
“Cháu hoàn toàn hiểu ạ.”
“Những gì tôi khám phá được là những kho báu quý giá nhất một con người sẽ tìm ra chính là những kho báu ẩn sâu trong trái tim họ. Những món quà tuyệt vời nhất của cuộc đời là những món quà nội tâm chỉ được hé lộ cho những người có can đảm nhìn xa hơn bề ngoài cuộc sống của mình.”
Tôi mất một lúc để suy nghĩ về những gì ông nói. “Thật đáng tiếc, bác Cal ạ, cháu chưa bao giờ là người phát triển bản thân cả. Cháu làm việc cho một công ty quảng cáo, cho nên cháu suốt ngày ở trong thế giới của doanh nghiệp. Tất cả đều nhằm kiếm tiền và trông sao cho ổn. Cháu không tự hào lắm với cái cách thế giới của cháu vận hành, nhưng cháu học được cách chơi trò chơi này. Và cháu chơi khá tốt. Cháu có một chiếc xe hơi cáu cạnh, hay ít nhất là cháu đã từng có một cái. Cháu có một căn hộ ấm cúng và những người bạn chơi được. Nhưng cuối mỗi ngày, cháu vẫn không cảm thấy hạnh phúc, vẫn còn thiếu cái gì đó. Cháu thật sự hiểu những gì bác đang nói về chuyện thành công là một công việc nội tâm. Nếu cháu cảm thấy ổn với bản thân mình, cháu biết cháu sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều về cuộc sống của mình. Do đó, cháu có thể bắt đầu ‘công việc bên trong’ như lời bác nói từ đâu đây?”
“Con có thể bắt đầu bằng việc kết nối với cái chết của mình, Jack ạ. Nghĩ về cái chết là một sự khẳng định cuộc sống rất mạnh mẽ, con hiểu không?”
“Thật sao?”
“Chắc chắn như vậy. Chỉ khi chúng ta kết nối thật sâu sắc và tình cảm với thực tế rằng cuộc sống của chúng ta rất ngắn ngủi và thời gian của chúng ta rất hạn chế thì chúng ta mới có thể sống trọn vẹn, và làm cho mọi thời khắc của chúng ta đều là những khoảnh khắc đáng giá. Nếu con chỉ còn sống được một năm, ta cá rằng con sẽ sống rất khác so với lúc này. Con sẽ quyết tâm sống mà không phải hối tiếc; con sẽ tận dụng mọi cơ hội; con sẽ mạo hiểm mở rộng trái tim mình để yêu thương; và con sẽ sống với tất cả đam mê, tận hưởng, và tập trung vào những gì đáng giá.”
“Tập trung vào những gì đáng giá, ý bác là sao ạ?” Tôi hỏi.
Ông Cal từ từ ngồi dậy và với lấy cây bút chì nằm trên chiếc bàn bên cạnh.
“Hãy sống như cái bút chì này và con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp,” ông nói bằng một giọng rất tự tin. “Quá nhiều người trong chúng ta sống như cây bút chì chưa gọt. Chúng ta cần mài sắc trọng tâm của mình và sống hết mình – giống như một chiếc bút chì đã được gọt sắc nhọn. Đây là cách con thiết kế và sau đó tạo dựng trải nghiệm cuộc sống phi thường cho bản thân. Nhà văn Michel Eyquem de Montaigne[2] nói thế này: ‘Kiệt tác vĩ đại và rực rỡ của loài người là sống hết mình. Tất cả những điều khác đều chỉ là đạo cụ và những thứ thêm thắt không đáng kể mà thôi.’ Con thấy đấy, Jack, hầu hết chúng ta sống như thể chúng ta có toàn bộ thời gian trên cõi đời này. Tự chúng ta phủ nhận những đam mê của mình và chúng ta trì hoãn những giấc mơ của chúng ta. Nhưng cuộc sống thật sự là một món quà dễ vỡ, và nó cần chúng ta sống ngay từ lúc này. cả hai chúng ta đều không biết chúng ta còn được bao nhiêu cái ngày mai. Xin hãy tin ta về điểm này.”
***
“Cháu sẽ làm như vậy,” tôi nói rất chân thành và cảm thấy những bài học mình nhận được từ người bạn mới này là rất quan trọng.
“Hãy tập trung vào những gì thật sự có ý nghĩa với cuộc đời con. Giờ ta đã già dặn và khôn ngoan hơn, ta phát hiện ra rằng những gì ta từng tin tưởng là lớn lao trên thực tế lại là những chuyện rất nhỏ nhoi. Và tất cả những điều mà trước đây ta tin là nhỏ nhoi, những điều không đáng kể hóa ra lại là những thứ lớn lao – những thứ mà thực tế lại có ý nghĩa nhất.”
“Nhưng làm thế nào cháu có thể kết nối được với cái chết của cháu?”
“Hãy tự hỏi mình những Câu hỏi Cuối cùng,” câu trả lời rất rõ ràng.
“Những Câu hỏi Cuối cùng ư? Cháu chưa nghe đến, bác Cal ạ. Bác đang nói đến chuyện gì vậy?” Tôi ngồi dậy trên giường, hoàn toàn sững sờ trước những gì tôi nghe thấy từ người đàn ông kỳ lạ và có phần bí ẩn này.
“Khi con nằm trên chiếc giường chờ chết và thở những hơi cuối cùng, sẽ chỉ có ba câu hỏi hiện ra trong tâm trí con. Đây là những gì ta gọi là những Câu hỏi Cuối cùng của một con người. Và vì chúng sẽ là những điều quan trọng nhất vào cuối đời con nên tại sao lại không mạnh dạn biến chúng thành những điều quan trọng nhất của con ngay ngày hôm nay?”
“Những câu hỏi đó là gì ạ?” Tôi hỏi, cảm thấy những gì tôi sắp nghe có thể thay đổi cuộc đời mình.
“Chúng rất đơn giản: ‘Ta đã sống một cách khôn ngoan chưa?’ ‘Ta đã yêu thương chưa?’ và ‘Ta đã công hiến thật nhiều chưa?’”
“Bác có thể giải thích từng câu được không?” Tôi háo hức hỏi. “Cháu biết đã muộn rồi, nhưng thông tin này thật sự có thể thay đổi mọi thứ với cháu.”
“Jack, mặc dù ta cần ngủ một chút nhưng ta đánh giá cao sự nhiệt thành của con. Rõ ràng trong đầu ta thấy rằng con và ta có lý do để gặp gỡ nhau. Đó chính là cách thức thế giới này vận hành. Mọi người sẽ đến với con vào đúng thời điểm con cần học hỏi bài học mà họ xuất hiện để dạy con nhất.”
“Cháu tin điều đó.”
“Thế giới của chúng ta là một nơi rất khôn ngoan, và cuộc đời của chúng ta mở ra theo một loạt những quy luật tự nhiên mà không có gì có thể tuyệt vời hơn thế. Con người chúng ta nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta bị chi phối bởi những sự kiện ngẫu nhiên và rằng những người đến và đi đều thuần túy do tình cờ. So với chân lý thì không còn gì khác nữa. Trong thế giới chúng ta không hề có sự hỗn loạn, chỉ có trật tự. Không hề có sự trùng hợp – không hề. Cuộc sống của chúng ta không phải do vận may hay bất hạnh, mà do một quá trình rất thông minh được vạch ra nhằm giúp chúng ta phát triển thành cái bản ngã tốt đẹp nhất.”
“Làm sao bác biết được điều này?”
“Ta chỉ mới biết thôi. Và con cũng sẽ như vậy,” ông Cal quả quyết nói.
“Tuyệt vời,” tôi đáp và chìm trong suy ngẫm.
“Con được sinh ra để dành những món quà tặng của con cho thế giới. Nhưng cách thức là trước khi con có thể tỏa sáng như một con người – ý ta là thực sự tỏa sáng – thì con phải thực hiện cái công việc nội tâm mà ta đã nói lúc trước. Con phải tìm cách hiểu bản thân; con phải nhìn vào những niềm tin hạn hẹp của mình và tái tạo lại chúng. Và con phải phân tích được những giả thiết sai lầm mà con có về việc con có thể là gì, có gì, và làm gì với tư cách một con người để rồi sau đó chỉnh sửa lại chúng. Còn cần nhận thức được những cách phản ứng và hành động của mình trong những kịch bản khác nhau của cuộc đời và tái tạo lại chúng. Và con phải giải quyết những nỗi sợ hãi của mình và vượt qua chúng. Khi đó con có thể mở rộng trái tim mình và quan tâm nhiều tới hạnh phúc của người khác hơn là hạnh phúc của chính con. Và một khi con làm được như vậy, thật ngược đời là con sẽ trở nên hạnh phúc.”
“Như vậy tất cả được sắp xếp theo một cách rất có phương pháp,” tôi nói, tổng kết lại kiến thức mình vừa được tiếp cận. “Thế giới có trật tự và quy luật riêng. Cháu đoán điều đầu tiên cháu phải làm là hiểu những quy luật tự nhiên chi phối thế giới phải không ạ?”
“Phải, con trai ạ,” ông Cal đáp, hài lòng thấy rõ trước sự cởi mở của tôi đối với triết lý của ông về cuộc sống. “Một khi con để mình tuân thủ theo những quy luật ấy, con sẽ tiếp cận được sức mạnh đích thực của con. Con sẽ trở thành một lực lượng của tự nhiên, và cuộc sống của con sẽ chuyển từ vị thế một cuộc đấu tranh thành một cuộc sống dễ dàng và suôn sẻ. Con sẽ trở thành những gì con từng mơ ước. Rất tự nhiên, con sẽ đưa vào cuộc đời mình tất cả những gì trái tim con khao khát mà không hề tốn công sức. Cuộc sống của con sẽ bắt đầu hoạt động, giống như có phép màu dẫn dắt.”
Tôi lĩnh hội những gì ông nói một lúc rồi mới lên tiếng: “Cháu băn khoăn không biết chính xác cháu nên bắt đầu từ đâu. Cháu xin thú nhận rằng đây là một giai đoạn đấu tranh đích thực đối với cháu. Cháu thật sự không còn biết mình là ai nữa, và cháu rất nôn nóng muốn làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Gần đây, cháu vừa chia tay bạn gái. Cháu không thể tiếp tục công việc của mình. Cháu chưa bao giờ có nhiều tiền vào cuối tháng, mặc dù cháu có mức lương khá ổn. Và dường như sâu thẳm bên trong cháu luôn có khát khao muốn sống một cuộc sống hoàn toàn khác.”
“Hãy tin vào khát khao đó, con trai ạ.”
“Sao cơ ạ?” tôi hỏi, không dám chắc rằng tôi đã nghe đúng những lời ông nói.
“Hãy tin vào khát khao đó,” ông Cal nhắc lại. “Ta đã học được từ những người thầy của mình rằng chỉ khi chúng ta đi sâu vào những cảm xúc và mong muốn mà hầu hết chúng ta tìm cách lảng tránh thì chúng ta mới tìm ra những câu trả lời lớn nhất cho mình. Những cảm xúc của chúng ta cho chúng ta sự sáng suốt lớn lao và truyền tải kiến thức trong tri giác tiềm thức của chúng ta. Và tri giác tiềm thức của chúng ta chính là mắt xích gắn kết chúng ta với tri thức của vũ trụ. Suy nghĩ có ý thức của chúng ta rất hạn chế, nhưng suy nghĩ tiềm thức của chúng ta thì vô cùng vô tận.”
“Con biết không, hầu hết chúng ta phủ nhận những cảm xúc của mình. Xã hội dạy chúng ta làm việc đó. Từ khi còn rất trẻ, chúng ta đã chia tay với cách cảm nhận của chính mình. Người ta bảo chúng ta đừng khóc lóc, đừng cười quá to, và cảm thấy buồn hay thậm chí có tâm trạng giận dữ là việc rất sai lầm. Nhưng những cảm xúc của chúng ta không hề đúng hay sai – chúng chỉ đơn giản là những cảm giác, và là một phần quan trọng trong trải nghiệm của con người. Phủ nhận chúng chính là cách con đang giết chết một phần con người mình. Và nếu cứ tiếp tục như vậy con sẽ đánh mất mối liên hệ với bản ngã đích thực của mình. Con sẽ bắt đầu sống hoàn toàn bằng lí trí, và con sẽ ngừng cảm nhận.”
Ông Cal ngừng lại một lúc và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Ta sẵn sàng đánh cược, Jack, rằng tất cả những việc con đang làm, suốt cả ngày, là nghĩ, nghĩ và nghĩ. Tâm trí của con là một cỗ máy chạy không ngừng, và con không hề có sự bình yên bên trong. Con vừa ngừng sống trong khoảnh khắc hiện tại và cảm nhận những gì sống động thật sự – con quá bận rộn sống trong quá khứ hoặc tương lai. Con có biết rằng tâm trí hiếm khi sống trong hiện tại không? Nó luôn lo lắng về quá khứ hoặc nghĩ đến tương lai. Nhưng những chuyện đó lại không có thật. Tất cả những gì có thật là khoảnh khắc ngay trước mắt con. Đừng bỏ lỡ khoảnh khắc đó, bởi vì đó chính là nơi chốn cuộc sống của con.”
“Quá đúng,” tôi nhận xét, kèm một tiếng thở dài. Những lời của người đàn ông này phản ánh đúng sự thật – tôi cảm thấy điều đó trong cơ thể mình. “Tất cả những điều này đang bắt đầu trở nên vô cùng có ý nghĩa,” tôi nói. “Cháu ước gì có thêm nhiều người được nghe những lời uyên bác mà bác đang chia sẻ với cháu và mở mắt cho họ. Thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp hơn hẳn.”
“Họ sẽ hiểu điều đó khi họ sẵn sàng. Ngạn ngữ xưa nói ‘Khi trò sẵn sàng, thầy sẽ xuất hiện.’ Chúng ta đều biết rằng mình không thể đẩy cho sông trôi được.”
“Cháu đoán thế giới ngày nay còn quá nhiều điều hoài nghi.” Tôi trả lời. “Chúng ta không tin vào những giấc mơ mà chúng ta có như lúc còn bé nữa. Chúng ta không tin mình có sức mạnh tạo ra cuộc sống mà chúng ta muốn. Chúng ta không nghĩ rằng chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt thật sự bằng những điều chúng ta làm.”
Ông Cal gật đầu. “Và đó chính là lý do tại sao rất nhiều người trong chúng ta bị mắc kẹt. Chúng ta có sức mạnh phi thường ngay trong chính mình; chúng ta chỉ để mất sự kết nối của chính mình với sức mạnh ấy. Một phần lý do cho chuyện này là tâm lý sợ sệt. Những cơ hội có sẵn cho chúng ta trong đời mình thực sự rất lớn. Những điều kỳ diệu mà chúng ta có tiềm năng tạo ra trong cuộc đời mình, một khi chúng ta hòa hợp được với sức mạnh của tự nhiên, là rất lớn – thật sự như vậy. Nhưng tiềm năng này cũng mang theo nó những trách nhiệm nhất định… và điều này khiến chúng ta sợ sệt. Cho nên chúng ta không tin vào chính mình. Chúng ta phủ nhận sức mạnh của mình và dựng lên những trở ngại cho việc đạt được cuộc sống phi thường mà chúng ta mong muốn có được.”
“Chẳng khác gì chúng ta tự hủy hoại chính mình. Chúng ta trốn chạy những điều mà chúng ta mong muốn nhất.”
“Chính xác đó là những gì chúng ta đang làm. Chúng ta giả vờ rằng chúng ta không bận tâm, và chúng ta hành động như thể chúng ta không có gì đặc biệt. Chúng ta nhắm mắt trước cách thức vận hành của thế giới, cho nên chúng ta không tin vào những quy luật tự nhiên kiểm soát thế giới ấy. Và những quy luật này chỉ phát huy tác dụng trong cuộc đời con một khi con dành trọn niềm tin mà con có với tư cách là một con người vào những quy luật ấy. Chúng không có tác dụng nếu con không tin rằng chúng sẽ có tác dụng. Để tiếp cận được cuộc sống tuyệt vời nhất của mình, mỗi người trong chúng ta phải có những thay đổi căn bản trong tư duy. Quan trọng hơn nữa, chúng ta phải có những thay đổi căn bản trong tâm khảm của mình. Và điều đó bắt đầu bằng việc tin vào những quy luật của tự nhiên mà ta đang nói với con.”
“Như vậy trước tiên cháu cần tin rằng những quy luật này có tác dụng – và sau đó chúng sẽ đúng như vậy?”
“Chính xác. Điều này có phần giống như là một bếp lửa. Con cần cho củi vào trước khi con có được hơi ấm. Ngồi trước một bếp lửa không có củi thì không thể làm cho con ấm hơn được. Hầu hết mọi người không tin – họ không có niềm tin vào sự vĩ đại của vũ trụ và vai trò thú vị của họ ở trong đó. Đó là lý do vì sao cuộc đời họ không hề có sự hấp dẫn. Đó là vì họ không hiểu được cách thế giới vận hành, và cũng là vì họ không còn là những thủ lĩnh nữa.”
Tôi bối rối vì nhận xét đó. “Ý bác là sao ạ?”
“Xuất phát điểm của quá trình khai sáng, một mục tiêu mà mọi người đều cần phấn đấu, chính là vai trò lãnh đạo bên trong. Vai trò lãnh đạo còn cao xa hơn điều mà giới doanh nhân vẫn thực hiện trong công việc. Vai trò lãnh đạo là trách nhiệm cá nhân, sự tự khám phá, và việc tạo ra giá trị trên thế giới này bởi chính những con người mà chúng ta trở thành. Có quá nhiều người mất thời gian trách cứ người khác về tất cả những gì không như ý trong cuộc đời họ. Chúng ta trách cứ vợ chồng mình vì cuộc sống gia đình không êm ấm; chúng ta trách cứ cấp trên vì những bực dọc trong công việc; chúng ta trách cứ người lạ đi trên đường cao tốc vì họ làm cho chúng ta nổi khùng; chúng ta trách cứ cha mẹ mình vì họ cho chúng ta quá ít. Trách cứ, trách cứ, trách cứ và trách cứ. Nhưng trách cứ người khác không là gì khác hơn là bao biện cho bản thân. Trách cứ người khác vì chất lượng cuộc sống hiện nay của chúng ta là một cách sống rất đáng buồn. Làm như thế, tất cả những gì chúng ta đang làm chính là chấp nhận vị trí nạn nhân.”
“Thật vậy sao ạ?”
“Chắc chắn là như vậy. Bởi vì, khi sống như thế, những gì cơ bản con nói được là rằng con không có khả năng sống cuộc sống của mình. Những gì con nói được là, để cuộc sống của con thay đổi, người vợ của con phải thay đổi hoặc cấp trên của con phải thay đổi hoặc những người đi lại trên đường cao tốc phải thay đổi. Đó là một cách sống bất lực. Vai trò lãnh đạo nằm ở đâu trong cái triết lý sống như thế?” Ông Cal nhận xét, giọng cụ càng lúc càng to lên theo cảm xúc của mình. “Cách duy nhất để đưa cuộc sống của con tới cấp độ tiếp theo là hành động như một thủ lĩnh và nắm lấy vai trò lãnh đạo thật sự đối với cuộc sống của mình. Lúc con nhìn vào gương và nói với chính mình, bằng quyết tâm của chính mình: ‘Để thay đổi cuộc sống của ta, ta phải thay đổi’ – đó chính là lúc con sẽ lớn lên và bước qua khung cửa sẽ dẫn con đi tới cuộc sống tốt đẹp nhất của mình.”
“Cháu thắc mắc tại sao lại như vậy ạ?”
“Bởi vì, Jack ạ, đó là khi con sẽ nắm giữ cuộc đời mình trong tay,” ông Cal nói một cách say sưa, tay giơ cao trong không trung. “Con sẽ nhận lấy trách nhiệm nắm giữ số phận đã được dành cho con. Con sẽ thôi kháng cự lại cuộc đời của mình và chấp nhận nó. Con sẽ hòa mình với những quy luật bất biến của tự nhiên mà ta đang chia sẻ với con. Con sẽ lấy lại sức mạnh của mình.”
Ông Cal ngừng lại và nhìn sâu vào mắt tôi. “Hãy chỉ ngón trỏ của con vào ta, con trai,” Ông nói.
“Sao cơ ạ?”
“Hãy làm đi,” ông đáp lại một cách dứt khoát.
Tôi giơ tay lên và chỉ thẳng vào người bạn cùng phòng vô cùng kỳ cục của mình.
“Con nhận thấy điều gì?” ông hỏi.
“Cháu như bị lột từng mảng da,” tôi đáp một cách thành thực.
“Không phải, con trai ạ. Hãy suy nghĩ kỹ hơn, điều gì là điều mà tất cả chúng ta đều cần làm nhiều hơn nữa khi chúng ta trải qua cuộc sống. Suy ngẫm là mẹ của trí tuệ, con biết mà. Được rồi, giờ con đã giơ một ngón tay chỉ thẳng vào ta, nhưng còn những ngón tay khác thì đang chỉ vào ai?”
Tôi sững sờ vì cách chứng minh đơn giản nhưng mạnh mẽ của ông Cal. Ý của ông rất rõ ràng: Nếu chúng ta dùng một ngón tay để chỉ vào người khác thì chúng ta lại có đến ba ngón khác đang chỉ vào chính mình. Tôi chia sẻ nhận xét này với ông.
“Giờ con đã hiểu rồi đấy!” Ông vui vẻ kêu lên. “Đừng trách móc người khác vì mọi điều con không thích trong cuộc đời mình. Hãy nhìn vào gương và giành lại trách nhiệm với chính cuộc đời mình. Đó là cách con làm để bắt đầu thay đổi bản thân và bắt đầu vai trò lãnh đạo cuộc sống của chính mình.”
Tôi mỉm cười với ông. “Vâng, cháu đã rõ bác từ đâu đến rồi.” Tôi mất một lúc để cho những bài học và suy nghĩ uyên thâm của ông Cal hòa nhập với nhau. Sau đó tôi nói: “Bác không nghĩ như đa số mọi người.”
“Ta biết. Đó là vì ta nhìn thấy được nhiều điều hơn đa số mọi người. Nhưng đó không phải là vì ta giỏi hơn bất kỳ ai khác – mà đơn giản chỉ là ta được dạy bởi những người giỏi nhất,” ông Cal đáp lại một cách khiêm nhường.
“Ý bác nói thế là sao ạ?”
“Chà, điều đó làm ta nghĩ đến những gì cha đẻ của môn vật lý cổ điển, Isaac Newton[3], nói: ‘Nếu tôi nhìn được xa hơn những người khác thì đó là vì tôi đứng trên vai của những người khổng lồ.’ Con thấy đấy, ta may mắn có được một số chỉ dẫn tuyệt vời trong đời mình. Trí tuệ ta đang chia sẻ với con không phải là của ta.”
“Thật vậy sao?”
“Đúng. Ta học được từ ba người thầy của mình, ba con người vĩ đại đã thay đổi cuộc đời ta. Ta mắc nợ họ mọi thứ.”
“Cháu có thể gặp họ không?” Tôi háo hức hỏi.
“Dĩ nhiên là có thể – thực tế là sẽ sớm hơn con nghĩ đấy. Họ sẽ là những người giải thích cho con ý nghĩa của những Câu hỏi Cuối cùng mà ta đã nói đến lúc trước. Họ sẽ là những người thật sự cho con những câu trả lời con đang tìm kiếm. Họ là những nguồn tốt nhất mà ta biết về việc làm một thủ lĩnh đích thực của cuộc đời mình và sống hòa hợp với những quy luật tự nhiên của thế giới nghĩa là thế nào. Họ là những bậc thầy. Ta chỉ là một học trò.”
Đúng lúc đó, ông Cal bắt đầu ho. Cơn ho lúc đầu rất bình thường nhưng nhanh chóng trở nên dữ dội. Gương mặt ông đỏ lựng, và mồ hôi chảy xuống trán ông.
“Chúa ơi, bác Cal! Để cháu gọi y tá nhé!” Tôi hỏi với vẻ lo lắng.
“Đừng, ta không sao,” ông đáp lại, thở phì phò và trông tái mét. “Ta thật sự nghĩ ta cần đi ngủ một chút. Ta hứa rằng ngày mai sẽ là một ngày rất tuyệt vời với con – thậm chí có thể sẽ là ngày tuyệt vời nhất của con. Cũng có thể là một khởi đầu mới của con,” ông nói, đôi mắt xanh biếc của cụ ánh lên như những vì sao trong một đêm đông lạnh lẽo.
“Thật sự ta rất vui vì được gặp con, Jack ạ,” ông Cal nói tiếp. “Như ta nói đấy, nó có ý nghĩa rất lớn, mối liên hệ tuyệt vời mà chúng ta đã tạo ra ấy. Tối nay, chúng ta bước vào cuộc đời nhau vì một lý do. Đó là cách thế giới này vận hành,” ông nói với một nụ cười trong khi trở mình và kéo chăn lên đến tận vai, cười với chính mình. “Đó là cách thế giới này vận hành,” ông nhắc lại. “Cuộc sống thật sự rất tuyệt vời.”
Căn phòng im lặng một lúc.
“Ồ, và nhân tiện, con trai” ông nói thêm rất khẽ khàng. “Ta yêu con.”