Sau khi gọi cho Tư Đồ Triệt xong, Âu Dương Thụy lái xe của mình đi tới thành phố B, tìm dì Lý, anh muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Hơn ba tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc đã tới thành phố B. Âu Dương Thụy xuống xe đi thẳng tới nhà dì Lý. Vợ chồng Vương Quý đều đi ra ngoài làm việc, tiểu Bảo thì đi học, cho nên trong nhà chỉ có một mình dì Lý.
Âu Dương Thụy đẩy cửa đi vào, dì Lý đang làm việc nhà, thấy Âu Dương Thụy, bà kinh ngạc hỏi:
“Thiếu gia Âu Dương, sao thiếu gia lại đến đây?”
Dì Lý thả khăn trong tay xuống vội đi tới cửa chào đón Âu Dương Thụy. Dù sao dì Lý cũng là người lớn tuổi đi lại cũng không nhanh, Âu Dương Thụy đưa tay đỡ bà đến ghế ngồi xuống:
“Thiếu gia Âu Dương, tại sao không thấy Nguyệt Nguyệt?”
“Dì Lý, nếu Nguyệt Nguyệt đã coi bà là người thân, thì bà cũng là người thân của tôi, không cần gọi tôi là thiếu gia, gọi tôi Thụy là được rồi. Hôm nay tự mình tôi tới, Nguyệt Nguyệt không có đến.”
Âu Dương Thụy cười nói với dì Lý.
“À, Âu Dương, à không Thụy, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi hôm nay tới tìm dì là muốn biết chân tướng vụ bắt cóc 14 năm trước, tôi muốn biết tại sao Nguyệt Nguyệt lại quên mất Vạn Tử Hồng.”
“Cái gì?”
Dì Lý kinh ngạc nói lớn.
“Cậu đã biết rồi sao, tôi cũng không muốn lừa cậu. Lần trước Nguyệt Nguyệt hỏi tôi về Vạn Tử Hồng, tôi biết sớm muộn cũng có một ngày bọn họ gặp mặt.”
Âu Dương Thụy lẳng lặng chờ dì nói tiếp câu chuyện, nhớ tới chuyện 14 năm trước, dì Lý không kiềm được sự mù quáng.
“Vạn Tử Hồng đã từng là bạn tốt của lão gia, cũng đã từng ở chung nhà, sau đó khi phu nhân tới thì rời đi, về sau ân oán của bà ta với lão gia tôi cũng không rõ lắm. Bà ta đến nhà ở chung cho thấy lão gia đối với bà ta không tệ.
Sau khi phu nhân về ở một tháng sau có một buổi sáng nọ, tôi nghe thấy Vạn Tử Hồng và phu nhân cãi nhau. Vạn Tử Hồng nói bà ta mang thai là của lão gia, kêu phu nhân rời khỏi lão gia. Phu nhân nói bà không tin muốn tìm lão gia hỏi cho rõ, xoay người xuống lầu Vạn Tử Hồng liền đẩy phu nhân một cái, sau đó phu nhân bị sinh non, lão gia vừa ở bên ngoài về nhìn thấy phu nhân nằm trong vũng máu.
Vì là lần đầu tiên phu nhân mang thai, bà ấy căn bản không biết mình mang thai. Vạn Tử Hồng thấy lão gia trở lại liền làm bộ khóc thương nói:
“Anh Nam Tùng, em không cố ý.”
Nói xong liền khóc, lão gia lúc đó đau lòng vì vợ làm sao có thể để ý nghe bà ta giải thích.
Đẩy ngã Vạn Tử Hồng sau đó ôm phu nhân đi bệnh viện, vì lần đẻ non này thân thể phu nhân không khỏe một đoạn thời gian sau mới có Nguyệt Nguyệt.
Lão gia ngày thứ hai trở về nhà lấy quần áo thì thấy Vạn Tử Hồng sắc mặt trắng bệch ngồi ở đại sảnh, lão gia liền nói:
“A Tử, em nên đi đi.”
“Anh Nam Tùng, anh đuổi em?”
Vạn Tử Hồng khóc nói.
“Không phải anh muốn đuổi em đi, mà em làm chuyện như vậy, em nói xem làm sao anh có thể giữ em lại…em hại chết đứa con đầu tiên của anh.”
Hạ Nam Tùng bụm mặt, bởi vì mất đi đứa con, ông khổ sở rơi nước mắt.
“Được, em đi, Hạ Nam Tùng anh đừng hối hận.”
Vạn Tử Hồng đưa tay chỉ về phía Hạ Nam Tùng, sau đó kéo hành lí đi không quay đầu lại. Thật ra thì lúc đó bà ta hy vọng lão gia sẽ lên tiếng giữ bà ta ở lại nhưng lão gia đã không. Sau đó thì nghe nói bà ta đi Anh, tôi cũng không gặp bà ta nữa.
Cho đến 11 năm sau, Nguyệt Nguyệt 8 tuổi. Có một ngày Nguyệt Nguyệt đi học khiêu vũ, đến giờ đáng lẽ phải trở về rồi nhưng tài xế nói không thấy tiểu thư ra ngoài, liền vào phòng khiêu vũ tìm nhưng không thấy ai. Cả nhà đều gấp gáp đi tìm tiểu thư, phu nhân biết chuyện liền hôn mê bất tỉnh. Đang lúc này thì điện thoại gọi tới:
“A lô, ai đó?”
Lão gia khổ sở bắt máy.
“Là Hạ Nam Tùng tiên sinh sao? Con gái ông đang ở trong tay tôi, muốn con gái ông không có việc gì thì chuẩn bị 5 tỷ tiền chuộc.”
Đối phương dùng giọng gió nói, không phân biệt được nam hay nữ.
“Tôi muốn nghe giọng của con gái tôi một chút.”
Hạ Nam Tùng lo lắng nói.
“Cha cha, mau tới cứu con, nơi này tối quá, ô ô ô…”
Hạ Tịch Nguyệt kêu gào trong điện thoại.
“Đã nghe giọng con gái của ông rồi, ngày mai nhanh chóng chuẩn bị 5 tỷ tiền chuộc đi, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho ông biết, tốt nhất ông đừng báo cảnh sát nếu không ông sẽ không được gặp lại con gái ông đâu.”
Đối phương nói xong thì ngắt điện thoại, Hạ Nam Tùng vội vàng rút tiền ở công ty ra, rốt cuộc đã gom đủ 5 tỷ. Lão gia muốn báo cảnh sát dù sao lão gia cũng là thương nhân không thể liều mạng. Lão gia lo lắng đem tiền cho bọn chúng, cuối cùng họ sẽ không bỏ qua cho Hạ Tịch Nguyệt, cho nên suy tính trước báo cảnh sát.
Sau đó lão gia đi trao đổi tiền chuộc, cảnh sát quả thật bắt được bọn cướp, Lão gia không thể tin được là Vạn Tử Hồng làm chuyện này, nên ông đã hỏi:
“Tại sao lại là cô….tại sao cô lại làm như vậy?”
“Làm sao không thể là tôi, tôi không hạnh phúc thì người khác cũng đừng mong được hạnh phúc.”
Sau đó Vạn Tử HỒng bị cảnh sát đưa đi, từ lúc này trở đi, lão gia mới thấy quen biết Vạn Tử HỒng là chuyện sai lầm nhất của đời ông.
Sau đó Hạ Tịch Nguyệt được cứu ra, thiếu gia cậu không thể tưởng tượng lão gia lúc đó thấy tình cảnh của tiểu thư đâu, tiểu thư nằm trong vũng máu. Lão gia té xỉu tại chỗ, thật may là một vị cảnh sát kịp thời đỡ lão gia.
Lão gia ôm Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện thì bác sĩ nói thật may vì kịp lúc nếu không đã mất mạng rồi. Tiểu thư nằm ở bệnh viện một tuần sau đó tỉnh lại, nhưng tính tình thay đổi, trừ lão gia và thời gian ra chỉ cần thấy những người xa lạ khác thì sẽ thét lên, ngay cả nhìn thấy tôi cũng vậy.
Lão gia đành làm thủ tục xuất viện cho tiểu thư về nhà nhưng cô ấy vẫn như vậy, nhìn thấy người giúp việc liền la to. Lão gia mong thân thể tiểu thư mau khỏe lại nên đã đuổi bớt người giúp việc, nhưng lúc tôi tiểu thư ngủ lại hét lên. Nguyệt Nguyệt lúc ấy chỉ mới tám tuổi, gặp chuyện như thế nên cô ấy không thể chịu nổi.
Phu nhân khóc đến ngất đi, ngay cả lão gia cũng len lén chảy nước mắt. Cả ngày lẫn đêm hai người đều ở bên cạnh tiểu thư, nhưng tiểu thư vẫn không ăn uống gì, toàn dựa vào truyền dinh dưỡng để duy trì thân thể, lão gia và phu nhân có nói gì tiểu thư cũng không chịu ăn cơm. Từ ngày cô ấy tỉnh lại đến hai tháng sau cũng không nói năng câu nào.
Nhìn ánh mắt người thôi cũng rất sợ, vào một buổi sáng phu nhân xuống lầu bưng bữa ăn sáng cho tiểu thư sau đó trở lại thì không thấy cô ấy ở trong phòng, phu nhân sợ đến nỗi đánh rơi chén cháo trong tay, lập tức gọi người đi tìm Hạ Tịch Nguyệt. Bên ngoài trời đổ mưa to, chúng tôi mạo hiểm đi tìm cuối cùng tại một biệt thự hẻo lánh nhỏ đã tìm được tiểu thư.
Tiểu thư co mình ngồi trong góc, nhìn thấy chúng tôi thì hoảng sợ. Hơn nữa toàn thân cô ấy run rẩy, vì mắc mưa nhiều ngày với lại không ăn uống nên đã bất tỉnh sau đó. Lão gia liền đưa tiểu thư đến bệnh viện.
Nguyệt Nguyệt ở bệnh viện nửa tháng, sốt cao không ngừng, sau đó vất vả mới hạ sốt và tỉnh lại. Sauk hi tỉnh lại cô ấy cất tiếng gọi cha mẹ. Lão gia và phu nhân vừa nghe vậy liền vui mừng khôn xiết. Tiểu thư lại khôi phục vẻ hoạt bát như trước kia nhưng lão gia cảm thấy cô ấy có cái gì đó không đúng, tiểu thư đã quên hết chuyện xảy ra ba tháng trước.
Lão gia đã hỏi bác sĩ thì bác sĩ bảo:
“Có thể đoạn kí ức kia quá kinh khủng cho nên Hạ Tịch Nguyệt lựa chọn mất trí nhớ, có lẽ sẽ quên cả đời, có lẽ ngày mai sẽ nhớ lại.”
“Vậy làm sao mới có thể vĩnh viễn không để cho con gái tôi không nhớ tới?”
Mọi người đều không muốn tiểu thư nhớ lại đoạn kí ức kinh khủng kia, quên là điều tốt nhất.
“Chỉ cần không gặp phải những kích thích mãnh liệt, sẽ không có chuyện gì.”
Sau đó Lão gia làm thủ tục xuất viện cho tiểu thư, xuất viện xong thì cô ấy thường hỏi:
“Tại sao con không nhớ rõ chuyện xảy ra trong ba tháng trước?”
“Đó là vì con bị bệnh nên đã hôn mê trên giường ba tháng.”
Lão gia đã trả lời vấn đề của tiểu thư như vậy.
“Vậy ba tháng rồi con không có khiêu vũ, không được, con muốn đi học khiêu vũ.”
Nói xong thì chạy đi luyện khiêu vũ, đứa bé dù sao cũng mau quên, chốc lát đã không nhớ chuyện ba tháng đó. Nhưng người lớn làm sao có thể quên những chuyện đó, cho nên từ đó lão gia bắt đầu cưng chiều tiểu thư, tiểu thư muốn gì lão gia đều cho cô. Nhưng lão gia đã bắt tiểu thư học Taekwondo, mặc dù
tiểu thư không thích nhưng lão gia dứt khoát cho cô ấy học. PHu nhân thấy tiểu thư ngày ngày học đều bị thương rất đau lòng nhưng phu nhân biết tất cả đều là muốn tốt cho tiểu thư, cho nên dù có đau lòng cũng khuyên tiểu thư đi học. Sau đó tiểu thư kiên trì học cho đến bây giờ.
Dì Lý lẳng lặng kể xong, nước mắt chảy đầy mặt.