Sau khi xuất viện ở cửa bệnh viện Vạn Tử Hồng nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi, cô nghĩ dù sao cũng không sinh con được nữa, không bằng nhặt đứa bé này về nuôi.
ở nước Anh Vạn Tử Hồng có một người bạn, vì vậy cô liền đưa đứa bé đến Anh nhờ đỡ. Nhưng không có mấy ngày tốt đẹp, bạn của cô cũng vì vay tiền lãi suất cao, bị bọn cho vay tìm, nhưng không tìm được, lúc đó lại tìm đến cô. Cô không hoàn tiền thì sẽ bị bán đi. Cô ở hộp đêm 7 năm mới trả hết số tiền đó.
Sau này cô nghe một người bạn khác nói người bạn đã vay tiền lãi suất cao ở thành phố A, cô lập tức quay về thành phố A. Cô tìm một tuần lễ cũng không tìm được người bạn này, nhưng cô lại gặp được gia đình Hạ Nam Tùng, một nhà ba người.
“Cha, ngày mai ở trường có hoạt động gia đình, cha và mẹ nhất định phải tới dự.”
Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ nói.
“Được, cha nhất định đi.”
Hạ Nam Tùng vui mừng trả lời.
“Anh ngày mai còn bận chuyện công việc, để em đi thôi.”
Tôn Phỉ Phỉ lo lắng nói, Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời của mẹ không khỏi cúi thấp đầu xuống. Hạ Nam Tùng nhìn con gái không vui, ông cười nói:
“Tiền ngày nào cũng có thể kiếm nhưng hoạt động của con gái chỉ có một ngày, tiền sao có thể so sánh với con gái, đương nhiên con gái anh vẫn là quan trọng nhất.”
“Cha là người tốt nhất thế giới, mẹ à có được không?”
Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời cha đồng ý với yêu cầu của mình, cô vui vẻ nhưng vừa nghĩ đến mẹ chưa đồng ý liền hỏi ý kiến của mẹ. Nhìn ánh mắt mong đợi của Hạ Tịch Nguyệt, Tôn Phỉ Phỉ không đành lòng cự tuyệt.
“Cha con đã đồng ý, người mẹ này còn có thể nói gì.”
“Ah, cha mẹ vạn tuế.”
Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhà ăn cơm, nếu không tiểu công chúa Nguyệt Nguyệt của chúng ta đói bụng thì làm thế nào?”
Hạ Nam Tùng nhìn Hạ Tịch Nguyệt hòa ái nói.
“Dạ, cha mẹ, chúng ta đi nhanh đi.”
Nói xong một nhà ba người liền lên xe đi về nhà.
Vạn Tử Hồng thấy gia đình Hạ Nam Tùng vui vẻ hạnh phúc, ở trong lòng điên cuồng ghen ghét, đứa con của cô vì họ mà mất đi, cô không được làm mẹ, tại sao ba người họ lại có thể sống hạnh phúc.
‘Vạn Tử Hồng tôi không có hạnh phúc, người khác cũng đừng hòng có được.’
Ý định bắt cóc Hạ Tịch Nguyệt được hình thành, Vạn Tử Hồng thông qua điều tra tìm hiểu, biết Hạ Tịch Nguyệt mỗi ngày đều đến trường học khiêu vũ. Cô ta biết giờ đó nhất định có thể xuống tay, thời cơ tốt nhất. Cô dĩ nhiên không có đi một mình mà tìm thêm nhiều người khác, sau đó chia tiền. Cô ta suy tính không sai sót lắm, Hạ Tịch Nguyệt dù sao chỉ là một đứa bé, liền bị gạt nhanh chóng.
Dựa theo kế hoạch sẽ không để Hạ Nam Tùng báo cảnh sát nhưng không ngờ Hạ Nam Tùng thương con gái như vậy. Cô ta hết sức tức giận, đánh Hạ Tịch Nguyệt để trút giận trong người, muốn đánh chết Hạ Tịch Nguyệt, nhưng mạng Hạ Tịch Nguyệt lớn, chảy nhiều máu như thế nhưng không chết.
Khi Hạ Nam Tùng biết con gái ông ta bị bắt cóc, thái độ của ông ta có bao nhiêu đặc sắc, đến giờ bà ta biết chuyện hối hận nhất đời ông ta là quen biết Vạn Tử Hồng. Bởi vì phạm tội bắt cóc, Vạn Tử Hồng ở tù mười năm, nhưng do biểu hiện tốt thả ra trước thời hạn ba năm.
Từ ngục giam ra ngoài, bà ta trực tiếp trở về Anh tìm con gái của mình. Mạc Kỳ Thiên không làm cho bà ta thất vọng, làm tình nhân của người khác kiếm tiền không ít. Cứ như vậy qua mấy năm, Mạc Kỳ Thiên ở Anh được Âu Dương Thụy coi trọng cho nên theo Âu Dương Thụy trở lại thành phố A, vì thế Vạn Tử Hồng cũng theo trở về.
Trời cao như muốn nhắc nhở bà ta rằng thù còn chưa báo xong. Rốt cuộc lại để cho bà ta gặp lại vợ chồng Hạ Nam Tùng.
“Bà xã, ngày mai là sinh nhật em, gia đình chúng ta đến khách sạn Al ăn mừng, có được không?”
Hạ Nam Tùng nhìn Tôn Phỉ Phỉ vui mừng nói.
“Được, đừng quên nhắc Nguyệt Nguyệt, nhà chúng ta lâu rồi không có ra ngoài ăn cơm cùng nhau.”
Tôn Phỉ Phỉ vừa nói xong, đẩy cửa cùng Hạ Nam Tùng bước ra ngoài.
Nhìn bọn họ hạnh phúc, Vạn Tử Hồng lại nổi điên, bà ta nhất định phải đánh nát mộng hạnh phúc của họ. Tại sao hai mươi mấy năm bà ta sống cuộc sống khổ cực ở Anh, trải qua cuộc sống như heo chó, còn họ lại sống hạnh phúc vui vẻ.
Bà ta thấy họ đi đến đâu cũng hạnh phúc, không bằng tiễn họ đến địa ngục để được hạnh phúc chung. Sau đó điều tra biết dược khách sạn họ tới, bà ta làm hư màn hình giám sát sau đó trộm một chiếc xe tải. Chờ sẵn bọn họ ở địa điểm đó, thấy xe của họ xuất hiện liền đạp ga trực tiếp lao về phía Tôn Phỉ Phỉ, không ngờ Hạ Nam Tùng vì bảo vệ Tôn Phỉ Phỉ mà quay đầu xe lại, để xe chạy về phía ông ta.
‘Được, nếu anh đã tự tìm cái chết thay con đàn bà kia, như vậy tôi sẽ cho hai người mãn nguyện được chết chung.’
Vạn Tử Hồng lại đạp ga mạnh thêm, kết quả là xe của Hạ Nam Tùng bị tung văng ra xa.
Nhìn xe của Hạ Nam Tùng ở phía xa, Vạn Tử Hồng cũng sợ hãi vội lái xe bỏ đi. Bởi vì sợ có người nhận ra bà ta, sau đó bà ta trốn ra khỏi nước một tháng, thời gian sau biết được tin tức vợ chồng Hạ Nam Tùng đã chết thông qua internet.
“Ngày đó tôi đến gặp cô, tôi cho là cô sẽ nhận ra tôi, nhưng không ngờ cô không nhớ gì cả, như vậy càng tốt, vô luận tôi nói gì cô đều tin. Hơn mười năm qua, cô đều không thay đổi, vẫn ngu ngốc, dễ gạt, tôi nói Mạc Kỳ Thiên là chị gái của cô, cô lại thật sự tin. Kẻ thù giết cha đang đứng trước mắt cô nhưng cô không biết, cô nói xem có phải rất ngu xuẩn không…
Dù sao tôi sống cũng lâu rồi, có Hạ Nam Tùng ở địa ngục cùng tôi, như vậy đều xứng đáng…ha ha ha”
Vạn Tử Hồng như người điên, cười to, cười nhưng lại rơi nước mắt.
Nhìn Hạ Tịch Nguyệt rúc vào trong ngực Âu Dương Thụy, Vạn Tử Hồng giống như chó điên vội nhào tới.
“Chúng ta cùng tới địa ngục tìm cha cô.”
Vạn Tử Hồng kêu la, Âu Dương Thụy nhìn thấy Vạn Tử Hồng nhào tới, tung một cước đạp Vạn Tử Hồng ngã trên mặt đất. Anh dùng lực nhiều làm cho Vạn Tử Hồng hộc máu miệng. Âu Dương Thụy không có chút thương hại nhìn Vạn Tử Hồng, sau đó nói với người cai ngục:
“Các người chăm lo người đàn bà điên này, tôi sẽ tìm người tới ‘chăm sóc’ bà ta thật tốt.”
Âu Dương Thụy đem hai chữ ‘chăm sóc’ cắn răng mà nói.
‘Bà ta nghĩ chết là có thể giải thoát sao, lầm rồi, tổn thương bảo bối của anh sao có thể chỉ chết là được.’
Hạ Tịch Nguyệt nghe xong những lời Vạn Tử Hồng nói, nước mắt rơi đầy mặt, thì ra cha mình năm đó quá nhân từ mới chứa chấp một người phụ nữ ác độc để đưa đến bi kịch hôm nay.
Hạ Tịch Nguyệt cô thề từ nay về sau người nào dám tổn thương cô, cô nhất định sẽ hoàn lại gấp đôi. Cha cô nhân từ cả đời dẫn đến mất mạng, vậy nhân từ để làm gì.
Hạ Tịch Nguyệt khóc đến choáng váng, ngã trong ngực Âu Dương Thụy.
‘Bảo bối, lần cuối cùng anh cho phép em khóc trong lòng anh, lần cuối cùng để cho em bị thương tổn, từ nay về sau anh sẽ không để cho em phải chịu bất kì nỗi đau nào nữa.