Tại một thôn quê nhỏ ở gần thành phố C, một ông lão đang loay hoay trong vườn hoa của mình. Ông lão chính là Nhan Tấn – ông nội của Lukes. Cha của Lukes là người Trung Quốc còn mẹ anh là người Ý nên Lukes là tên tiếng Ý của anh. Tên tiếng Trung là Nhan Huyễn.
Lukes đi tới trước của nhà của ông nội mình, thấy ông đang bận chăm sóc vườn, anh vui vẻ cất tiếng gọi từ phía sau: “Ông nội, tiểu Huyễn tới thăm ông đây.”
“Cái tên tiểu tử thúi này, sao lại có thời gian rỗi dến thăm ông, công ty phá sản rồi sao?”
Ông cụ là một lão ngoan đồng, lên tiếng nói đùa với cháu trai mình.
“Không có đâu, ông ơi, cháu đến thăm ông, ông không vui sao?” Lukes làm bộ đau lòng nói.
“Đi, vào nhà rồi nói.”
Ông cụ nói xong liền đứng dậy đi vào nhà. Lukes mỉm cười đi theo sau ông. Khi vừa vào nhà Lukes không kịp chờ đợi đã hỏi: “Ông ơi, tiểu Huyễn hôm nay tới có chuyện muốn hỏi ông.”
Ông cụ uống một ngụm trà rồi nói:
“Có chuyện gì, con hỏi đi.”
‘Cũng biết trước cái tên tiểu tử này không có lòng tốt như vậy mà đến.’
“Ông ơi, con nhớ ông có một miếng ngọc bội, là miếng ngọc mà mỗi tối trước khi đi ngủ ông đều nhìn nó, có thể cho con xem một chút không?”
“Tiểu tử, ông đã nói là sẽ không đưa miếng ngọc đó cho con rồi mà, con chỉ phí tâm thôi.”
Ông cụ cho là Lukes tới giành miếng ngọc bội nên không khỏi tức giận.
“Ông à, ông lại nghĩ đi đâu rồi.”
‘Cái lão ngoan đồng này không nghĩ tốt về mình bao giờ.
Mặt Lukes đen lại.
“Trước đó vài ngày, con gặp một cô gái cũng có miếng ngọc bội như của công, con muốn xem thử có phải giống nhau không.”
“Pằng…”
Ly trà trong tay ông cụ rơi xuống đất.
“Con nói gì, con nói lại lần nữa cho ông nghe, con đã nhìn thấy miếng ngọc bội kia.”
“Vâng, nhưng không xác định có phải hai miếng giống nhau không, cho nên tới đây xem thử.”
Ông cụ nghe xong lập tức vào nhà đem miếng ngọc kia ra. Lukes tỉ mỉ nhìn miếng ngọc bội, ông cụ ở bên vội hỏi:
“Như thế nào, có phải giống miếng con đã thấy không?”
“Vâng, đại khái giống nhau nhưng phía sau thì không giống. Của cô ấy có khắc chữ Tấn, còn của ông lại là chữ Dao.”
Sau khi xem xong Lukes nói.
Nghe lời của cháu trai nói ông cụ kích động cười lớn:
“Ha haha, Dao nhi rốt cuộc tôi đã tìm được rồi, đã tìm được con gái của mình rồi. cũng đã bốn mươi năm rồi, không sai đó chính là miếng ngọc bội của ông.”
“Ông ơi, ông nói gì, cái gì mà con gái.” Ông cụ nhìn Lukes, lúc này mới kể lại chuyện năm đó.
Thì ra năm đó ông cụ chính là người nổi danh ở thành phố A, sau bị bạn bè bán đứng bị người ta đuổi giết nên mang theo con gái vừa mới hai tuổi chạy trốn.
Nhưng không may trên đường chạy trốn con gái bị thất lạc. Cách duy nhất tìm được con gái chính là miếng ngọc bội này. Hai miếng ngọc này chính là vật đính ước của Nhan Tấn và Lục Chi Dao.
Là Nhan Tấn cho người chế tạo. Một miếng có khắc tên ông, còn miếng còn lại khắc tên vợ ông. Sau khi con gái hai người ra đời, Lục Chi Dao đã đem miếng ngọc có khắc chữ Tấn đeo lên người con gái mình. Không ngờ nó lại là cách duy nhất tìm được con gái họ.
Bị kẻ thù đuổi giết, Nhan Tấn chạy tới Italy, nhưng hai người vẫn không từ bỏ đứa trẻ, không ngừng cho người tìm kiếm tung tích nhưng vẫn không tìm được. Lục Chi Dao vì chuyện này mà thân thể ngày càng yếu.
Ở tuổi sáu mươi đã mất, trước khi bà mất tiếc nuối duy nhất là không có thấy mặt con gái mình. Chỉ dặn dò Nhan Tấn nhất định phải tìm được con gái mình, mang con đến trước mộ nhìn mặt một lần.
Cho nên Nhan Tấn rời Ý đến thành phố C, vì năm đó đứa bé bị lạc ở đây. Ông cụ ở chỗ này đã ba năm mỗi ngày đều hỏi thăm tin tức nhưng vẫn không tìm được.
Lúc này ông cụ rất thất vọng thì Lukes đã mang đến hi vọng cho ông. Nghe lão gia tử vừa nói xong, Lukes có chút không rõ nói:
“Ông ơi, con thấy cô gái kia chiir mới 20 tuổi, nhưng căn cứ ông nói cô của con, năm nay bà cũng hơn 40 rồi.”
“Chính là như vậy nhưng….”
Nghe được lời của Lukes nói, ông cụ cũng trầm mặc.
“Ông ơi, có lẽ cô con có con gái không chừng.”
Lukse đột nhiên nghĩ đến điều này.
“Đúng đúng, làm sao ông lai không nghĩ đến điều này chứ. Đi, mau dẫn ông đến gặp cô gái kia.”
Ông cụ nói xong liền kéo Lukes ra ngoài. Nhìn dáng vẻ vội vàng của ông nội ,Lukes đưa ông đến thành phố A. Vì anh đã nghe qua Hạ Tịch Nguyệt nói mình là người thành phố A, hơn nữa chồng của cô là người nổi tiếng nên muốn tìm cô không khó lắm.”
Hạ Tịch Nguyệt từ sau khi mang thai bảo bối, mọi người trong nhà đều coi cô như là Từ Hi thái hậu. Tối hôm đó Âu Dương Thụy ôm thân thể mềm mại của cô, lửa dục khó nhịn không có cách nào khác, Hạ Tịch Nguyệt mang thai ba tháng đầu không được chạm vào, anh đành phải xuống giường tắm nước lạnh.
Hiện tại mới có một tháng, còn hai tháng nữa, thật là dài đằng đẵng phải chịu đựng thôi. Hạ Tịch Nguyệt cũng biết những ngày này Âu Dương Thụy nhịn khó chịu, mỗi tối anh đều đi tắm nước lạnh, Hạ Tịch Nguyệt cũng đau lòng.
Nhưng vì đứa bé nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Âu Dương Thụy tắm xong ra ngoài thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm trên giường tròn mắt nhìn mình, anh kinh ngạc hỏi:
“Sao lại không ngủ, anh đánh thức em à?”
Âu Dương Thụy vừa nói vừa đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Không phải, chỉ là anh mỗi ngày đều nhịn khổ cực như vậy nên đau lòng. Ông xã anh yên tâm, chờ sinh đứa bé xong nhất định về sau hảo hảo bồi thường cho anh.”
Hạ Tịch Nguyệt rúc vào trong ngực Âu Dương Thụy.
“Được rồi, không sao, chỉ là ba tháng thôi mà, giờ chỉ còn hai tháng. Em đừng xem thường sự chịu đựng của anh, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ thôi.”
Âu Dương Thụy an ủi Hạ Tịch Nguyệt.
“Ừm.”
Nghe được lời nói của anh, Hạ Tịch Nguyệt yên tâm nhắm mắt ngủ. Hạ Tịch Nguyệt cứ xem như bây giờ bị cấm túc đi.
Vì mang thai ba tháng đầu rất quan trọng nên mọi người nhất trí không muốn Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài đi lại. Nếu muốn đi thì phải có người theo cùng. Hạ Tịch Nguyệt không sao nhưng kể từ khi mang thai cô cũng không thích ra ngoài nữa.
Ngày hôm nay Âu Dương Thụy ở văn phòng công ty phê chuẩn tài liệu, Thẩm Tử Kỳ gọi điện thoại đến:
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lukes muốn gặp ngài, bây giờ đang ở lầu dưới.”
‘Tập đoàn Italia Lukes.’ Âu Dương Thụy trong đầu cố hình dung lại đã gặp người này ở đâu. Mới nhớ ra mình gặp anh ta ở Anh lúc đó cũng có Hạ Tịch Nguyệt.
“Được”
Ngắt điện thoại, Âu Dương Thụy chờ Lukes đến xem anh ta có chuyện gì.
Lukes hối hận vì không xin số điện thoại của Hạ Tịch Nguyệt ở bữa tiệc ở Anh cho nên bây giờ tới thành phố A lại không biết đi đâu, giống như một con ruồi đi loạn khắp nơi.
Rốt cuộc qua vài lần hỏi thăm mới tìm được tập đoàn Âu Dương. Lukes lấy danh nghĩa công ty Itali của mình tới gặp Âu Dương Thụy, sợ Âu Dương Thụy không muốn gặp mình vì từ lần trước gặp nhau có thể thấy Âu Dương Thụy không thích anh.
Lukes đi tới phòng làm việc gõ cửa đi vào. Âu Dương Thụy trầm mặc nhắm mắt chờ anh đến. Nghe được tiếng gõ cửa, Âu Dương Thụy mở cặp mắt lạnh lẽo ra nhìn.
Lukes tháy Âu Dương Thụy nhìn mình, lập tức cười nói:
“Anh khỏe chứ, tổng giám dốc Âu Dương?”
“Ừ, anh tới có chuyện gì không?”
“Tôi có thể gặp Nguyệt Nguyệt không, tôi không có cách liên lạc với cô ấy, nên mạo muội tới đây gặp anh.”
Dù sao cũng là cầu nguời, Lukes vẫn nên khách khí.
“Tôi không thích anh gọi phu nhân của tôi, làm phiền anh gọi cô ấy là thiếu phu nhân Âu Dương.”
Âu Dương Thụy lạnh giọng nói. Âu Dương Thụy ghét người khác gọi tên thân mật của vợ mình. Lukes nghe được thật muốn nổi đóa nhưng đã đồng ý với ông nội là hôm nay phải gặp Hạ Tịch Nguyệt nên đành ăn nói khép nép.
“Được, phiền tổng giám đốc Âu Dương tôi có thể gặp phu nhân Âu Dương được không?”
Lukes cắn răng nghiến lợi nói.
“Không được, vợ tôi gần đây không tiện.”
Âu Dương Thụy cự tuyệt nhanh chóng.
“Âu Dương Thụy anh đừng quá đáng.”
Lukes không khống chế được cơn giận của mình.
“TÔi nói thật, cô ấy gần đây không tiện .”
Nhìn Âu Dương Thụy không giống đang nói dối, Lukes đề nghị:
“Tôi có thể đến nhà gặp cô ấy không.”
“Anh cầm thấy tôi sẽ để một người khác phái xấu bụng đến gặp vợ tôi sao?”
Âu Dương Thụy buồn cười nhìn Lukes.
“Cái gì mà không có ý tốt, Âu Dương Thụy anh ăn dấm chua nhiều quá, tôi có thể là em trai của Nguyệt Nguyệt.”
“Em trai? Lời này có ý gì?”
Nghe được lời của Lukes nói, chân mày Âu Dương Thụy nhíu lại hỏi. Sau đó Lukes nói ra mục đích hôm nay đến đây cho Âu Dương Thụy nghe.
Âu Dương Thụy cũng nhớ tới chuyện Hạ Tịch Nguyệt từng nói với anh.
Hạ Tịch Nguyệt từng đề cập đến miếng ngọc đó, có thể tra được thân thế của mẹ cô. Anh trầm mặc một hồi liền nói:
“Dẫn tôi đi gặp ông của anh, tôi muốn xác định lại sau đó mới tính có để cho các người gặp cô ấy hay không?”
Âu Dương Thụy cũng không muốn Hạ Tịch Nguyệt thất vọng hay đau lòng, cho nên anh phải điều tra trước, anh không đồng ý nếu chưa tra rõ chuyện.
“Được.”
Lukes đồng ý điều kiện của Âu Dương Thụy. Bởi vì anh biết tại sao Âu Dương Thụy làm thế. Lukes đưa Âu Dương Thụy tới khách sạn, Âu Dương Thụy thấy ông cụ liền hỏi:
“Ngài có thể cho tôi xem miếng ngọc kia một chút được không?”
Dù sao cũng là ông lão Âu Dương Thụy vẫn nên tôn trọng. lại nói nếu quả thật là ông của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy không dám thất lễ. Nghe người trẻ tuổi lên tiếng về miếng ngọc, ông cụ mất hứng nói:
“Cậu là ai, tại sao tôi phải đưa ngọc cho cậu xem?”
Lukes ở bên cạnh vội giới thiệu.
“Ông nội, anh ta là chồng của cô gái kia. Nói không chừng tương lai là cháu rể của ông đấy. Anh ta muốn xem miếng ngọc trong tay ông có phải giống của vợ anh ta không.”
Ông cụ miễn cưỡng đem miếng ngọc giao cho Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn miếng ngọc cẩn thận, đích thị là giống của Hạ Tịch Nguyệt
“không sai, nó giống nhau, trừ phía sau hai chữ khác nhau.”
“Chữ phía sau là tên của vợ tôi.”
Ông cụ giải thích.
“Tôi muốn biết chuyện năm đó, tại sao thất lạc mẹ của Nguyệt Nguyệt.”
Âu Dương Thụy phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Anh rõ ràng Hạ Tịch Nguyệt muốn có người thân, nên không thể làm cô thất vọng. Sau đó ông cụ kể chuyện cho Âu Dương Thụy nghe
Âu Dương Thụy nghe xong cảm thấy ông cụ nói giống với Hạ Tịch Nguyệt đã từng nói/ Nếu không có gì khác thì ông cụ thật sự có khả năng là cha mẹ của mẹ Hạ Tịch Nguyệt, là ông ngoại của Hạ Tịch Nguyệt. Âu Dương Thụy tỉnh táo nói:
“Các người muốn gặp Nguyệt Nguyệt, tôi biết nhưng hai ngày nữa, sau khi tôi nói chuyện với cô ấy đã, tôi sợ hai người đến, cô ấy không chịu nổi kích động.”
Âu Dương Thụy đều vì lo lắng cho Hạ Tịch Nguyệt, điều này làm ông cụ cảm động. Cháu gái tìm được một người chồng tốt yêu thương như thể là phúc phận. Ông lão lập tức gật đầu.
“Tôi hiểu ý của cậu, cậu cứ an bài đi. Chúng tôi chờ tin tức.”
Ông cụ vui vẻ nói.
“Vậy tôi đi trước.”
“Ừ.”
Âu Dương Thụy nói xong xoay người rời đi.
Âu Dương Thụy về đến nhà nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Hạ Tịch Nguyệt sau khi mang thai liền thích ngủ. Một ngày ngủ đến 8 tiếng Cảm thấy có người đang đến gần, Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra nhìn, cười nói:
“Anh đã về.”
“Ừ.”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt vào trong ngực mình nhẹ giọng trả lời . Sau đó vuốt ve cổ cô, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy anh như thế, có chút tò mò hỏi:
“Sao vậy anh?”
“Nguyệt Nguyệt, em có nghĩ tới việc tìm cha mẹ của mẹ em không?”
Âu Dương Thụy dịu dàng dò xét hỏi.
“Đương nhiên là có nhưng không tìm được, em thấy mẹ nói rất đúng, bọn họ không muốn tìm mẹ nên đến 40 rồi vẫn không tìm được, cho nên em đành bỏ qua.”
Hạ Tịch Nguyệt bi thương nói. Nhắc tới mẹ của mình, Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy đau lòng.
“Vậy nếu như bọn họ thật sự tìm các người 40 năm, nhưng không tìm được, em có tha thứ cho họ không?” Âu Dương Thụy tiếp tục hỏi.
Âu Dương Thụy chỉ cần nghe vài từ thì có thể để cho cô đi gặp bọn họ. Bởi vì anh không muốn thấy cô khổ sở.
“Có lẽ vậy, nhưng bọn họ thật lòng đi tìm hay không em không biết. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy có chút kì quái. Cô cảm thấy hôm nay anh đặc biệt quan tâm tới miếng ngọc và thân thế của cô. Hạ Tịch Nguyệt hỏi, Âu Dương Thụy không muốn giấu nữa:
“Nguyệt Nguyệt, nếu như anh nói anh đã tìm đến cha của mẹ em thì em nghĩ sao?”
“Anh nói gì, anh nói thật sao?”
Hạ Tịch Nguyệt có chút không tin tưởng kích động hỏi.
“Ừ, chỉ là trước mắt còn không quá chắc chắn, phải chờ tới khi em gặp rồi mới biết.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói.
“Ừ.”
Hạ Tịch Nguyệt kiên trì nói.
“Được, nhưng em phải đồng ý với anh, dù kết quả thế nào cũng không cho phép em kích động. Vì bây giờ em không phải chỉ một người, em phải suy nghĩ cho bảo bảo của chúng ta nhé.”
Âu Dương Thụy vuốt ve bụng cô sau đó dặn dò.
“Vâng, em đồng ý, dù thế nào cũng không làm tổn thương tới bảo bảo.”
Hạ Tịch Nguyệt rúc đầu vào ngực của Âu Dương Thụy nhỏ giọng nói.
Ngày hôm sau, Âu Dương Thụy để cho ông cụ và Lukes đến biệt thự của mình gặp Hạ Tịch Nguyệt. Vì thân thể cô không tiện cho nên để bọn họ tới đây.
Thời điểm thấy Hạ Tịch Nguyệt, ông cụ liền rơi nước mắt kích động:
“Giống, thật sự quá giống, con quả thực giống bà ngoại như đúc.”
“Con sao?”
Hạ Tịch Nguyệt có chút không rõ hỏi.
“Đúng, cháu gái, có thể cho ông xem miếng ngọc trong tay con không?”
“Vâng.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền đem miếng ngọc trên cổ đưa cho Nhan Tấn. Ông cụ nhìn thấy miếng ngọc, nước mắt rơi dài.
“Dao nhi, không ngờ tôi còn sống để thấy hai miếng ngọc này cùng một chỗ, nhưng bà không thấy được nữa. Bà ở trên trời có khỏe không?”
Sau đó thấy Hạ Tịch Nguyệt liền không kịp chờ đợi hỏi:
“Nguyệt Nguyệt, mẹ của con đâu, gọi mẹ con ra gặp ông. Bốn mươi năm rồi, ông mới có thể gặp con gái mình trước khi chết.”
Ông cụ hào hứng nói, nghe được lời này Hạ Tịch Nguyệt khóc:
“Mẹ ocn đã sớm không còn trên đời này rồi.”
“Cái gì?”
Nghe được Hạ Tịch Nguyệt lời nói, Giống như sét đánh ngang tai, ông cụ lập tức ngã xuống đất,
“Ông nội.”
THật may là Lukes nhanh tay đỡ lấy ông. Ông cụ tựa vào người của Lukes, khổ sở nói:
“Dao nhi, thật xin lỗi bà, thật xin lỗi bà, tôi phụ sự kì vọng của bà, không gặp được mặt con gái.”
Lão gia tử khổ sở nói. “Con gái của tôi sao lại chết?”
Ông cụ nhìn Hạ Tịch Nguyệt kích động hỏi. Hạ Tịch Nguyệt kể chuyện cái chết của mẹ mình, hung thủ hãm hại mẹ mình cho ông cụ nghe.
“Cháu gái, ông xin lỗi hai mẹ con con, nếu sớm tìm được mẹ con con thì đã tốt hơn, là lỗi của ông, con có tha thứ cho ông không?”
Ông cụ nhìn Hạ Tịch Nguyệt cầu xin.
“Con. . . . . . .”
Hạ Tịch Nguyệt trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Ông cụ thấy Hạ Tịch Nguyệt như vậy cho là không chịu tha thứ cho mình, không khỏi có chút đau lòng nói:
“Cháu không tha thứ cho ông là đúng, ông xin lỗi cháu.”
Ông cụ nói xong cũng run run rẩy rẩy đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Ông nội.”
Lukes đau lòng hô.
“Ông ngoại.”
Hạ Tịch Nguyệt đau lòng hô.
“Cháu gọi ông là gì?”
Nghe được Hạ Tịch Nguyệt kêu ông ngoại, Nhan Tấn kích động nói.
“Ông ngoại, cháu nguyện ý tha thứ cho ông, xin ông đừng đi?”
Nhìn ông cụ muốn rời đi, Hạ Tịch Nguyệt lập tức kêu. Ông cụ cười nói:
“Ai…cháu gái của ông ngoan, ông không đi. Không đi nữa, ông sẽ không đi, ông sẽ ở cạnh cháu gái mình.”
“Cảm ơn chị.”
Lukes bên cạnh gọi cô.
Nhìn Hạ Tịch Nguyệt rốt cuộc đã tìm được người thân thất lạc, Âu Dương Thụy cũng vui mừng, chỉ cần cô vui vẻ cái gì cũng không quan trọng.