Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đang ngồi đợi trước phòng cấp cứu. Lòng tôi lo lắng không yên chỉ sợ anh ta có chuyện gì thôi, hix. Nhưng hình như tôi đã quên 1 chuyện quan trọng thì phải. Đó là “ Đi đón thằng bạn thân”

_ Thôi xong rồi thế nào nó cũng lên giọng của mụ la sát cho coi- Lòng định bụng sẽ gọi điện thoại cho nó nhưng mà nhìn lại dt hết pin rồi. Huhuhu xui xẻo rồi.

Đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra:

_Ai là người đưa bệnh nhân Thiên Vũ Phong đến đây- giọng 1 cô y tá vang lên.

_ Là tôi

_ Bệnh nhân không sao cả chỉ là bị thương hơi nặng ở phần lưng thôi. Mời cô đi theo tôi làm thủ tục nhập viện.

_ Mà cô lần sau đừng cuống như thế nữa. Làm chúng tôi chạy sốt vó tưởng chuyện gì. Làm tôi mất cả ngủ- cô y tá đó than vãn.

( Chú thích: đây là bệnh viện mới mở gần khu Trân Trân ở nên khi cô ấy không đợi xe cấp cứu đến mà đã khiêng Chàng Vũ Phong đến bệnh viện( đúng là có sức mạnh kì diệu). Vì là bệnh viện mới mở nên chưa có nhiều người đến, không có trực ca đêm như các bệnh viện khác.)

Đi theo cô y tá làm thủ tục xong tôi trở về phòng bệnh nơi Tổng Giám Đốc đang nằm.( Tiền viện phí sẽ trả sau nên cô Tiết nhà ta không sợ bị mất tiền heheheh).

_ May mà có tôi đó nếu không anh chết ở đâu rồi.

Không biết ngồi đến bao giờ mà tôi ngủ thiếp đi không biết.

_ Đây là đâu?- lờ mờ tỉnh dậy anh khàn khàn hỏi.

_ Tổng giám đốc tỉnh rồi áh. Đây là bệnh viện- tôi giật mình tỉnh giấc nói.

_Sếp có khát nước không ạ?- vừa nói tôi vừa rót nước đưa cho anh ta ( vậy hỏi làm gì nữa )

_Uk cảm ơn.

_ Sếp có đói không để tôi đi mua cái gì đó cho a?

_Không cần đâu , tôi muốn nghỉ ngơi

_Dạ không phiền sếp nghỉ ngơi nữa tôi về đây ạ.

_Uk…mà cô đừng nói cho ai biết tôi đang ở đây. Tôi không muốn phiền phức nhất là Nguyệt Nhi.

_Dạ tôi đã biết- nói vậy chứ. Không biết làm sao mà long tôi thấy khó chịu vô cùng chắc là chưa ăn gì từ tối qua đến giờ nên đói( Chứ không phải đau long vì tưởng anh Vũ Phong thích Nguyệt Nhi hả)

Tôi đi về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi gọi điện thoại cho mấy đứa kia hiaz đúng là toàn rước họa vào thân không àh.

_ Alô Tiêu Hoằng hả?

_Tiết Trân Trân hôm qua mày chết ở đâu về hả? Mày định cho tao leo cây hả? Điện thoại cũng không nghe luôn mày chưa biết chết là gì hả? Mà bắt tao chờ- Vâng đó là giọng la sát mà trên đời có 1 không 2 Tiêu Hoằng đại thiếu gia.

_ Tao xin lỗi hôm qua có chuyện đột xuất nếu không tao đã đi đón mày rồi- tôi hối lỗi nói.

_Nếu mày muốn xin lỗi thì phải bao tao ăn sang trong vòng một tháng- nó đưa ra điều kiện.

_ Được rồi. Mà không phải tao nhờ nhỏ Lan đón mày rồi sao.

_Haiz Lan nó không có đến nó bảo có việc bận. Chắc nó vẫn còn nhớ đến chuyện cũ.

_ Uk thôi mày đến đón tao đi Hoằng rồi qua nhà Lan gọi nó đi ăn sang luôn.

_ Cũng được, mà mày không tự đi xe của mày đi mà bắt tao chở

_Xe tao hư rồi không có tiền mua xe mới hix

_ Ặc mày không có tiền sao không về hỏi mẹ mua cho xe mới- nó nói giọng giễu cợt.

_ Vậy mày có đến chở tao không hả thằng kia. Đừng bắt tao nổi nóng.

_ Dạ em đón liền xin tiểu thư đừng nóng- Nó nói giọng mà tôi không thể không cười

_ Chờ trước nhà tao nhé

_ok

Cùng lúc đó tại bệnh viện

_ Ủa bạn gái anh về rồi hả?- cô y tá mang thuốc hỏi anh ta.

_ Cô ta không phải là bạn gái của tôi- anh ta lạnh giọng nói.

_Thôi anh đừng chối nữa. Cô ấy đã la lối hết cả cái bệnh viện làm chúng tôi tưởng có khủng bố tấn công đó. Đòi phải cứu anh cho bằng được, nếu không đốt bệnh viện luôn. Lại còn chăm sóc anh đến nỗi cứ mấy tiếng đồng hồ lại hỏi chúng tôi coi hết nước biển chưa để thay nhìn cô ấy rất mệt mỏi mà vẫn cố gắng căn anh đó- cô y tá giải thích.

_Cô ấy còn sợ anh dậy mà đói bụng mua cháo cho anh luôn nè. Đúng là anh phước tốt thiệt.- nói xong cô y tá đi ra ngoài.

Chợt không biết anh ta làm gì mà tự mỉm cười một mình. Mà còn cầm cái hộp đựng cháo ăn rồi lại cười nữa chứ( t/g: chắc ngon lắm cho em ăn ké với. Vũ Phong: Đừng mơ cô ấy mua cho tôi không phai cô, anh ta lạnh giọng nói) ( Thật không biết anh ta có bị khùng không nữa).

Tại quán Thiên Bửu( Xin thưa đây là quán bán bún bò nổi tiếng khu cô Tiết Trân Trân ở)

_ Nè Hoằng tao không ngờ 5 năm không gặp, may đẹp trai hơn lúc trước nữa. Chắc bên đó mấy em Mĩ mê mày tít mắt luôn đúng không?- tôi vừa khen vừa chọc.

_ Tao mà lị mày nghĩ sao độ sát thương với con gái cao thế mà. Dù ở đâu đi chăng nữa tao cũng là trung tâm.- chài ai người ta mới khen 1 câu nó đã tự sướng hết cỡ luôn.

_Thôi đi đại thiếu gia của tôi ơi anh bớt tự sướng 1 ít có chết ai đâu. Với lại mày làm gì đẹp hơn Thiên Gia tộc được mà chứ bốc phét- Lan lại bắt đầu đấu khẩu với Tiêu Hoằng nữa rồi. Haiz

_ Tao biết mày lúc nào mà chả thích Thiên Gia nên mới vào công ty Thiên Gia chứ xí. Nhưng đại tiểu thư của tôi ơi đời nào người ta để ý đến chứ. Người ta có hang tá người đẹp vây quanh ai lại đi chọn chị Dương Ngọc Lan được- Hoằng không chịu thua đấu khầu lại.

Đang lúc 2 tụi nó đang gằm ghè nhau tôi đã kêu xong thức ăn rồi. Không muốn xảy ra chiến tranh thế giới lần thứ 3 tôi phải can ngăn ngay thôi:

_ Thôi tao xin 2 đứa mày cho tao sống với tụi mày định gây sự tại quán ăn hả?

_Tao nể tình con Trân mà tha cho mày đấy thằng kia

_Xí ai cần tao mới là người phải nói câu đó đấy.

_BÂY GIỜ TỤI MÀY CÓ IM KHÔNG HAY ĐỂ TAO DÙNG BIỆN PHÁP MẠNH

Thấy tôi tức giận tụi nó mới thôi đấy…… Đang ăn tôi hỏi Tiêu Hoằng

_ Hoằng mày định ở đây bao lâu vậy.

_ Tao sẽ định cư luôn về đây không về Mĩ nữa.

_ Thế mày định làm việc ở đâu

_Tao sẽ làm việc của công ty ông nội tao.

_ Mày định nói công ty Tiêu Gia hả.

_ Uk cái công ty đứng thứ 2 nước mình áh. Mà Trân này mày định làm công ty tao không tao giới thiệu này vào cho.

_ Thôi đi ông anh đợi anh xin việc cho con Trân thì nó chết đói rồi. Nó đang làm việc tại công ty tao rồi.

_Gì con Trân mà cũng vào được công ty đó hả.- Hoằng như muốn nghẹn miếng thịt bò mớ đút vô mồm.

_ Tao vào được đó mày làm gì mà ghê ghớm dữ vậy hả- tôi bực bội nói.

_ Tao không ngờ áh. Mày lèo tèo vậy mà cũng được nhận chắc công ty này không có mắt rồi- Nó true tôi rồi đấy. Nó đã phát ngòi quả bom từ sang đến giờ của tôi rồi đấy.

_ Thằng quỷ mày muốn tao cho mày thành cái bánh bao hay muốn mày làm nhân bánh bao hả. Mày khinh thường tao vừa thôi nhá. Dù sao tao làm việc rất chăm chỉ hơn những đứa chỉ biết ăn không ngồi rồi chỉ tay năm ngón nhá. Bây giờ mày thích gì ha?- lửa giận đang lên tôi không còn là đứa nhu mì hiền lành của mọi ngày nữa( Ặc chị ấy bình thường nhu mì kìa em té xỉu. ê tác giả hình như chưa nếm mùi bị tan xác là gì hả? Dạ em không dám ạ).

_ Dạ em không dám ạ. Chị Trân ta mạng cho em.

_ Thôi ăn nhanh lên còn đi làm đừng ở đó đấu khẩu nữa. Muốn lần nữa bị giảm tiền lương àh- Lan lên tiếng.

Sau khi ăn xong thì Tiêu Hoằng chở chúgn tôi đến công ty.

Trong bệnh viện, tại phòng 403,

_ Alô, Thiên Ngọc hả? Anh hai đây.

_ Anh hai đang ở đâu vậy cả nhà đều lo lằng cho anh hết áh. Từ hôm qua đến giờ tụi em cho người đi tìm kiếm anh khắp nơi.

_Thiên Ngọc àh, anh không sao hết hiện tại anh đang ở 1 chỗ rất an toàn. Em đừng lo và đưng kêu người đi tìm anh . Anh sẽ về khi điều tra xong. Em yên tâm. Và kêu 2 thằng nhóc Vũ Lâm và Ngọc Thụ đừng có mà nóng nảy anh sẽ về khi cần.

_ Dạ được rồi chỉ cần anh không sao là được.

_ Em hãy qua phòng Tài Chính xin nghỉ cho Tiết Trân Trân dùm anh và gọi cô ta nghe dt.

_ Dạ mà anh cần cô ta để làm gì.

_ Anh có 1 số việc giao cho cô ấy.

Đó là doạn đối thoại 10 phút trước đây. Khi anh chàng Thiên Vũ Ngọc đi tìm Trân Trân thì nghe thấy tiếng ồn trong đại sảnh.

Nói về nguyên nhâ tiếng ồn là do anh chang Tiêu Hoằng chở 2 chị này bằng chiếc xe BMW rất chi là nổi. Làm mấy chị trong phògn tài vụ khi đi ngang qua lé cả mắt+ them ghanh tị mà gây ra gây nên xô sát.

_ Các cô đừng tưởng có Trưởng Phòng ( Nguyệt Nhi) làm hậu thuẫn là ngon nha. Nếu các người dám làm điều bậy tôi có thể thưa lên TGĐ mấy hồi- Lan nói rồi kéo tôi vào trong cuộc hỗn loạn này luôn. Tôi khóc thầm tự nhủ nếu như mà Boss Đại Nhân biết được chắc chắnn tôi bị dđuổi việc mất. Đang chuẩn bị có ẩu đả thì 1 giọng nghiêm nghị vang lên ai cũng tưởng là TGĐ nhưng không phải chỉ là phó TGĐ thôi.

_ Các cô coi đây là cái chợ hả? Muốn cãi lộn ở đây để mất danh dự của công ty hay sao? Bây giờ có chịu đi làm việc của mình không hay đợi tôi giảm biên chế hết.

_ Dạ.

Tôi đang định đi thì người đó gọi:

_ Cô Tiết Trân Trân ở lại còn các cô đi làm việc của mình đi.

_ Trân àh chắc không phải hồi nãy tao lỡ mồm nói mà mày bị phạt chứ?- Lan hối hận + lo lắng hỏi.

_ mày yên tmâ đi phó TGĐ của mày không phải là người như vậy đâu.

_ uk vậy tao đi trước áh. Nói rồi nó vậy tay đi.

_ Cô Trân Trân TGĐ cho gọi cô nè- nói rồi anh ta đưa cho tôi cái đt .

_ Alô

_ Tiết Trân Trân bây giờ cô hãy đến đây đi tôi có việc cần nhờ cô- giọng TGĐ có phải là do bị bệnh không mà nghe không còn cảm thấy lạnh nữa mà trong đó có cái gì đó nhẹ nhàng( ahiz, đúng không biết bà này bị sao nữa áh. Người ta thik mình nên mới nói thế thôi đó).

_ Dạ em đến liền ạh.

_ Mà khoan hãy mang theo laptop của tôi và về nhà tôi lấy đồ cho tôi. Có gì hãy hỏi địa chỉ của Thiên Ngọc.

_ Dạ nếu không còn gì em xin cúp máy ạh.

_ Uk

_ Thưa Phó TGĐ, TGĐ nhờ anh cho em địa chỉ nhà của sếp ấy để lấy đồ.

_ Uk để tôi đưa cho cô- nói rồi anh ấy mỉm cười. Trời ơi, tôi muốn khóc thét quá, nụ cười như thiên thần vậy.

Đứng trước ngôi nhà của Đại Boss mà tôi như mới lạc vào khung trời thần tiên vậy( haiz chị này không biết là ví dụ rất là lệch lạc không nữa). Nơi này cũng có an ninh bảo vệ rất nghiêm ngặt. Xém chút là không cho vào rồi, may sao mà có người gọi nên tôi được vào. Bước vào làm tôi càng thêm muốn chiếm căn nàh này luôn áh:E9 . Nó đẹp lộng lẫy mà cũng có phần rất dịu dàng. Phải nói là phòng nhiều lắm đến nỗi tôi lười đếmm luôn

Trời ơi chắc tôi ngất mất nó quá đẹp hix. Vào phòng ngủ lấy đồ cho Boss mà tôi thấy ngại ngùng kinh khủng: Lấy quần áo thì lấy nhưng có thứ làm người ta rất ngại đó là “ body” ấy … ấy.

Thật làm đỏ mặt mà. Làm xong cái công việc lấy quần áo tôi ra đằng sau nàh của Boss phải nói là không còn gì để tả cả quá đẹp

Choáng chưa.

Làm việc xong tôi đi xe bus đến bệnh viện. Cầm theo đô mà Boss cần thật là nặng mà. Đưa đồ xong ăn ta bắt tôi ngồi yên 1 chỗ chờ anh ta làm việc nữa. 1 tiếng…2 tiếng trôi qua mà người tôi như muốn mốc meo lên vậy áh. Bỗng nhiên anh ta hỏi tôi:

_ Hồi nãy khi tôi chờ cô nghe dt nghe được cô đang cãi nhau có phải không?

_ Dạ không thưa sếp chỉ là 1 việc nhỏ thôi ạ- tôi chối phay đi.

_ Làm nhân viên tốt thì không được dấu sếp mình- anh ta nghêim giọng nói.

_ Dạ thật… ra thì không có chuyện gì to tát cả chỉ là….- tôi đành nói sự thục cho anh ta nghe vậy. Anh ta xong đen mặt lại.

_ Thế anh abn5 kia là ai?

_ Sếp định nói ai ạ.

_ Cái người tên Tiêu Hoằng ấy.

_ Dạ đó là bạn của tôi mới về nước không lâu ạ.

_ Cô đừng có để tôi biết cô nói dối đấy.- nói xong anh ta lại im lặng làm việc bỏ mặc tôi còn alị không hiểu gì nữa. tiếp tục mốc meo ngồi ở đó chờ giờ ăn trưa.

Bình luận