_Có chuyện gì vậy đại ca- Thiên Văn hỏi.
_Anh muốn nhờ em tìm 4 đứa biệt danh “ Sát thủ đánh thuê”, giải quyết theo 36 cách tra tấn nổi tiếng của thế giới ngầm. Em làm được chứ?- Thiên Phong nói.(T/g: Có phải dã man quá không vậy?).
_Dạ được nhưng mà có phải quá tàn nhẫn không? – Thiên Văn hỏi.
_Tàn nhẫn sao? Hừ, bọn chúng làm người khác đau khổ thì không gọi là tàn nhẫn sao? Và một việc nữa. Tìm kiếm những hành vi vi phạm luật lệ thế giới ngầm của bên Bang Nguyệt Gia Hội cho anh. – Thiên Phong nói.
_Dạ. Nhưng không phải là anh bảo sẽ mắt nhắm mắt mở việc của họ sao mà bây giờ- Thiên Văn thắc mắc nói.
_Em từ khi nào lại hay hỏi, thắc mắc vậy- Thiên phong lạnh lùng nói.
_Dạ,em..xin lỗi- Thiên Văn nhỏ giọng nói.
_Khi nào em tìm kiếm ra anh sẽ nói. Thôi, em đi quản lý công việc vũ trường của mình đi. – Thiên Phong dịu giọng nói.
_Dạ- Đầu dây bên kia nói xong thì cúp máy. Haiz. Thiên Phong xoa đầu tôi nói:
_Anh cũng không muốn phải làm điều ác đâu nhưng vì bọn chúng đã làm em ra nông nỗi thì anh sẽ không tha thứ- Thiên Phong nói những lời làm ai đứng đó cũng phải run sợ.
Tại quán “ Tân Phát”,
_Haiz, mọi người nghĩ xem ai lại muốn hại Trân Tran vậy?- Tần Vũ khơi chuyện nói.
_Không biết nữa, chỉ biết khi TGĐ đến tìm tôi thì mới biết Trân không có ở văn phòng làm việc- Ngọc Lan suy nghĩ nói.
_Hình như có lien quan gì đó đến “ Sát thủ đánh thuê” thì phải?- Thiên Ngcọ đăm chiêu nói.
_Thật sao? Nghe nói họ có bốn người mà toàn là con gái nhưng đánh người ghê lắm. Vậy là cái cô Trân Trân bị vậy là còn nhẹ rồi đấy- Thanh Thanh ngạc nhiên nói.
_ “Sát thủ đánh thuê” sao? Không thể nào Trân Trân là người không bao giờ thích hay giao lưu gì đến XHĐ đâu. Căm ghét là đằng khác đấy- Tiêu Hoằng thêm vào. Làm cho 5 người kia đang uống nước xém nữa sặc luôn.( Bao giồm Tần Tranh nha vì cô ấy dù sao cũng biết gia đình mình cũng nằm trong “ Tứ Đại Bang Hội” đứng đầu mà. Nhưng cô không tham gia vào đó, cô rất là yếu đuối+ yếu tim giống tác giả nè hehehe).
_Đúng thế.- Ngọc Lan nói. Làm 4 chàng trai không an tâm.
_Nếu vậy sao cô ấy lại bị “ Sát thủ đánh thuê” đến tìm- Ngọc Bình thắc mắc.
_Điều này thì chắc phải hỏi cô ấy rồi- Thanh Thanh nói. Bốn chàng trai đó đó mỗi người một suy nghĩ nhưng tất cả đều chung một ý định đó là giải quyết “ Sát thủ đánh thuê” trả thù cho Trân Trân nhà chúng ta. Không cùng mà gặp bốn người đó việc cớ ra ngoài hoặc đi vệ sinh để kêu người truy tìm. Làm cho những người còn ở lại ngơ ngác con gà tây.
Sau khi những người đó trở lại thì thức ăn đã có trên bàn:
_Sao TGĐ vẫn chưa thấy quay lại vậy? Hay anh gọi cho TGD đi- Ngọc Lan nói với Thiên Ngọc.
_Uk để anh gọi- Thiên Ngọc nói rồi móc điện thoại ra gọi.
_Alô, anh nghe đây- Thiên Phong nói.
_Anh àh. Sao còn chưa quay lại, mọi người đang chờ anh đây này- Thiên Ngọc nói.
_Thôi mọi người ăn đi. Trân Trân lên cơn sốt nên anh sẽ ở lại- Thiên Phong nói.
_ Vậy sao? Thế thì tý nữa em mang đồ ăn qua bệnh viên cho anh- Thêin Ngọc nói.
_Uk thế cũng được- Thiên Phong trả lời. Rồi sau đó cúp máy.
_Có chuyện gì vậy anh ba?- Vũ Lâm và Ngọc Thụ đồng thanh nói.
_Àh. Trân Trân bị lên cơn sốt đó mà- Thiên Ngọc thản nhiên nói. Phải nói rằng trong gia đình 4 anh em này thì Thiên Vũ Ngọc là người hồn nhiên nhất đấy vì anh ta chẳng bao giờ để ý gì cả. haix chắc khổ cho Ngọc Lan sau này đây.
_Cái gì?- 7người đồng thanh nói.
_Chuyện đó cũng bình thường thôi. Đa phần bị thương thì vết thương sẽ hành người bệnh lên cơn sốt- Ngọc Bình thản nhiên nói.
_Chuyện đó sao được chứ? Bình thường Trân Trân ít bị bệnh nhưng khi bệnh thì rất lâu mới khỏi- Ngọc Lan lo lắng nói.
_Thôi, ăn nhanh đi rồi quay lại bệnh viện xem sao?- Tiêu Hoằng lo lắng không kém nói.
Ai cũng tán thành cả. Theo tôi nghĩ chắc họ dọn đồ đạc đến ở phòng tôi luôn quá vì họ mang cả đồ ăn khuya đến phòng bệnh của tôi cơ mà. Họ đến phòng tôi ngồi ỳ ra đó. Chỉ có mấy người là không ăn thôi điển hình là 5 anh chàng mà ai ai cũng biết đó.
_Anh Phong àh, anh ăn chút gì đi hồi nãy anh đã ăn gì đâu?- Ngcọ Bình nhỏ nhẹ nói.
_Cảm ơn tôi không muốn- Thiên Phong đẩy thức ăn cô Ngọc Bình đưa đến.
_Hay anh hai ăn gì đi. Chứ không ăn làm sao có sức chờ được Trân Trân tỉnh dậy- Thiên Ngọc nói.
Thấy cũng có lý, Thiên Phong đành ăn vài miếng, chứ thực long khi thấy Tôi như thế anh ấy không thể nút nổi. Không ngờ rằng, tôi tỉnh sớm hơn dự định, tưởng sáng mới tỉnh ai ngờ 11h đêm đã tỉnh rồi, nhưng thật ra tỉnh dậy vì ngửi được mùi thức ăn thôi hắc..hắc…
_Ư…đây là.. đâu…sao mà trần nhà “ trắng gì mà sáng thế”- Vừa dậy thấy cái bóng đèn sáng trưng trưng + cái trần nhà cũng màu trắng nốt nên heheheh. Vừa nghe được câu đó, xém nữa ai ai đang ăn cũng mắc nghẹn. Riêng Thiên Phong nghe vậy liền nhào đến:
_Em tỉnh rồi hả? Có khát nước không?- Thiên Phong ân cần nói làm trong long tôi có cảm giác rất ấm áp. Còn 4 người kia hả? Ai biểu không chạy đến kịp mà còn đứng đó mặt ủ mày chau. Tôi chỉ gật nhẹ, Thiên Phong rót cho tôi cốc nước thì khi thấy mặt hai người lạ mặt là Thanh Thanh và Ngọc Bình, tôi sợ đến al lên:
_Áh..đừng đánh tôi mà huhuhu- Tôi la lên dãy dụa làm ly nước đang uống dỡ đổ xuống giường tôi đang nằm.
_Đừng sợ mà…họ chỉ là y tá thôi…- thiên phong ôm tôi vỗ về nói.
_Thật không?- Tôi không chắc chắn hỏi.
_Phải. Thấy mọi người ở đây ai cũng làm chứng mà đúng không?- Thiên Phong dịu dàng nói. Làm nhiều người phải tức ọc máu đấy nhé.
_ọt…ọt..ọt- bụng tôi tự nhiên phát tiếng kêu lên. Làm cho mọi người đang làm việc gì cũng ngừng trong giây lát rồi la lên cười. Cũng may đây là phòng đặc biệt nhất của bệnh viện nằm khá xa với những phòng khác nên không ai nghe thấy cả.
_Hahaha em đói sao. Muốn ăn gì không?- Thiên phong cười nói.
_Em muốn ăn ngỗng quay, gà rán, há cảo….- Tôi kê khai một loạt luôn làm ai cũng bơ rồi cười tập hai. Tôi tức ói máu thật áh hứ..
_Không được đâu. Mới khỏe chỉ được ăn cháo trắng thôi- Ngcọ Bình nín cười nói.
_Hả? – tôi xị mặt một đống nói. Làm ai đứng gần đó thật sự là sẽ cười tập ba cho coi. Hứ, tôid âu9 có hề như vậy. Nhưng có ột điều răng ai cũng biết, Tôi tỉnh dậy thì Thiên Phong đã thoải mái hơn trước và không khí cũng dịu hơn trước hơn. Quả là tôi có sức mạnh thuyết phục thật.(T/g: Cái này là bệnh tự kiêu nè).
Thấy tôi khỏe lại ai cũng mừng, họ ra về lần lượt , đáng lẽ Ngọc Lan đòi ở lại nhưng lại bị Thiên Ngọc kéo về. Haiz, đúng là những người đang yêu có khác:
_Anh hai, anh ba có về luôn không?- Tần Tranh hỏi.
_Ùhm, em ra xe trước đi. Đợi anh hai/ anh ba tý xíu- Tần Sở và Tần Vũ đồng thanh nói.
_Hay để tôi đưa Tranh Tranh về trước cho- Tiêu Hoằng hăng hái nói.
_Để cậu đưa Tranh Tranh nhà tôi về hả? Nguy hiểm lắm. Lỡ cậu làm gì em tôi thì sao?- Tần Vũ khua tay nói.
_Anh àh…- Tần Tranh đỏ mặt xấu hổ nói.
_Nè, cậu nghĩ tôi tệ vậy sao?- Tiêu Hoằng hờn dỗi nói.
_Cái này chưa biết áh- Tần Vũ chọc ghẹo.
_Cậu…/ Anh thật là…- Tần Tranh và Tiêu Hoằng đồng thanh nói. Làm tôi cũng đã đoán được phần nào rồi.
_Đừng chọc Tiêu Hoằng nữa. Tôi đảm bảo Tiêu Hoằng là chính nhân quân tử đó- Nói rồi lấy tay vỗ vào ngực. Nhưng mà
_Khụ..khụ- Tôi ho luôn.(T/g: Đúng là yếu mà cứ đòi ra gió mà chậc…chậc).
_Có sao không?- mọi người đồng thanh nói.
_Không…không sao- Tôi cười nói.
_Đã biết đang bệnh mà cứ thích làm chuyện ngốc nghếch vậy hả?- Tần Sở tức giận nói. Rồi bỏ ra ngoài, làm mọi người ai cũng thấy lạ. Còn tôi thì ngây ngốc không biết mình làm gì mà để Tần Sở giận cả.
Thật ra Tần Sở ra ngoài đấm vào cái tường nghĩ : Mình không thể đứng bên cạnh, bảo vệ cô ấy lúc này, mỗi lần thấy cô ấy như vậy thì mình đau lòng là sao. Thấy cô ấy bên cạnh người khác mình lại bực tức là sao.? Chẳng lẽ….
_Thôi Tiêu Hoằng cậu chở Tần Tranh về dùm tôi? Để tôi đi kiếm anh hai. Mà nhớ đưa em gái tôi về nhá.- Tần Vũ nói rồi bỏ ra ngoài. Thế là 4 người rời đi. Chỉ còn tôi và 3 anh em họ Thiên thôi. Còn 2 cô kia hả? Bị gọi đi làm việc khác rồi. Tự nhiên không khí im lặng hẳn đi.
_Àh…mọi người về nghỉ ngơi đi. Hôm nay đã làm phiền lắm rồi. Tôi có thể ở lại một mình được mà- Tôi mỉm cười nói.
_Vậy được không?- Ngọc Thụ hỏi.
_Không sao đâu mà- Tôi nói.
_Ai nói sẽ ở đây chăm sóc cô chứ?- Vũ Lâm nói.
_Ừ thì…tôi chỉ nói thế . Không phải thì thôi?- Tôi liếc Vũ Lâm nói.
_Vậy 2 anh em tôi về trước nhé. Anh hai về sau nha. Tạm biệt Trân Trân- Ngọc Thụ nói rồi kéo Vũ Lâm đi không để anh ta nói them lời nào nữa.
Thế là mọi người đi khỏi chỉ còn mình tôi và Thien Phong, thật không biết nói gì hơn.
_Em có muốn ăn cháo không? Anh sẽ đi mua- Thiên Phong mở lời .
_Àh..dạ thôi- Tôi ngại nói.
_ọt…ọt…- Tiếng đói bụng một lần nữa vang lên. Đúng là muốn tìm cái lỗ chui vào mà. Mất mặt ghê, người ta đang nín cười kia kìa.
_Hì…để anh đi mua cho- Thiên Phong nói rồi ra cửa đi mua cho tôi. Nhưng bây giờ đã 1h sang rồi không biết còn chỗ nào có không?
15 phút sau, Thiên Phong quay lại thấy tôi đang với cốc nước uống.
_Để anh làm cho- Thiên Phong chạy tới lấy cốc nước đưa cho tôi.
_Cảm ơn anh- Tôi líu ríu nói.
Thiên Phong chỉ mỉm cười rồi lấy đưa ra cái hộp đựng cháo trắng đang còn nóng. Không thấy có ý định gì là Thiên Phong đưa cháo cho tôi ăn cả:
_Anh…- Tôi chỉ nói đến thế thôi thì:
_Để tôi đút cho em ăn – Thiên Phong nói. Sao mà lời nói của anh ấy lúc nào cũng làm cho người khác không thể cãi lại được nhỉ.
Kéo ghế ngồi sát vào thành giường, anh ấy bắt đầu thổi từng muỗng rồi đưa đến gần miệng tôi, sao mà ngượng thế nhỉ. Cứ như thế mặt tôi gần giống như là ông mặt trời rồi. Ăn xong rồi mà thấy Thiên Phong không có vẻ giống như muốn về.
_Anh cũng mệt rồi hay về nghỉ ngơi đi- Tôi nói.
_Bộ không muốn anh ở đây hả?- Thiên Phong nheo mắt nói.
_Không phải…không phải ý đó đâu. Chỉ là sợ anh mệt thôi- Tơi giả thích và lắc đầu lia lịa.
_Nói vậy thôi. CHứ phải về nhà tắm rửa nghỉ ngơi để mai đi làm chứ- Thiên phong cười cười nói.
_Vậy anh về đi- Tôi hụt hẫng nói.
_Uk- Thiên Phong nói rồi đi ra ngoài.